Tác giả: Lộng Thanh Phong
Thể loại: Trợ lý thụ vs lão bản công, 1V1, He, sinh hoạt đầm ấm hằng ngày, đô thị kỳ đàm. Thần tiên ma quái, điềm văn.
Edit: Leslie Yue (wp omewluoi)
Diễn viên: Lục Tri Phi, Thương Tứ.
Phối hợp diễn: Mã Yến Yến, Đồng Gia Thụ, Cửu Ca… đám ngưu quỷ xà thần ngơ ngác bệnh tâm thần
Số chương: 142 chương
Tình trạng: Hoàn (142c) (30/03/2018)
————————
Văn án
Cuối con đường phía đông vừa mở một tiệm sách, tên gọi rất đặc biệt —— Yêu quái thư trai.
Chủ nhân tiệm sách thật sự là một lão yêu quái đã ngủ một giấc từ thời dân quốc cho đến tận bây giờ, tính cách cổ quái bụng dạ phúc hắc, tuyệt đối là vạn năm lão bất tử. Mà hắn vì muốn thích ứng hoàn cảnh thời hiện đại liền mời một trợ lý sinh hoạt.
Trợ lý mới là nhân vật chính, dung nhan đẹp đẽ, chữ viết xấu xí, thích nói chuyện cười lạnh, có thể hành động liền tận lực không nói lời nào, một khi mở miệng liền trực tiếp đem ông chủ độc (nghẹn) chết.
Vì vậy, câu chuyện này, có độc.
————————-
Tác phẩm giản bình
Mây mờ tan đi, trăng tròn soi người đến, xốc lên một tấm màn đô thị kỳ đàm.
Yêu quái trong thiên văn chương này được một đám cố sự xâu chuỗi với nhau, cùng phác họa một bức tranh phù thế, nơi mà cả người và yêu đều có thể cùng tồn tại.
Có câu chuyện về Tạng Hồ thích đem gương mặt của mình ra làm emoticons khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc. Có câu chuyện xuyên qua thời không từ một bức ảnh cũ thời dân quốc, khiến người ta có cảm thấy kỳ quái cũng có cảm giác ấm áp.
Tình cảm của hai nhân vật chính sẽ chậm rãi lên men dọc theo những cố sự xảy ra, cũng như một câu tác giả đã viết trong thiên văn này: “Ta biết đôi mắt của người đã lịch lãm chê chán danh sơn đại xuyên, mà ta chỉ là một tòa núi xanh thấp bé chốn Giang Nam. Thế nhưng nghìn cánh buồm nhẹ lướt qua, núi xanh vẫn mãi chờ nơi ấy.”
————————–
Review
Yêu quái thư trai, một tác phẩm được viết ra dưới ngòi bút của Lộng Thanh Phong, một tác phẩm có thể nói khiến người ta vui buồn lẫn lộn, vui vẻ đó cười vang đó rồi lại trầm mặc đó, thương cảm đó.
Trong tác phẩm này, Lộng Thanh Phong đã khéo léo lồng ghép rất nhiều mẩu chuyện nhỏ vào nhau, sợi dây liên kết của tất cả các câu chuyện là Đại ma vương Thương Tứ và viên bánh trôi ngọt ngào của hắn Lục Tri Phi.
Sau khi đọc hết tác phẩm này, tôi vẫn luôn đắn đo, không biết nên dùng từ gì để diễn tả mạch cảm xúc mà tác giả mang đến. Sau nhiều hồi cân nhắc, tôi nghĩ, tất cả những câu chuyện được diễn tả tại nơi này có lẽ đều vây quanh một từ ‘Chờ đợi’.
Là lão yêu quái Thương Tứ chờ đợi vạn năm để gặp được viên bánh trôi của mình, là Lục Tri Phi chờ đợi gần hai mươi năm để gặp người đưa mình vào một thế giới kỳ diệu ngọt ngào.
Là một Hứa Uyển Linh rễ tình đâm sâu lay lắt trăm năm trên dương thế hy vọng hồi sinh người mình trao trọn con tim.
Là một con Tạng Hồ cô quạnh, tu luyện biết bao nhiêu năm tháng hóa thành hình người, sau đó tình nguyện tự hủy tu vi thủ nụ cười của người con gái mình yêu vỏn vẹn một kiếp người ngắn ngủi.
Là hoa đán phong hoa tuyệt đại một thời Tiểu My Yên, đã vì nước vong thân còn trường tương thủ chờ đợi thiếu soái chiến thắng trở về, chỉ vì biết nếu mình đi rồi, người kia nhất định ngẩn ngơ một kiếp. Là Trương Uẩn Chi đã mất đi một phần hồn phách, quên mất mình cần tìm ai lại vẫn buồn bực không chịu luân hồi.
Là một thụ yêu ngây ngô cả đời không bước ra khỏi khoảng sân vuông vức, vì ai kia mỗi năm dệt cả thảm trời vàng. Là một con người bệnh tật, nguyện vọng lớn nhất là được ngủ say dưới tấm thảm lá mềm mại, dù đã qua một đời cũng khắc khoải tìm về.
Là một Chiết kiếm tiên anh hùng khí khái, nguyện dùng đời đời kiếp kiếp trả nợ một đóa đào hoa.
Là một cặp song sinh, âm dương tương cách khắng khít nối liền, ân oán đan xen rối rắm khó gỡ.
Là một thổ địa công, ngày ngày chăm chỉ ‘dụ khị’ tín đồ đi trả lễ. Là một nhân yêu dị trang khắc khoải chờ một người bao dung lấy bản thân.
Là Tiểu thiếu gia ngạo kiều lợi hại, một tay đảo loạn hai giới nhân yêu của đất Thượng Hải lại bó tay hết cách không biết làm sao dụ trung khuyển nhà mình ‘ăn’ được chính mình
Là Liễu sinh kiệt ngạo bất tuân, phạm một lần đại sai nguyện dùng cả đời mình, tẫn hết thủ đoạn tìm gặp người nọ.
Là một thân Kiến mộc, chẳng biết đã đợi mấy vạn năm nhìn năm tháng trôi qua.
….
Sự chờ đợi của họ, nổi niềm khắc khoải của họ khiến tôi vẫn luôn không kềm được rơi nước mắt, tín niệm phải có bao nhiêu kiên định, trái tim phải quyết tuyệt thế nào mới có thể vượt qua tuế nguyệt tang thương, làm lơ lằn ranh sinh tử đến nông nổi này. Vì tình yêu, vì tri kỷ, vì lý tưởng, vì đất nước…. đủ loại tín niệm, đủ loại kiên trinh.
Không nói nhiều về cốt truyện, bởi vì nói cho cùng, bi hoan ly hợp giữa cuộc đời chín là nghìn bài một điệu, chúng ta tương phùng rồi lại cách xa, chúng ta hy vọng biệt ly là để tương phùng lần nữa, là niệm hạnh phúc khi gặp nhau giữa chốn hồng trần sâu nhất, thế nhưng giữa ly và hợp lại là nhân gian bách khổ, là liệt phế tê tâm. Thứ khiến tôi ấn tượng nhất trong tác phẩm này là giọng văn của Lộng Thanh Phong, văn cũng như tên, tác giả đã chơi đùa cùng văn tự như từng ngọn gió xanh thổi xộc vào tâm thức chúng ta.
Văn của Lộng Thanh Phong không phải mộc mạc điểm tĩnh, nó tuyệt đối là một tạo vật tinh xảo mỹ lệ, trau chuốt phù hoa. Tôi chưa từng đọc những tác phẩm khác của người này, vậy nên tôi không chắc đây là bút pháp quen thuộc của cô hay chỉ là một lần chuyển bút để phù hợp với nội dung câu chuyện, thế nhưng những hình ảnh mà cô đã khắc họa ra trong tác phẩm này thực sự vô cùng tuyệt mỹ. Cô thích dùng cảnh tả tình, thích dùng những chi tiết ngoại vi để ẩn dụ cho tâm tình nhân vật. Giống như khi cô viết cảnh Lục Tri Phi tỏ tình cùng Thương Tứ (đúng vậy đấy, là viên bánh trôi trước hết theo đuổi Đại ma vương) đến cuối cùng tôi lại thấy được ‘thiên sơn vạn thủy’. Khi cô viết cảnh Tiểu My Yên đưa tiển Trương Uẩn Chi tôi chỉ vấn vương một tay áo dài bay múa giữa làn tuyết trắng. Khi cô viết Tiểu Kiều quyết chiến sông Hoàng Phổ, tôi lại không quên từng chiếc thuyền ma hòa mình lướt đi giữa dòng sông đen kịt….
–
Đã khen nội dung, đã khen văn phong, cuối cùng chúng ta nói về nhân vật, tôi chọn câu truyện này để edit một phần rất lớn là vì nhân vật. Tác giả thực sự đã đưa được máu thịt vào những nhân vật của mình dù phóng túng ngông cuồng như Thương Tứ, đạm mạc điềm tĩnh như Lục Tri Phi, ngạo kiều lợi hại như Tiểu Kiều hay trung khuyển thành thật như Sùng Minh, ai cũng thật sống động, thật sắc nét.
Thế giới của Yêu quái thư trai mà Lộng Thanh Phong vẽ ra tựa hồ không có quá nhiều người xấu, những nhân vật được nhắc tên nhỡ có xấu xa cũng là có nguyên nhân như Trầm Thương Sinh không hiểu cách làm nhân loại, như Liễu sinh muốn tìm kiếm công bằng theo cách của riêng mình. Mỗi người bọn họ đều có một câu chuyện, một nguyên do, một đặc điểm để trở nên khác với những người tốt khác, thế nhưng chưa thể gọi là đại gian đại ác là thiên lý bất dung.
Vậy nên, cậu chuyện này không phải là quá trình vượt qua cửa ải, tả xung hữu đột, vừa đánh vừa yêu đi tìm boss cuối đánh gục, bước lên đỉnh cao nhân sinh. Đây chỉ là một câu chuyện bình đạm ngọt ngào của Đại ma vương dẫn theo viên bánh trôi nhân mè nhà mình và một đám con chồng trước đi du lịch bồi dưỡng cảm tình, thuận tiện gỡ rối tơ lòng cho vài khách hàng thân thiết.
Mọi người hãy theo dõi hành trình của bọn họ nhé
————————–
Link: https://omewluoi.wordpress.com/2017/03/01/yeu-quai-thu-trai-long-thanh-phong/
Yêu quái thư trai