yeu-em-noi-the-nao

Yêu em nói thế nào

Tên gốc: Ái ngươi nói như thế nào

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Thể loại: Chủ thụ, 1×1, oan gia gặp gỡ, giới giải trí, trước một người thầm mến, sau hai người thầm mến.

Editor: Hyukie Lee (wp hyukieleesj1398)

Tình trạng: Hoàn ( 137 chương )

———————–

Văn án

Nhân vật chính: Tiếu Gia Thụ

Nhân vật phụ: Quý Miện, Lâm Nhạc Dương, Phương Khôn, Tiết Miểu

Có người mới gặp lần đầu đã ghét, nhưng càng ở chung lại càng thích người ta.

Có người lúc đầu rất yêu người ta, nhưng càng ngày lại càng miễn cưỡng.

Văn án bình thường: Tiếu thiếu gia bối cảnh hùng hậu, hận trời hận đất; Tiếu thiếu gia nhân duyên kém, miệng độc; Tiếu thiếu gia phong sát nghệ sĩ, thích xài hàng hiệu; cả người Tiếu thiếu gia đều là vết nhơ. Nhưng Quý đại ảnh đế ngẫu nhiên có được năng lực đặc biệt lại từng chút từng chút nhận ra – dường như Tiếu thiếu gia là người đáng yêu nhất trần đời.

Văn án đơn giản: Công thụ cùng nhau đóng phim, sau đó em thầm mến anh cho rằng anh không biết, anh biết em thầm mến nhưng anh giả vờ không biết còn chuẩn bị xa lánh em; bỗng nhiên có một ngày nhận ra, trời ơi, sao em không thầm mến anh, không được, anh thầm mến em rồi, đừng đi, chúng ta yêu nhau nhé!

Review by Huyễn Dạ (wp tsugaki)

Đầu tiên là tiểu thụ, Tiêu Gia Thụ aka Tiểu Thụ Miêu đi. Em ấy siêu đáng yêu, có chút biệt nữu, nội tâm phong phú, tưng tửng như husky, tốt bụng, ngay thẳng. Mọi người cảm thấy em ấy chẳng thay đổi gì, cái gì cũng chờ người xung quanh giải quyết. Nhưng mình cảm thấy đấy cũng chính là cái Phong Lưu muốn viết. Tiểu Thụ Miêu là tiểu vương tử, ngậm thìa vàng sinh ra, nên được ngàn vạn sủng ái, không cần thay đổi, không nên khổ sở. Đó là mệnh, có người sinh ra đã khiến người ta muốn yêu thương như thế. Em ấy là phú nhị đại, trong cái giới nói chuyện bằng bối cảnh, dùng bối cảnh đánh mặt có gì không bình thường đâu. Dù viết em ấy siêu đẳng thế nào, nhưng nhìn lại vẫn mới chỉ là 1 thiếu niên chớm bước thanh niên, vừa vào xã hội mà thôi, vẫn còn ngây ngô, nhiệt huyết và chính trực, không có kinh nghiệm sống, còn trạch nam.

Hơn nữa em ấy đã trải qua những đau khổ không tưởng. Năm 10 tuổi bị bắt cóc, nhốt trong phòng tối, đánh đập, thậm chí rút hết móng chân gửi về tống tiền, di chứng là hàng loạt những nỗi ám ảnh sợ giam cầm, sợ bóng tối. Tiểu công nói, 20 năm trước em đã chịu đau khổ, vậy tương lai về sau anh sẽ dắt em đi trên con đường ngập ánh mặt trời, chỉ cần vô ưu vô lự mà sống, tất cả có anh che chở. Em ấy chỉ cần giữ vững sự trong sáng, tín niệm của mình, không bị thế giới này nhiễm bẩn, bị những thứ xấu xa cám dỗ. Thế nhưng những điều này để làm được nào đâu có dễ. Em ấy cũng không chỉ là phú nhị đại chỉ biết ích kỷ, với người mình yêu quý em ấy có thể dùng 120% sức quan sát, hi sinh bản thân, vượt qua chính mình vì họ. Ở trong môi trường lãnh bạo lực như thế, 10 tuổi đã nhận đầy tổn thương, ám ảnh như thế, nhưng vì mẹ em ấy vẫn có thể vượt qua, phải vượt qua. Nhân thiết của thụ được xây dựng rất tốt, ngoan ngoãn lắm, khiến người ta muốn nâng niu muốn bảo vệ. “Kẻ nào làm em ấy phải chịu đau khổ, quả thật là đồ khốn nạn”.

Lần đầu tiên đánh mặt lũ xấu tính, lộ ra bối cảnh cứng như kim cương của em thụ, quả thật sảng phê người. Nhưng cũng không phải chỉ có cảm giác ôi thật quá cool, mà mình còn cảm nhận được sự yêu thương của những người xung quanh cho em ấy. Mà những yêu thương này nếu không phải nhờ tính cách đáng yêu, sự thuần tuý không tạp chất của em ấy, chưa chắc đã có thể đạt được. Tất cả không phải tự nhiên mà có. Cái đẹp nhất, đáng quý nhất ở Tiểu Thụ Miêu mà mình cảm nhận được là sự lạc quan, sự tích cực trong cách sống, dù gặp chuyện buồn em ấy vẫn có thể xoay nó theo chiều hướng tốt hơn.

Trước khi gặp công, em ấy cảm thấy tương lai mịt mờ, mà sau khi gặp công mỗi bước chân trong tương lai đều kiên định. Đây là ngọt văn mà, tình cảm đôi khi đâu cần quá phức tạp, quá áp đặt logic, hiện thực. Em ấy ngây ngô, nên tình cảm cũng cháy bỏng mà ngây thơ không đổi. Em ấy giỏi chuyên môn thế rồi, mọi người còn muốn ẻm siêu phàm, sành sỏi cỡ nào nữa 😂 Phong Lưu cũng không hề để cho em ấy quá mức ngây thơ thành đồ ngu, thánh mẫu, mà chỉ là trực lai trực vãng, chưa hề có ý thức bảo vệ bản thân, chưa quá hiểu xã hội. Những điều này về sau em ấy cũng dần học được rồi. Rồi dần dần về sau, em ấy càng học thêm được cách quan tâm, chăm sóc người mình yêu trong cuộc sống hàng ngày. Mình rất thích những thay đổi nho nhỏ như thế, không cần đao to búa lớn, vẫn rất manh, rất sảng và cảm động.

Tiếp đến tiểu công, Quý Miện, Quý ca. Có đôi khi mình thấy công có hi vọng vào tương lai, có hướng tới, mong muốn có một gia đình êm ấm, giản dị, nhưng có lúc mình cũng cảm thấy nó giống như chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Cảm giác như là anh cho rằng, mình nên như thế. Anh không quá biết mình thật sự muốn gì, nên anh tự quy hoạch những thứ một cuộc đời tiếp theo hẳn nên có. Lâm Nhạc Dương tại thời điểm anh cảm thấy hẳn cần một người ổn định, xuất hiện trước mắt anh với những trải nghiệm có chút tương tự quá khứ của anh. Anh trút tình cảm vào đó, trả giá vào đó, dần nó như một thói quen, anh kiểm soát, bá đạo, cho như thế là hạnh phúc, cũng cảm thấy vui vẻ, mềm mại. Anh thuyết phục mình, đó là cả đời. Cái suy nghĩ có người làm bạn cả đời khiến anh hạnh phúc, mà không phải Lâm Nhạc Dương. Anh nghĩ mình nhìn thấu, nhưng không hề, anh không rõ chính bản thân mình. Anh đã rất cường đại, nên có nhiều chuyện anh không cần nhìn quá sâu xa. Anh muốn người khác ỷ lại, nên anh không quá để ý Lâm Nhạc Dương cần phải có hành động thiết thực quan tâm đến anh, mà chỉ cần mềm mỏng nói yêu, nghe lời anh thôi, lúc ấy anh cảm thấy vậy đủ rồi. Quá cường đại, nhiều chuyện bỗng trở thành đương nhiên, không cần người khác quan tâm, chính anh cũng vậy, chưa từng được quan tâm nên cũng đã quên mất cảm giác ấy như thế nào. Mọi người cho rằng anh hoàn mỹ nên anh không được phạm sai lầm, không thể nhìn nhầm người. Nhưng anh đâu phải là thần, mà thần cũng có phút sai. Đã là người mình có ý định đi cả đời, thì phải có sự tin tưởng không phải sao. Anh tin nên có những trực giác nhạt đi, không còn sắc bén nữa, không nhận thấy được mối quan hệ này lệch lạc như thế nào. Vả lại, diễn xuất của Lâm Nhạc Dương không hề kém.

Anh không còn cảm nhận được làm diễn viên là ước mơ, diễn xuất là nhiệt huyết, không còn ai, thứ gì có thể hút anh vào đó. Anh cũng chưa bỏ đi được nỗi ám ảnh gia đình trong quá khứ. Anh đã vượt qua nó, phải vượt qua, nhưng giống như Tiểu Thụ Miêu, anh chưa “vượt qua”, chỉ là dằn nó xuống nơi sâu nhất đáy lòng. Trong anh, trái tim vẫn chết lặng, thế giới vẫn là màu xám mịt mờ. Có rất nhiều trói buộc cuốn lấy thân anh, giữ chặt anh trong vũng bùn quá khứ, mà anh chỉ đang vô định lê bước về phía trước. Cho tới khi Tiểu Thụ Miêu xuất hiện, như một mặt trời nhỏ chiếu sáng cả thế giới. Có Lâm Nhạc Dương tồn tại, vậy có sự so sánh, làm nền, nổi bật tình cảm, trả giá của thụ dành cho công. Nhưng nếu không có, thì anh cũng vẫn sẽ yêu Tiểu Thụ Miêu nhiệt liệt, sống lại cả trái tim, ước mơ. Anh có so sánh tính cách của 2 người, nhưng chưa bao giờ đặt tình cảm lên bàn cân cả. Anh từng thích sự dương quang của Lâm Nhạc Dương, nhưng anh chỉ yêu Tiểu Thụ Miêu.

Có khả năng đọc suy nghĩ, mọi chuyện đến nhanh hơn, mang đến một lối tắt hơn tới hạnh phúc. Anh cũng nói, nếu không có nó, có lẽ anh và Lâm Nhạc Dương vẫn dằn vặt nhau mà không tự biết, và sẽ bỏ qua mất Tiểu Thụ Miêu đáng yêu, trở thành hối hận cả đời. Nhưng dù không có nó, nói thật anh và Lâm Nhạc Dương vẫn sẽ chia tay, những mâu thuẫn luôn tiềm ẩn ở đó, giấu nữa chẳng thể giấu mãi, chỉ là xuất hiện chậm hơn mà thôi. Rõ ràng khi anh biết vấn đề, anh đã cố gắng xây đắp mối quan hệ, nhưng không có kết quả. Không có năng lực đọc suy nghĩ xuất hiện, kết quả không thay đổi, chỉ là anh sẽ bỏ lỡ càng nhiều năm tháng, chân ái hơn. Anh sẽ đi ngang qua mất người anh yêu, nửa kia của anh, lại cũng có lẽ duyên phận hai người sẽ tới theo một cách khác. Anh ghét năng lực này, sợ hãi nó, nó là gánh nặng trên từng dây thần kinh của anh, nhưng đồng thời mỗi khi ở bên người anh yêu, anh lại cảm tạ nó, khiến anh luôn được đắm chìm trong nắng ấm, hạnh phúc giản đơn anh mong mỏi, những cảm động nho nhỏ như cậu ấy biết món ăn anh thích, giúp anh có thể bảo vệ tiểu bảo bối của anh khỏi tất cả những thứ xấu xa. Anh cảm nhận được ôn nhu, cũng học được ôn nhu. Kiếp trước có khi ảnh cứu vớt cả dải ngân hà thiệt, nên người ngoài hành tinh mới tặng cho năng lực đó, là thiên thượng ban ơn.

Công thích người khác ỷ lại mình, muốn khống chế xung quanh, thụ khuyết thiếu, khát vọng cảm giác an toàn, muốn được cảm nhận sự chở che. Hai người nồi nào vung nấy, hai mảnh ghép hoàn hảo như vậy đấy thôi, sưởi ấm, chữa lành vết thương cho nhau. Manh điểm vẫn luôn nằm ở suy nghĩ hoan thoát bên trong của thụ, có những điều em ấy cảm thấy rất đương nhiên, nhưng lại cảm động rất nhiều người. Hơn nữa cái Quý Miện cảm nhận được không chỉ là suy nghĩ, mà còn là tình cảm, chân thật nhất, trực tiếp nhất, đánh thẳng vào cõi lòng, nó ồ ạt tới, không thương lượng mà phá vỡ hàng rào trái tim, bao phủ lấy anh, không khác gì bá đạo công thành chiếm đất. Với một Tiểu Thụ Miêu như thế, với tình cảm thuần tuý như thế, không ai có thể chống cự được, anh hoàn toàn không thể. Hai người trước kia không ưa nhau, nhưng lần đầu đối diễn, có thể nói đã là nhất kiến chung tình, một sự cộng minh trong ước mơ, trong cảm xúc, mở đường cho tương lai bán mía lùi.

Mình cực kỳ cực kỳ thích hỗ động của hai người. Tiểu Thụ Miêu trong quá trình trưởng thành quan trọng nhất của cuộc đời, đã không có được sự quan tâm, sự ở bên làm bạn của người thân. Vậy nên khi yêu Quý ca, em muốn tất cả sự chú ý của anh, ganh tị với mọi thứ có thể cướp đi nó. Thế nhưng cùng lúc em ấy lại rất ngoan, ngoan vô cùng, không điêu ngoa tuỳ hứng, không muốn làm phiền người yêu, chỉ làm những động tác nho nhỏ thôi, ví dụ như đụng nhẹ một cái, dùng đầu ngón chân thi thoảng gãi đùi cho anh chú ý. Chỉ cần một nụ hôn lướt trên môi, em có cất cánh thả mình bay 30 phút, an tĩnh tự hạnh phúc 30 phút. Một tiểu vương tử mà người ngoài vẫn cho là sống sung sướng, giàu sang, vậy mà yêu cầu quá ít, đáng yêu lại đáng thương. Nếu không có khả năng đọc suy nghĩ, Quý Miện sẽ không biết sao? Không, anh vẫn sẽ biết, một lần, hai lần, ba lần anh rồi sẽ nhận ra. Sẽ không cảm động sao? Có chứ, yêu muốn chết tiểu bảo bối. Nếu không có nó, anh sẽ không biết Tiểu Thụ Miêu nhà anh là một tiểu dã miêu dụ hoặc sao? Không, anh vẫn sẽ biết, ở trên giường người yêu anh sẽ cho anh trải nghiệm. Nhưng anh đọc được, nên anh lựa chọn cho cậu càng nhiều hạnh phúc hơn. Dù không có bàn tay vàng, anh vẫn sẽ yêu người yêu của anh thôi, có không chỉ là ngọt hay ngược văn, mình cho rằng vẫn sẽ rất ngọt, Tiểu Thụ Miêu như một viên kẹo hương sữa vậy haha Nên mình không hề nghĩ truyện diễn biến quá nhanh, yêu nhau đùng đoàng gì hết, nó rất hợp tình.

Có người cảm thấy, thụ không cần làm gì, chỉ cần nghĩ, công chỉ cần đọc, boom, mọi thứ giải quyết. Nhưng nghĩ được như thế cũng không phải dễ, đó là chân tâm thực lòng. Đặt tay lên ngực tự ngẫm một chút, bạn có thể đảm bảo mình có thể luôn suy nghĩ tích cực về người yêu không, có thể ngày một yêu hơn, vĩnh viễn đặt người đó lên trên bản thân mình không? Đọc được suy nghĩ đồng thời cũng là một sự mạo hiểm, vì nếu có một ngày nghe được tiếng lòng người yêu đã không còn yêu mình nữa, nó đau hơn rất nhiều so với việc nghe một câu nói chia tay, không có lấy một cơ hội lừa mình dối người. Không ai sợ sao? Mình sợ. Quý Miện cũng sợ, anh coi tiểu bảo bối là cứu rỗi của mình, vì không có tình cảm đơn thuần, trung thành của em ấy, anh đã mất niềm tin vào lòng người, sẽ sống cô độc, như cái xác không hồn đến cuối đời. Tiểu Thụ Miêu tuy không có khả năng đối nhân xử thế giỏi giang, nhưng em ấy làm được điều không phải ai cũng có thể. Em ấy sẵn sàng đối mặt với cả thế giới vì Quý ca. Cũng giống Quý ca từng nói, đến năm 35 tuổi, dù nổi tiếng hay không tôi cũng sẽ come out, với Tiểu Thụ Miêu, sau 5 năm dù có nổi tiếng hay không, cậu cũng sẽ come out vì anh, cậu làm được, đứng trên bục vinh quang cao nhất vì anh. Đây là điều khiến mình cảm động rất nhiều ở tình cảm của hai người, kiên định đến đáng ngưỡng mộ.

Mình thấy bộ này tam quan rất chính, tuy công bản năng, tình cảm đều bị hấp dẫn bởi thụ, nhưng anh không biết, cũng không có ý định gì. Lý trí của anh vẫn chịu trách nhiệm với đoạn tình cảm của mình hiện tại, rồi lý trí mà kết thúc nó, phần nhiều trong đó là mệt mỏi mà không phải đau lòng. Không hề tồn tại vấn đề chân đạp hai thuyền, kẻ thứ ba. Mình thích. Lại nói mình thấy Lâm Nhạc Dương cũng không phải yêu Quý Miện, chỉ là lúc yếu đuối, khổ sở bị cảm động, rồi được chiều thành thói quen hưởng thụ, chiếm hữu, lại không muốn trả giá càng nhiều, vì đâu yêu đâu. Bạn này không phải phản diện, từ ban đầu mình cũng chẳng hi vọng bạn ý phản diện, vì phiền ah, chỉ nghĩ sau này bạn thành ảnh đế nội địa quốc tế gì cũng đc, chỉ cần nhanh nhanh nhả chồng Tiểu Thụ Miêu ra thôi =)) Cái nhân vật này muốn nhất là trở thành diễn viên, không phải tình cảm với Quý Miện. Thứ Tiểu Thụ Miêu muốn nhất là Quý Miện, Quý ca, rồi mới tới làm diễn viên. Người Quý ca cần nhất là một ai có thể toàn tâm toàn ý dựa vào anh, cho anh cảm giác kiên định. Không phải ai hơn ai kém ai, mà lập trường vốn đã khác. Tổng kết lại mối quan hệ với Lâm Nhạc Dương bằng ba từ thì là không thích hợp.

Ngoài phương diện tình cảm, mình cũng rất thích các kịch bản mà tác giả tạo dựng trong truyện. Mỗi lần các nhân vật trong đó bị ngược, lại khóc thút thít luôn. Fan only chuyển thành fan CP cũng rất đáng yêu haha Muốn xem thêm phiên ngoại hai người tiếp tục tham gia chương trình mạo hiểm hoang dã, tiếp tục đóng phim. Hỗ động thật sự là mẹ nó manh o(>﹏<)o

Có chút tiếc nuối thì là không được thấy Tu thúc thành đôi với mẹ của thụ, nữ thần Tiết Diểu. Một ông chú trung khuyển, thê nô chờ đợi suốt 20 năm, thương chết. Còn có anh hai siêu ngầu, siêu đệ khống, cũng rất đáng thương, mẹ bị cha mình hại chết không nhắm mắt, còn hại anh không dám tỏ lòng thương yêu em trai anh suốt 20 năm, để cậu phải chịu đựng cả gia tộc ghét bỏ, khiến anh phải ân hận vì làm em trai bị bắt cóc suốt 10 năm. Muốn anh cũng tìm được một người sưởi ấm cho mình. Nếu bộ này có phần khác làm trọng sinh, hẳn là chạy băng băng trên con đường huynh đệ văn luôn. Mà kết cục của lão cha vẫn còn quá tử tế, vô cùng đáng bị ngược chết, nhưng thôi tự nhủ ngọt văn vậy.

Túm lại, đây là một bộ ngọt văn khá hoàn hảo trong lòng mình. Nếu thêm một chút nữa, biến thành song thị giác, cho Quý Miện thêm không gian phát triển diễn xuất thì hoàn hảo. Tưởng tượng kết cục 2 người nhận song ảnh đế cũng rất đẹp a, cùng phấn đấu, cùng hướng về tương lai, cũng hoàn thiện hơn ước mơ, sự nghiệp của Quý Miện. Mở truyện tác giả hẳn cũng hướng tới chuyện này, chắc sau quên :))

Link: https://hyukieleesj1398.wordpress.com/yeu-em-noi-the-nao-phong-luu-thu-ngoc/

Link wattpad: https://www.wattpad.com/story/132518837/

yeu-em-noi-the-nao

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *