Tên gốc: Xuyên việt chi gia hữu tiểu phu lang – 穿越之家有小夫郎
Tác giả: Dạ Du – 夜悠
Thể loại: Trùng sinh, xuyên việt, chủ công, cổ đại, trạch đấu, 1×1, HE
Edit: Thanh Thạch (thanhthach.wordpress.com)
Nguồn: Xà Viện
Tình trạng: Hoàn (130+9PN) (27/06/2016)
———–
Văn án
Là một nhị thế tổ, Lệ Diệu Nam chưa từng nghĩ tới mình sẽ xuyên việt.
Là một thẳng nam, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ cưới một nam nhân làm vợ.
Vợ chồng đồng tâm, làm nên việc lớn, Lê Diệu Nam mang theo vợ mình, từ thư sinh thi rớt đến quan lớn một phương, từng bước lên mây như diều gặp gió.
Bản tóm tắt: Đây là câu chuyện về một thẳng nam xuyên việt, cưới tiểu thụ, sau đó cố gắng bẻ cong chính mình.
Viết truyện mới, mong các bạn lưu lại, cầu vây xem, cầu bao dưỡng! Truyện này là lịch sử hư cấu, đảng khảo cứu đừng vào!
Xuyên việt công VS Trùng sinh thụ.
Thể loại: Xuyên việt, một bước lên mây, trạch đấu, có chí phấn đấu.
Nhân vật chính: Lê Diệu Nam, Lâm Dĩ Hiên | Nhân vật phụ: Lê Thái An, Mã Ngọc Liên, đám người Lê gia và Lâm gia | Khác: trạch đấu, phấn đấu, quan tốt, tình yêu và hôn nhân
——–
Tấn Giang ngân bài đề cử
Lê Diệu Nam là một nhị thế tổ, không cẩn thận xuyên đến thời cổ đại, gặp phải tình huống thực xấu hổ, không chỉ có phụ thân nhẫn tâm, kế mẫu ác độc, thân tổ mẫu bất nhân không từ, còn phải cưới một nam nhân đã từng bỏ trốn làm vợ. Hai người khi mới thành thân, Lê Diệu Nam vừa đối phó vợ mình vừa ác chỉnh thân nhân cực phẩm. Lâm Dĩ Hiên bày kế khiến mình mang thai, hắn hoàn toàn không biết. Lê Diệu Nam là một thẳng nam, vì trách nhiệm, chậm rãi tiếp xúc với Lâm Dĩ Hiên rồi chuyển thành yêu. Một đường khoa cử, chức vị, thẳng đến sau này từ những dấu vết để lại mới phát hiện nguyên lai Lâm Dĩ Hiên trùng sinh. Đây là một câu chuyện ấm áp sủng nịch, tác giả miêu tả cảm tình phu phu thực đúng chỗ. Trong triều, Lê Diệu Nam làm việc nghiêm cẩn, từng bước đi lên từ tiểu quan thất phẩm. Cấu tứ bố cục hết sức hấp dẫn, xuyên việt với trùng sinh. Lâm Dĩ Hiên dứt bỏ quá khứ, không trầm luân trong cừu hận của kiếp trước. Lê Diệu Nam tính cách giảo hoạt, mang theo phu lang và nhi tử từng bước thăng chức. Lê Diệu Nam là một thẳng nam, lại bởi vì cưới nam thê, vì trách nhiệm mà cố gắng biến cong, mà Lâm Dĩ Hiên vì trượng phu mà đùa giỡn thủ đoạn, không che giấu tâm tư xấu chút nào, đây chính là điểm sáng của tác phẩm.
Có ai thấy cái bài đề cử lộn xộn lại trùng lặp không?: |
————-
Review
Chủ công, ấm áp, quan đấu. Bộ này là 1 trong số ít các bộ mà mình thấy khá tâm đắc, có thể đặt ngang hàng với Thê vi thượng và Quân vi hạ nhưng về quan đấu thì nổi bật hơn hai bộ kia.
Công xuyên vào nhị công tử nhà quan. Người này vốn là con chính thê nhưng lão cha sủng thiếp diệt thê, mẹ lại uất ức mà mất sớm nên bị người nhà ghẻ lạnh. Bề ngoài, vì danh dự, mặt mũi nên mọi người tỏ ra nuông chiều, nhất là mụ mẹ kế nhưng thực tế thì sống khá khổ sở, bị người hầu lấn lướt, tính tình cũng trở nên trầm mặc. Sau, người này được định thân với song nhi (nam có khả năng sinh con) nhà hầu tước, vốn lúc đầu cũng vui vẻ vì coi như là trèo cao nhưng khi nghe mọi người bàn tán là song nhi này đã từng bỏ trốn theo trai, thậm chí là đã mất trinh thì tức quá mà chết, và công xuyên vào: v Sau khi chấp nhận sự thật thì công cũng chấp nhận luôn việc cưới xin, công nghĩ người ta đã có người yêu thì hai người có thể coi nhau như bạn bè.
Thụ thì là trọng sinh. Kiếp trước yêu lục hoàng tử nhưng bị đưa vào phủ thái tử làm thị thất. Vì lục hoàng tử, tay thụ nhuốm máu, bày kế làm thái tử rớt đài. Sau lục hoàng tử dùng mọi cách chuộc thụ ra khỏi phủ thái tử, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, thụ chỉ có thể sống ở bên ngoài, số lần lục hoàng tử đến cũng ngày càng ít, thậm chí còn phải tìm cách tranh sủng cho đến khi nghe được câu “ngươi đã thay đổi, không còn thiên chân vô tà như ngày xưa nữa” thì thụ chết tâm. Uống xong ly rượu độc được ban cho, thụ trọng sinh về khi hết thảy còn chưa xảy ra. Thụ tự mình vẽ lên chuyện bỏ trốn, một mặt để tránh bị đưa vào phủ thái tử, một mặt cũng muốn thử 1 lần xem liệu người kia có ra mặt giúp mình hay không nhưng rồi kết quả chỉ là bị đem gả cho 1 nhị công tử bị ghẻ lạnh.
Ban đầu hai người khá là ghét nhau, thụ thì coi thường công, công thì chán cảnh mặt nóng dán mông lạnh nên hầu như chẳng muốn tiếp xúc. Nhưng vì ngồi chung 1 thuyền nên hai người đành phải hợp tác để có thể dọn ra ở riêng, về sau, quan hệ cũng dần trở nên tốt hơn. Công thì vẫn coi thụ như anh em tốt, đinh ninh rằng lòng thụ có người khác nên luôn miệng hứa sau này thụ muốn đi thì mình cũng không giữ. Nhưng thụ thì quyết tâm giữ vững vị trí chính thất, quyết tâm có 1 đứa con cho riêng mình bởi kiếp trước, trước khi vào phủ thái tử, thụ bị bác cả cho uống thuốc làm mất khả năng có con. Sắc dụ không được (công là thẳng nam) đành để xuân dược làm thay: v Rượu say loạn tính cái gì, rất là hợp lý! Sáng dậy công sợ quá bỏ chạy. 1 tuần sau đó công tìm cách tránh mặt thụ nhưng rồi cuối cùng không chịu được, vẫn phải tiếp xúc, chẳng qua xa cách, lạnh nhạt hơn nhiều bởi công vẫn không biết đối mặt như thế nào với mình và với thụ. Nhưng rồi thụ có thai, công quyết định tự bẻ cong.: v Thái độ quay ngoắt luôn, ôn nhu, săn sóc, từng bước từng bước, hai người tiến gần lại nhau. Công càng ngày càng yêu thụ mà thụ thì chỉ muốn phần dịu dàng đó dành cho riêng mình. Nói chung là về sau rất ngọt ngào.
Bên cạnh chuyện tình cảm còn là quá trình công từng bước đi tới đỉnh vinh quang. Học hành, thi cử, làm quan, từ thám hoa leo lên đến đế sư (thái phó của hoàng thượng). Công xác định mình phải ôm chặt đùi hoàng thượng nên mọi hành động trong chốn quan trường dù ngông nhưng lại rất hợp ý hoàng thượng, luôn lấy dân làm gốc. Đọc phần này cũng thú vị lắm. Mình không định tóm tắt mấy cái đó ở đây, nói chung là làm cho dân giàu nước mạnh.
Phần đầu thiên về kế hoạch, phần giữa xen kẽ giữa sự nghiệp và tình yêu, phần cuối là gia đình viên mãn, nói nhiều về sự nghiệp.
Tuy nhiên thì mình có chút lấn cấn về xây dựng nhân vật. Công kiếp trước là nhị thế tổ, nhưng chỉ là bề ngoài, thật ra là thâm tàng bất lộ, xuyên sang đây công nghĩ mình có chết thì chắc người kia vẫn tiếp tục làm theo kế hoạch để lật đổ công ty của ông nội (công tranh giành với bà mẹ kế, không ăn được thì đạp đổ đó). Nhưng có thâm tàng bất lộ thì sang đây mình vẫn cảm giác công khá là bàn tay vàng. Nói này cũng không đúng lắm, bàn tay vàng thì giống như gặp nhiều vận may còn công thì là từng bước lộ rõ khả năng vô hạn của mình. Kiểu rất giỏi, rất thông tuệ. Còn thụ, ban đầu do bị tổn thương từ kiếp trước mà khép lòng, trở nên vô cùng lạnh lùng. Về sau yêu công thì trở nên dịu dàng nhưng vốn bản chất thụ rất tinh ranh, có nhiều mưu mẹo nên là ở đoạn giữa, gần cuối, khi tác giả miêu tả thụ theo kiểu ngoan hiền, tề gia nội trợ, chỉ quản việc nhà thì mình thấy hơi gờn gợn, cảm giác hơi mâu thuẫn tý tẹo.
————
Review (by Review đam mỹ)
Cổ trang, chủ công, gia đấu, quan đấu, xuyên không phúc hắc nhị thế tổ công x trọng sinh xảo quyệt thế gia công tử thụ, sinh tử, thế giới có nam, nữ và song nhi.
Công và mẹ kế đấu đá nhau, sắp thành công phá hết tập đoàn cho mẹ kế cạp đất mà ăn thì bị bà này tiên hạ thủ vi cường cho đi đời nhà ma tá thi vào một đích tử không được sủng. Mẹ mất sớm, cha không thương, bà nội và mẹ kế hùa nhau chèn ép. Đích tử cố gắng học hành để đổi đời, ai dè thi rớt. Đã thế còn bị ép lấy một song nhi nghe đồn vừa bỏ nhà trốn theo trai. Đích tử hộc máu qua đời, công nhảy vào thế chỗ.
Thụ là song nhi mà công bị ép lấy. Thật ra hoàn toàn không có chuyện bỏ nhà theo giai mà đây chỉ là mưu kế của thụ nhằm thoát khỏi vòng xoáy quyền lực ở kinh thành. Kiếp trước, thụ vì người yêu mà từ một công tử trong sáng yêu đời trở thành ác quỷ giết người không dao. Nay trọng sinh trở lại, trong lòng cũng không muốn trả thù mà chỉ mong cùng mẹ và anh trai bình yên sống một đời nên chấp nhận hủy đi danh tiếng, gả cho một kẻ không có tiền đồ.
Công và thụ ban đầu ghét nhau nhưng vẫn phải hợp tác với nhau vì chung kẻ thù. Dần dần thụ bắt đầu cảm phục công, tuy chưa yêu nhưng cũng thích và muốn dụ dỗ để có một đứa con. Khổ nỗi công là thẳng, dụ cỡ nào cũng đơ ra. Cuối cùng thụ phải dùng xuân dược. Sáng hôm sau công tỉnh dậy, hoảng sợ vì say rượu loạn tính nên cắp đồ bỏ chạy. Tuy nhiên, mấy ngày sau, cuối cùng anh cũng thông suốt và quyết định bẻ cong mình luôn.
Gần nửa truyện đầu là trạch đấu, nửa sau là quan đấu. Tuy nhiên mình thích phần trạch đấu hơn một chút nên thấy phần đó khá ít mà tiếc của quá trời. Truyện đọc thỏa mãn, không hố. Công sủng thụ, thụ yêu công, ngọt ngào như ướp mật: 3.
ĐỀ CỬ
——————–
Review (by Phuong Hoang)
Nào các cậu, ngồi xuống đây và tớ sẽ rì viu cho các cậu một bộ truyện.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Đây là đạo lý ngàn đời. Quan phải lấy dân làm gốc, tất cả vì dân, vua phải lấy dân làm gốc, có thế thì xã tắc mới an, thiên hạ mới thái bình. Dân có ấm no, nước mới giàu đẹp.
Nhưng mười năm đèn sách, khảo tú tài, đậu cử nhân, đề tên bảng vàng, lại mấy người vì chữ dân, bao kẻ vì chữ tài, chữ danh, chữ lợi? Từ ngoài nhìn vào thanh liêm chính trực, ẩn sâu dưới đáy lại là tư tâm về mình, thanh quan mua danh chuộc tiếng, quyền quý chia đảng kết bè, hoàng tử vừa mới lọt lòng đã khảm sâu giấc mơ đế vị, thái tử ngồi không vững, hoàng đế cũng chẳng thể kê cao gối đầu mà ngủ. Xã tắc đúng là yên, chỉ có quan trường là thật loạn.
Đâu chỉ chốn quan trường mới mưu lợi cá nhân, chia bè kết phái, lục đục nội bộ. Một cái nhà con con cũng lắm chuyện tranh giành. Nào là sủng thiếp diệt thê, nào là phế trưởng lập thứ, thân phụ kế mẫu, bà tức cắn nhau. Bề ngoài danh gia vọng tộc, nhà rộng cửa cao, nhưng sống trong chăn mới biết chăn có rận, khép cửa một cái là bao chuyện tối tăm, bao kẻ lạnh lùng.
Muốn tồn tại trong nhà, phải làm kẻ bất hiếu, muốn tồn tại trong quan trường, phải ôm chặt đùi hoàng thượng!
Làm một kẻ thấm nhuần tư tưởng chủ nghĩa xã hội lại sống trong tầng lớp tư bản, một phú nhị đại bề ngoài ăn chơi mà ngấm ngầm tranh đấu hơn ba mươi năm, nhân vật chính tỏ vẻ, cổ nhân còn non lắm. Đường ngang ngõ tắt anh thông thuộc, âm mưu quỷ kế anh cũng rành, nịnh bợ lấy lòng anh biết tuốt, giả nhân giả nghĩa lại càng thông, muốn chơi anh hả? Xếp hàng chờ đó anh trả thù từng đứa một! Vả kế mẫu một phát, đâm bà nội một đao, hố cả nhà một vố, rồi anh phủi đít quay đi, đấu với anh hả? Anh cho cả nhà bây thân bại danh liệt! Anh nói được là làm được!
Thế nhưng, “phải biết mình đang đứng ở đâu, mình làm được những gì”. Khi cánh chưa cứng lông chưa đủ thì phải co được duỗi được, ngại gì bây giờ người ta cười nhạo mình vài câu, sau này khi đứng đủ cao rồi, còn lo người ta không muối mặt mà cầu cạnh à, ahihi. Sức còn nhỏ thì làm việc nhỏ, bày kế nhỏ, có chỗ dựa rồi thì chơi lớn một phen, không phục? Được, anh chơi cho mày phục thì thôi.
Làm người phải vì mình, rồi sau vì phu lang mình, vì mấy đứa con khốn nạn lắm chuyện nhà mình. Không thì trời tru đất diệt. Chuyện không liên quan đến mình thì khỏi xúm vào, khoanh tay đứng nhìn là được. Nếu liên quan đến mình thì thà để bạn bần đạo chết còn hơn bần đạo chết. Không phục? Có giỏi thì đến đây cãi lý đi, dù sao cãi kiểu gì cũng không thắng nổi, làm một kẻ vô sỉ, anh rất tự tin với năng lực châm ngòi ly gián, đổi trắng thay đen, chụp mũ cho người. 😌
Nhưng mà, chỗ dựa cứ thích hố mình mua vui là xấu tính lắm đó nhé! Chỉ là… nghĩ lại thì cũng đành nhe răng cười ngậm chặt môi nuốt trôi tiếng khóc thôi, ai bảo người ta ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, phải thay người phân ưu, thay người phân ưu. Còn các vị bá quan văn võ đồng nghiệp trong triều ư? Sớm đã đắc tội một nửa rồi, đã làm thì làm cho trót. Đắc tội hết một lượt từ trên xuống dưới đi. Anh đây làm gì cũng chùi đít sạch sẽ, không bới ra chuyện để gây đâu nhé, vòi bạc của thương hộ còn viết thư mật kể lể cho hoàng thượng nghe, kế sách âm hiểm hoàng thượng cũng biết tuốt tuồn tuột rồi, sợ đếch gì các vị, hihi.
Hơn nữa, anh tung hoành ngang dọc, phu lang cũng không ngồi yên, mấy cái dương mưu to lớn nhân mạch quan trường thì em không rành chứ tranh đấu hậu viện thổi gió bên gối thì em rành lắm, nên anh cứ việc xông pha, em ở nhà dẹp hết mấy đứa vo ve kiếm chuyện. Để anh về nhà có áo ấm cơm no, con đàn cháu đống.
Tóm lại, đây là một bộ truyện về một phú nhị đại xuyên qua trở thành một “đích trưởng tử” trong nhà có kế mẫu độc ác, phụ thân như cứt, bà nội cay nghiệt, huynh đệ khinh khi, hạ nhân át quyền, lại còn bị ép cưới một song nhi, trời biết hắn ta thẳng tưng đã ba chục năm có lẻ rồi, hơn nữa nghe nói song nhi này bỏ trốn theo trai, hơn nữa lại còn thất bại, hơn nữa dù là ca nhi hầu phủ nhưng lại bị người nhà đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa… hình như y cũng không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu. Mà lâu ngày sinh tình, hắn phát hiện ra sống với y cả đời hình như cũng không tệ…rất vui sướng là đằng khác, ha ha. Phu lang nhà y lặng lẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, đời này có thể gả cho một phu quân tốt như thế, y phải quấn chặt không buông tha!
——–—————–—
Nói lằm nói lốn chỉ để thể hiện một điều, đây là bộ trạch đấu + quan trường em tâm cmn đắc nhất từ trước đến giờ! Thực sự! Tác giả viết rất hay rất chi tiết rất logic. Đọc mà cứ muốn đọc hoài đọc mãi đừng bao giờ hết cả í!!!! Hình tượng nhân vật được xây dựng rất khá, cốt truyện không lớn nhưng chi tiết lại thắng tất cả. Đặc biệt là xem cảnh nhân vật chính bày mưu tính kế làm em như uống máu gà, hăng cả tiết. Với lại tác giả không buff nhân vật quá, kiểu cái gì cũng nhất cũng đứng đầu cũng nổi bật các thứ là tuyệt đối không có nhé, tuy nội tâm nhỏ bé của em hơi không phục nhưng phải công nhận là như vậy mới hợp lý, xuất phát thấp lúc bật mới thấy nó bay cao.
Đọc không phí!!!
Lưu ý: Có song nhi, có sinh tử, bẻ thẳng thành cong, trước cưới sau yêu.
——————-
Link: https://thanhthach.wordpress.com/muc-luc-dam-my/xuyen-viet-chi-nha-co-tieu-phu-lang/
Xuyên việt chi nhà có tiểu phu lang