xuyen-viet-chi-dai-luyen-dan-su

Xuyên việt chi đại luyện đan sư

Tác giả: Hạ Nhất Dạ

Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, xuyên việt, dị năng, luyện đan sư, bàn tay vàng, người máy, tương lai, 1×1, ôn nhu muộn tao cường công X nhị hóa bại gia tra thụ, tra thụ nghịch tập, trung dược thế gia, mỹ thực, manh sủng, thanh thủy, HE

Độ dài: 95 chương

Edit: Lee (blueskyleanh.wordpress.com)

Beta: Khả Dương huynh… nhưng mà huynh ấy mất tích rồi %><%

Vai chính: Mặc Vân Hi, Lăng Phong

Vai phụ: Mặc Vân Thiên

Tình trạng: Hoàn (95c+3PN) (20/10/2016)

——————–

Văn án

Bại gia tử của gia tộc luyện dược

Xuyên tới tương lai

Không học vấn không kĩ năng chỉ biết xài không biết kiếm

Vì giấc mộng trở thành dược sư mà bất đắc dĩ phải bán mình

Sau đó giặt quần áo nấu ăn luyện đan ấm giường

Cùng thực vật tranh đấu quyết liệt nghiên cứu dược thiện rượu thuốc chế dược luyện đan

Hăng hái phấn đấu cường thế thay đổi

Cuối cùng viết lên một câu chuyện xưa về một đại đại luyện đan sư

Tác phẩm này kiên trì 1vs1

Cường đại muộn tao công cùng các loại tiểu ôn nhu

Tra thụ đại nghịch tập ngốc đến không đứng đắn

Xuyên qua tương lai bàn tay vàng mĩ thực dị năng manh sủng một cái cũng không thể thiếu ! Tác giả tinh khiết tân nhân, thỉnh chớ bái bảng cảm ơn!

————–

Spoil (by Mikưng)

Để nói về bộ truyện này dành cho các bạn lười đọc cả review, mình có thể đúc kết lại thành hai câu thế này: Lâu lắm mới đọc được bộ nào dở như bộ này, dở hoàn mỹ, dở không khen chỗ nào được. Dở đến mức mình phải mò lại bản raw với QT xem nó có thực sự tệ đến thế không. Sau khi phát hiện ra thực sự tệ đến thế thì mình đã cố đọc nốt để có cái mà review tham gia event…

Nội dung truyện khá là quen thuộc: thụ là cháu đích tôn của một Dược vương thế gia, bị gái lừa nên chết. Gia cảnh trước đó của thụ cũng phải nói là khá hoành tráng, nhưng cũng không cần quan tâm lắm vì thực sự cái bối cảnh hằm bà làng bạn tác giả xây dựng nó chẳng liên quan mấy đến chuyện xuyên việt sau này. Thụ tỉnh dậy thấy mình đã ở một nơi rất xa lạ, không có thân phận, bằng cấp, tiền bạc, dị năng, nên quyết tâm đi kiếm việc nuôi sống bản thân. Mang theo năng lực nhìn đến dược thảo là nhớ, ngửi thấy mùi dược thảo là có thể phân biệt, thụ dùng khả năng bắt đầu gây ấn tượng với công, rồi bắt đầu công việc làm nô lệ của công (nô lệ là một trong hai nghề thụ có thể làm sau khi xuyên việt, tính chất nô lê ở tương lai chỉ là tước quyền tự do, không có lương chứ chủ nhân vẫn phải bao nuôi, chịu trách nhiệm sức khỏe). Rồi sau đó công và thụ bắt đầu đắp xây tình cảm, phát hiện ta người kia là định mệnh của đời mình. Truyện ấm áp, không nhiều bấp bênh cho lắm. Hình mẫu công thụ trong này cũng rất quen thuộc: công cuồng khốc suất bá duệ ngầu lòi đẹp “chai” khoai to, thụ xinh đẹp thông minh hiền lành dam dang. Yếu tố bàn tay vàng trong truyện khá dày đặc, đọc chương nào bàn tay vàng tát lên mặt chương ấy.

Truyện chủ yếu xoay quanh quá trình công và thụ sống chung với nhau bồi đắp tình cảm, nên có kha khá cảnh liên quan đến đồ ăn bên cạnh những lúc thụ đến trường, công làm việc. Đánh giá một cách khách quan thì cả hai sống với nhau chẳng khác gì vợ chồng chẳng qua dưới mác nô lệ – chủ nhân. Thụ chủ động nấu cơm cho công, sẵn sàng săn sóc cho công và bồi bổ công bằng những món ngon. Nhưng thực tế thì cách kể lại quá trình nấu nướng hay miêu tả khi thưởng thức món ăn đều chẳng làm mình thấy ngon gì cả, như thể phần món ăn ngon trong bộ này chỉ dừng ở cái tag “mỹ thực” trên thể loại truyện. Quá trình chế biến bị miêu tả khá hời hợt, thậm chí nhiều chỗ còn chẳng có quá trình chế biết mà chỉ có phần bưng lên ăn. Lúc tả về món ăn thực sự cũng rất qua loa, nhàm chán mặc dù tác giả viết rất nhiều (hay chính xác hơn là dài dòng) để khen là món này ngon thế này, món này ngon thế nọ nhưng lại chẳng thể gợi lên sức hấp dẫn của chính món ăn ấy, như thể tác giả viết một câu truyện liên quan đến đồ ăn, nhưng thay vì đọc những bài phê bình, những bài nhận xét chuyên nghiệp về món ăn để hiểu cách bình luận về ẩm thực thì lại chỉ viết theo lối suy nghĩ của riêng mình. Bạn hãy hình dung khi bạn thưởng thức một món ăn nào đó, thì bạn sẽ cố gắng cảm nhận mùi vị của món ăn ấy, miêu tả kết cấu của món ăn, suy nghĩ về cách chế biến món ăn thì trong truyện, chỉ đơn giản là những nhận xét chung chung như “Hương vị thật sự rất ngon”, “Thật sự là ăn quá ngon!!! Đã lâu chưa được ăn rồi!”, “hương vị ngọt ngào”… Nếu đoạn nào miêu tả kĩ hơn thì chỉ có thêm những từ như “đậm đà”, “mọng nước”, “mềm” lặp đi lặp lại khá nhiều chứ chẳng gợi ra được màu sắc, mùi vị gì hết, thực sự rất nhàm chán OTL

Nhưng chắc là tác giả thèm ăn quá hóa cuồng mới xây dựng cho thụ khả năng nấu nướng được, chứ thử hỏi một thằng công tử bột được ông nội cưng chiều từ trong trứng, chỉ bị ép học hỏi những việc liên quan đến thảo dược thì sao lại có khả năng nấu nướng, đã thế còn nấu nướng tốt? Đừng nói với mình thụ là thiên tài bẩm sinh nấu ăn ngon, vì không có công thức (ở tương lai nơi thụ xuyên việt thì công thức nấu ăn thất truyền gần hết rồi) hay nhìn người khác nấu nướng thì thụ làm sao có thể nấu ngon trong lần đầu tiên được? Chưa kể món thụ nấu theo mình đánh giá là cũng không phải dễ dàng với người đầu tiên xuống bếp đâu.

Cách viết của tác giả chính là cái khiến mình đau đầu nhất khi đọc truyện. Phải nói khi đọc xong cực kì muốn uống một viên thuốc giảm đau, nằm xuống ngủ một giấc cho đầu đỡ giật giật. Tác giả viết rất non, ôm đồm quá nhiều thứ trong khi bút lực chưa đủ để khai thác, khiến có nhiều dữ liệu không ăn nhập tới nội dung hoặc bị khai thác rất nông và hời hợt. Ví dụ khi ở đoạn đầu xây dựng về bối cảnh thụ trước khi xuyên việt, thực sự thì nó quá mức rắc rối và dài dòng, trong khi những nội dung này ở những chương sau không cần dùng đến đoạn dữ liệu này thường xuyên. Mình hiểu việc viết bối cảnh thụ như thế sẽ giải thích cho năng lực, tính cách của thụ sau này, nhưng không! Thụ sau khi xuyên hay trước khi xuyên đều rất trong sáng ngây thơ, trong khi thụ đã qua tuổi 18, có năng lực trách nhiệm dân sự, được nuôi dạy tử tế, gia thế hoành tráng thì nhẽ ra nên có lối sống, cách suy nghĩ chín chắn hơn. Thế mà tính cách thụ sau khi bị gái lừa rồi xuyên việt vẫn ngây thơ như buổi đầu, thậm chí có xu hướng “nữ tính hóa” qua những đoạn dễ dàng đỏ mặt với công, dễ dàng khuất phục trước “dâm uy” của công??? (trước đó không hề có, thụ chỉ tán gái bằng cách khoe khoang và gia thế thôi). Những đoạn viết nội tâm của cả thụ lẫn công đều siêu ấu trĩ, siêu trẻ con, làm mình cảm giác như đang đọc mấy truyện như “Hoàng tử lạnh lùng và công chúa băng giá” trên Zing Me ấy. Cốt truyện còn quá nhiều điểm phi lí để có thể đọc, như thể nhai bát cơm nhưng phát hiện ra toàn là sạn. Chưa kể tác giả rất thích chèn “~” hay “a”, “nha” vào truyện, đọc xong bộ này từ hôm qua mà đến giờ nhắc lại đầu mình vẫn còn ong ong mấy từ này. Điểm tích cực là càng vế cuối truyện thì tác giả cũng hạn chế dùng những từ như thế, cách viết có chắc tay hơn, cũng bớt đi mấy đoạn ảo tưởng quá đà, nhưng vẫn chưa đủ để đạt ở mức tạm gọi là đọc được.

Về phần edit, nếu bạn có nhu cầu đọc thì mình xin đưa ra lời khuyên: bạn nên đi đọc QT bộ này. Và nếu đã đọc, đừng quên phải cực kì bao dung, cực kì độ lượng, tâm hồn phải thoải mái, tấm lòng phải rộng rãi, bộ não phải rỗng tuếch khi theo dõi, nếu không sẽ cực kì khó chịu (như mình). Tốt nhất là đừng đọc truyện với nhu cầu giải trí, vì mình đọc xong chỉ thấy não mệt hơn, cũng chẳng còn sức mà chửi nữa chứ ở đấy mà giải trí. Còn trong trường hợp bạn muốn thử sức chịu đựng của bản thân, còn chần chừ gì nữa, hãy mau mau đọc bộ này đến luyện độ M cho chính mình nào.

—————-

Link: https://blueskyleanh.wordpress.com/about/

xuyen-viet-chi-dai-luyen-dan-su

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *