Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc
Thể loại: Linh thần dị quái – thiên chi kiêu tử – hài hước ngọt ngào – ấm áp – 1×1 – HE
Số chương: 27 chính văn 2 phiên ngoại
Edit: Kurokochii (kurokochi.wordpress.com)
Beta: Ngọc Lan.
Tình trạng: Hoàn (27c+2PN) (30/08/2016)
NOTE: Bánh đã được nhào bột QT, nướng chín và trét ba tê, hàng trưng bày không bán, không dùng cho mục đích làm tiền, vậy nên ai chôm bánh đi “bày” “bán” chỗ khác là cờ hó, là cờ hó, là cờ hó, điều quan trọng phải nói ba lần ♥
—————–
Văn án
Thiên giới có một thuyết pháp: ‘Thương hải tang điền (bãi bể nương dâu) nhất luân hồi’, có nghĩa là khi Thương Hải biến thành Tang Điền, hoặc Tang Điền biến thành Thương Hải, thiên đình sẽ phát sinh một lần luân hồi.
Khi Bạch Trạch tỉnh dậy, phát hiện các thượng tiên đã biến hết thành các bạn nhỏ.
Ngọc Đế: Bạch Trạch à, mở nhà trẻ thôi.
Bạch Trạch: Hả?
Chính: Bạch Trạch x Phù Lê (Nguyên Thủy Thiên Tôn) ┃ Phụ: Ngọc Đế, Lý Tịnh, Lão Quân, Na Tra, Vương Mẫu, Nguyệt Lão, Đông Hoa, Dương Tiễn…
———
Review (by Review Đam mỹ – Ngôn tình)
Biết tiếng văn phong rất cutoe của Lục Dã Thiên Hạc lâu rồi nhưng đây là bộ đầu tiên mình đọc của chỉ, không ngờ là moe dã man như vậy: “>
Truyện kể về một lần luân hồi bãi bể nương dâu (nghĩa là vùng núi sẽ biến thành biển, biển sẽ thành núi), không chỉ nơi trần gian mới gặp phải kiếp nạn, mà ngay cả thiên đình cũng khốn khổ vì lần luân hồi này. Cụ thể là: các vị thần tiên pháp lực càng cao thâm, thì sẽ càng sớm bị “hô biến” thành trẻ nhỏ, không chỉ teo đi về hình dáng, mà tiên lực + trí tuệ cũng sẽ teo đi theo, trở thành một đứa trẻ đúng nghĩa.
Bạch Trạch tỉnh dậy sau giấc ngủ dài trăm năm, phát hiện ngọn núi nơi mình cư ngụ đã chìm trong biển, thế là vội vàng chạy lên thiên đình thăm hỏi tình hình. Không ngờ, lên đấy rồi mới phát hiện, Phù Lê Thiên Tôn nghiêm nghị, Vương Mẫu tôn quý, nguyên soái Lý Tịnh oai phong, Đông Hoa Đế Quân băng lãnh, Thái Thượng Lão Quân hiền triết, Nguyệt Lão thấu tình đạt lý, Nhị Lang Thần uy dũng,… đều đã biến thành một đám bé con ngây thơ cả rồi. Thế là, mang trong mình trọng trách cao cả Thiên đế giao cho, Bạch Trạch bắt tay vào mở nhà trẻ thôiii.
—
Lý Tịnh vui vẻ đem tháp nhỏ nhặt lên, tha thiết mong chờ chạy đến gần hai người đang ăn kẹo ngọt: “Cho ta một viên.”
Lão Quân ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lý Tịnh một cái, xoay cơ thể nho nhỏ lại, đem hồ lô giấu qua một bên: “Không cho ngươi ăn.”
Phù Lê bò lên, phủi phủi vạt áo, chắp tay sau lưng đi tới cạnh bên người Bạch Trạch, nhìn trông rất là uy nghiêm, nếu như… trong miệng không nhai kẹo ngọt.
—
“Thiên địa nhìn mặn quá ha.” Lão Quân chẹp một cái, ném kẹo ngọt vào trong miệng.
Lý Tịnh yên lặng xòe tay đến trước mặt Lão Quân, bị ông tét cho một cái, không cho hắn kẹo.
—
Lý Tịnh bĩu môi, cảm thấy bài giảng này quá mức vô vị, cúi đầu nghịch tiểu bảo tháp của mình. Bảo Tháp Linh Lung có bảy tầng tất cả, vì chủ nhân teo nhỏ lại, nên cũng teo theo, nhìn rất là tinh xảo.
Lão Quân nhìn thấy mà thèm, nhích nhích người đến cạnh bàn Lý Tịnh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chơi bắn bi đi.”
Lý Tịnh hừ một tiếng, thấy mắt Lão Quân nhìn chằm chằm liên tục vào tháp nhỏ của mình, liền hơi dịch sang bên cạnh, không cho ông chơi.
“Ta cho ngươi ăn tiên đan, ngươi để ta chơi bảo tháp, được chưa?” Tiểu Tiểu Lão Quân cố chấp cho rằng viên kẹo kia của mình là tiên đan.
Lý Tịnh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Xong, hai người mới rồi còn đánh nhau, lập tức vui vẻ ra mặt, Lý Tịnh ăn được kẹo ngọt, Lão Quân có thể bắn bi vào trong cửa tháp. Cả lớp học, chỉ có mình Thiên Tôn đại nhân vẫn còn đang chăm chú nghe Bạch Trạch giảng bài.
—
Bé con Đông Hoa Đế Quân bò lên, lạch bà lạch bạch nhảy lên thềm ngọc, đoạt lấy giỏ Phù Tang: “Trái của ta chỉ có một cây, ngươi thế nhưng lại có cả vườn đào, không đổi với ngươi nữa.” Nói xong, liền đem quả Phù Tang bỏ lại vào túi càn khôn, đem mấy quả Bàn Đào ném trả cho Vương Mẫu.
“Ai thèm mấy thứ quả hỏng của ngươi, tướng công ta là Ngọc Đế, ta sẽ bảo hắn hạ lệnh, cướp hết quả Phù Tang của ngươi.” Vương Mẫu mếu máo, thở phì phò nói.
“Huynh đệ như chân tay, nữ nhân như quần áo, ngươi hỏi Ngọc Đế coi, xem hắn có thể vì một bộ quần áo là ngươi mà làm hại ta không?” Đông Hoa vuốt vuốt dải lụa bên hông mình, kiêu ngạo hất cằm nhỏ lên.
Vương Mẫu nghe thấy mình chỉ như quần áo, ngay tức khắc ức đến òa khóc: “Ô oa…”
—
Bạch Trạch: Sau này Phù Lê sẽ là tiểu đội trưởng.
Thiên Tôn: Được.
Bạch Trạch: Ngươi chuẩn bị quản lý các bạn nhỏ trong lớp thế nào nha?
Thiên Tôn: Không nghe lời liền đánh, đánh đến khi nghe thì thôi.
Bạch Trạch: …
(Nguồn: Kurokochi – https: //kurokochi.wordpress.com/2016/08/20/muc-luc-vuon-tre-thien-dinh/)
—
Nhà trẻ nhỏ không ngày nào là yên ổn, nếu không phải đánh nhau, thì cũng là hùa nhau vào bày đủ trò nghịch phá. Đã vậy, Thiên Đế còn giao cho Bạch Trạch tiên sinh nhiệm vụ phải làm cho các vị thượng tiên này mau chóng lấy lại pháp lực của mình trước hội Bàn Đào chỉ còn 2 tháng nữa là diễn ra, Bạch Trạch tỏ vẻ ⊙﹏⊙// Thần thú như ta thì phải dạy Vương Mẫu, Đông Hoa Đế Quân, Nguyệt Lão, Thái Thượng Lão Quân… thực hiện chức trách của mình kiểu gì đây ≡( ¯﹏¯¯)≡
Truyện này nhìn chung thì không phải quá xuất sắc, nhưng thắng ở tình tiết mới mẻ, lạ lẫm. Truyện rất rất hài, nhân vật thì do biến nhỏ mà moe cực đỉnh. Giọng văn của nhà edit cũng rất cưng, cực phù hợp với nội dung của tác phẩm. Tình yêu cutoe giữa thần thú viễn cổ Bạch Trạch và thượng tiên Phù Lê Thiên Tôn cũng dễ thương hết phần thiên hạ luôn. Túm lại là nếu bạn nào muốn có một cái nhìn khác về các nhân vật thần tiên đã quá quen thuộc trong các bộ truyện huyền huyễn đó giờ mọi người hay đọc, thì hãy mau mau tới Vườn Trẻ Thiên Đình đi, xem xem có hốt được “bé” thần tiên xinh xinh yêu yêu nào về không nè: “>
—————
Link: https://kurokochi.wordpress.com/2016/08/20/muc-luc-vuon-tre-thien-dinh/
Vườn trẻ thiên đình