Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường
Thể loại: Hào môn thế gia, thiên chi kiêu tử, cổ trang
Editor – Beta:
Leslie Cat (wp omewluoi)
Vện (tomsalus02.wordpress.com)
Tình trạng bản gốc: hoàn 228 chương
Nhân vật chính: Đoạn Lĩnh
Tình trạng edit: Hoàn (228c) (30/09/2017)
————-
Văn án (tomsalus02.wordpress.com)
Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,
Rối lung bung.
Không cản ban mai mưa lạnh,
Gió chiều dông.
-Trích Tương Kiến Hoan kỳ 1 – Lý Dục-
————————
Tấn Giang biên tập đánh giá (wp omewluoi)
Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên, Lý Tiệm Hồng lúc này đã bị dồn đến tình thế được ăn cả ngã về không, tao ngộ nông nỗi bị vài nghìn thiết kỵ vây khốn. Giữa lúc tình thế nguy cấp, hắn từ trong hỗn loạn một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu…
Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó.
Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra. Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng.
———————-
Review (wp omewluoi)
Lúc mình chọn Tương Kiến Hoan để edit, thành thật mà nói, mình chỉ tin vào cái tên của Phi Thiên Dạ Tường chứ chưa từng đọc một chương nào của truyện. Vậy nên, đến bây giờ, sau khi hoàn thành truyện này một thời gian rất lâu mình cũng không xác định được, cuối cùng mình có phải đã lọt hố hay không.
Nói về cốt truyện, Tương Kiến Hoan là câu chuyện về một Thái tử lưu lạc trên hành trình tìm về vương vị, thuận tiện được bảo hộ, gặp hy sinh, bị phản bội và cuối cùng tìm được người yêu đời mình, nhìn rõ được tình thân, tình yêu và tình bằng hữu. Đương nhiên, làm một trong những tác giả có lượng fans lớn, các chi tiết mà Phi Thiên Dạ Tường đặt ra trong quá trình này cũng có đủ loại khúc chiết, lên cao xuống thấp lắt léo hồi hợp.
Cả câu chuyện đều phủ một màu u ám, từ những chương đầu khi Lý Tiệm Hồng bị tước binh quyền, Đoạn Lĩnh chịu hành hạ trong Đoạn gia và cả sự xuất hiện của Lang Tuấn Hiệp đều mang theo chút hơi thở khói lửa điêu tàn. Đêm tuyết lạnh lẽo, lòng người khắc bạc và cả sự đen kịt trên con đường tiến về một tương lai mới mà Lang Tuấn Hiệp đã đưa Đoạn Lĩnh bước lên sau khi rời khỏi Đoạn gia.
Nếu những tác phẩm bình thường khác tôi đọc mang màu sắc của phim truyền hình, tươi sáng rõ nét, chi tiết và gần gũi, thì Tương Kiến Hoan lại mang cảm xúc của một bộ phim điện ảnh lịch sử, rất nhiều hình ảnh đều chỉ dùng thủ pháp phát họa, màu sắc đơn điệu ấn tượng. Giống như Phi Thiên Dạ Tường chỉ dùng vài nét chì nhạt đã vẽ ra được một Tướng Quân lĩnh vạn quân dồn ép, một Đoạn gia lạnh lùng khắc bạc, một Thượng kinh phồn hoa mông lung, Tây Xuyên điêu tàn trầm nặng…. Mà những nhân vật cũng vậy, thật sự bọn họ không được dùng quá nhiều ngôn từ để miêu tả tính cách hay quá khứ, từ Lý Tiệm Hồng, Lang Tuấn Hiệp, Vũ Độc, Thương Lưu Quân, Mục Khoáng Đạt… tất cả bọn họ tác giả nhiều lắm chỉ cho chúng ta vài lời giới thiệu, một vẻ bề ngoài sau đó, tất cả những thứ khác đều phải do tự đọc giả nhận ra qua hành động và biểu tình của bọn họ trong suốt những trang truyện sau này.
Nói thật, khi đọc quyển đầu của Tương Kiến Hoan, tôi có cảm giác như đang xem Trò chơi vương quyền vậy, bởi vì không một ai có thể an toàn. Tôi đồ chắc chẳng ai đọc quyển này có thể ngờ được Thái Văn sẽ chết trong lần đầu tiên Thượng kinh bị vây, Lý Tiệm Hồng băng hà khi chỉ cách nhi tử của mình đúng một bức tường. Tôi cũng đoán rằng, hiếm quyển đam mỹ nào có thể miêu tả chiến tranh và sự tàn khốc của nó một cách chi tiết và thấm thía như Tương Kiến Hoan, có lẽ đó là sự khác nhau giữa bút pháp của nam và nữ chăng, chiến tranh trong miêu tả của Phi Thiên Dạ Tường không có một chút cảm tình nào, mỗi câu mỗi chữ đều ráo hoảnh, hệt như chỉ đang tường thuật một sự thật, không cảm thương, không tán thán, không bôi bác kẻ địch cũng không thần hóa quân ta. Vậy nên tôi mới cảm thấy mỗi trận đánh trong truyện này rất thật, thật đến sống lưng ớn lạnh, thật đến ghê rợn thấu tim, vậy mà trong năm quyển của Tương Kiến Hoan, mỗi quyển đều có một trận đánh lớn, mỗi quyển đều có những nhân vật đến rồi đi, bỏ mạng trong chiến tranh máu lửa, rơi rụng giữa tranh đấu Hoàng quyền.
Lại nói thật, quá trình edit Tương Kiến Hoan là một đoạn tra tấn khủng khiếp, Tương Kiến Hoan là một truyện viết nhạt ở bề ngoài và sâu phần chìm khuất, đọc Tương Kiến Hoan cần phải đọc chậm phải cảm phải thấm, thế nhưng quá trình edit của bạn Mèo thì thật sự như chạy đua với thời gian, cũng vô cùng trắc trở, dừng dừng tiếp tiếp vài bận mới coi như lay lắt hoàn thành. Đừng nói tới việc, phần lớn những nhân vật Mèo yêu thích nhất đều đã chết hết trong quyển đầu, vậy nên sau đó mỗi lần nhìn vào lượng chương còn lại của Tương Kiến Hoan, bạn Mèo chỉ muốn tát cho mình một phát, nghĩ xem ban đầu sau lại chọn truyện này. Thế nhưng sau khi hoàn thành, trong quá trình beta lại, Mèo không khỏi ngỡ ngàng, bản thân mình vì sao có thể trau chuốt ra được những câu văn như vậy? Những câu văn đọc qua một lần thì bình đạm như nước lã, thế nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì thanh ngọt tựa suối nguồn.
Tình tiết của Tương Kiến Hoan rất chậm, rất chậm, hiếm có bộ truyện nào kéo tình tiết dài suốt bốn năm năm trời mà không có được đến một lần phân tuyến nhảy thời gian. Có nghĩa là, suốt năm năm này, các bạn sẽ trở thành người đồng hành cùng nhân vật chính, từng lời ăn tiếng nói, từng sự kiện dù là nhỏ nhặt nhất cũng không qua được đôi mắt của bạn, có vài chi tiết khi xảy ra tưởng chừng thật nhỏ, đến vài mươi chương sau chợt quay đầu thành mấu chốt vô cùng quan trọng, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng.
228 chương truyện, năm quyển, cuối mỗi quyển là một lần sinh tử đại quan, một trận đánh nghiêng trời lở đất. Có rất nhiều nhân vật, đã sống đã chết, đã ghi lại từng dấu ấn khó phai trong lòng đọc giả. Loạn thế, loạn thế, Tương Kiến Hoan là một hồi loạn thế, mỗi người đọc sẽ có một cảm nhận riêng, một nhân vật yêu thích riêng biệt. Và với một con Mèo đã nâng niu từng câu chữ của truyện này thì anh hùng nhất, hẳn là Lý Tiệm Hồng, tiếc nuối nhất là Thái Văn, đáng thương nhất là chư nữ Quỳnh Hoa viện, vừa thương vừa giận chính là Thái Diêm, lắc đầu thở dài là Thương Lưu Quân, trăm mối ngổn ngang là Lý Diễn Thu, bi ai nhất không ngoài Lang Tuấn Hiệp… còn về hai nhân vật chính, cứ để mỗi người đưa ra kết luận của riêng mình.
Đầu mỗi quyển, Phi Thiên Dạ Tường đã dùng hoặc một đoạn câu đối, hoặc một bài cổ thi để làm tự chương, Mèo đã cố gắng hết sức giải thích và chia sẻ cùng các bạn, nếu mọi người có ý tưởng khác xin hãy cho mình biết nhé.
Cuối cùng, xin hãy thưởng thức và ủng hộ.
——————————
Link Leslie Cat edit: https://omewluoi.wordpress.com/2016/04/02/tuong-kien-hoan-phi-thien-da-tuong/
Link Vện edit: https://tomsalus02.wordpress.com/tuong-kien-hoan-phi-thien-da-tuong/
Tương kiến hoan