(Trọng sinh thành đạo manh khuyển – Trọng sinh thành chó dẫn người mù)
Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực 青色羽翼
Thể loại: Đô thị tình duyên, hiện đại không tưởng, linh hồn chuyển đổi, điềm văn
Độ dài: 60 chương + 1 phiên ngoại
Edit:
Sói (traxanhsuada.wordpress.com)
Leslie Cat (wp omewluoi)
Nguồn: KhoTàng Đam Mỹ –Fanfic
Tình trạng: Hoàn (60c+2PN) (06/05/2016)
—————-
Văn án (traxanhsuada.wordpress.com)
Lục Thừa Nghiệp sau tai nạn xe, biến thành một đại hắc mới ra đời, một con chó Labrador dẫn đường.
Điều thứ nhất: Chó dẫn đường sau này vẫn trở lại thành người, sở dĩ ta không cho thành đề tài nhân / thú nặng như vậy.
Điều thứ hai: Tuy rằng thích chủ thụ nhưng văn này vẫn tương đối thích hợp cho chó dẫn đường là công.
Điều thứ ba: Tác giả viết không theo khảo chứng < khảo cứu và dẫn chứng >, phần lớn văn viết để thỏa mạn não tàn, bên cạnh không có bạn hữu, rất nhiều tình tiết dựa vào tưởng tượng, khảo chứng đảng chớ phun.
Nội dung nhãn: Đô thị tình duyên hiện đại mất quyền lực linh hồn chuyển hoán điềm văn
Tìm tòi chữ mấu chốt: Diễn viên: Đại Hắc (lục thừa nghiệp), trương hàng ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:
————
Văn án
Lục Thừa Nghiệp sau khi bị tai nạn xe cộ liền biến thành Đại Hắc vừa ra đời, một con chó cảnh giống Labrador.
Thứ nhất, sau này chó cảnh còn có thể biến lại thàn người, vì vậy xin đừng thảo luận đề tài khẩu vị nặng như nhân x thú với ta.
Thứ hai, tuy rằng rất thích chủ thụ, thế nhưng tác phầm này vẫn tương đối thích hợp để Labrador làm công.
Thứ ba, tác giả không thuộc đảng khảo chứng, viết văn phần lớn thỏa mãn cơn động kinh của bản thân, bên cạnh cũng không có bằng hữu khiếm thị, vì vậy rất nhiều tình tiết chỉ có thể dựa vào tưởng tượng. Những bạn thích khảo chứng xin đừng phỉ nhổ.
Victor (có lẽ là tên đầu tiên tác giả muốn đặt cho nhân vật) tương đối văn nghệ, thế nhưng ta vẫn thích cái tên Đại Hắc này!
————
Review (by Review đam mỹ)
Hiện đại, trọng sinh, chủ công, thụ bị mù, phúc hắc ôn nhu công x cường thụ, hỗ sủng.
Công là doanh nhân thành đạt, vì trạch đấu tranh giành tài sản mà bị dàn cảnh tai nạn, chết đi biến thành một chú chó Labrador.
Thụ trong truyện có thân thế buồn muốn khóc. Tuổi 15 gia đình đang hạnh phúc (dù chỉ là vẻ bề ngoài), cuộc sống khá giả, học hành hạng nhất. Đùng một cái, bị mù, mẹ bỏ theo trai, người cha bao nhiêu năm phát hiện không cùng huyết thống. Trong suốt chặng đường đau khổ ấy, may mà thụ có công bên cạnh. Dù chỉ là một chú chó nhưng công vẫn cố gắng chăm sóc thụ, biến bản thân trở thành một chú chó dẫn đường.
Nhờ có công, cuộc đời của thụ tuy rơi vào cảnh khốn cùng nhưng dần dần đi vào quỹ đạo, vững vàng tiến tới. Thế nhưng, đời người kéo được trăm năm chứ đời chó chỉ hơn mười năm một chút. Làm thế nào để bên nhau được đây?
————-
Review (crossingcat.wordpress.com)
Hiện đại – Chủ công – Điềm văn – Chữa khỏi hệ – 1×1 – HE – trung khuyển, ôn nhu công x lạc quan, kiên cường, về sau có chút hắc hóa thụ
Công gặp tai nạn, trùng sinh về 10 năm trước, nhập vào một con chó Labrador mới sinh. Được thụ nhận nuôi, cùng thụ trải qua những ngày tháng khó khăn, vì thụ mà chết, quay về thân xác người, sau đó tìm đến thụ, hai người ân ân ái ái =))))
Công là tổng tài lạnh lùng, vô tình, luôn đặt lợi ích lên trên hết. Công vực dậy công ty của bố, định bụng rằng sau khi mọi chuyện ổn định sẽ phủi tay, thuê người khác quản lý để mình rảnh rang. Vừa giao công ty cho CEO gánh thì tai nạn.
Sống lại trong thân xác một con chó. Ờ thì trước lúc chết công ước là kiếp sau khỏi làm người cho mệt, thế là trời thương, cho thành chó. Không chỉ thế, trời còn cho công gặp thụ – một cậu bé kiên cường, lạc quan, yêu thương công hết lòng. Cùng thụ trải qua khó khăn, thụ là người duy nhất công đối xử dịu dàng, trân trọng, nâng niu, chăm lo hết mực.
Buồn cười cái là do công làm chó suốt 5 năm, nên lúc về lại thành người, vẫn có những thói quen của chó. VD như nàm gác cằm lên đùi thụ, VD như liếm mặt thụ, VD như ăn đô ftrong bát thụ =))))
Thụ lạc quan, sáng sủa, học giỏi. Ban đầu, cậu có một gia đình hạnh phúc. Nhà khá giả, bố thương yêu hết mực, mẹ xinh đẹp – tuy có hay đi đánh mạt chược và không quan tâm đến cậu. Tuy nhiên, hạnh phúc chỉ là ảo ảnh. Cậu không phải con ruột của bố, mẹ đi ngoại tình với “chân ái”, mắc bệnh về mắt rồi mù. Bao bất hạnh ập đến với cậu bé 16 tuổi.
May mà thụ là người có chính kiến, kiên cường. Khi biết mắt mình chắc chắn sẽ mù, cậu học chữ nổi để sau này thi vào trường dạy người mù, học lấy cái nghề, sau này còn tự kiếm sống. Không than trời trách đất mà lạc quan tiến tới.
Khi cha biết cậu bị mù, muốn rước về chăm sóc, cậu kiên quyết từ chối. Bởi cậu biết, hai người không phải cha con ruột, dù hiện tại cha yêu thương và muốn nuôi mình thật thì sau này, sau khi trải qua những áp lực từ gia đình, rồi có được đứa con thật của mình, ông chắc chắn sẽ lơ là, sẽ thấy thụ là gánh nặng, bao yêu thương cũng sẽ phai nhạt. Quả nhiên là thế mà.
Nói chung là trước khi những truyện đau đớn khác xảy ra, thụ đã “biết thân biết phận” ở riêng hoàn toàn, độc lập tài chính hoàn toàn.
Cũng nhờ công nên thụ mới có tiền mua nhà, mở quán bar, có thu nhập cao.
Công biết rằng cuộc đời một con chó chỉ có chừng mười năm. Vậy nên, anh luôn sắp xếp, lo toan cho thụ. Giúp thụ trúng vé số để có tiền mua nhà ở riêng. Giúp thụ đầu tư chứng khoán để có tiền tiết kiệm. Giúp thụ mua cổ phần để có tiền hoa hồng duy trì cuộc sống. Anh lo toan hết, để một ngày khi mình rời xa, thụ vẫn có thể sống an nhàn.
Bất hạnh của thụ khiến người ta đau lòng. Nhưng cảnh một người một chó nương tựa vào nhau lại khiến tim ấm áp. Đúng là chữa khỏi hệ mà. Cả hai đều hết lòng hết dạ, tình cảm thuần khiết, sâu sắc, chân thành, dài lâu.
Tình cảm của công đối với thụ là yêu. Tình cảm của thụ đối với công thì lại phức tạp hơn, là yêu, nhưng cũng là khao khát, chiếm hữu. Muốn có một thứ tình cảm sâu sắc chỉ dành riêng cho mình.
Sau khi công bị đâm chết, 5 năm, thụ vẫn kiên cường, vẫn thông minh mạnh mẽ, nhưng đã bớt thuần hậu ngây thơ, cũng đã biết giả dối, lá phải lá trái, biết dùng thủ đoạn. Thụ có chút hắc hóa =))) Đoạn sau, chính thụ là người lập kế hoạch dụ đứa hãm hại công =)) Đôi khi công cảm thấy: hình như có gì đó sai sai, sao cứ như nghịch CP thế này =))) Uy phong của tổng công đâu =)))
Công cưng lắm nhá, cũng mặt dày lắm nhá =))) Lúc mới tỉnh lại, cuống cuồng chạy đi tìm thụ, rồi tỏ tình, rồi còn “Gâu gâu” hai tiếng để lấy lòng =)))
May mà thụ thông minh, về nhà ngẫm nghĩ nhận ra công luôn. Chứ trước đó thụ ghét cái thân xác của công lắm. Chính hắn là kẻ gián tiếp khiến “đại hắc” của mình chết mà =)))
————-
Review (nangdiepan0206.wordpress.com)
60 chương – đủ để kể lại một tình yêu cao đẹp giữa hai người, đồng thời tái hiện rõ lòng người trong xã hội hiện tại. Gói gọn trong cả câu truyện là cuộc đời một đứa trẻ bất hạnh và mối tình của cậu ta với người bạn bên cạnh (một thanh niên xấu số trọng sinh vào một con chó ( ̄^ ̄゜)). Ức chế thần kinh trung ương (ta đã từng), bấn loạn trước sự moe moe của đôi bạn trẻ, và cuối cùng là sự yên tĩnh trong lòng sau khi đọc hết truyện, đó chính là tất cả cảm xúc của ta trong suốt thời gian đọc bộ truyện này. Truyện ấm áp, thuộc loại thanh thủy văn, thím nào đang muốn đọc thể loại nhân thú, hàng H nóng hot thì tránh va vào hố này nha.
Anh công của chúng ta, một tổng tài đẹp trai cao ráo, đã là tổng tài thì khỏi cần bàn tới địa vị, quyền thế lẫn gia tài của ảnh rồi ha, đáng tiếc cho một thanh niên làm đúng vai trò của một ông chủ lớn nghiêm khắc khiến bao kẻ làm trò sau lưng oán hận, có lẽ oán niệm quá nặng dẫn đến việc ảnh bị tai nạn xe rồi quay về mấy năm trước, trọng sinh vào một con…cún và được em thụ mua về nuôi. Lại kể lại em thụ, một cậu trai vừa tròn 15 tuổi, đúng chuẩn con ngoan trò giỏi đáng tiếc thay một đứa trẻ như thế lại bị ông trời quay lưng, ngày hôm qua còn hạnh phúc biết bao nhiêu, hôm nay đùng một cái tai vạ liền ập tới đầu. Cứ nghĩ tháng ngày ấm áp của thụ và chú khuyển Đại Hắc cũng chính là anh công của chúng ta cứ thế lặng lẽ trôi qua, ai ngờ tin buồn từ gia đình đổ lên đầu thì thôi đi, đằng này em mới đó liền nhận được tin mình bị bệnh sắp có nguy cơ mù lòa, nghe đã ngửi thấy mùi cẩu huyết rồi.
Truyện này đặc biệt một chút đó là trong truyện có ngược, nhưng đoạn ngược này không xuất phát từ phía hai nhân vật mà là do bên gia đình em thụ tác động đến, thật sự thì tình tiết thế này đọc nhiều rồi mà bây giờ mới là lần đầu tiên cảm thấy thật sự ức chế. Nhưng đoạn này cũng là điểm sáng của truyện, miêu tả tâm lí nhân vật sâu sắc, tái hiện tình trạng vô tình của con người trong xã hội hiện đại ngày nay, và cũng đẩy mạnh tình cảm giữa hai nhân vật công thụ. Có thể nói truyện này là nửa nhân thú nhỉ, vì sau này có một biến cố gây nên bước ngoặt trong cuộc đời em thụ, Đại Hắc lại quay về làm anh công, những chuyện trong quá khứ lẫn tương lai đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nói vậy thôi chứ truyện không rối đâu. Không đọc là bạn đã bỏ qua một tác phẩm hay rồi đó!
————
Review (by Ôi Giời Ơi)
Bản thân mình vốn dĩ rất thích tác giả Thanh Sắc Vũ Dực từ truyện Thượng Tá. Một kịch bản khá kịch tính, tương đối gay cấn nhưng không kém phần lãng mạn và hài hước. Thực ra giọng văn của Thanh Sắc Vũ Dực khá là tình cảm. Dù cho là truyện hài hay truyện nghiêm túc, đều mang một phong thái bình thản nhưng tình cảm rất chân thành.
“Trùng sinh thành đạo manh khuyển” quả thực là một truyện vô cùng thành công của Thanh Sắc Vũ Dực. Truyện làm mình khóc rất nhiều. Không phải ngược tâm do hai người Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng gây ra cho nhau đâu. Mà do cuộc đời của Trương Hàng thực sự quá cay đắng.
Câu chuyện kể về Lục Thừa Nghiệp sau khi bị một tai nạn giao thông thì trùng sinh thành 1 con chó Labrador – một giống chó rất thông minh, thường được dùng để làm chó dẫn đường cho người mù. Lục Thừa Nghiệp được Trương Hàng chọn mua về nuôi. Và tình cảm của hai người được bồi dưỡng từ ấy. Trương Hàng là một đứa trẻ hiền lành tình cảm, rất biết đối nhân xử thế, yên lặng và tài giỏi. Cậu hoàn toàn không coi Đại Hắc ( Lục Thừa Nghiệp ) là một con chó đơn thuần, còn là 1 người bạn, 1 trách nhiệm khi cậu nhận “nó” về làm một thành viên trong gia đình.
Nhưng cuộc đời của Trương Hàng thì lại không suôn sẻ hạnh phúc là bao. Khi cái gia đình tưởng như ấm áp của cậu tan vỡ mà không hề báo trước. Khi đôi mắt vốn sáng của cậu tối dần. Trương Hàng nhanh chóng trở thành một cô nhi mù lòa, một tâm hồn của đứa trẻ mới mười sáu, không quá mong manh nhưng thực sự vẫn rất dễ tổn thương, nước mắt cậu rơi thật nhiều nhưng người làm bố kẻ làm mẹ kia đâu có hay. May mắn làm sao bên cạnh cậu có Đại Hắc – con chó Labrador đen ấy luôn luôn bên cạnh cậu, để cậu có 1 chỗ dựa, có một hơi ấm, có một nguồn sáng để dựa dẫm và hướng tới.
Lục Thừa Nghiệp dành một tình cảm khá đặc biệt cho Trương Hàng. Và Trương Hàng cũng vậy. Lục Thừa Nghiệp thương yêu Trương Hàng vì Trương Hàng là một đứa trẻ xứng đáng được yêu như thế. Cậu ngoan ngoãn nhưng thông minh và bình tĩnh. Biết suy xét trước sau. Những kẻ xung quanh cậu thật ích kỷ. Người từng làm cha, từng làm mẹ cậu ích kỷ chẳng hề nghĩ tới cảm xúc hay tương lai của cậu. Họ chỉ nghĩ tới chính bản thân mình. Còn cậu, vì họ ích kỷ, cậu nhìn ra sự ích kỷ đó, cậu thất vọng nhưng cũng vẫn tìm cho mình một lối ra. Cậu để họ được tự do ích kỷ, còn bản thân thì chịu thiệt vì cậu muốn những người đó được hạnh phúc. Hoặc chính xác hơn là, thà rằng như vậy đi, còn hơn để bản thân chịu tổn thương hơn nữa. Lục Thừa Nghiệp nhìn ra sự bất lực và những tổn thương mà Trương Hàng phải hứng chịu. Anh cũng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé ấy đứng dậy sau bao nỗi đau và vấp ngã, tự trưởng thành, tự cứng cỏi, tự đứng lên trên đôi chân của mình. Và rồi từ sự thương cảm, tình cảm của anh dành cho Trương Hàng đã biến đổi lúc nào không hay. Một tình cảm mà khi anh là chó, anh chỉ có thể đi đằng trước dẫn đường và đi đằng sau để bảo vệ.
Còn đối với Trương Hàng, Đại Hắc là một “người” rất đặc biệt. Một con chó thông minh, biết thương và quan tâm tới cậu rất nhiều. Còn nhiều hơn nhiều so với người làm cha mẹ kia có thể làm được. Đại Hắc cho cậu chỗ dựa những lúc cậu đổ vỡ. Đại Hắc cho cậu hơi ấm khi cậu lạnh lẽo. Đại Hắc luôn ở đó, khi bàn tay cậu với tới. Khi cậu tưởng chừng như là kẻ cô đơn duy nhất trên cõi đời này, thì Đại Hắc đứng bên chân cậu, cọ vào tay cậu, đưa dây cổ nó vào tay cậu, và dắt cậu đi tiếp về phía tương lai.
Nói mình khóc gần hết truyện không phải nói ngoa đâu. Thực tình bản thân mình cũng là đứa dễ rơi nước mắt. Hầu hết các truyện bình thường mình chỉ rưng rưng ở một số chi tiết cảm động. Nhưng với truyện này, nước mắt cứ tự rơi lúc nào không biết. Một đứa trẻ tự vực dậy, đón nhận và làm quen với một thế giới đen tối đúng nghĩa mà trước đó nó không hề nghĩ tới. Thân tình phai nhạt rồi trở thành một kẻ cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời này. Nếu không có Đại Hắc, không biết rằng Trương Hàng sẽ ra sao. Bản thân Lục Thừa Nghiệp về sau trở lại với thân xác của mình cũng từng nghĩ may mắn vì anh từng bị tai nạn tưởng chết, để có thể trở thành Đại Hắc. Vì nếu không có anh, những lúc bất hạnh kia ập đến với Trương Hàng, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ ăn ở đâu? Ngủ ở đâu? Cậu biết tìm ai giúp đỡ với đôi mắt mù lòa? Trương Hàng rất mạnh mẽ và thông minh. Trương Hàng có thể tự cứu lấy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng còn tâm hồn cậu thì sao? Ai để ý tới trái tim rạn nứt của một đứa trẻ côi cút mù lòa?
Cả Lục Thừa Nghiệp lẫn Trương Hàng đều trao cho người kia một nửa linh hồn của mình. Đã cùng nhau trải qua những quãng ngày đen tối nhất của cuộc đời, nên tình cảm của hai người rất sâu sắc nhưng cũng vô cùng bình dị. Truyện cũng xen lẫn khá nhiều tình tiết hài hước nhẹ nhàng, gây cười một cách dễ chịu.
Cho tới cuối cùng, tuy rằng khóc khá nhiều, nhưng cảm xúc còn đọng lại trong mình lại là thở phào nhẹ nhõm và có chút hạnh phúc nho nhỏ. Rốt cuộc thì người thương nhau lại về với nhau. người tốt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc của riêng họ, dù cho quãng đường đi tới có khó khăn đau khổ tới đâu.
—————
Link Sói edit: https://traxanhsuada.wordpress.com/2016/01/02/trong-sinh-thanh-dao-manh-khuyen/
Link Leslie Cat edit: https://omewluoi.wordpress.com/2016/02/16/trong-sinh-thanh-cho-canh/
Trọng sinh thành chó dẫn đường