Tác giả: Ly Sắc Bỉ Ngạn
Thể loại: Trọng sinh, mạt thế, hiện đại, rùng rợn tang thi, băng sơn trung khuyển công x ngạo kiều nữ vương thụ.
Editor: Ansa, Phương Hoa giáo chủ (sweetdeath4u.wordpress.com)
Beta – reader: Kumiko, Trí nhớ con cá vàng, Bách Thiên Niên Hồ, Thu Uyên
Tình trạng: Hoàn (152c) (12/07/2016)
———-
Giới thiệu
Sau một hồi vận động kịch liệt, Dạ Mặc Nhiễm lên tiếng: “À, có chuyện này, ta vẫn luôn dấu ngươi…”
Phương Cẩm lẳng lặng nhìn hắn.
Dạ Mặc Nhiễm: “Ta đã từng chết qua một lần, sau đó sống lại.”
Phương Cẩm: “Còn có ai biết?”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn trời suy tư nửa ngày: “…Ta cũng chỉ nói với Tiểu Hoa ở nhà bên.”
Dạ Mặc Nhiễm: “Ôi chao ôi chao ôi chao? Ngươi đi đâu vậy?”
Phương Cẩm cầm súng nói: “Đi diệt khẩu.”
Dạ Mặc Nhiễm “. . .”
Miao ~~~ Mỗ là con mèo vô tội bị giết oan TT^TT
————
Review (xichvukhieuthien.wordpress.com)
Đây là một truyện T thích trong chùm truyện mạt thế trọng sinh đọc gần đây.
Nói về nội dung:
Truyện có 152 chương nhưng không dài lắm. Mạch truyện nhân vật mở đầu kết thúc tự nhiên, không làm tôi đôi chỗ bức xúc như những truyện khác.
Tình tiết không nhiều sóng gợn như bao truyện khác, nhưng không có nghĩa nhàm chán, đánh nhau, bị thương, cãi nhau, ấm áp, phản bội, bánh bèo, tiểu tam, người yêu thầm công thụ, huynh đệ tốt, cp phụ, tình cảm cha con anh em cậu cháu, hài hước, kịch tính, quái vật, tạm thời li biệt… đều có.
Nhưng mà đều miêu tả không sâu đậm, bởi tính cách của abh thụ vốn nhạt, đạm (mọi người thấy đây là một công tử trích tiên không thuộc về chốn nhân gian khói lửa). Đời trước, anh chỉ quan tâm âm nhạc và người nhà. Đời này anh chỉ quan tâm người kia, người nhà và tự tại.
Vì nhạt nên anh dù có sức mạnh anh cũng không tham gia chiến đấu tranh đoạt gì và cũng muốn người đó an tâm.
Vì anh nên dù anh có cứu bạn, bạn cũng không biết đâu. Cũng vì thế nên mới có một lần phản bội, giản tiếp khiến kiếp trước chết.
Thật ra tâm anh rất mềm mại, ôn nhu như tiếng đàn của anh vậy.
Người kìa, có thể miêu tả bằng cụm từ “giống loài sắp tuyệt chủng cần được bảo vệ”. Có tiền, có thế lực, có địa vị, có dung mạo (tuy không bằng anh), có thể lực (cái này thì hơn rồi), về mặt tình cảm thì vẫn dùng cụm từ ở trên để miêu tả.
Anh ấy tốt đến mức thiên địa cũng ghen ghét mà (với người yêu). Cho nên mới khiến người đạm mạc như anh thụ lấy hết tim gan để đổi lại.
Trong truyện, tức sau khi trọng sinh, bạn thắc mắc sao tình cảm, tính cách, tình cảm của anh Thụ thay đổi hoàn toàn thế. Người mà, đau đớn khổ sở chạy trốn tang thi, tất cả những kiêu ngạo, bất tuân đã bị tận thế ném xuống đất rồi đạp cho đến nát rồi. Cột chống duy nhất của anh ấy chính là người đó. Tính cách đã méo mó sẵn, giờ còn bị uốn vặn hơn. Sau đó, chết đi, sống lại. Còn sợ gì chết một lần nữa. Thậm chí muốn chết để không nếm lại hương vị tận thế.
Anh Thụ có được sức mạnh nhưng không đi chiếm thành đoạt đất mà chỉ sống vui vẻ, tự tại. Đấy hợp với tính cách của anh.
Chuyện có vài chi tiết hài hước, nhờ bạn tiểu Võ và miệng độc của anh.
Cái kết bất ngờ, thú vị.
Điều không thích trong truyện:
Tình cảm nhân vật phụ đâu???
Khúc đầu anhThụ bị ngược quá.
… Quên mất rồi, phần này bổ sung sau.
Mà thôi, quên đi!
Phần Bổ Sung:
(Có lỡ spoiled trong lúc nóng giận)
Nhiều người nói thụ nhược. Rất bức xúc câu này.
Nếu cho các bạn rơi vào tình trạng giống hệt như anh thụ, có mười các bạn cũng không làm được tốt hơn đâu.
Thân thể yếu ớt à, đang oánh nhau vs tang thi thì đùng cái lăn ra
Xin lỗi nhé, người ta là nghệ sĩ dương cầm, công việc lương cao nhưng cực khổ, suốt ngày đi lưu diễn, không có thời gian cho bạn gái, nghỉ ngơi không được đều đặn. Người ta không phải là xã hội đen hay quân nhân gì mà khỏe mạnh hơn người thường được. Có nước trong không gian thì sao, nước đó không phải vạn năng, chỉ giúp cơ thể khỏe mạnh thêm một chút thôi.
Còn việc lăn đùng ra bất tỉnh. Thử đứng cạnh chạm xăng chờ nó nổ bùm cái xem mày có chết không. Còn di năng của anh, đọc đến cuối truyện thấy rất mạnh đúng không, khúc đầu thì rất yếu vì nó vốn không phải do cơ thể tự sản sinh mà là ngoại lực. Việc hấp thụ chuyển hóa khai mở rồi đến sử dụng là một cái vấn đề lớn rồi. Đánh tang thi mà dùng hết tinh thần lực không xỉu thì làm gì, đứng thẳng được chắc.
Bị bắn một phát lên vai đi, rồi không có thuốc gây mê mà lấy đạn ra. Xem mày phải nằm trê giường bao lâu.
Cho nhiều sức mạnh nhưng như không
Nhiều là bao nhiêu vậy bạn? Có gọi sâm sét, lửa băng gì không? Có trị liệu hay ánh sáng hệ không? Có thuấn di không? Ừ thì có dị năng 5 giọt nước một con tang thi, giác quan mẫn cảm hơn nên có thể chạy đúng lúc. Nhưng mà giác quan tốt lắm thì cũng không phát hiện được trùng và cây ăn thịt, bởi trùng thì quá nhỏ còn cây thì di chuyển không tiến động. Sau khi mạnh lên thì một lần giết được 100 con tang thi. Là lúc năng lực được kích hoạt rồi.
anh công thì mặt than sủng em vô đối, lời em là thánh chỉ, dân tình có thấy vô lý ra sao anh vẫn làm.
Ờ, cái này thì chuẩn rồi. Còn “vô lý” thì không biết chỗ nào.
Có nhiều dị năng nhưng lao động chủ yếu là bạn công.
Thể loại trung khuyển đó bạn. Với lại ban đầu là không có sức làm nhiều, sau, người kia không cho làm, mà anh cũng chả muốn mạo hiểm tẹo nào =]]]]]]]
Kết: Một câu chuyện bình thường nhưng không nhàm chán.
————
Spoil (daodao1603.blogspot.com)
Đầu tiên là nhận xét của cá nhân tôi, bộ này tôi không để ý tác giả là ai, cũng không biết các tác phẩm khác có thế này hay không, hay là do đầu tiên viết về mạt thế nên cái gì cũng hoành tráng. Theo nhận xét của tôi và những người đã đọc rồi thì tác giả có phần yêu quý Dạ Mặc Nhiễm, bàn tay vàng chắc chắn có, nhưng ở đây có phần thiên vị nhân vật chính.
Cốt truyện là thế này, Dạ Mặc Nhiễm như bao bộ trọng sinh khác, sau khi Phương Cẩm đuổi tang thi để cậu chạy thoát thì không bao lâu cậu cũng chết. Mà thằng nhỏ xui hơn mấy đứa trọng sinh khác ở chỗ trọng sinh trước tận thế có mấy ngày thôi, vừa trọng sinh trở về Dạ Mặc Nhiễm nhắc nhở thằng bạn chí cốt là tận thế mau đến, dự trữ lương thực đầy đủ đi. Sau đó cậu cũng đi mua đồ này nọ, dự trữ lương thực này nọ, cậu có không gian, cái này là tự phát, cũng không biết do đâu, mới đầu cậu cũng muốn ở trong không gian đến khi hết tận thế mới thôi, nhưng không nỡ bỏ qua cơ hội chạm mặt Phương Cẩm nên đành lái xe đến trường học. Ở đây phải nói là Phương Cẩm đúng tiêu chuẩn của một công băng lãnh mặt than kiệm lời cấm dục thứ thiệt, thằng nhỏ yêu Mặc Nhiễm từ thuở bé cơ, đánh đấm với người khác không thua, chỉ riêng đánh với Dạ Mặc Nhiễm là không bao giờ thắng, cũng chỉ nhờ đánh nhau với cậu mới khiến cậu chú ý được, sau lớn lên cũng thời thời khắc khắc đi theo bảo vệ cậu mà chẳng ló được cái mặt ra cho người ta thấy, theo như lời Dạ Mặc Nhiễm nói thì nếu không có tận thế chắc hai đứa chẳng bao giờ thấy nhau. Đến trường rồi gặp được Phương Mặc, ngay từ đầu anh cũng là mặt lạnh không nói chuyện, nhưng lo cho cậu từng tí ti kiểu lên xe để cậu nằm xuống, lấy gối tấn đầu và bên cửa sổ, lấy chăn đắp lên mới mở máy xe chạy, khiến mọi người đều nghĩ tận thế cái gì, tang thi cái gì, còn chẳng có gì đáng sợ a… Dạ Mặc Nhiễm có dị năng, mới đầu chỉ là cái bong bóng nước bé tí tẹo, cũng không xài đến, bản thân cậu là một tư sinh tử, thuở nhỏ bị bắt cóc, trói bỏ đói 6 ngày trời nên dạ dày thủng, tâm lí bóng ma, sợ chỗ tối này nọ, nên tận thế đến, dù có không gian cũng không khá hơn được, đi suốt câu truyện cậu đánh đấm thì ít, đau bệnh thì nhiều, nhiều nhất là đau dạ dày, đau đến chết đi sống lại. Với lại, cái dị năng của cậu mỗi lần thăng cấp như muốn lấy mạng người, toàn đau đớn quằn quại, mệt anh Cẩm chăm sóc không nghỉ ngơi. Quá trình cả đám đi về B thị xảy ra nhiều chuyện, nhưng ở đây câu chuyện xoay quanh giữa Dạ Mặc Nhiễm và Phương Cẩm nhiều hơn, kể về thời thơ ấu, những kí ức có liên quan đến tình yêu thầm lặng vô bờ bến sến rện của Phương Cẩm dành cho cậu. Tang thi trong này thực chất mạnh hơn trong những bộ khác, chỉ mới xuất hiện không bao lâu đã có thể chạy nhảy, còn có thực vật biến dị, sâu trùng, xà biến dị, ở đây cũng có dị năng thạch nhưng cũng không nói nhiều lắm. Đến được căn cứ B thị rồi thì Dạ Mặc Nhiễm suốt ngày ở trong nhà, ăn ngủ chơi trồng hoa này nọ. Anh họ của Dạ Mặc Nhiễm đi sát tang thi chẳng may cả đoàn diệt, ảnh cũng biến tang thi, được Phương Mặc đưa về nhốt lại, cậu tìm cách chữa trị, sau gặp một người chỉ cách cậu chữa hết, cũng có liên quan đến chuyện cậu có thể sống lại, nói chung chắc kiểu tu luyện này nọ, rồi cậu cứu sống được anh họ. Sau hai người cũng đi đánh tang thi, rồi về Dạ Mặc Nhiễm nằm mơ thấy mình đi vào một cái hang động tối đen, rồi sau lại gặp người đó, cậu mới biết dị năng chữa trị của cậu có thể cứu thế giới, nhưng nếu cậu bước vào có thể cậu sẽ chết, cả thế giới trở về đúng quỷ đạo của nó. Vì Phương Mặc (theo lời Dạ Mặc Nhiễm nói) cậu có chết cũng cam lòng, thế nên đi đến cái hang động đó, sau cậu biến mất. Giống như lời tác giả nói, dù sao truyện này chính là nói về tình yêu, nên cuối cùng nói về tình yêu giữa hai người, và dị năng đặc biệt của Dạ Mặc Nhiễm không dùng thì phí, cuối cùng mới có kết cục đó.
Sau chính là nói về thế giới đã đi vào quỹ đạo của nó, cậu từ bỏ thế giới âm nhạc, đi theo Cẩm tiểu công mặc than kiệm lời này. Nói đi nói lại cậu cũng xui thiệt, cả ở mạt thế lẫn bên này đều là cậu dụ dỗ lên giường, đến hôn hít cũng chính cậu xuất lực. Tiểu công của chúng ta thuộc hệ yêu tiểu thụ đến nỗi cấm dục cũng coi là điều tự nhiên rồi……
———
Trọng sinh mạt thế chi ngã đích băng sơn tình nhân