Tác giả: Nguyên Đại Mã
Thể loại: trùng sinh, chủ thụ, báo thù, tương lai tinh tế, vườn trường, cơ giáp chiến tranh, cường cường nhiệt huyết, 1×1, HE
Chuyển ngữ: Light-Raito44 (Huyết Phong – Light) (khuvuondamme.wordpress.com)
Tình trạng: Hoàn (107c+4PN) (06/02/2019)
———-
Văn án
Đã từng ôm đầy mong ước được đến học viện thủ đô, nhưng giữa đường vì cứu em trai khỏi tay hải tặc tinh tế, tinh thần lực cấp sáu của Phỉ Vô Thuật nổ tung dẫn đến tinh thần tan vỡ, sau đó tay phải bị phế, từ đó về sau trở thành phế nhân cơ giáp, cả đời không còn bước lên tinh cầu thủ đô nữa.
Thế mà mười năm sau, y chết dưới súng của đứa em mình vẫn luôn yêu thương, khi mở mắt ra lần nữa, lại là lúc vừa nhận được thông báo trúng tuyển vào học viện thủ đô.
Ai nợ y, y tất phải đòi lại! Những gì đã mất đi, y quyết phải đoạt lại!
Bất luận thù hận hay mơ ước, đời này, y chỉ muốn được sống thật vui vẻ!
Hàng này tuy là hán tử cứng rắn thiết huyết, nhưng cái kiểu cà lơ phất phơ này lại đủ mùi thổ phỉ, nói đơn giản chính là một tên thổ phỉ lưu manh, cho nên đừng bị khẩu hiệu của hàng này lừa→_→thôi vui vẻ giảo cơ đi Vô Thuật ca ~~
Tần Dực: Cậu đang làm gì?
Vô Thuật ca vô hạn độ: Hê hê, thân hình này thật không tệ, cơ bụng sờ rất sướng.
Tần Dực: …
Hệ thống: Người chơi, ban ngày ban mặt xin chú ý mức ảnh hưởng, đừng mò tay xuống dưới nữa!
Cường điệu: Bộ truyện này không phải võng du tuyệt đối không phải! Cường cường 1×1, tác giả tâm thủy tinh cho nên suốt quá trình không ngược ~ có cơ giác có chiến đấu có trùng tử, xin tận tình theo dõi…
———
Review (thuyluulyblog.wordpress.com)
Em thụ được sinh ra trong một gia đình có truyền thuống làm cướp, thế lực khá lớn nên thằng em em (không phải em ruột) dù được em thụ cưng chiều, chăm sóc nhưng cũng phản bội, hại em thụ bị tàn phế, giết cha, còn giết chết em thụ, thâu tóm quyền lực gia tộc. Em thụ trọng sinh, không ngây thơ bảo bọc thằng em nữa mà âm thầm đề phòng. Lần này em thụ vẫn được cha cho phép chơi một trò chơi trên mạng, trò này như một thế giới khác, người chơi khi đăng nhập thì chỉ cần tìm được 1 cơ thể NPC phù hợp rồi đoạt xác là được, người có năng lực càng mạnh thì càng đoạt được thân thể có giá trị vũ lực mạnh. Em nhân lúc một NPC bị những NPC khác vây đánh yếu ớt, nhào vào đoạt xác thành công, nhưng đắng cho em, ý thức của NPC này không bị biến mất mà trở thành trường hợp 1 xác 2 hồn, và anh ấy là công, giá trị vũ lực mạnh hơn em, giá trị tinh thần cũng mạnh hơn em nên dù em nó có muốn phản công cũng không có cửa =))))
Hai người thỏa thuận với nhau sẽ chung sống hòa bình trong 1 thân xác, cùng nhau tu luyện. Cũng nhờ anh giúp mà em tránh thoát cuộc ám sát từ thằng em, cũng là vì cuộc ám sát này mà kiếp trước em đã trở thành người tàn phế.
Thời gian hai người ở chung rất là đặc sắc vì anh là 1 người có nguyên tắt, yêu sạch sẽ, nghiêm túc nên khi bị em, một đứa tùy tiện, còn ở bẩn chiếm xác thì vô cùng khó chịu, phải luôn luôn canh chừng em, uốn nắn em, giúp em tu luyện… nói chung anh thành bảo mẫu toàn năng: v: v
Sau đó thì hai người dần quen thuộc nhau, qua nhiều lần em đùa giỡn lưu manh (khi điều khiển cơ thể anh thì em nó sờ mó anh, cả nơi nào đó của anh cũng không tha mà: v ) em nó phát hiện mình thích anh rồi, cũng phát hiện anh không phải NPC mà anh thật sự là người thật, hai người bọn họ sống khác không gian, chỉ cách nhau 1 hố đen vũ trụ.
Sau này em bị thằng em và thế lực sau lưng thằng em hại, anh lo lắng, nên nhờ hệ thống (trí thông minh nhân tạo điều khiển mạng lưới internet và máy móc ở thế giới của em) đưa anh đến chỗ em. Anh với em gặp gỡ, cùng nhau dẹp loạn và em nó lôi anh lên giường nhưng đắng là em nghĩ mình công nhưng trong lúc em bị anh hôn đến mơ hồ thì đã bị anh đè và không bao giờ có ngày phản công được nữa =)))
Nói chung truyện cường cường, công thụ đều mạnh mẽ, hơn nữa ta chỉ mới nói sơ thôi, tr còn nhiều bí mật như tại sao thằng em lại phản bội, như tại sao không gian của anh lại trở thành trò chơi, tại sao hệ thống lại kết hợp được hai thế giới và cho người chỗ em đoạt xác được người ở chỗ anh, tại sao thế lực sau lưng thằng em lại cứ nhằm vào gia đình em, người đó là ai? Mục đích là gì… nói chung đọc thử đi, đây là một câu chuyện thú vị, thật đấy: v: v
——–
Review (by Monkey of Money)
Phỉ Vô Thuật nên xếp vào [lưu manh dụ thụ], tính cách hào sản có phần ti bỉ bởi truyền thống thổ phỉ của gia tộc, yêu ghét rõ ràng, nhấc lên được thì bỏ xuống được, nhưng nếu ai thích cái kiểu người “dù đã là quá khứ nhưng cũng nên còn dư chút tình” thì không nên xem, hầu như tất cả nhân vật trong này đều thuộc típ người không bi lụy sến súa, phân vân yêu hận dở hơi đâu.
Tần Dực từ đầu chí cuối có thể nói là được ưu ái, quá mạnh + quá tài (trong lĩnh vựa điều phối dược), có thể nói em thụ mèo mù vớ cá rán, không phải anh gặp người ta phục dược thì em nó nào có đoạt xá được, nhưng lúc em nó muốn chiếm tiện nghi thì đều ăn đau khổ (vụ tắm rửa rồi mò mẫm xác anh = bị bảo là tự kỉ, tự dâm bản thân mà phải đào tẩu, mất mặt thật, sau này còn bị anh công lấy ra trêu chọc.╮[╯▽╰]╭ )
Tiểu công thuộc diện ngạo kiều, siêu cấp bao che khuyết điểm, lòng dạ hẹp hòi thích ghi thù, có thù tất báo, mấy đoạn ở chung của hai người trong một thân xác mà cười đau cả bụng, hình tượng anh lạnh lùng lãnh ngạo khuyết bích bị em nó hủy không còn một mảnh, Theo một cách nhìn thì có thể xem là [công sủng thụ], không phải nhẹ nhàng nuông chiều nhưng vẫn thấy được cách anh công quan tâm em thụ làm người ta rất thích.
Những người bạn của tiểu Thụ người nào cũng mặc đáng yêu cả. Gà mẹ Lan Lạc Đặc, chăm con quá đáng =)). Ngô Khởi, dã thú đội nhân da. Mạc Hoa, đáng yêu, tiểu khổng tước cao ngạo, đây là loại tiểu thụ vừa nhìn là muốn ôm đi giấu luôn. Mạc Sinh, tình báo viên nên thích bát quái, ăn đau khổ vì nó cũng nhiều. Adolf, cái bao cát xả street của tiểu thụ, tính tình trời định là để cùng em thụ hợp lại phá làng phá xóm, Những người này luôn quan tâm em thụ, thật sự em thụ có được những người bạn này là may mắn rất lớn.
Nhân vật phản diện Phỉ Vô Tranh, tai họa di ngàn năm, vì sao thì xem sẽ biết. Phỉ Vô Tranh ích kỷ, đáng ghét, cũng đáng thương hại. Lúc 6 tuổi bị bắt đi đến chỗ Hastings, bị bắt lựa chọn giữa việc thuyết phục anh trai đầu nhập chính phủ hoặc đoạt quyền thừa kế, mà con nít biết cái gì mà chọn, bị hỏi có ngưỡng mộ cha không, muốn giống cha không, gật đầu có = thừa nhận chọn đoạt quyền. ╮(╯_╰)╭. Cẩu huyết thế đấy, mọi người có lẽ hỏi sao khi lớn thì ko biết quay đầu à? Nhưng nếu xét lại thì có bao nhiêu người dám quay đầu lại khi đã làm bao nhiêu chuyện sai thế kia, giống như nói dôi một lần thì sẽ có trăm lời nói dối khác đắp nặn thêm, trừ khi ko bị phát hiện thì vẫn phải nói dối tiếp tục thôi. Kết cục thảm nhất truyện, đáng thương nhất truyện, xem có chút đau lòng, nếu ban đầu vị Hồng Ưng thúc thúc kia chịu buông tha cho kế hoạch cứu đồng bọn hoặc đem chuyện này thương lượng vs Phỉ Đồ thì sao, người này trọng nghĩa khí lẽ nào không chịu giúp, rốt cuộc huynh đệ cứu ra lại chết sạch sẽ, hủy đi tương lai một người. ╮(╯_╰)╭
Hastings nhân vật hoàn mĩ thứ hai có thể so với tiểu công, vì một lần tai nạn hủy đi dây thần kinh cảm giác gì đó mà mặt lạnh như người máy, bị tẩy não bằng lí tưởng trung thành vs liên bang, tất cả chuyện hắn làm có thể đáng giận nhưng nhìn theo một mặt khác thì lại có phần khâm phục con người này.
Nói chung thì kết cục của dàn nhân vật phản diện thảm lắm, ban đầu có lẽ cầu họ bị thế nhưng đến lúc đó lại không nỡ, một người biến dị thành trùng tử, còn lại hy sinh để mọi người trong liên bang chạy thoát trùng tử, đây là một trong số những truyện mà xem kẻ phản diện bị trừng phạt mà đau lòng.
————
Review (by Nguyễn Linh)
Nếu chưa biết độ lưu manh của Phỉ Vô Thuật, xin hãy đọc đoạn trích trên. Vô Thuật ca của chúng ta từ nhỏ đã lớn lên trông một ổ “thổ phỉ”, một trong ba gia tộc ngầm lớn nhất Liên bang, nơi mà từ ông già nhà anh cho đến cô dì chú bác đều “lấy nắm đấm làm cách giải quyết” thì việc Phỉ Vô Thuật lớn lên thành một tên lưu manh vô sỉ âu cũng là điều dễ hiểu. ┐(︶▽︶)┌
Kiếp trước, Phỉ Vô Thuật đã từng ôm đầy mong ước được đến học viện thủ đô, nhưng cuối cùng lại bị chính em trai “Bạch liên hoa liễu yêú đào tơ” mà mình cưng chiều hết mực bắn chết.
Khi đã sống lại rồi thì tất nhiên Phỉ Vô Thuật sẽ không ôm sai lầm này nữa.
Ai nợ cậu, cậu tất phải đòi lại! Những gì đã mất đi, cậu quyết phải đoạt lại!
Bất luận thù hận hay mơ ước, đời này, cậu chỉ muốn được sống thật vui vẻ!
Tưởng rằng cuộc sống của Phỉ Vô Thuật từ giờ sẽ đi theo hướng “xưng vương xưng bá”, tay trái ôm người đẹp tay phải gối giang sơn cuối cùng lại vì gặp Tần “mỹ nhơn”_ đại thiếu gia cuồng sạch sẽ kiêu ngạo lại rẽ ngang_ cuối cùng bước trên con đường giảo cơ không lối về.
Một công tử đại gia, một tiểu thổ phỉ ổ lưu manh cuối cùng lại đổ ứ ừ ừ nhau. Tiểu thô phỉ tìm mọi cách tha đại thiếu gia về làm “Người đàn ông của tôi”, đè đại thiếu:
“Tiểu Dực Dực, vừa rồi tôi đã nghĩ rõ, tôi thích anh.”
“Ừ.” Tần Dực dừng một chút, bình tĩnh bổ sung: “Tôi biết.”
Phỉ Vô Thuật cười đầy thổ phỉ: “Anh cũng thích tôi, tôi biết.”
Tần Dực: “…”
Đại thiếu thì thích tiểu lưu manh lâu rồi, cuối cùng khi tiểu thổ phỉ đang đè mình chuẩn bị làm một màn vận động hài hoà thì phản công thịt “ tiểu lưu manh”, trước đó cũng không quên bonus một vài câu sến súa:
“Tôi sẽ luôn nhớ cậu, sau này có nguy hiểm, tôi sẽ tới bên cậu.”
Cậu là của tôi, tôi là của cậu.
—————-
Nếu bạn đinh ninh đây là một câu truyện hài hước thì hãy xoá đi suy nghĩ đó nhé. Có thể “ Trọng sinh chi phỉ quân” không dài, không nhiệt huyết như “Thiết lập này hỏng rồi” hay không ý nghĩa như “Không có kiếp sau” nhưng mình khá thích cách tác giả xây dựng cốt truyện, đều này mình cũng không thể nói rõ được nhưng các bạn có thể đọc và tự cảm nhận. Tất nhiên đây là cảm nghĩ riêng của t về truyện nhưng đây là một bộ truyện t khá ưng ý trong khoảng thời gian gần đây.
P.s 1: Đọc hết truyện, t vẫn nghĩ tiểu thổ phỉ mới đè đại thiếu, đến tận chương cuối chính văn vẫn thấy tiểu thổ phỉ hết sức “đàn ông”mà kabe-don hôn đại thiếu, nhưng không ngờ đến cuối cùng trong ngoại truyện, khi thịt sắp dâng tới miệng rồi thì bị “lật thuyền trong mương”. 😂😂😂
Ps 2: Lời chúc đầu năm muộn. Dù hết hôm nay là hết Tết, nếu ad duyệt bài chậm thì hết Tết vẫn không chúc được.
——–
Link: https://khuvuondamme.wordpress.com/thu-phong/trong-sinh-chi-phi-quan-hoan/
Trọng sinh chi phỉ quân