trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang

Trong lòng vợ tôi có một ánh trăng sáng

Tác giả: Hoàng tiên sinh

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, thâm tình si hán bị chứng tự bế công x ôn nhu tiểu ngạo kiều mỹ nhân thụ, 1×1, ngọt sủng, sử dụng ngôi thứ nhất đứng từ nhiều góc độ của các nhân vật, HE.

Editor: Vũ Linh (meovip1912.wordpress.com)

Nguồn raw: Kho tàng đam mỹ – fanfic

Tình trạng: Hoàn (60c+1PN) (27/11/2017)

—————————

Văn án

Trong lòng vợ tôi có một ánh trăng sáng

Bị tôi đập một phát mà biến thành máu muỗi. (*)

Đây là câu chuyện về một anh công mắc chứng chướng ngại giao tiếp cùng với em thụ cái-gì-cũng-thích-nhịn-ở-trong-lòng của anh ấy.

(*) Giải nghĩa:

Hai câu trong văn án được lấy ý từ tác phẩm “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” (Red Rose, White Rose) của nữ văn sĩ Trương Ái Linh.

Trong tác phẩm Trương Ái Linh có viết: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người đàn bà như thế — ít nhất là hai. Cưới một đóa hoa hồng đỏ và cuối cùng nàng sẽ là vết máu muỗi trên vách, trong khi hoa hồng trắng là “trăng treo ngoài song cửa”. Cưới một đóa hồng trắng, và chẳng bao lâu nàng sẽ là cơm nếp dính trên áo; hoa hồng đỏ, lúc ấy, là nốt ruồi son ở gần bên trái tim.”

(Tham khảo bản dịch tại https://goo.gl/2FnX9b)

Như vậy, theo lời của Trương Ái Linh, hoa hồng đỏ tượng trưng cho người tình, hoa hồng trắng tượng trưng cho người vợ. Quay trở lại văn án, theo mình hiểu thì việc anh công dùng cả hai hình ảnh “máu muỗi” (ám chỉ người tình) và “trăng sáng” (ám chỉ người vợ) để nói về anh thụ, ý đồ ở đây là muốn nói rằng, trong lòng anh công thì anh thụ vừa là người tình vừa là người vợ, trọn đời này anh công sẽ chỉ có một mình anh thụ mà thôi: ’>

======

#Update: Sau khi làm đến chương 39, mình đang tự hỏi, phải chăng cái phần giải nghĩa ở trên của mình là quá atsm rồi hay không? Có khi Phương tiên sinh đập trăng thành máu muỗi cũng chỉ là vì Phương tiên sinh đơn thuần muốn làm như vậy mà thôi =]]]] Chứ với đầu óc đơn giản như Phương tiên sinh thì rằng là mà làm sao mà biết được ý nghĩa của “trăng” và “máu muỗi” trong tác phẩm của Trương Ái Linh nhỉ: ))))

——————————-

Review (saisaikim.wordpress.com)

VOTE: 9.75/10

Lại một lần nữa, mình lại bị rung động trước mối tình của Phương Phương và Tiếu Tiếu. ❤

Phương Phương mắc một căn bệnh mà không có bất kì thuốc gì có thể chữa khỏi. Anh dù đã hơn hai mươi nhưng vẫn chỉ như một đứa trẻ. Phương Phương luôn khép mình lại, ngẩn ngơ trong thế giới của chính mình. Phương Phương cố chấp, ngốc nghếch, thiện lương. Anh từ chối cái tên không thuộc về mình, từ chối bác sĩ, từ chối các mối quan hệ ngoài gia đình.

Cứ như thế, Phương Phương trưởng thành trong bốn bức tường. Đôi tay khéo léo với những đốt thon dài cả ngày mân mê vẽ tranh khắc tượng. Anh được gia đình yêu thương, cuộc sống đầy đủ về vật chất. Nhưng khoảng không như vũ trụ trong tinh thần lại chưa lấp đầy.

Để rồi một ngày, đã có một bóng hình vô tình in hằn vào đôi mắt xanh như màu trời ấy. Từ giây phút ấy, Phương Phương dường như chẳng còn cô độc. Con tim dại khờ của Phương Phương cũng bắt đầu biết gặp người sẽ vui, vắng người sẽ buồn, người buồn thì sẽ đau. Phương Phương suốt bốn năm trời chỉ biết trồng hoa tết giỏ để dành tặng người nọ, làm một fan trung thành xem tất cả các buổi biểu diễn của người nọ. Người thương của anh, là Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu tên thật là Tiếu Lạp Sênh, là một vũ công biểu diễn ở nhà hát thành phố. Ngoài vẻ ngoài khả ái, nội tâm của Tiếu Tiếu cũng là một mảnh bao dung mềm mại. Cậu biết có một người trông như biến thái theo dõi mình ở góc cuối khán phòng suốt bốn năm nhưng chưa từng nghĩ sẽ gây tổn thương người kia. Cậu nhận một tờ chi phiếu nhưng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng tiền bạc để giải quyết khó khăn cho chính mình. Cậu giữ tất cả những món quà được tặng trong căn phòng số 8 của hai người. Và mỗi cuối tuần, cậu đều sẽ ở trong đó thật lâu.

À vâng. Phương Phương và Tiếu Tiếu cuối cùng cũng kết hôn. Tiếu Tiếu vẫn đi dạy múa ở trung tâm và đi lưu diễn khắp nơi. Phương Phương sẽ ở nhà làm đồ thủ công, sẽ nấu nướng, sẽ dọn dẹp. Thỉnh thoảng hai người sẽ đi hẹn hò, sẽ đi thăm gia đình, sẽ cùng nhau làm đôi ba chuyện lãng mạn. Với sự giúp đỡ của quân sư tình yêu: mẹ Phương.

Mẹ Phương là một người phụ nữ làm mình cảm phục vô cùng. Mẹ là người càng làm sâu sắc thêm khái niệm về tình yêu vô bờ bến của đấng sinh thành. Mẹ Phương biết Phương Phương không phải là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác. Nhưng mẹ chưa một lần ghét bỏ hay xa lánh anh. Mẹ dành nhiều thời gian hơn nữa, nhiều kiên nhẫn hơn nữa để chỉ Phương Phương về cuộc sống. Mẹ để anh tiếp xúc với cuộc đời, tiếp xúc với nỗi đau để trưởng thành. Dẫu Phương Phương có đem lòng yêu mến một chàng trai, dẫu Phương Phương có bị bắt nạt, mẹ vẫn không thể dạy con cách trả thù. Vì mẹ là mẹ, mẹ Phương dạy Phương Phương cách tự bảo vệ mình, dạy Phương Phương cách yêu thương một người khác. Vì dẫu có thế nào, điều quan trọng nhất với mẹ Phương chính là anh được bình an và hạnh phúc.

Những việc mẹ Phương làm cho Phương Phương đều không thể thiếu sự giúp đỡ của bố Phương. Người đàn ông dù mạnh mẽ đến mấy cũng bật khóc khi đứa con dại khờ gọi một tiếng bố sau mười năm dài. Bố Phương luôn là hậu phương vững chắc cho gia đình, luôn là người đưa ra phương hướng lời khuyên đúng đắn. Là một người lịch sự tài hoa, dường như Phương Phương đã được thừa hưởng từ bố của mình.

Dẫu tâm tính như một đứa trẻ nhưng Phương Phương chưa bao giờ nghịch phá ngỗ ngược. Ngược lại, những việc anh làm, những điều anh nói đều thể hiện anh là một người thật lòng quan tâm người khác. Tiếu Tiếu dị ứng với hoa, anh bèn mua giấy về xếp hoa đan giỏ cho cậu. Mẹ Phương bệnh, dẫu chán ghét với thế giới bên ngoài và bệnh viện, anh vẫn sẵn lòng cùng mẹ đến bệnh viện. Sinh nhật Tiếu Tiếu, anh là người duy nhất nhớ đến những tháng ngày mang nặng đẻ đau của mẹ Tiếu. Người khác tổn thương Tiếu Tiếu, anh lại bảo em tốt đẹp như thế, hà cớ gì họ lại làm em đau. Người khác làm Tiếu Tiếu không vui, anh lại đánh người ta vỡ cả đầu. Hay khi anh làm Tiếu Tiếu giận dỗi, anh sẽ tự trách mình vì cứ hoài là gánh nặng. Sau đó anh sẽ rất buồn, sẽ khóc rất nhiều. Vì anh không thể lí giải, không thể hiểu vì sao mình không thể bảo vệ Tiếu Tiếu thật tốt.

Một người dịu dàng như thế, chỉ là có chút khờ dại và ngốc nghếch. Mỗi một việc Phương Phương làm cho Tiếu Tiếu đều thể hiện duy nhất một điều: anh yêu Tiếu Tiếu rất nhiều. Mỗi một lần nhắc đến Tiếu Tiếu, anh sẽ bảo anh yêu em ấy. Mỗi một lần anh làm sai, anh lại cả thấy mình không đủ tư cách để yêu Tiếu Tiếu. Mỗi một lần trước người khác, anh đều không ngại cho người khác biết Tiếu Tiếu là một phần quan trọng của mình. Anh sợ người khác thấy mình, nhưng lại mong muốn cho mọi người biết Tiếu Tiếu là của mình.

“Vậy anh đội mũ đeo khẩu trang để làm cái gì?”

Anh ta nói: “Bởi vì tôi không muốn để cho những người khác nhìn thấy được tôi.”

Tôi tò mò hỏi: “Thế sao hôm nay anh lại không mang?”

Anh ta đỏ mặt nhìn tôi, miệng giật giật một hồi lâu rồi mới nói: “Bởi vì, hôm nay tôi với cậu ở chung một chỗ.”

“Tôi, tôi muốn để cho người khác biết cậu là của tôi.”

[Trích chương 27]

Tiếu Tiếu là nụ cười, là một vì sao trong vũ trụ mênh mông Phương Phương. Đôi mắt xanh màu trời chỉ chứa một bóng hình duy nhất, khi trên sân khấu, khi ở nhà, khi vui, khi rơi lệ. Anh sẽ vì cảm giác lo được mất mà bảo với Tiếu Tiếu rằng:

“không phải thế anh chỉ muốn nói với em là tiền của bố anh đều là tiền của mẹ anh hết anh có tiền riêng của mình anh muốn hỏi em là phải cần bao nhiêu tiền thì cả đời này em mới không còn muốn ly hôn với anh nữa”

[Trích chương 17]

Chính là đáng yêu như thế đó. Khi hồi hộp sẽ nói một tràng dài chẳng kịp ngừng nghỉ. Nhưng mỗi một câu nói ra đều sẽ làm tan chảy tim người khác. Anh không ngại đồng ý với Tiếu Tiếu rằng đôi chân vũ công của cậu thật xấu. Nhưng anh sẽ cõng Tiếu Tiếu trên con đường về nhà, để cậu dựa vào tấm lưng mình. Đó là cách Phương Phương để Tiếu Tiếu trong lòng mình, yêu chiều Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu yêu Phương Phương, yêu sự nhiệt thành, yêu sự ấm áp, yêu cả sự ngây thơ của Phương Phương. Ở vị trí của Tiếu Tiếu, chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng để yêu một người không hoàn chỉnh như Phương Phương. Nhưng Tiếu Tiếu là một người đặc biệt, và cậu làm được. Bằng tấm lòng xinh đẹp của mình, Tiếu Tiếu cho Phương Phương một tình cảm chân thành, trân trọng và thủy chung. “Anh có biết không? Kỳ thật mỗi khi chúng ta hôn nhau điều khiến cho em cảm thấy mê muội nhất không phải là cảm giác quấn quýt giao triền, mà chính là cái cách anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của em…

Nó làm cho em có cảm giác giống như em đã có được cả đại dương ở trong tay.”

[Trích chương 60]

Một ánh mắt êm ả sâu thẳm như biển khơi, mãi mãi nhấn chìm Tiếu Tiếu trong tình yêu. Mở cánh cửa phòng “tối” số 8, nghĩa là Tiếu Tiếu đã thật sự mở ra lòng mình, sẻ chia và xem Phương Phương không còn là một đứa trẻ nữa.

Tác giả đã thay đổi điểm nhìn trần thuật từ Phương Phương sang Tiếu Tiếu, mẹ Phương và sang quyển notebook tán tỉnh của Phương Phương nữa. Điều này đã hoàn thành sứ mệnh khi bộc lộ được trọn vẹn những nghĩ suy hành động của nhân vật.

Khép lại câu chuyện, Phương Phương và Tiếu Tiếu đã chẳng còn những xa xôi ngăn trở trong tâm tưởng. Tiếu Tiếu thật sự tìm được cách xem Phương Phương như một người bạn đời. Và Phương Phương thì học cách thấu hiểu Tiếu Tiếu, tự tin vào bản thân và tình yêu của mình dành cho Tiếu Tiếu.

Cả câu chuyện không nhiều sóng gió, bình dị nhẹ nhàng mà sâu sắc. Học cách yêu luôn là một việc chẳng dễ dàng cho bất kì ai. Nhưng Phương Phương nguyện ý học. Tiếu Tiếu cũng nguyện ý thử. Niềm tin họ trao cho đối phương, lại chính là điều làm mình ngưỡng mộ nhất

—————————-

Review (by Review đam mỹ)

Hiện đại, ngọt, đôi lúc buồn vô-cùng-nhẹ-nhàng, siêu cấp moe công x dịu dàng ôn nhu thụ

Truyện EDIT HOÀN lâu rồi nhưng mình bỏ vì cứ ngỡ nó ngược công, hóa ra không phải.

Mọi thứ mở đầu bằng lời tự thuật của Phương Phương – một anh chồng ở nhà làm hậu phương cho “vợ” – nghệ sĩ múa Tiếu Lạp Sênh. Thông qua những lời kể của Phương Phương, quá trình đến với nhau và chung sống của hai người dần mở ra.

Truyện rất dễ thương, hài, có những nốt trầm nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng người đọc hay chất lượng truyện, chỉ giúp truyện thêm đáng nhớ mà thôi. Công đáng yêu muốn rụng tim, thụ thương chồng. Mẹ công thì vô cùng tuyệt vời, dễ sẽ lọt vào top nhân vật phụ đáng yêu của mình khi viết bài tổng kết năm =)).

Một điểm spoil để mọi người không bỏ qua truyện oan uổng. Ở phần đầu có ẩn dụ thụ bị… nhưng sau có nói luôn là chưa-đến-mức-nghiêm-trọng-nhất. Bởi vậy cũng không tính là hố đâu nha.

——————————

Link: https://meovip1912.wordpress.com/2017/08/13/trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang/

Link wattpad CHÍNH CHỦ (phải follow nick chủ nhà mới xem được): https://www.wattpad.com/story/119403350

——————————-

Chú ý: Có chèn code chống copy

trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *