Tác giả: Túy Tiếu Phù Sinh
Thể loại: Chủ công, cường cường, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, trọng sinh, nghịch tập.
Nguồn: Kinzie
Edit: Sói (wp traxanhsuada)
Tình trạng: Hoàn (151c) (28/06/2019)
——–
Văn án
Tiểu hầu gia Lạc Kiêu yên lặng siết chặt tay, làm lại một đời, lần này nhất định phải cảnh giác cao độ, tìm đúng minh chủ, cố gắng thăng quan tiến chức, tiếp theo đi về phía nhân sinh đỉnh cao.
Chỉ có điều, trước đó…
—— A Cửu, đừng giận, chúng ta uống thuốc trước đã được không?
Một câu giới thiệu vắn tắt: chuyện xưa về Tiểu hầu gia mạnh mẽ trở về, giúp đỡ ấm sắc thuốc tiểu Thái tử nắm quyền thiên hạ =v=
———-
Spoil (by editor)
Chỉ nói về thụ thui, công thì quá tốt rồi k còn gì để nói (k kể đến đời trước công ngu ngốc nên bị lừa, đáng đời: ))))
Thụ trong đây chính xác là một ấm sắc thuốc, ngã lên ngã xuống, bịnh tới binh lui, nhưng mà mị chả thấy bạn ấy nhược tẹo nào cả, bởi vì suy nghĩ tính cách của bạn rất cường, thế mới có thể một mình sống trong cung hơn chục năm k cần a công, chỉ có điều đời trước bị công làm hại thế nên mới chết trong ngục, k là bạn cũng yên ổn lên làm vua rồi. Mấy nàng cũng biết tranh đoạt trong cung rùi đấy, thụ còn là thái tử đc hoàng đế thương iu, đã định là sẽ lên làm hoàng đế nữa, nên mấy vụ bị hãm hại cũng là chuyện thường như cơm bữa. Thế nên thụ đã yếu lại càng yếu T^T (mị chỉ thấy thương thui). Mà mị cũng thích mấy đoạn hỗ động giữa công thụ nữa, nếu thụ k bệnh lấy đâu ra cơ hội cho công ăn đậu hũ vs hâm nóng tình cảm, để cho e dựa dẫm vào *cười khả ố*
Còn về dung nhan của bạn, ở đây tác giả một đoạn lại tả bạn đẹp thế này, bạn đẹp thế kia, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, mắt hoa đào bla bla… mị nghĩ nhiều người sẽ k thích, nhưng mà mị thấy k sao, vì mị có chút thích mấy bạn mỹ thụ, bởi vì mỗi lần đọc đến cảnh công nhìn thụ đắm đuối, mê hoặc vào dung nhan của thụ là mị khoái khoái: ))), nhưng thế là chưa đủ, mị thích truyện này ở chỗ, dù có miêu tả thụ đẹp đến cỡ nào, cũng chỉ ảnh hưởng đến mỗi mình bạn công mà thôi, chứ người khác nhìn vào toàn thấy bạn lạnh lùng ngoan độc, đó mới chính là điểm mị thưởng thức í, đọc mấy truyện hở thụ đẹp một tí là cả đám ruồi bọ bu theo, ói. (xin lỗi chứ bạn bị dị ứng thể loại n đứa thích 1 đứa, thế nên bạn đã cắt k coi mấy phim ngôn tình, hàn xẻng kể cả trước khi bạn đọc đam, vì vậy nên có đôi khi hơi nặng lời mong mấy nàng bỏ qua). Nhưng công trong đây k phải vì thụ đẹp mà yêu thụ đâu, k thì đời trước đã yêu rồi, lúc đầu còn tránh né ak, còn thấy e ngại nữa, nhưng qua thời gian chung đụng, công hiểu đc tính cách thụ, nên dần mới hãm sâu vào.
Mà mị thấy truyện này đâu có sủng công sủng thụ quá mức đâu, cũng chả phải thụ khống công khống gì cả, công đối với thụ cũng bình thường thôi mà, đâu phải trung khuyển quỳ liếm, lúc đầu là theo lễ quân thần, mị chả thấy sủng gì cả, chỉ là tính cách của công thế thôi, ôn hòa hữu lễ, về sau dần dần yêu thụ thì có ôn nhu hơn chút, chứ vẫn như thường, đâu có đoạn nào nói công phải năn nỉ dỗ dành thụ gì đâu, còn thụ thì bạn ấy là quân nên tính cách phải thế, nhưng có nhiều cái xuống nước vs công rồi đó chứ, bạn thuộc diện ngoài lạnh trong nóng, công nói mấy lời quá phận nhưng bạn vẫn bình thường, còn đùa lại nữa, gặp người khác có mà lôi ra chém.
À mà trong truyện còn một điểm thích nữa, mị thường thấy có câu “vì yêu nên mới hận”, nhưng đọc nhiều truyện thấy mấy công trọng sinh thường hay có kiểu hận rồi đủ loại trả thù thụ cũ: )))), nhưng mà công trong đây, ảnh trọng sinh lại thì chỉ hối hận, đau lòng khi bị thụ cũ gạt, ảnh k muốn nhớ lại đời trước, xem thụ cũ như gió thoảng mây trôi, chả đáng để để ý chẳng để trong lòng, đọc mấy đoạn thụ cũ tìm mọi cách lôi kéo công mà công ếu quan tâm lơ đẹp lun thấy hả lòng vl, công chỉ đặt cái nhìn vào thụ, tìm mọi cách để bảo vệ em thui. Thế mới là công chứ: ))))
Anw, chỉ nói đến đây thôi, lỡ spoil ra hết thì mất hay, chủ yếu là để giới thiệu thụ một ít, nàng nào k thích thì né ra, đừng đọc nói lời cay đắng tội e í lắm, tại thụ trong đây mị thích, hiuhiu
Lời kết: Chờ đợi là hạnh phúc *moa ha ha ha*
———–
Spoil (by Moon)
Đọc xong và cảm thấy truyện rất hợp cho dân nghiêng về thụ khống (như mình): )))))) Sau nhiều tháng ngày đọc si tình thụ hay thụ truy công thì đổi khẩu vị bằng truyện này cũng khá okie. Truyện có cả cung đấu, vệ quốc, rùi cả đấu đá trên triều, nói chung thích gì đều có cả: ))
Vì đời trước công cảm thấy mình nợ thụ nên khi trọng sinh dĩ nhiên xác định là CỰC KÌ sủng thụ rùi. Cũng may ở chỗ tác giả không để công đùng một cái yêu thụ, nói chung hai người cũng tiếp xúc qua lại rất lâu mới cọ ra tình cảm (công đổ thụ trước). Phải nói quá trình công cưa thụ khá khó khăn vì tuy thụ biết tình cảm của công và cũng có cảm tình với công nhưng không nghĩ đó là tình yêu và chỉ muốn giữ quan hệ ở mức quân thần. Hai người cùng trải qua nhiều sóng gió, nhiều ly biệt, nguy hiểm, trăn trở, lẫn nhung nhớ rùi cuối cùng mới về với nhau.
Mình nghiêng về thụ khống và bias những anh thụ hy sinh nhiều vì công nên thật ra đôi lúc đọc cũng cảm thấy tức tức thụ trong này. Đôi lúc cảm thấy thụ chỉ chăm chăm lo về những mưu tính của mình và công xếp ở vị trí thứ hai. Nhưng ngẫm lại thì thụ đã lớn lên ở trong hoàn cảnh thập diện mai phục ở trong cung từ nhỏ cho đến lớn, anh ấy biết chỉ có một con đường sống là lên làm vua, nếu như có một người đàn ông xuất hiện và tự dưng người đó thành sự quan tâm bậc nhất trong lòng mình thay vì những mưu tính bấy lâu thì theo mình là hơi ảo diệu quá và không tô vẽ ra được sự ngoan độc trong tính cách của thụ. Hơn nữa lớn lên ở nơi người dối ta lừa như trong cung thì khó mà tin tưởng và yêu thương ai ngay được. Tình yêu của thụ dành cho công cứ như được xây từ từ, mỗi ngày là một viên gạch, để rồi qua năm tháng mới càng bền vững, và đến lúc nào đó sẽ kiên cố không ai có thể đánh đổ được (cuối cùng thụ cho công cùng làm vua luôn mà, hai người cùng trị vì giang sơn).
Công thì tuyệt vời không cần phải nói rồi, anh tuấn, dũng mãnh, xuất thân phú quý, tài giỏi, etc. Nói chung 360 độ không có góc chết. Mình thấy công cũng khá thông minh, mấy kế đánh giặc này nọ rất okie. Sau khi công trọng sinh sửa đổi bản thân thì tạo ra nhiều hiệu ứng bươm bướm, nên mình nghĩ công không dùng được ưu điểm trọng sinh (aka đoán trước được tương lai) cũng dễ hiểu và tránh được motip bàn tay vàng.
Tính cách thụ có hơi tạc mao, ngoài lạnh trong nóng, đôi khi quan tâm nhưng không nói ra, rất nhạy cảm nên đôi khi hiểu lầm công. Túm lại là hơi chảnh, nhưng ảnh là thái tử mà, dưới một người hơn vạn người nên ảnh có quyền chảnh =))))))))
Một trong những đoạn mình thích nhất là hôm công phải đi ra biên giới đánh giặc, trước đó thụ nói sẽ không tiễn công, nhưng dù hôm công rời đi trời mưa to dầm dề, thụ vẫn đội mưa lặng lẽ tiễn công từ đằng xa.
Đoạn buồn cười nhất là hôm nọ công vào cung thấy thụ đang xem tranh chân dung của mấy cô tiểu thư này nọ, thụ lật từng bức hỏi công thấy cô nào được. Công tưởng thụ đang chọn thái tử phi nên ghen, dĩ nhiên cô nào cũng chê, cuối cùng nghe thụ khen cô này cô kia liền ăn no dấm chua, tức giận bỏ về. Công vừa về, thụ bảo thái giám đem đống tranh trả lại cho phụ hoàng bảo hoàng đế đừng bắt mình phải ép tiểu hầu gia (công) cưới vợ nữa vì công ko thích ai trong số đó =))))))))))))))) (thì ra đống tranh đó là hoàng đế đưa thụ để hỏi công có ưng ý cô nào không, thụ bày khổ nhục kế để chắc chắn công không chọn cô nào) =))))))))))) *bật ngón cái*
Anyway, truyện thiên vì song thị giác hơn là chủ công, thụ khống đảng nhảy hố ngay không cần hỏi nhiều, công khống đảng thì nên cân nhắc kĩ hơn một chút. Mà đấu đá của mấy phi tần trong hậu cung hơi đơn giản và sơ hở lộ tùm lum, em thề là mấy thím này mà vô Chân Hoàn Truyện thì chết ngắc không kịp ngáp từ thuở nào rồi =))
————-
Link: https://traxanhsuada.wordpress.com/2017/09/23/tieu-hau-gia/
Tiểu hầu gia