(Tiểu diện than)
Tác giả: Quái Đạo Hồng Đấu Bồng
Thể loại: Hiện đại, ấm áp, tự ti thuần lương nhân thê thụ x ôn nhu mặt than công, HE.
Editor: Mr.Downer | mrdowner.wordpress.com
Độ dài: 28 chương
Raw & QT: Kho tàng đam mỹ – Fanfic
Diễn viên chính: Ôn Bạch Dụ x Lại Thuấn Niên
Tình trạng: Hoàn (28c) (02/09/2016)
————-
Văn án
Lại Thuấn Niên là ông chủ một tiệm mì nhỏ, mà người yêu bí mật của anh lại là một ông chủ nhiều tiền đồng thời là bạn cấp ba của anh, Ôn Bạch Dụ.
Hơn mười mấy năm luyến ái, thế nhưng trong mắt người khác, đây lại chỉ là mối quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng.
Cho tới khi mẹ của Ôn Bạch Dụ tìm tới anh, liệu mối quan hệ của cả hai có thể tiến xa thêm một bước được hay không…?
——-
Review (by Review đam mỹ)
Hiện đại, ấm áp, mặt than công x ôn nhu thụ
Lại Thuấn Niên là chủ một tiệm mỳ nhỏ trong chợ. Một tuần mở cửa 6 ngày, đóng cửa mỗi thứ hai, chăm chỉ tích cóp từng đồng. Có ai ngờ anh chính là tình nhân của Ôn Bạch Dụ – một doanh nhân cả thành thị biết tên. À, có khi chính anh cũng chẳng nghĩ họ “thật sự” là tình nhân nữa!
Truyện nhẹ nhàng, ấm áp, canh thịt có đủ. Đôi lúc làm mình có cảm giác đây là phiên bản nhẹ nhàng ấm áp không ngược của Quân tử chi giao vậy. (Ôi, Nhậm đại tổng công của tôi: (( ).
Công thuộc diện ít nói nên đôi lúc thương anh lắm. Rõ ràng yêu thụ vô cùng, vì người ta làm mọi thứ nhưng người ta vẫn nghĩ anh sẽ bỏ người ta đi lấy vợ. Thụ tự ti nên vừa ngược mình lại vừa ngược công. Cũng may, dù trong hoàn cảnh nào, bạn cũng tâm niệm, chỉ cần công chưa nói tiếng chia tay thì mình sẽ không rời bỏ.
—————
Review (reviewdammy.com)
Ấm áp, cận thủy lâu thai, từ bạn học thành người yêu, từ thanh xuân vườn trường đến lúc trưởng thành. Tình hữu độc chung (1×1). Cuồng chiếm dục công x khẩu thị tâm phi thụ. HE
Mấy ngày nay đọc được toàn truyện ngắn ngắn mà ấm áp, thụ sủng công kawaiii hết cỡ ~~~ Cuộc đời của một con hủ không còn gì sung sướng hơn ~~~
Tiểu diện than kể về một đoạn cố sự mười lăm năm giữa ông chủ tiệm mì nghèo rớt mồng tơi và lão bản mặt than của ảnh. Một mối quan hệ chưa từng được phơi bày ra ánh sáng, nhưng lại âm thầm bén rễ trong tim, mười lăm năm từ thuở học sinh đến tận lúc trưởng thành.
Thuở niên thiếu ngây ngô chưa biết khác biệt tầng lớp là gì, chỉ vì thích người kia trầm mặc ít lời, thích người kia quan tâm bảo vệ, mà lỡ buông lời thổ lộ. Không nghĩ tới hắn không nói hai lời liền đồng ý, rồi cứ thế mơ mơ hồ hồ bên nhau mười lăm năm.
Thụ thì luôn ý thức được rằng sớm muộn gì hai người cũng chia tay, không vì thân phận thì cũng vì giai cấp. Rằng thân phận người yêu của mình chẳng đáng một xu, một mai tuổi trẻ qua đi, nồng nhiệt thành tàn tro, sôi nổi thành hồi ức, thì cũng có tư cách gì níu kéo? Cho nên anh chỉ có thể cẩn thận từng li, bởi lẽ vận may này có hạn, một ngày qua đi chính là dùng hết một ngày.
Một người sinh ra trong cao quý, nhận hết giáo dục tốt nhất, vây bởi ngàn sao. Một người lụi cụi theo cha bán mì, thành tích học tập không tốt, cũng chẳng có tham vọng gì nổi bật. Rõ ràng khác nhau đến thế, có thể đi đến quãng đường ngày hôm nay quả nhiên là kỳ tích.
Nhưng thực ra, trong đoạn tình cảm này, bạn công mới là người gắng gượng kiên trì.
Người ngoài chỉ trông thấy Lưu Thuấn Niên nghèo túng là áp lực khó qua, mà không thấy Ôn Bạch Dụ cũng sẽ lo được mất. Người ngoài chỉ thấy Lưu Thuấn Niên cẩn thận từng li, mà không thấy Ôn Bạch Dụ sẽ tổn thương vì sự giữ chừng mực ấy.
“Căn hộ lần trước cậu ghé qua kia, vốn nên là nhà của chúng tôi. Tôi nói với em ấy mấy lần, em ấy đều không coi là việc to tát. Chỉ khi tôi ở đó, em ấy mới đến. Tôi cũng để ở đấy mấy bộ quần áo để tắm rửa, thay đồ, nhưng ngay cả một cái em ấy đều không mặc, thật giống như bất cứ lúc nào đều chuẩn bị để rời khỏi tôi.”
“Kỳ thực cậu sai rồi, người nỗ lực duy trì mối quan hệ này, không phải em ấy, mà là tôi.”
Ta không phải là đang oán trách sự tự ti của thụ, bởi lẽ nếu ở trong hoàn cảnh đó mà còn có thể vô tư không nghĩ ngợi gì mới là vô tâm vô phế. Ta chỉ là cảm thấy, Lưu Thuấn Niên đã may mắn biết bao mới có thể gặp đúng người.
Một người có thể bao dung mùi bột mì còn vương trên tay áo anh, chẳng chê củi gạo còn vương khói bếp.
Một người có thể từ bỏ phòng ốc xa hoa, dọn đến căn gác chật, cũng không cảm thấy ủy khuất chỗ nào.
Một người có thể mặc bao gió sương, cùng anh đi qua năm tháng, là cỡ nào may mắn.
———–
Review (wp lethuhangnd)
Lại Thuấn Niên và Ôn Bạch Dụ ở bên nhau hơn mười năm.
Ôn Bạch Dụ là con nhà giàu, cả thế giới đều xoay quanh thiếu gia họ Ôn. Từ lúc đi học, Ôn Bạch Dụ đã nhận được sự ngưỡng mộ từ người bạn cùng bàn Lại Thuấn Niên. Trái ngược với con người người ta, Lại Thuấn Niên chỉ là con của chủ xe đẩy làm mì, học hành cũng không giỏi, cố hết sức mới thi vào được trường. Lại Thuấn Niên lại rất đơn thuần, cậu không biết che dấu tâm tư của mình, bởi thế mọi người đều có thể nhìn thấu sự yêu thích của cậu đối với Ôn Bạch Dụ. Mà Ôn Bạch Dụ cũng không căm ghét cái đuôi bám dính ngốc nghếch kia. Họ thành giao, làm người yêu. Mối quan hệ hơn chục năm không hề thay đổi. Từ khi còn đi học, trải qua biến cố của Ôn gia, Ôn Bạch Dụ đi du học rồi làm lại từ đầu, luôn có Lại Thuần Niên ở bên cạnh. Mãi cho đến khi mẹ của Ôn Bạch Dụ nhúng tay vào mối quan hệ ấy thì hai người mới có chút chia tay nho nhỏ. Nhưng đúng là một cái truyện vừa ngắn vừa để tag ấm áp nên là cặp đôi nhanh chóng về bên nhau ân ân ái ái.
Thực ra thụ trong truyện này là loại mị không thích lắm. Mị không thích nhân thê thụ, kiểu người mà mơ mơ hồ hồ về tình cảm đôi bên, vừa không tiến lại vừa không lùi, cứ trì độn như vậy. Nhưng mình không thể ghét Lại Thuấn Niên. Bởi vì Tiểu Niên luôn bày tỏ tình cảm với Ôn Bạch Dụ mà không hề che dấu. Tiểu Niên luôn nghĩ Ôn Bạch Dụ là người yêu, nhưng cũng đồng thời giống một kim chủ bao nuôi mình. Còn Ôn Bạch Dụ tưởng chừng như lạnh lùng, xa cách nhưng lại là người luôn cố gắng duy trì mối quan hệ. Có lẽ vì khoảng thời gian ở bên nhau dài như vậy, cho nên hai người đã hình thành cái kiểu liên kết gì đó, mà không thể chia tách, nhưng cũng không thể gần hơn. May mà có mấy cái cao trào cho hai con người này sáng mắt ra, hiểu được ai là người quan trọng nhất… chứ không thì kiểu yêu đương lạnh cũng chẳng lạnh mà nóng cũng chả nóng này lại làm mị tổn thọ mất.
Truyện cũng ngắn thôi nên chả biết nói gì thêm. Về những nhân vật phụ thì mị chả có hứng nói đến.
Kể ra thì một người đã bên bạn hơn chục năm trời thì chính là người bạn cần chứ chẳng thể là ai khác. Bởi vậy nên phải trân trọng đấy!!!
Trời ơi cái review này có ngắn quá không? Nhưng không có gì để viết nữa cả. Cho nên dừng thật đây.
Mị cũng sẽ chẳng trích dẫn gì đâu. Vì mị vớ phải một bản đọc không có dấu ngoặc trích lời thoại nên đọc hơi tụt mood. Và cũng chả tâm đắc đoạn nào cả. =)))))
——————
Link: https://mrdowner.wordpress.com/tieu-dien-than/
Tiệm mì nhỏ