兽丛之刀
Tác giả: Priest
Thể loại: thú nhân, cường cường, ngụy nhị hóa ngụy manh công vs thiên nhiên ngốc hung tàn thụ, 1×1, HE
Biên tập: Yển (thuyluunien.wordpress.com)
Bản edit dành tặng cô Kiriyu ❤ An lành!
Độ dài: 100 chương + 1 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn (100c+1PN)
————
Giới thiệu
Chuyện ăn thịt, uống rượu, đánh quái trong thế giới thú nhân dã man.
———-
Review (by Đam Mỹ – Danmei)
Như giới thiệu, đây là một câu chuyện về thế giới thú nhân, một thế giới mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh gần như là quyền lực tuyệt đối. Vậy bạn sẽ làm gì nếu chẳng may sinh ra lại là một á thú yếu ớt? Tệ hơn nữa là lại còn bệnh tật đầy người?
Trường An là á thú đã bệnh tật lại còn thiếu dinh dưỡng, toàn tộc bị diệt phải sống tha hương, là kẻ khác thì hẳn đã sống cực kỳ kham khổ chật vật, thế nhưng Trường An lại là một á thú… cool cuồng dại!!! Dù yếu ớt nhưng lại mê đao, cộng thêm gặp được một vị sư phụ cấp bậc truyền thuyết, Trường An cứ thế lăn lộn trên núi với sư phụ, đến khi đủ tuổi thì bị đá xuống núi đi phiêu lưu cho biết mùi đời. Một á thú xinh đẹp tính cách thẳng thắn thân thể bạc nhược cổ tay nhỏ nhắn vác một thanh đại đao to như cái cột đình một tay bình thiên hạ, nghĩ thôi cũng thấy oai cỡ nào ╰(▔∀▔)╯ Về cuộc đời của Trường An, một nhân vật rất thông minh trong truyện đã nói:
[Sách Lai Mộc lắc lư đầu: “Từ khi y sinh ra, kẻ đối đãi y tốt chính là tốt với y không giả dối chút nào, kẻ đối đãi y không tốt cũng là lòng đầy ác ý không giả dối chút nào, cho nên chưa từng có ai rắp tâm khó lường với y, cũng chưa từng có ai lừa gạt y, khiến y chưa bao giờ sinh lòng phòng bị người khác, thành thử bản thân cũng thẳng thắn, đây chẳng lẽ không phải là bởi vì mệnh tốt sao?”]
Hoa Nghi lại vừa vặn tương phản với Trường An. Là một thú nhân có vân bạc, loại thú nhân mạnh nhất trong lịch sử, lại là con trai của tộc trưởng, nên cuộc sống của Hoa Nghi cực kỳ đầy đủ sung túc, từ đó dưỡng thành tính cách ngốc ngốc ngây thơ tốt bụng như cục bột =)))))))) Thế nhưng, một biến cố kinh khủng xảy ra đã khiến Hoa Nghi hoàn toàn thay đổi, trở thành một người cẩn thận khôn khéo lại tràn đầy mùi huyết tinh.
[Gặp phải địch tập không thấy y hoảng hốt, đánh trận thắng y lại không có vẻ gì là vui mừng, Sách Lai Mộc lui ra sau y nửa bước, không hề sóng vai đứng cùng, ở bên quan sát, cảm thấy vị thủ lĩnh này hiện giờ thậm chí còn chưa tính là tráng niên, mà lòng dạ sớm thâm trầm, hỉ nộ không ra sắc, cũng chẳng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.]
Một nhân vật khác mà K muốn nhắc đến là Bắc Thích, vị sư phụ siêu cấp của Trường An, thiên hạ đệ nhất đao. Vị sư phụ này cực kỳ mạnh mẽ cường hãn, tính cách lại cà lơ phất phơ không nhiễm bụi trần, và điều mà K rất thích là tình sư đồ của ông và Trường An. Đoạn thời gian yên bình nhất trong đời Trường An hẳn là thời niên thiếu sống trên núi cùng sư phụ mình. Phong cách dạy dỗ đệ tử của Bắc Thích rất tương xứng với tính cách của ông: nuôi thả đồ đệ. Tình cờ là, tính cách của Trường An cũng hoàn toàn phù hợp với kiểu nuôi dạy này =)))))))) Cụ thể:
[Truyền thuyết khi tiểu ưng học bay, đều là bị lão ưng nhẫn tâm đẩy xuống vách đá, nhưng Trường An chưa từng đợi lão ưng lên tiếng, luôn vào thời điểm lão ưng còn ngủ, tự chủ trương mà cắm đầu nhảy xuống, còn vô tâm vô phế tự cảm thấy hết sức tiêu dao khoái hoạt.]
Ngoài Bắc Thích, từng nhân vật phụ khác xuất hiện trong bộ truyện đều có vai trò rõ ràng, không một ai là dư thừa, Pi đại đã gần như khắc họa lại một thế giới với đầy đủ mọi dạng người ở mọi tầng lớp với đủ loại số phận khác nhau, nếu chịu khó nghiền ngẫm, người đọc sẽ nhận ra những ý nghĩa ẩn sau từng vai diễn mà tác giả muốn thể hiện. Vì thế, đây không phải là câu chuyện về hai con người, mà là câu chuyện về cả một xã hội.
——–
Review (atmstorywriters.wordpress.com)
(Có spoil một số chi tiết, nếu muốn có nhiều cảm xúc nhất khi đọc thì nên đọc truyện rồi hẵng đọc review: > Hoặc dưới đây cũng có một số chỗ spoil mình có cảnh báo nên các bạn có thể đọc rồi chừa nó ra cũng được)
Cảm nhận đầu tiên phải nói là rất sảng khoái và rất nhiều cảm xúc.
Thật tình, cũng lâu lâu kể từ đợt mình đọc được “Nhập vọng” đến giờ mới thấy có một truyện đam mỹ hay mà hợp gu mình thế. Chính ra thì hồi trước có đọc qua “Thất gia” của Priest nhưng cảm thấy không hợp lắm, không ấn tượng nên được hơn mươi chương thì dừng. Đến truyện này, tên cũng không ấn tượng mà tác giả thì đã có một lần “gặp gỡ” như vậy nên mình đã định không đọc rồi kia, ai ngờ chỉ vì cái tóm tắt mà sấn tới.
Tóm tắt sơ lược thì truyện bắt đầu bằng cảnh một ngôi làng bị tàn phá và chém giết thê thảm, chỉ còn mỗi một đứa trẻ nhỏ xíu xiu yếu ớt cùng một người đàn ông á thú yếu ớt không kém thoát khỏi. Trong thế giới này có 3 loại người: một là đàn bà phụ nữ, hai là á thú tức là loại thấp kém, yếu đuối hơn và thú nhân – người nhưng có thể hóa được thành thú cùng sức lực vô cùng mạnh mẽ. Để phân biệt giữa á thú và thú nhân thì chỉ có thể nhìn vào tay, nếu ở đó có một vệt hoa văn thì đó là thú nhân. Chính vì sự khác biệt về thể lực đó mà thế giới này chỉ có một quy luật duy nhất: Kẻ mạnh là kẻ thắng.
Vâng, nhưng Trường An – cái đứa nhỏ khốn khổ ở đầu kia, vốn sinh ra đã thể trạng yếu nhược lại còn là một … á thú! Ngược lại thì Hoa Nghi lại là một thú nhân có hoa văn bạc, được coi là ngàn năm có một và có thể lấy một địch trăm, vô cùng mạnh.
Điểm mạnh đầu tiên của truyện chính là xây dựng nhân vật, thật sự mình rất nể Priest. Thậm chí đến giờ phút này, suốt bao năm rèn dũa ngòi bút mình cũng chưa thể viết được một nhân vật như Trường An. Thứ nhất là sự thống nhất trong hành động và lời nói xuyên suốt toàn truyện đã dựng nên được cá tính của cậu. Thứ hai chính là tính cách vô cùng đặc biệt của Trường An đã khiến mình chạy một mạch 100 chương mà không mệt mỏi. (Bắt đầu spoil) Không thể dùng một hai từ mà nói hết được con người của cậu ấy. Tuy xuất thân là á thú lại thể trạng yếu đuối nhưng cậu không giống như Thanh Lương sợ hãi, mềm oặt lúc nào cũng nơm nớp, lại càng không giống Kinh Sở – nhị ca của Hoa Nghi hận thù thế giới định kiến với á thú mà đâm ra mang một bụng hiểm ác. Trường An dùng chính nghị lực của mình, sức mạnh tinh thần của mình đập vỡ mọi định kiến đó, đập vỡ mọi nghi ngờ và khiến cho người người nể phục cậu. Có thể thấy rõ điều này khi có một cậu bé mới sinh được báo là giống Trường An khi lớn lên, tuy một thú nhân mà được nói giống một á thú thì thực nực cười. Người cha của đứa nhỏ lại thật vui mừng, bởi vì anh ấy cảm thấy giống Trường An thì không có gì không tốt. Trước khi thành danh, Trường An đã phải dành 10 năm ở với sư phụ trên Vũ Phong Sơn, học luyện kiếm bất kể mưa nắng, bão tuyết giá rét hay ngày hè nóng nực. Dù gãy kiếm, dù đau cổ tay, dù không thở được, bệnh tật ốm đau quấn thân nhưng không một ngày nào cậu ngừng nghỉ. Sư phụ nói cậu phải ở trên nóc, cậu cũng không quản gì liền ngay lập tức chấp thuận và tuân thủ nghiêm ngặt. Mình còn nhớ mãi một câu nói lên suy nghĩ của cậu lúc đó, ý rằng nếu muốn đạt được thành tựu tuyệt đỉnh thì phải trả giá bằng sự nỗ lực tuyệt đỉnh. Bởi vậy sau khi xuất sơn, Trường An đã khiến cho tất cả nhân vật lẫn người đọc kinh ngạc.
Thế nhưng cậu không hề mang chút dã tâm nào với đời, sống thực thẳng thắn. Người có ân nhất định sẽ báo ân, người có oán nhất định phải trả oán. Trường An tuy trông có vẻ không phải người nhạy cảm nhưng cậu cũng rất dễ mềm lòng. Đối với nô lệ Lộ Đạt, không những không bắt xiềng xích (xiềng qua cổ tay), bóc lột sức lao động và bắt uống nước để làm thoái hóa khả năng biến thành thú như những nhà khác, cậu còn cho Lộ Đạt sống như thú nhân bình thường. Thậm chí cậu không tiếc gì mà dạy cho Lộ Đạt học đao, cũng đối xử thật dịu dàng như một người anh. Sự dịu dàng này nếu không để ý sẽ không thấy được, đặc biệt là khi phát hiện ra người Lộ Đạt yêu lại là gián điệp. Trường An sợ Lộ Đạt tổn thương nên không biết nói thế nào với đồ đệ của mình, nếu không thương thì chẳng thể nào có sự phân vân đó.
Thường ngày, cậu y hệt bức tường toàn khắc nội quy cứng nhắc, nhưng làm việc gì cũng để ý đến tình huynh đệ. Tạp Tá theo chân Hoa Nghi và Trường An qua biết bao lần cửu tử nhất sinh, cậu không bao giờ quên. Thậm chí nếm mật nằm gai, chịu bị cá ăn thịt cắn xé cho nát da thịt cũng không chịu để người anh em của mình phải chết trước mắt mình. (Kết thúc spoil lần 1)
Nói đến Hoa Nghi, anh khá là đặc biệt. Đây có thể nói là nhân vật lột xác ngoạn mục như thời kì văn hóa Pháp thuộc của Việt Nam vậy đó: kế thừa những giá trị cũ nhưng lại biến đổi hoàn toàn khác. Ban đầu Hoa Nghi là một thú nhân hiền lành như cục bột, tưởng như anh sẽ không bao giờ biết tức giận là gì. Tuy được trời phú cho một sức mạnh vô song nhưng anh chẳng bao giờ dùng đến. (Spoil tiếp) Cho đến khi thảm họa ập lên đầu anh – Nhị ca thí phụ sát huynh để chiếm quyền làm tộc trưởng. Hoa Nghi trở nên mạnh mẽ, cường đại và tất cả sức mạnh cũng như trí tuệ của anh được cuộc đời dồn ép phải bật ra. (Kết thúc spoil lần 2)
Nói đến tình yêu của hai người thì không có gì quá đặc biệt. Nhìn chung mình thích ở một điểm là cả hai người đều mạnh, hào sảng nên tuy có sến nhưng vẫn rất ra dáng nam nhi. Thẳng thắn mà nói cho nên giữa hai người gần như không xảy ra khúc mắc gì bế tắc. Có thể nhìn thấy từ đầu tới cuối truyện, tình yêu của hai người trải dài từ những ngày Trường An mới 18 đến tận 20 năm sau đó. Tình yêu kéo dài, càng kéo dài càng sâu đậm.
Các tuyến nhân vật phụ đều đặc sắc, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Đặc biệt là không nhân vật nào lại kém quan trọng trong câu chuyện này. Kể cả người cá không có tên (mà bà tác giả toàn gọi là nhân ngư “A A A” vì nó chỉ biết kêu khóc ra tiếng a a a =)) ) cũng là nguồn cơn của những sự việc khác nhau. Nhân vật phụ thì mình không dám nói nhiều, tình cảm đối với họ phải trải qua cả câu chuyện mới có thể tích lũy được và nương vào điều đó, Priest đã chơi vài cú ở cuối làm tim mình thọt lên tận họng. Không thể phủ nhận chính họ đã đóng góp rất nhiều cảm xúc và ý nghĩa cho truyện này.
Có một điều mình khá nể Priest là cách tác giả tả binh khí và tả chiến đấu. Không chỉ là khung cảnh chiến đấu mà còn là đao pháp, cách thức chiến đấu vô cùng sống động, đặc biệt. Có thể thấy rằng từ những chiêu thức đầu tiên làm danh tự Trường An nổi như cồn đến những chiêu thức cuối cùng mà sư phụ cậu dạy cho cậu, đó là cả một quá trình biến đổi vô cùng ảo diệu và tinh thâm. (Spoil lần 3) Ban đầu Trường An dùng mã đao nặng trăm cân, điều này đã ảnh hưởng đến cổ tay cậu và chắc chắn cậu không thể chịu nổi về lâu dài vì thể chất yếu kém. Cho nên sư phụ cậu – Bắc Thích đã dạy cho cậu một chiêu cuối cùng mà bí mật của nó nằm ở chính chiếc đao ông dùng. Chiếc đao không có cán, ông tự dung nhập mình làm một với đao, nhẹ nhàng uyển chuyển mà rất hữu hiệu. Nó đòi hỏi sự tinh chuẩn và đó là điều Trường An đã có từ trước. (Kết thúc spoil)
Nói về văn phong, Priest (và bạn edit) có một văn phong rất tự nhiên, súc tích. Cái này không thể đánh giá được chính xác vì mình không đọc văn bản gốc nhưng dựa trên các đoạn tả cảnh, tả người có thể thấy được mình không phải lướt đọc và bỏ qua quá nhiều. Có một đặc điểm trong văn Trung (đam, ngôn, bách…) là viết rườm rà hoa lệ. Nhưng chất văn Priest khá súc tích, dễ hiểu, phù hợp với nội dung truyện.
Đây là một truyện, nếu càng nhìn vào chi tiết sẽ càng thấy tác giả dụng tâm sức, có logic và trôi chảy như một dòng sông. Hơn nữa, sự mạnh mẽ trong cá tính của hai nhân vật chính sẽ cho người đọc nếm cái vị rất đặc trưng của BL – một chất riêng mà tình yêu nam nữ hay nữ nữ không thể có được.
————–
Review (by noirchan)
Bộ này rất đáng xem. Mình đọc xong cũng khá lâu rồi nên không nhớ được hết để spoil, chỉ có thể giới thiệu mấy dòng.
Truyện nói về thú nhân và bán thú nhân nhưng không có xuyên không xuyên việt trọng sinh, càng không có bàn tay vàng gì sất. Công thụ đều tự ngoi lên bằng chính thực lực và nỗ lực của bản thân. Có thể xem nó là một bộ nói về giang hồ trong thế giới thú nhân, có đao khách kiếm khách và đạo nghĩa của họ, nhưng cũng có cả các bộ lạc, động vật hoang dã, thiên tai vân vân. Hightly recommended cho những bạn đang ngán thú nhân chủng điền nhẹ nhàng ấm áp và muốn đổi khẩu vị. Truyện không có sinh tử.
Thế giới này có ba loại người là thú nhân, bán thú nhân và phụ nữ. Bán thú nhân thể chất yếu ớt hơn thú nhân, lại không thể sinh con như phụ nữ nên bị coi rẻ rất nhiều. Em thụ là bán thú nhân nhưng lại rất cường, có khi còn cường hơn cả anh công là thú nhân Cá tính kiên cường, có ơn báo ơn có oán báo oán, thỉnh thoảng cũng hơi ngơ ngác rất dễ thương. Công vốn là một trong mấy đứa con trai của thủ lĩnh một bộ tộc, lúc nhỏ từng cứu thụ và cha nuôi thụ, sau này bị anh trai hãm hại nên lưu vong giang hồ. Thụ vì báo ơn nên sau khi gặp lại công thì quyết định đi theo để giúp đỡ anh. Phần đầu là chuyện lúc nhỏ của hai người và chuyện thụ tầm sư học đạo đến lúc xuất sư ra ngoài rồi gặp lại công. Phần sau là quá trình hai người cùng với chiến hữu của công xây dựng bộ lạc, dẫn dắt mọi người vượt qua thiên tai, ổn định cuộc sống, phát triển lên thành trì, tranh thủ yêu đương Phần cuối truyện khi anh trai công xuất hiện thì nói về bảo vệ thành và chuyện báo thù cho công và thụ. Kết thúc HE. Công bản tính lương thiện nhân hậu nhưng vì trước đây bị người thân phản bội nên trở nên có phần đa nghi, điểm này thể hiện rõ ở phần cuối truyện và cũng tạo nên mâu thuẫn giữa công thụ cũng như là điểm để anh trai công lợi dụng. Mình không thích anh công vì điểm này lắm nhưng nhờ vậy mà nhân vật trở nên thực tế hơn và tạo thêm chiều sâu cho các mối quan hệ, các quan điểm và nút thắt của câu truyện.
Truyện có nhiều chi tiết đáng đọc kể cả khi không liên quan đến tình cảm hai nhân vật chính và nhiều nhân vật phụ để lại ấn tượng sâu sắc với mình: cha nuôi của thụ, sư phụ thụ, đệ tử thụ, bạn thân công, anh trai công,… Không phải ai cũng đáng chết, nhưng không phải ai cũng có thế có một kết thúc HE. Những cảnh miêu tả thiên nhiên hoang sơ hùng vĩ và động đất núi lửa được tác giả viết rất tốt làm mình lúc đọc cũng cảm thấy hồi hộp cho nhân vật.
Quan niệm của tác giả về thú nhân và bán thú nhân, cũng như khúc mắc trong lòng nhân vật phản diện – anh trai công – cũng rất xoắn não và đáng suy nghĩ: Rốt cuộc thú nhân trong thế giới này là từ “thú” hay “nhân” mà thành. Nếu thú nhân là từ động vật chuyển hóa thành người vậy thì tại sao phiên bản hoàn chỉnh nhất của cuộc chuyển hóa này là bán thú nhân lại bị coi rẻ, khinh thường. Còn nếu là con người chuyển hóa thành động vật vậy “con người” nguyên gốc đó ở đâu, từ đâu mà ra… ||Đặc biệt mình đọc bộ này ngay sau khi đọc bộ Mê thất tùng lâm có đoạn cuối giải thích rằng thế giới thú nhân trong truyện đó xuất hiện sau khi con người diệt vong vì tận thế và thú nhân là sản phấm được thí nghiệm ra, nên cũng không tránh được chuyện bị loạn giữa hai bộ và càng xoắn não hơn =v=“
Nói chung, nếu bạn muốn đọc một câu chuyện thú nhân khẩu vị khác, hoặc một truyện giang hồ cường cường không chỉ có tình đam mỹ mà còn có bạn bè, cha con, thầy trò,… nên đọc thử bộ truyện này, và đọc chậm thôi để ngấm vào trong tiếu tấu của nó. hi vọng bạn sẽ không thất vọng
————
Review (by Au A)
Truyện này hay, khác với mấy bộ thú nhân mà mình đã đọc qua. Bối cảnh truyện gồm có thú nhân, á thú (nam không biến thân được) và có cả nữ nhân, chuyện sinh con đẻ cái thuộc về vai trò nguyên thủy là nữ nhân. Truyện thể hiện được phần nào cái tính “thú” mà mấy truyện kia ít khai thác đến, có cạnh tranh, giết chóc, máu me, không chỉ chiến đấu với thiên nhiên mà còn đề phòng đấu tranh lẫn nhau.
Công, thụ không phải trời sinh ra đã khôn ngoan hay tài giỏi, mà phải trải qua mài dũa mới dần dần khẳng định chính bản thân. Thụ là á thú, bản thân yếu ớt từ nhỏ, là cái “ấm thuốc biết đi” nhưng chưa bao giờ từ bỏ mục tiêu – học đao, dù trầy da tróc vảy, xỉu lên xỉu xuống, gặp ông sư phụ “tưng tửng” hành hạ cũng không bỏ cuộc, và cậu làm được. Thụ có cá tính rất dễ thương, thông minh nhưng k quanh co, nghĩ gì nói đấy, phát biểu nhiều câu mà người ta chỉ biết câm nín, dễ bị lừa gạt, nên bị Hoa Nghi lừa tới tay luôn. Công – thú nhân, lúc còn nhỏ thiện lương đơn thuần, bị anh trai giết cả nhà, truy sát cậu, trốn tranh, vì sinh tồn trở thành vong khách, cứ tưởng con đường đó làm cậu trở nên cường đại nhưng mặt trái của nó là cậu đánh mất lòng tin vào mọi người, đến nỗi cũng có lần nghi ngờ luôn Trường An, nhưng được cái là cả hai luôn thẳng thắng nên không có chuyện ngược tâm ngược thân gì ráo. Những đoạn tả cảnh cong cong vẹo vẹo của Hoa Nghi từ khi phát hiện có tâm tư bất chính của bản thân đối với huynh đệ đến lúc truy thê rất dễ thương nha, mặt dày, vô sỉ, làm nũng gì có hết
Cũng rất kết những nhân vật phụ, Triết Ngôn nói bản thân hèn nhát nhưng lại ôm một đứa trẻ tìm đường cầu sinh, hết sức cố gắng, đánh đổi bản thân để nuôi TA dù chẳng phải có quan hệ huyết thống, một Tác Lai Mộc thần côn nhưng phán đâu trúng đó, có ích khi thiên tai xảy ra, một a Lan yêu TA nhưng tự nguyện buông tay trôi theo dòng nước để không làm gánh nặng cho TA, một Bắc Thích “thiên hạ đệ nhất đao” nhưng hành động thì như lưu manh, theo lời TA thì “Bắc Thích là một cái đại quái thai”….
Cuối cùng của cuối cùng, tại sao là thanh thủy văn aaaaa? (╬ ̄皿 ̄)
HN và TA cũng… với nhau nhưng chỉ sơ lược trong vài dòng, rồi mạnh ai nấy hiều [╯▽╰]
—————
Link: https://thuyluunien.wordpress.com/hoan-thanh/thu-tung-chi-dao/
Thú tùng chi đao