齐乐思的信
Tác giả: Tần Tam Kiếm (秦三见)
Thể loại: Hiện đại, đoản, ấm áp xen lẫn ngược nhẹ, buồn bã công x dương quang thụ
Edit: Hạ Xưa (www.wattpad.com/user/Haxuacu2)
Nguồn QT: dithanbangdanilam
Tình trạng: Hoàn (72c) (08/11/2018)
————-
Lời editor
Khi đọc truyện này tim Hạ Xưa cứ nhói lên từng hồi nhưng sau đó cũng rất vui vẻ. Hạ Xưa nghĩ mình không thể bỏ lỡ nó vì hai bạn trong truyện đều khiến Hạ Xưa tìm thấy mình trong đó. Nhưng các bạn yên tâm đi, càng về sau truyện càng vui vẻ hơn và bạn Tề Nhạc Tư cực kì manh nhá. Đọc xong thích bạn ấy quá chừng. Các bạn yên tâm không phải kiểu ngược thê thảm đâu mà thoáng buồn thôi.
Hạ Xưa rất thích viết thư tay, thật đó, hai năm trước Hạ Xưa từng viết thư cho một người. Viết trong một năm, rất nhiều bức. Cuối cùng không gửi vì đã qua thời điểm thích hợp rồi. (Không phải liên quan đến tình yêu nha). Năm vừa rồi cũng đã viết một bức thư gửi cho một người đang rất chán nản. Tuy rằng chữ Hạ Xưa rất là, rất là … như lời cô giáo cấp hai nói không biết Hạ Xưa có tự dịch được chữ mình không haha.
Hạ Xưa muốn viết những bức thư gửi đến người xa lạ.
Cũng giống như các bạn đang đọc những dòng này. Hạ Xưa muốn viết một bức thư đến cho các bạn. Bạn không cần biết mình là ai. Chỉ là mình muốn gửi một chút bình an đến cho bạn.
Yêu thương!
16/08/2018
———–
Review (by Review đam mỹ)
Hiện đại, đoản, ấm áp xen lẫn ngược nhẹ, buồn bã công x dương quang thụ
Một câu chuyện ngắn vô cùng đáng đọc.
Tề Nhạc Tư là một cậu học trò cấp hai, gia đình hạnh phúc, tính cách vui vẻ và tự tin. Nhân đọc mục sáng tác của thiếu niên trên tạp chí, cậu biết được cây bút trẻ Khang Đằng. Bạn học Tề ngưỡng mộ, quyết định gửi thư làm quen với người ta, tỏ lòng yêu mến nhà văn nhỏ với giọng văn tràn đầy ánh sáng kia.
Thế nhưng, cậu không biết rằng những gì cậu biết về Khang Đằng cũng như suy đoán qua câu chữ của y hoàn toàn khác với thực tế. Khang Đằng là đứa trẻ bị cha ruột giở trò, mẹ ruột bỏ lơ vì ”cũng chưa làm đến cùng”, khổ cực lớn lên trong giằng xé thù hận, bao lần chới với suýt phát điên.
Ban đầu, Khang Đằng cười nhạo những lá thư của Tề Nhạc Tư, ác độc muốn đem cậu quăng cho người cha biến thái của mình. Dần dần, những dòng chữ đó lại trở thành cứu cánh của cuộc đời y, giúp y gắng gượng sống tiếp…
Truyện 71 chương nhưng mỗi chương rất ngắn. Tác giả viết cô đọng, chặt chẽ, xây dựng nội tâm nhân vật rất tốt. Công rất đáng thương, may mà thụ đã xuất hiện, dùng tình bạn rồi tình yêu cứu lấy anh. Dĩ nhiên, cuối cùng là một happy ending viên mãn.
———–
Review (chuoitieudao.wordpress.com)
Thể loại: Thương tích khắp người tự ti công x Dương quang lạc quan yêu đời thụ, nhật ký, thư thể, truyện ngắn ( 71 chương + 1 pn, mỗi chương rất ngắn)
NHIỆT LIỆT ĐỀ CỬ ♥♥♥♥♥♥♥
Review kèm spoil nhẹ nhẹ: Không biết phải mở đầu thế nào, vì truyện này quả thực… phải nói là bộ truyện hay nhất trong những năm gần đây mà mình từng đọc, câu văn trôi chảy, tình tiết chặt chẽ, mạch truyện không kịch tính nhưng cũng không nhàm chán, rất thu hút, diễn biến tâm lý hợp lý… Nói chung mình rất nhiệt liệt cực kỳ nhiệt liệt đề cử bộ này.
Khang Đằng lớn lên trong một gia đình không bình thường, bố cậu là một người có sở thích biến thái là luyến nam hài, lại còn giở trò với chính con trai mình, lúc đó còn quá nhỏ, cậu không biết làm gì ngoài cầu cứu mẹ mình, nhưng bà không những làm lơ mà còn trách cậu kêu khóc lớn tiếng. Sau này bố mẹ cậu li hôn, cậu cũng chuyển ra ngoài sống tự do một mình, ngày ngày đi học và viết bài gửi đến Thiếu niên sáng tác và được đăng lên tạp chí. Cậu hận bố mẹ mình, đặc biệt là người bố luôn giở trò đồi bại với cậu, cậu sống chỉ để có một ngày trả thù người bố của mình.
Tề Nhạc Tư là một cậu thiếu niên lớn lên trong sự yêu thương của gia đình, luôn luôn vui vẻ lạc quan yêu đời, thậm chí còn vô tư đến nỗi hơi ngốc nghếch. Bố cậu thích viết văn nhưng ông không thực hiện được ước mơ ấy, vì vậy rất mong muốn cậu có thể yêu thích văn thơ, khuyến khích cậu đọc nhiều tác phẩm sách truyện. Cậu rất thích các bài viết của Khang Đằng trên tạp chí, và cậu đã quyết tâm viết một bức thư Khang Đằng vào năm lớp tám.
Ban đầu Khang Đằng thầm cười nhạo thằng nhóc Tề Nhạc Tư này thực ngốc, thậm chí còn lợi dụng cậu, nhưng sau một tai nạn khiến bố Khang Đằng mất mạng khiến cậu tuyệt vọng, thậm chí sau đó cậu còn không biết mình sống tiếp với mục đích gì, cộng thêm cặp đôi đồng tính sống trong nhà cùng cậu và những lời khuyên nhủ khai sáng của anh trai thuê chung phòng với mình, tâm lý Khang Đằng dần trở nên tốt hơn, cậu quyết tâm thi đến đại học trong thành phố của Tề Nhạc Tư, thỉnh thoảng còn đến trước nhà cậu cắm một bó hoa nhỏ vào thùng thư.
Tề Nhạc Tư đã thích Khang Đằng từ lâu, sau khi phát hiện ra chàng trai cắm hoa trước nhà mình chính là Khang Đằng, quyết tâm theo đuổi, mưa dầm thấm lâu, vào năm lớp 11 cậu quyết định ôn thi đại học sớm một năm để nhanh chóng trở thành học đệ của Khang Đằng. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, hai trái tim luôn hướng về nhau thì dù có đi đến cùng trời cuối đất thì vẫn phải vập vào nhau mà thôi.
Những dòng lảm nhảm trên chỉ là khái quát, nội dung chuyện thực sự rất tinh tế, cách viết rất mới lạ, trong đó là cả một quá trình từ hào hứng, khinh bỉ, giả dối, vui vẻ, day dứt lo sợ, tuyệt vọng của cả hai người. Truyện thực sự rất nhẹ nhàng, rất đi vào lòng ngươi, giúp an ủi tâm hồn những tâm hồn cằn cỗi của những con người đã kinh qua hàng ngàn hàng vạn tác phẩm 🙂
Thực sự không biết nên diễn tả độ hay của bộ truyện này như thế nào, và bộ này chưa có nhà nào edit cả, nhưng QT cũng rất dễ đọc. Mình vừa mong sẽ có nhà nào đó edit bộ này vào một ngày không xa, nhưng cũng lại sợ editor không diễn tả được lối văn của tác giả, huhu bởi vì chỉ cần giọng văn khác lạ đi một chút thôi là sẽ làm mất đi độ hoàn mỹ của bộ này.
Ấy quên, và điều quan trọng chính là tuy công bị cha giở trò từ bé nhưng vẫn chỉ dừng lại ở bên ngoài thôi, chưa vào trong đâu nhé: ))) Vẫn còn nguyên
—————
Review (by Xàm Xí)
Một bé công vừa vào lớp mười, chủ bút một chuyên mục riêng trên tạp chí thanh niên. Ở dưới lớp văn bóng bẩy ngọt ngào và hạnh phúc dương quang là một tâm hồn mục nát, trống rỗng, chán ghét thế giới, ghê tởm bản thân, và thù hận ba mẹ. Tất cả mọi thứ đều có lý do của nó. Một khi vết thương bị xé mở, đau lòng không chỉ có bé, mà chính những người biết nó càng thấy đau xót hơn. Điều đó làm bé mục nát từ bên trong. Thậm chí bé còn cầm giữ sự chán sống, chỉ vì trông mong ba mẹ bé chết trước mặt mình.
Mà sự thật là, hai người đó không xứng làm ba làm mẹ một ai hết. Đồ súc vật!!!
Bé thụ nhỏ hơn công hai ba tuổi, là một fan nhí nhắn của bé công. Một cậu bé đầy sức sống và có thể lan tỏa sức mạnh cho bất kỳ ai mà bé thích. Bé gửi thư cho công với đôi câu vài dòng dông dài về những gì vụn vặt trong cuộc sống của bé. Ban đầu, công ghét bé lắm. Công bất hạnh đến mức thù ghét những gì bé kể mà chẳng hề cảm thấy ganh tỵ cơ. Những ý tưởng âm u như cỏ dại lan tràn trong đầu công. Nhưng đó chỉ là ý tưởng mà chẳng có một chút sức lực nào để đi hoàn thành nó. Đó là điều mà mình thấy thương bé công hơn hết thảy. Dù bản thân có sống trong vũng bùn, có muốn kéo ai đó xuống bùn, nhưng chẳng hề cố gắng mà vẫn giữ hết thảy nằm trong ý tưởng.
Rồi sao đó, vì ông bố bà mẹ chết tiệt của bé, công lại chuyển nhà trọ. Vầng, thằng bé phải độc lập kinh tế và nơi ăn chốn ở từ lúc bé tý như thế chỉ vì muốn trốn chạy hai kẻ điên kia thôi đấy!
Lần này, bé gặp được một cặp chủ nhà tốt bụng. Bé bắt đầu chuyển biến tốt lên, và những lá thư của em fan nhỏ dần mang đến ấm áp cho bé. Nhưng sau đó, bé chuyển trường (hình như thế), cắt liên lạc với bé fan hẳn hai năm.
Hai năm, hai năm đấy! Những hai năm cơ đấy! Những lá thư không thể gửi được ép lại thành một quyển vở dầy. Bé nhớ nhung người thần tượng, bé phát hiện mình yêu một kẻ chưa gặp bao giờ. Và bé vừa tuyệt vọng lại mong chờ. Chờ một ngày nào đó có thể bắt lấy một chút chéo áo người kia, nói cho người kia biết bé yêu và nhớ họ đến nhường nào.
Sau đó là lần đầu hội ngộ. Rồi bé biết anh là ai. Rồi bé liều lĩnh chạy tới tóm lấy anh. Bị anh lôi tuột vô nhà trọ, đòi cưỡng bức mà chẳng sợ hãi chút nào. Bé công tức lồng tức lộn, dùng mọi cách hòng đẩy em fan nhỏ rời đi, rời đi thật xa. Chỉ vì sợ mình làm hỏng đi một báu vật quý giá. Chỉ vì bản thân muốn chạm vào thế giới, nhưng sợ hãi làm hỏng những gì mình yêu, chỉ cần đứng xa xa mà nhìn người bé yêu hạnh phúc là đủ.
Ôi chao, làm sao có một con người vừa đẹp đẽ lại cao thượng tới như vậy? Trưởng thành trong một môi trường không lành mạnh, bản thân vẫn là người mang bệnh, tinh thần không tốt chỗ nào, thế mà những suy nghĩ tốt đẹp ấy không hề bất ngờ mọc rễ đâm chồi rồi mạnh mẽ vươn cao trong lòng bé.
Cuối cùng, sự ranh ma của em fan nhỏ vẫn cầm tù được bé công. Có lẽ, một vài giọt nước mắt sẽ lưu giữ mãi mãi cho trang kết của quyển sách này.
Tình yêu không có phân chia quá nhiều. Giai cấp, giới tính, tuổi tác, trải nghiệm xã hội… mọi thứ trở nên nhạt nhẽo khi hai linh hồn dung hòa đồng điệu lẫn nhau.
———-
Link: https://www.wattpad.com/story/176995776
Thư của Tề Nhạc Tư