Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa -漫漫何其多
Thể loại: 1×1, ấm áp, báo thù, công sủng thụ, cung đình, cung đấu, dưỡng thành, không ngược.
Nguyên văn địa chỉ: http: //www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=2187806
Nguồn QT: Lâm Phong
Người dịch: QT ca ca vĩ đại.
Editor: Tiểu Anh (mongphonhoa.wordpress.com)
Beta: Tiểu Linh
Tình trạng: Hoàn (111c+5PN) (15/04/2016)
———-
Văn án
Thái tử Kỳ Kiêu thân phận tôn quý, nhưng vì không phải con ruột của hoàng đế mà nơi chốn bị hãm hại; Lĩnh Nam thế tử Bách Nhận, vì con dân đất phong mà vào kinh làm chất (con tin).
Từng có quá khứ tương tự, thái tử liếc mắt liền nhìn trúng chất tử điện hạ vẻ ngoài kiên cường, dung hết thủ đoạn, ép buộc cũng được, dụ dỗ cũng thế, kiên quyết không buông tha cho dù là thân hay tâm. Mà thế tử liền ở từng chút một thủ đoạn, cho dù ôn nhu lại không hề không mạnh mẽ điên cuồng kia, dần dần rơi vào, càng lúc càng sâu.
Đây là chuyện kể về một tiểu công thần kinh, phúc hắc lại biến thái từng bước ép sát, rốt cuộc bắt được tâm tiểu thụ, cũng là chuyện về một thái tử từ trong hoàn cảnh khó khăn từng bước vươn lên từng bước báo thù, rốt cuộc chiếm được ngai vàng.
Thái tử công từng bước đốn gục chất tử thụ, dưỡng thành + sủng nịch
[Cung đấu, tình yêu cưỡng chế, không ngược không rối rắm, càng lúc càng hường phấn càng lúc càng thoải mái.]
[Triều đại tự sáng tác không nên khảo chứng, khiến mọi người chê cười rồi. Cô nương nào yêu thích thì cất chứa đi ^^ cúi đầu]
Tag: Cung đình Hầu Tước tình hữu độc chung cung đấu báo thù rửa hận
Từ khóa: Nhân vật chính: Kỳ Kiêu, Đông Lăng Bách Nhận ┃ phối hợp diễn: Đôn Túc, Kỳ Tĩnh ┃ cái khác: Ngọt ngào sủng nịch, thoải mái thăng cấp
————
Đề cử của ngân bài biên tập Tấn Giang
Thái tử Kỳ Kiêu thân phận tôn quý, nhưng vì không phải con ruột của hoàng đế mà nơi chốn bị hãm hại; Lĩnh Nam thế tử Bách Nhận, vì con dân đất phong mà vào kinh làm chất (con tin). Thái tử điện hạ từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ dạng kiên cường của chất tử điện hạ, tính cách chiếm đoạt trời sinh khiến cho hắn quyết đoán ra tay, dùng tất cả thủ đoạn, ép buộc cũng được, dụ dỗ cũng thế, từ thân đến tâm tuyệt đối không buông tha. Mà thế tử nho nhỏ, liền bởi vì thủ đoạn điên cuồng lại không mất ôn nhu kia mà bị nhấn chìm. Khác với hình thức lưỡng tình tương duyệt nước chảy thành sông trước kia của tác giả, trong văn này tính cách chiếm đoạt của thái tử chú định tình yêu của hắn với thế tử luôn luôn mang theo ép buộc. Tuy là cường thủ hào đoạt trong truyền thống, tuy rõ ràng là âm mưu quỷ kế cùng tình yêu bị cưỡng chế, nhưng trong những dòng văn của tác giả vẫn không mất đi một chút sủng nịch, từng chút một ấm áp khiến cho người ta cảm động. Thái tử phúc hắc âm ngoan nội tâm lại ôn nhu phối hợp với thế tử vẻ ngoài lãnh đạm xa cách nội tâm lại thuần thiện trong sáng vô cùng ấm áp ngọt ngào, từ đầu đến đuôi hành văn lưu sướng, thủ đoạn cung đấu ùn ùn, khiến người nhìn không kịp, cực kỳ sảng khoái.
———-
Review (by Review đam mỹ)
Cổ trang, chủ công, ngọt ngào ấm áp, thái tử công x thế tử thụ, đánh ‘’cực phẩm’’
Kỳ Kiêu là thái tử nhưng không phải dòng dõi ruột của hoàng đế. Sau khi anh trai qua đời, hoàng đế Kỳ Tĩnh – chú ruột của y đã bức tử hoàng hậu, rồi để trấn an quần thần vẫn đưa đích tử của tiên đế là Kỳ Kiêu lên làm thái tử. Nhờ có sự bảo hộ của trưởng công chúa Đôn Túc, Kỳ Kiêu dần lớn lên, ẩn nhẫn chờ cơ hội đòi nợ máu.
Tính toán hoàn mỹ của y thoáng chệch hướng khi gặp thế tử từ Lĩnh Nam vương phủ – Đông Lăng Bách Nhận. Nét kiên cường của tiểu thế tử khiến Kỳ Kiêu chú ý. Y dùng mọi cách, vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép người kia tới tay. Tưởng chỉ hứng thú nhất thời nhưng may mắn làm sao lại nhặt được một bảo bối!
Nói thật ban đầu đọc mình không hứng nổi với bộ này, công cứ như tâm thần phân liệt. Rõ ràng đoạn đầu anh rất lãnh tĩnh tính toán (với cả thụ) nhưng mỗi lần tác giả cho anh đứng trước thụ là y như rằng vừa sủng vừa sến không chịu nổi. May sao ân oán đời trước đủ hay và đám não tàn cũng đủ não tàn để níu kéo mình đọc tiếp.
Khoảng 1/3 truyện thì tình cảm hai người vững chắc, mọi thứ cũng vào guồng. Về sau mình khá thích thụ. Ấn tượng việc bạn sẵn sàng đối xử lạnh lùng và quyết tuyệt với người cũ (yên tâm, mới hôn trán nắm tay chưa có gì là về tay công rồi) vì sợ nguy hại tới công.
————-
Review (thanhthach.wordpress.com)
Truyện của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa luôn ấm áp và tràn trề tình cảm, thế nên nhìn thấy tên tác giả là không cần suy xét nhiều mà lọt hố luôn: v
Công là thái tử, thụ là thế tử đất phong đến kinh thành làm chất tử. Công vừa nhìn thấy thụ đã biết người kia cũng giống mình nên thấy thú vị nhưng chưa có ý gì đâu. Sau đó, tình cờ nhìn thấy thụ gặp gỡ tình nhân thì nảy ý bổng đả uyên ương (thụ với người kia là thanh mai trúc mã trong sáng lắm, yên tâm). Công giăng bẫy dụ dỗ thằng kia bỏ thụ, mà thằng kia cũng yếu đuối, tự mình lựa chọn chứ nếu nó kiên định thì công đã chả làm gì. Sau công lại lấy hôn nhân của chị gái thụ ra làm điều kiện trao đổi thân thể thụ. Thụ rất thương chị nên đồng ý. Ai ngờ gặp thụ là công mềm lòng, thân còn chưa tới tay đã bắt được tâm người ta rồi. Ôn nhu quan tâm, chăm sóc, dịu dàng che chở, thụ không đổ mới lạ: v
Nửa đầu xoay quanh tình cảm 2 người, nửa sau là công từng bước đi lên ngai vàng.
Truyện này tình tiết viết tốt, hình tượng nhân vật cũng ok, thụ đủ cường, công khá là ác liệt (cảm thấy bạn này xứng với danh Bạo quân hơn vì truyện kia tác giả tập trung nhiều vào tình cảm thay vì cung đấu). Hay nhất là thụ tuy hơi thẹn nhưng cần ghen thì ghen, cần quyến rũ thì rất chi là dụ.: 3
Đề cử! Song khiết. Bản edit hơi bị nhiều lỗi type.
———–
Review (misstony.wordpress.com)
Trước có đôi lời về chị tác giả.
Mình đến với chị Mạn Mạn qua bộ đầu tiên là Bạo Quân – 1 trong số ít những đam chủ công lọt vào mắt xanh của một con sủng thụ như mình. Sau đó có ngó tới vài bộ khác của chị nhưng đều trong tình trạng lưng chừng con dốc. Thiên Hoàng Quý Trụ là bộ 2 sau Bạo Quân mà mình đọc một cách trọn vẹn. Nói chung qua 2 truyện của chị thì mình thấy có khá nhiều sự tương đồng. Truyện chủ công nhưng rất sủng thụ, tình yêu giữa công và thụ đến khá nhanh nhưng quá trình phát triển lại từ từ. Một khi đã xác định tình cảm là thụ yêu rất trung thành. Có nhiều chi tiết âm mưu triều chính nhưng chủ yếu là ko sâu lắm, đọc là nhận ra liền. Và đặc biệt là ở cả 2 bộ đều có một người tai to mặt lớn đứng ra che chở cho công. Ở Bạo Quân là Thái Hậu, và Thiên Hoàng là bà cô cô. Nên nói thật ra là áp lực với công không lớn, có lớn thì cũng đã có ô dù che chở phần nhiều cho rồi. Nói riêng về Thiên Hoàng, thì bản thân mình cho rằng công trong đây hay hơn Bạo Quân, bởi cái tính khá là biến thái của bạn (lúc đầu), bạn cũng lý trí hơn và trả giá nhiều hơn. Thụ thì ko bằng trong Bạo Quân, em cá tính hơn, nhưng cũng trẻ con hơn.
_____
Công của chúng ta – Kỳ Kiêu, được phong Thái tử ngay từ khi còn trong tã lót, con của Hoàng Đế đời trước tử nạn do chinh chiến sa trường, mẹ là Hoàng Hậu mới tròn đôi mươi. Bị Hoàng Đế hiện tại – em họ của cha ruột mình ép phải chọn 1 trong 2 lựa chọn, hoặc giữ mẹ hoặc giữ con. Trước khi ra đi, Hoàng Hậu đã đưa công cho Trưởng công chúa lúc bấy giờ (tức cô của công) với mong muốn con mình sống sót trả lại trong sạch cho 2 người. Công lớn lên trong sự bao bọc của cô cô và nuôi ý trả thù từ tấm bé. Cũng từ đó mà hình thành tâm lý hơn bị vặn vẹo.
Thụ – Bách Nhận, Thế tử của Lĩnh Nam Vương bị đưa đến Kinh thành làm con tin. Khi còn ở nhà không được sủng do cha nghe theo thị thiếp ghẻ lạnh vợ cả. Cậu chấp nhận lên Kinh với điều kiện mẹ và chị được sống bình yên. Một năm đầu lên Kinh không hiểu thế sự, phải nhẫn nhịn, giấu mình , chỉ dám thổ lộ với người bạn đi cùng thân từ hồi mặc khố cho đến khi rơi vào tay công. Điểm yêu thích trong truyện của chị Mạn Mạn là thụ đều rất cứng cỏi, sẵn sàng ăn miếng trả miếng vs ai bắt nạt mình (trừ công: 3)
Lần đầu công gặp thụ, bị thụ lơ, lần hai công thấy thụ là khi thụ đang thể hiện con người thật của mình với người bạn thân tín, và ham muốn chiếm hữu thụ bắt đầu hình thành từ đây, chỉ vì thấy thụ rất giống mình ngày trước và muốn bắt nạt. Từ ấy là một vòng lưới giăng ra để thụ dần sà vào lòng công, kết hợp cả cướp ép và dụ lợi. Sau đó là quá trình yêu nhau lắm cắn nhau đau của 2 bợn, và vì tâm lý vặn vẹo và ưa ghen lại hay nghĩ ba lăng nhăng của bạn mà không ít lần bạn oánh đập, trói thụ lẳng lên giường rồi bỏ đi: )) Thụ tủi thân mấy lần nhưng được dỗ dành rồi cũng nguôi ngoai, bạn ý khá rụt rè và ưa thẹn, thường đỏ mặt trước mấy câu thô bỉ của công, nhưng đôi khi lại hóa dụ thụ rứt cutèo: 3
Điểm nhấn cả câu truyện là chiếc bùa đổi mạng (hay đại loại thế ko nhớ rõ lắm) mà thụ tặng cho công, sau đc bạn công bổ nửa mỗi ng giữ 1 cái. Chi tiết sáng giá thứ 2 là khi thụ chạy về cứu mẹ vì thằng em trai con vợ kế giết cha lật đổ chính quyền, bạn công xin đi bắt bạn về nhưng đã thả bạn ra sau một hồi chém giết như thật làm mình vặn hết cả xoắn ;_;
Sau đó là đoàn tụ, công trả thù xong xuôi, lên làm Hoàng Đế, thụ làm Lĩnh Nam Vương, chuyển hộ khẩu lên Kinh thành sống: 3
______
Ưu điểm: oánh trúng trái tim thiếu nữ chong sáng yêu hường.
Khuyết điểm: là từ khi xác nhận tình cảm có vài chỗ bợn thụ bị gái tính khi ở bên công, hay mè nheo và làm nũng. Ít thôi, nhưng cũng bị trừ điểm.
————–
Review (lieuquanmuoi.wordpress.com)
Nếu nói Bạo Quân là một thiên tình sử với thông điệp “chỉ có cường giả mới có quyền nói yêu đương”, vậy Kỳ Kiêu và Bách Nhận của Thiên Hoàng Quý Trụ lại mang đến một tình yêu hào hùng bi tráng và không kém phần quyết tuyệt.
Truyện kể về một thái tử Kỳ Kiêu, cha mẹ là Vũ đế và Hiếu Hiền hoàng hậu bị Đế Hậu hiện tại mưu hại mà chết, sau lại vì tước phong thái tử đã ban mà bị nhận làm con của Đế Hậu sau này. Từ nhỏ đã biết được thân mang thù, từng bước từng bước tính kế mưu đồ, chờ ngày lật đổ kẻ thù, cướp về Đế vị. Có lẽ nói, Bách Nhận chính là ngoài ý muốn lớn nhất trong đời của Kỳ Kiêu. Lần đầu gặp hắn, y mang theo tâm tình ác liệt muốn phá hỏng một mối tình trúc mã, lại đem hôn nhân đại sự của tỷ tỷ Bách Nhận ra mà uy hiếp hắn. Cuối cùng lập thành hiệp nghị, Bách Nhận lấy thân ra đổi. Kỳ Kiêu là ai? Thứ y muốn có thể nửa vời sao? Nhưng trên con đường chinh phục trái tim Bách Nhận, y cũng lỡ đánh mất tim mình. Từng ải từng ải, từng chuyện từng chuyện Kỳ Kiêu tính kế, cũng chính là thứ mà y chặt đứt đường lui của chính mình. Một lần tính kế Bách Nhận, một lần y mất ngủ, một lần lấy Bách Nhận ra làm mồi câu, tim y lại bị đâm một hồi. Nhưng đó là trước khi xác định tâm ý của bản thân. Cả bộ truyện này, cảnh tượng mà ta ấn tượng nhất là đoạn, Kỳ Kiêu dùng bảy trăm(?) tinh binh của mình chặn lại một ngàn quân triều đình, kéo dài thì giờ cho Bách Nhận trở về Lĩnh Nam dẹp loạn. Hình ảnh lúc đó không chỉ khắc sâu vào khối óc con tim Bách Nhận, nó còn đâm sâu vào tim ta. Kỳ Kiêu nói, y sống trên đời chỉ vì mình, đây là lần đầu tiên y có ý nghĩ chết vì người khác. Y đã từng nghĩ, chờ y tọa ủng giang sơn sẽ cho Bách Nhận đứng trên đài Vương vị, nhưng đến lúc đó y mới hiểu, nếu thật sự yêu, chỉ cần người mình yêu đứng trên Vương vị, còn thân này có xá gì đâu.
Còn Bách Nhận? Một khối ngọc trao mạng, Bách Nhận trao đi khi cả hai còn đang lợi dụng hoài nghi lẫn nhau. Chỉ vì một ít hơi ấm không biết thật giả, Bách Nhận đã trao tim lại trao mạng cho người. Bách Nhận bị tính kế thì thế nào, nam nhân của hắn tính kế hắn, hắn liền coi như không việc gì, không hận không hối. Khi nam nhân của hắn cần, hắn liền sống chết không đi, dùng hết năng lực của oai nghi nam nhân của mình ra mà ủng hộ y. Có chỗ nào yếu đuối? Bách Nhận thích làm nũng, thích Kỳ Kiêu cưng mình, ghen cũng ghen đến vụng về, nhưng hết thảy lại chính là thứ mà Kỳ Kiêu cần, Kỳ Kiêu thích nhất.
Nói thế nào nhỉ? Ta đã từng đọc qua rất nhiều án văn, cũng bắt gặp không ít kiểu yêu. Yêu đến hèn mọn nhưng bất khuất của Đông Phương Bất Bại dành cho Dương Liên Đình, yêu đến hi sinh đánh đổi cả linh hồn như Snape hi sinh cho Lily, cũng có tình yêu bình lặng như cha mẹ ta yêu thương nhau. Nhưng tình yêu của Kỳ Kiêu và Bách Nhận lại giống mà không giống…
Mối quan hệ của họ bắt đầu bằng một giao dịch, bằng những tính toán nghi ngờ. Họ có một khởi đầu hoàn toàn không hề tin tưởng nhau, và vẫn luôn nghi ngờ nhau đến khi mọi chuyện thật sự kết thúc, NHƯNG! Tình yêu họ dành cho nhau lại sâu sắc hơn bất kỳ ai!
Một Kỳ Kiêu không tha cho một hạt cát lại từ từ dỡ bỏ từng lớp từng lớp tính tình bạo ngược để yêu thương, cưng chiều, bảo bọc, nuông chiều Bách Nhận. Một Kỳ Kiêu hoàn toàn không để tâm tính mạng bất kỳ ai, lại vì Bách Nhận chu toàn cho gia quyến của hắn. Một Kỳ Kiêu ôm mối hận diệt gia hai mươi năm, lại tan rã thành trì trước sự chân thành của Bách Nhận. Mà Bách Nhận, một chất tử được đưa đến hoàng thành, luôn lạnh nhạt với thế nhân. Chỉ vì một hồi tính kế và giao dịch với Thái Tử mà trao đi cả thân lẫn tâm cho người. Bách Nhận là thế tử của Lĩnh Nam, cho dù đi làm con tin thì vẫn là thế tử. Kiêu ngạo bất tuân, tẫn mạng vì mẹ cùng tỷ. Một người như vậy, đáng lý sẽ không chịu khuất mình dưới thân người khác mới phải. Vậy, vì sao hắn lại trao tâm?? Đây cũng là lý do vì sao ta thích bộ này tới mức vừa đọc xong đã phải lên lap lóc cóc gõ chữ vầy nè: v
Kỳ Kiêu cái gì cũng xấu, duy nhất một ưu điểm là thành thật! Y xấu tính y sẽ nhận mình xấu tính, y tính kế Bách Nhận, chuyện xong y sẽ nhận mình tính kế. Y thẳng thắng thành thật tới mức, ta nghĩ là dù ta có là Bách Nhận, ta cũng không cách nào hận y được. Kỳ Kiêu yêu thì sẽ nói yêu, sai thì nhận, đau sủng Bách Nhận tới mức, thấy đối phương rơi nước mắt thôi mà tim cũng quặn thắt. Có những đoạn ngược, chỉ một chi tiết nhỏ như bàn tay cầm ly trà chợt run rẫy đến không giữ được, chỉ vì đối phương cách xa ngàn dặm mà mình không cách nào hỏi han. Yêu thương đôi lúc đè nén tới cùng cực làm tim người ta cũng phải nát theo.
Lại nói, Bách Nhận không thành thực sao? Nếu nói ai thành thật nhất, chắc phải nói đến Bách Nhận: v Hắn thông minh, hiểu lý lẽ, không bạch, không tham sát. Có thù tất báo, không yếu đuối nhu nhược. Miệng không cố kỵ mà nói Nam nhân của ta cần ta, ta phải đứng cạnh hắn!
Thử nghĩ xem, các nàng đã đọc được bao nhiêu bộ truyện, mà thụ quân có thể tự nhiên nói ra một câu “nam nhân của ta”? Đồng ý là đàn ông cũng có tự tôn. Nhưng khi dẹp bỏ qua tự tôn đó thì mới có cái gọi là tình yêu chân chính!
Thêm một điểm cộng cực kỳ quan trọng của bộ truyện này là, logic! Cực kỳ logic, từng nút thắt, cứ thắt thắt mở mở, khéo léo tinh tế, không điểm nào bắt bẻ.
Lại nói, nếu chính diện chỉ có hai người Kỳ Kiêu và Bách Nhận cùng với một vài tôi tớ trung tâm, vậy phản diện phải nhắc tới hai nhân vật bại não: bại sự có thừa thành sự chẳng tới đâu – Phùng hoàng hậu và tự mình đa tình yếu đuối nhu nhược hoang tưởng có trình độ – Sầm Thanh Ca (nhân vật này xuất hiện ít, nhưng là điểm chốt thúc đẩy tình cảm a ~~ //v\\) Phùng hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ mười mấy hai chục năm mà chẳng có được một tý phong độ nào, nhỏ nhen ích kỷ, tham lợi nhỏ bỏ lợi lớn, não tàn trong não tàn luôn. Sầm Thanh Ca thì là nhân vật xuất hiện đầu tiên, bởi vì ẻm là người yêu thanh mai trúc mã của Bách Nhận, sau vì một ít tính kế của thái tử mà bại lộ bản chất nhu nhược hèn kém, cuối cùng bỏ trốn trở về luôn. Người nhỏ chẳng đáng nhắc >_>
Một vài người cũng đáng giá tôn kính nữa là, Trưởng công chúa, cô cô của Kỳ Kiêu. Nếu Chử Thiệu Lăng có Hoàng thái hậu làm điểm tựa duy trì, thì Kỳ Kiêu lại có cô cô đau xót hết mực. Và cả vị công công tâm phúc nữa. Nói chung truyện tuy ngược nhưng bại não thì nhiều, dù có khó khăn nhưng không phải nan giải đau thương quá mức.
Thử một lần đọc Thiên Hoàng Quý Trụ, mọi người sẽ hiểu, yêu cũng có yêu đến hào hùng bất khuất như tình yêu non sông đất nước. Chẳng sợ lừa dối, chỉ cần yêu liền hi sinh hết thảy, cả tính mạng lẫn linh hồn. +
Yêu, là phải thế!
———-
Review (by Trang Nguyễn)
Chuyện kể về một hồi tranh quyền đoạt vị khá gay cấn giữa thái tử Kỳ Kiêu và “phụ hoàng” Kỳ Tĩnh của hắn. Hoàng đế hiện đại của Đại Tương là Kỳ Tĩnh, nhưng Kỳ Tĩnh lại không phải là cha ruột của Kỳ Kiêu, quá trình lên ngôi của ông ta lại càng là một hồi ức xấu xí.
Đại Tương là một đất nước coi trọng mạch đích hệ vô cùng, chỉ truyền ngôi cho đích tử, không truyền cho dòng thứ. Cách đây 30 năm, người trị vì Đại Tương là Vũ đế – một chiến thần hùng vĩ thật sự trong lòng mỗi người dân. Tuy nhiên, người tài thường sống không thọ, chưa đến ba mươi, trong một trận chiến hung hiểm, Vũ đế bị thương nặng không qua khỏi. Khi đó, y đã kịp lập di chiếu, truyền ngôi cho thái tử Kỳ Kiêu chưa tròn một tuổi. Thế nhưng, em trai cùng cha khác mẹ của Vũ đế là Kỳ Tĩnh tâm địa hiểm ác, sau khi Vũ đế băng hà, ông ta đã bày mưu giết hại sạch nhà ngoại của hoàng hậu, lại ép buộc người phải tuẫn táng theo Vũ đế, đổi lại, ông ta sẽ công bố với quần thần Kỳ Kiêu là con trai ruột của mình, tiếp tục lập Kỳ Kiêu làm thái tử. Ngược lại, nếu hoàng hậu muốn sống, ông ta sẽ giết Kỳ Kiêu, để hoàng hậu làm một thái hậu hữu danh vô thực. Tấm lòng người mẹ thương con là vô kể, thế nên hoàng hậu đồng ý tự sát, đổi lấy ngôi vị hoàng thái tử cho Kỳ Kiêu.
Kỳ Kiêu lớn lên, biết được tất cả những tội ác của Kỳ Tĩnh, chính vì vậy, hắn vô cùng căm hận, cố gắng ẩn nhẫn, ngày đêm bày kế để có thể diệt trừ Kỳ Tĩnh, bắt ông ta phải trả lại ngôi vị cũng như công bố với tất cả mọi người là năm xưa mình đã cướp ngôi của Vũ đế như nào, hãm hại hoàng hậu và Kỳ Kiêu ra sao…
Trong quá trình mưu toan giành lại ngôi vị đó, Kỳ Kiêu gặp được Bách Nhận – thế tử Lĩnh Nam vương (vương gia khác họ ở Lĩnh Nam) đang phải vào kinh thành để làm chất tử. Động tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Kỳ Kiêu biết, nếu day dưa cùng một chỗ với Bách Nhận thì hại nhiều hơn là lợi, vì vậy hắn luôn tự lừa mình dối người rằng bản thân chỉ đang “vui chơi qua đường”, chứ không thật sự thích Bách Nhận. Thế nhưng, đến khi hắn mềm lòng, vì Bách Nhận mà phá hủy một cơ hội tốt để lật đổ thân tín của Kỳ Tĩnh, hắn biết mình đã thật sự thua ở đoạn tình cảm này dưới tay vị thế tử trẻ tuổi rồi.
Kể từ đó, Kỳ Kiêu quyết tâm: cả Bách Nhận và ngôi vị hoàng đế, hắn đều phải có được!
Cả câu chuyện là quá trình đấu trí đấu dũng, tranh đoạt vương vị khá gay cấn giữa Kỳ Kiêu và Kỳ Tĩnh, xen kẽ trong đó là những pha ân ái ngọt ngào đến rung động giữa hoàng thái tử và thế tử Lĩnh Nam Vương. Đây cũng là điểm nhấn khiến mình đọc xong chỉ muốn giới thiệu liền đến cho mọi người. Đúng chuẩn phong cách viết của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa, công thụ sủng nhau phải nói là ngọt ngấy đến mức “tộc không cưới” cũng phải muốn ngay lập tức có người yêu luôn.
Tương truyền ở Lĩnh Nam, nam nhân đều sẽ lưu giữ một mệnh phù. Nếu đưa mệnh phù đó cho ai, có nghĩa là cam tâm tình nguyện đưa mạng mình cho người đó. Nếu họ vướng phải tai ương đổ máu gì, thì trời sẽ giáng kiếp nạn lên chính mình, không để người cầm mệnh phù xảy ra chuyện. Hiển nhiên, Bách Nhận đã đưa mệnh phù cho Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu biết được, lại đau lòng tách mảnh ngọc ra làm hai, mỗi người cùng giữ.
—
Kỳ Kiêu cười không nói, đỡ Bách Nhận ngồi dậy. Bách Nhận mở hộp nhỏ, chỉ thấy bên trong trải một tầng vải nhung màu trắng dày, bên trên là hai khối ngọc bội khảm vàng giống nhau như đúc. Bách Nhận chỉ cảm thấy quen mắt, nhìn kỹ… là mệnh phù lúc trước hắn cho Kỳ Kiêu.
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Ta để cho thợ già đem khối ngọc bội kia tách thành hai, hai nửa bổ sung bằng ngọc khảm vàng, liền thành hai khối như vậy.” Kỳ Kiêu đem một khối lấy ra, xuyên chỉ đỏ, nhẹ giọng, “Mệnh phù bị phá như vậy, ta cũng không biết còn linh nghiệm không, ta chỉ biết….”
Kỳ Kiêu kéo tay Bách Nhận, đặt ngọc bội vào tay hắn: “Bất cứ khi nào, ở đâu, mặc kệ mệnh phù còn linh nghiệm hay không, chỉ cần có Kỳ Kiêu ta ở, chắc chắn bảo vệ tính mạng ngươi không bị nguy hiểm, trời sập, có ta chống đỡ.”
Kỳ Kiêu lật ngọc bội trong tay Bách Nhận, lộ ra hoa văn hồng nhạn, ánh mắt ôn nhu, lời nói nhẹ như gió thoảng lại trịnh trọng vô cùng: “Nay ta lấy tôn nghiêm của Thái tử đem lời hứa này thành lời thề đính ước, lấy đôi nhạn làm bằng, lấy mệnh phù làm chứng, Bách Nhận đáp ứng ta sao?”
Khóe mắt Bách Nhận nháy mắt đỏ lên, hắn nhìn ngọc bội trong tay, run lên, giọng khàn khàn: “Ngươi làm sao đột nhiên…. Ta đã cho là… ngươi ném….”
Kỳ Kiêu buông mi cười, nhẹ giọng thề: “Nhạn bay đi nam, yến bay về bắc, thời gian có trôi, đến chết không thay lòng, Bách Nhận nguyện ý đáp ứng ta sao?”
“Tử sinh xa cách, nguyện lập lời thề, nắm chặt tay ngươi, cùng nhau một đời. Hậu duệ Kỳ gia nguyện trao trả một đời, Bách Nhận có nguyện ý đáp ứng ta?”
“Lấy anh linh của phụ hoàng mẫu hậu trên trời làm chứng, cuộc đời này chỉ cần Kỳ Kiêu ta còn sống một ngày, cũng nhất định không để ngươi chịu nửa phần đau khổ, trời cao đất rộng chứng giám, Bách Nhận có nguyện đáp ứng ta?”
Nước mắt Bách Nhận cuối cùng tràn mi, nghẹn ngào liều mạng gật đầu. Kỳ Kiêu cười, đem một ngọc bội khác xuyên chỉ đỏ, nắm trong tay mình, thấp giọng: “Nếu mệnh phù thật linh nghiệm, vậy về sau… mệnh chúng ta buộc cùng một chỗ.” Nước mắt Bách Nhận lã chã rơi xuống tay Kỳ Kiêu, xông thẳng vào tim, nhói lên, “Đừng khóc, chê ta không thành tâm sao….”
Bách Nhận liều mạng lắc đầu, nắm chặt mệnh phù trong tay, một lúc lâu sau mới nức nở: “Lúc trước, ta cũng không dám khẳng định là ngươi thật thích ta, ta sợ ngươi chỉ là nhất thời hứng thú. Ta không dám nói ta thích ngươi, chỉ dám đưa mệnh phù cho ngươi. Như vậy liền xem như ta thành toàn phần tình cảm này, ta xem ngươi như mệnh của ta, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết….”
—
Nước mắt Kì Kiêu cuối cùng không cầm giữ được, uốn lượn theo gò má rơi xuống, hai mắt Bách Nhận đẫm lệ, nức nở: “Năm trước khi chạy khỏi Nam Cương, ta đã thề…. Loại chuyện để ngươi một mình chịu đựng như vậy, chỉ một lần duy nhất! Về sau mặc kệ là thời điểm nào ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi sống, ta sống. Ngươi chết ta liền liều mạng cùng bọn họ đồng quy vu tận! Sau đó lại đi tìm ngươi….”
Bách Nhận như đứa nhỏ bị ủy khuất, khóc khàn cả giọng: “Từ đây về sau, không chết không xa rời. Thái tử, lời nói của mình, ngươi quên rồi sao?”
Kì Kiêu siết chặt Bách Nhận vào lòng, nghẹn ngào lắc đầu: “Không quên, ta không quên….”
—
“Bách Nhận….” Kì Kiêu dừng lại, buông mi chăm chú nhìn Bách Nhận, thấp giọng, “Đời này ta làm ác rất nhiều, về sau, đại khái là phải xuống địa ngục.”
Bách Nhận cười khẽ, chỉ tay về phía sau, Kì Kiêu quay đầu nhìn, chỉ thấy, trên mặt đất phủ tuyết có hai hàng dấu chân. Kì Kiêu khó hiểu nhìn Bách Nhận, Bách Nhận cười đến ôn nhu: “Một đường này, bao nhiêu khó khăn đều đi tới… còn sợ về sau cùng ngươi xuống địa ngục sao?”
Trăm ngàn âm u hung ác trong lòng Kì Kiêu nháy mắt tan biến, chỉ còn lại một mảnh trong sáng như trời hè ngập nắng.
—
Có thể do mình đọc quá nhiều truyện cung đấu, tranh quyền đoạt vị ở cả ngôn tình lẫn đam mỹ, nên thú thật là ở bộ Thiên Hoàng Quý Trụ này, những pha tính kế, ám toán giữa Kỳ Kiêu và Kỳ Tĩnh mình thấy khá bình thường, không đặc sắc lắm. Ngược lại, những màn tình cảm giữa hai nhân vật chính thì lại có khá nhiều chi tiết cực kỳ rung động tâm can. Mình quen đọc truyện hường phấn tym bay tá lả của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa rồi mà vẫn thấy đôi này sủng nhau có lẽ là độc nhất vô nhị không ai bằng. Nói chung đây là một bộ cổ trang khá ổn, rất thích hợp là một liều “vitamin đường” cực kỳ hữu dụng cho những trái tym đang lỡ chịu phải quá nhiều ngược tâm ngược thân quằn quại hành hạ: “>
Ah, bật mí thêm một chi tiết khiến những bạn đó giờ không ưa “đế vương công/đế vương thụ” như mình vì ngại “tam cung lục viện” của hoàng đế cũng có thể yên tâm nhảy bộ này. Ấy là Bách Nhận và Kỳ Kiêu đều là “lần đầu tiên” và “lần cuối cùng” của nhau, cả hai không có phi tần, không có thị thiếp. Còn về việc làm sao người trong hoàng tộc mà có thể không cưới gả, thì đọc truyện đi để tìm hiểu lý do, nhé
———–
Link: https://mongphonhoa.wordpress.com/thien-hoang-quy-tru-man-man-ha-ky-da/
Thiên hoàng quý trụ