Tác giả: Đệ Lục
Thể loại: đam mỹ, nguyên sang, xuyên không, thầy thuốc S công x giáo chủ M trung khuyển thụ, nhất thụ nhất công, cao H, SM, điều giáo, cổ đại, giang hồ.
Editor:
Chương 01-03: thapnhanthapsac.wordpress.com
Chương 04-endTiêu Dao Nhân + Sky-chan + Khuynh Nhạc (bachlongcac.wordpress.com)
Tình trạng bản gốc: Hoàn (184c+4PN) (23/03/2016)
————-
Văn án
Hàn Lượng, là một bác sĩ ngoại khoa, ngoài ý muốn “xuyên” về cổ đại.
Hắn:
Bị Nghiễm Hàn Cung cung chủ Lục Đỉnh Nguyên – thân là võ lâm đệ nhất đại đại tà giáo, nhặt về.
Lăn lộn một hồi thế nào lại trở thành nam sủng của y.
Thế nhưng mà Hàn Lượng vốn cẩn thận tỉ mỉ lại lớn gan, rất nhanh đã phát hiện một bí mật không thể bật mí.
Thì ra, cung chủ Lục Đỉnh Nguyên không chỉ là một tên bị ngược cuồng, mà còn bởi vì dục vọng không thể thỏa mãn trong suốt một thời gian dài, thế nên mới dẫn đến võ công cực kì cao, gây họa cho võ lâm.
Vì thế Hàn Lượng đã làm ra một quyết định vô cùng vô cùng vĩ đại: cầm roi lên – DẠY DỖ!
————–
Review (by Review đam mỹ)
Cổ trang, xuyên không, thanh lãnh S công x trung khuyển M thụ, điều giáo nhẹ, thụ sủng công
Công là bác sĩ ngoại khoa, gặp tai nạn giao thông xuyên cả hồn lẫn xác tới thế giới cổ đại rồi được giáo chủ thụ nhặt về.
Vốn công là người mang sát khí rất nặng và hơi bạo lực trong tình ái, tình cờ giáo chủ lại là kẻ thích ngược. Thế là, tự động nhào vô, hợp thành tuyệt phối. Thụ sủng công thôi rồi, khi mới quan hệ bạn giường cũng đã cưng, tới lúc thật lòng yêu thì càng nâng như trứng. Công cũng yêu nhưng do bản tính lạnh lùng và quan niệm khác biệt vì thời đại nên hai người cũng ngược qua ngược lại không ít. Mà yên tâm, ngược “tình thú” thôi.
Truyện xôi nhiều thịt nhiều, vừa gay cấn vừa ngọt ngào, nói điều giáo vậy thôi chứ so với mấy truyện khác chả bằng cái móng tay. Ai ngán ăn chay thì nhào vô đây ăn tiệc đồ mặn nè.
————-
Review (by baylanmotdem)
Nếu không nhầm thì trong 1 bài viết về các thể loại đam mỹ khiến mình chán ghét, mình có đề cập đến SM thì phải. Bởi vậy chỉ cần đọc phần tóm tắt mà thấy mấy cụm từ như “SM, toys, điều giáo” là mình xách đít chạy luôn, khỏi đọc văn án luôn chi cho mất công. Ấy vậy mà hôm nay có ngoại lệ nha =)))
Trân trọng giới thiệu “Thị ngược thành tính”. Sở dĩ mình thấy đề rõ là “SM điều giáo” cũng ráng chạy vô xem là bởi nó có yếu tố xuyên không cộng thêm một anh giáo chủ thụ: )) Đọc lướt qua văn án thì như vầy: anh công làm bác sĩ ngoại khoa, bản tính máu lạnh thô lỗ, lúc làm tình thì bạo lực nên người yêu không ai thoả mãn nổi, lần lượt bỏ anh lại chạy hết (vãi anh, xé cả kiện đồ Chanel của bé người yêu cơ mà: v ). Em thụ thì “trời sinh lệ chất”, í lộn, trời sinh thích chịu ngược. Nôm na là thế này, thụ từ bé phát hiện mình không có dục vọng, mãi vẫn không “cứng” được (chậc, tội chưa), cho đến 1 ngày đấu võ vô tình bị roi quất trúng, đau đớn mới dần sinh ra khoái cảm khiến em thích thú. Đối thủ giao đấu biết được đều bị em giết người diệt khẩu, và bí mật “bản chất M” của em được che giấu bao năm. Anh công xuyên không gặp nạn, vô tình thụ nhặt về. Như Thị Nở còn có Chí Phèo, thụ M gặp được công S thì thành cặp đôi hoàn hảo SM không cần bàn cãi. Anh công mỗi lần làm tình như dã thú động dục, chưa bao giờ “cởi” được cái gì đàng hoàng mà toàn “xé”. Vầng, em thề đọc đến 30 chaps anh “xé” đồ con người ta từ đầu tới cuối, méo hiểu nếu ảnh yêu em nào nhà nghèo thì tiền đâu mà nuôi người yêu nữa: ))) Thụ thì cực dâm ==“ Chỉ cần bị cắn, bị cấu, bị cào, bị đánh vào mông, nhỏ sáp nến, thắt dương cụ, xỏ nhũ khuyên…. 36 kiểu SM áp dụng lập tức bắn ngay không thương lượng (mà theo cách dùng từ hấp dẫn của Sài tỷ là “thế bất khả đáng 😂). Cấm dục quá lâu giữa cái cuộc đời đáng buồn này mới gặp được công nên em thụ tận hưởng nhiệt tình, thậm chí anh công nhét từng ngón tay vô hậu huyệt của em mà em đã bắn rồi (wtf), nhét đến ngón thứ 4 thì em bắn đến lần thứ 3, làm anh công nản luôn đi rửa tay ngừng công đoạn tại đây: )))
Điểm mình phục ở truyện này là mặc dù nó cao H nhưng cốt truyện liền mạch, rõ ràng, bối cảnh cổ trang được miêu tả cụ thể, yếu tố giang hồ thấm đẫm chứ không qua loa làm nền cho H. Các cảnh tả H cũng đặc biệt không sử dụng từ ngữ nhạy cảm tục tĩu (không tin cứ đọc thử “Tân nương của baba” xem, sẽ thấy “Thị ngược thàng tính” tả “thanh nhã” hẳn). Nhưng điểm trừ là H quá nhiều, H trong phòng ngủ, trong mật động, trên yên ngựa, dưới gốc cây… đủ mọi hoàn cảnh. H khi khoẻ mạnh, lúc trúng độc, lúc bệnh, lúc mệt mỏi 2-3 ngày chưa ngủ. H đêm, H ngày, H liên tục 10 ngày… Trời ơi, món ăn có ngon ăn nhiều cũng ngán mà có biết không 😣 Đọc đến chaps 28 mình cơ hồ chịu hết nổi vì toàn H là H, còn hơn đọc “Nhục bồ đoàn” nữa chứ nên dừng ở đây luôn, không đọc tiếp được nữa. Không phải là ngán điều giáo mà bởi vì H quá dày đặc đâm ra bị tởm dẫu ngôn ngữ truyện cũng nhẹ nhàng thôi. Tự nhiên tưởng niệm truyện “Tinh quỹ” quá. Truyện 40 chương + 1 PN mà H chỉ có ở 1 chương gần cuối và phiên ngoại, tức là chiếm có 5% thôi đó, mà ta nói nó chất ơi là chất, top comment toàn là “mất máu”, “cầu tiếp máu” các kiểu… Làm ơn hãy hiểu đạo lý giọt nước mưa giữa sa mạc đi mà. Đói khát lâu lâu mới cho tí thịt không phải hấp dẫn hơn sao ==“ No đủ quá đâm ra mắc ngấy có biết không !!!
Vậy nha, xì-tốp tại đây, congrat em đã đọc được truyện SM thứ đầu tiên: ))))
———–
Link c01-03: https://thapnhanthapsac.wordpress.com/thi-nguoc-thanh-tinh-de-luc/
Link c04-end: https://bachlongcac.wordpress.com/ho-da-duoc-lap/thi-nguoc-thanh-tinh-de-luc/
Thị ngược thành tính