Tên gốc: 七爷
Tác giả: Priest
Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, kiếp trước kiếp này, cường cường, 1×1, HE
Trans,edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ (vuonglebang.wordpress.com)
Nguồn: http: //www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=748364
Độ dài: 76 chương chính văn+3 phiên ngoại
Tình trạng edit: Hoàn (76c+3PN) (16/08/2016)
CP: Ô Khê – Cảnh Bắc Uyên
————
Văn án
Nam đăng Bá Lăng ngạn, hồi thủ vọng Trường An.*
Quốc gia suy vong, đại hạ tương khuynh**, tà âm cùng mạt thế loạn phân, người trong cuộc không biết ai buông ai thả.
Thế nhân đều nói, Nam Trữ vương túc trí đa mưu, kỳ thật xét cho cùng, hắn cũng bất quá là một kẻ phàm tục ngu dốt bảy kiếp luân hồi đều nhìn không thấu ba trượng hồng trần mà thôi…
———————————————————————–
*Trích trong Thất ai thi kỳ 1 của Vương Xán, Dịch nghĩa: Trèo lên đỉnh Bá Lăng ở phía Nam, quay đầu lại nhìn ngắm Trường An.
**Thành ngữ Trung Quốc, tạm dịch: Thế cục sụp đổ
———
Review (satsuki456.wordpress.com)
Từ dạo mình đăng lên review về “Thiên Nhai Khách” của Priest đến nay, mình mới có can đảm tìm đọc lại truyện do Priest viết. Không hiểu sao, mình cảm thấy Priest là một trong những tác giả Đam Mỹ có cách viết rất độc đáo, văn phong hài hước nhưng lẫn trong đó là nỗi buồn âm ỉ. Priest còn có 1 biệt tài rất đặc biệt, đó là các nhân vật của Priest không phải lúc nào cũng hoàn toàn xấu, hiểu đơn giản thì lúc ban đầu có thể ta hơi có ác cảm với nhân vật đó nhưng đến cuối cùng ta lại bắt gặp ở nhân vật đó một “diện mạo” hoàn toàn khác, khiến ta cảm thấy thật ra nhân vật đó cũng không đến mức đáng ghét như vậy. Vậy đó, Priest đưa đọc giả tiếp cận vấn đề theo một khía cạnh rất khác, mà tưởng như ta vốn dĩ đã hiểu vấn đề đó lâu, rồi nhận ra, hóa ra trước giờ ta chỉ đơn giản nhìn vấn đề từ một phía… Lần này mình tìm đến “Thất Gia”, bộ này kể về những sự kiện xảy ra trước khi “Thiên Nhai Khách” bắt đầu. Đọc xong “Thất Gia” rồi đọc lại “Thiên Nhai Khách” sẽ hiểu thêm về những gì mà Chu Tử Thư từng trải và những con người thú vị đã từng kề vai sát cánh cùng chàng.
“Thất Gia” kể về một người si tình ngẩn ngơ ở địa phủ mấy trăm năm chỉ để đợi một người. Lần đầu thai kiếp thứ bảy được Câu Hồn Sứ tẫn hết tu vi đền lại cho người nọ một kiếp nhân sinh. Tình ngỡ khắc sâu tận xương tủy, trái tim dù ấm nóng đến đâu thì trải qua ngần ấy năm cũng chỉ còn lại đống tro tàn, và câu chuyện, ngỡ như phải kết thúc, bắt đầu từ đây… Đan xen trong truyện là những âm mưu chồng chéo âm mưu chốn cung đình, những hồi tranh đấu quyết liệt, có những tình huống dở khóc dở cười hay khiến người đọc phải cảm thán không thôi, cũng có lúc mạch truyện chậm lại, yên bình ấm áp, là những lúc được ngắm nhìn những gì bình dị nhất của người thương, nụ cười khẽ nơi khóe miệng của người cũng khiến tình cảm này vô phương vãn hồi.
Bên cạnh đó, như mình đã nói ở trên, Priest rất tài tình trong việc lái người đọc nhìn câu chuyện / nhân vật theo một hướng khác. Đoạn mình ấn tượng nhất ngoài những suy tính, âm mưu tài tình mà tỷ viết, chắc là đoạn chiến tranh lúc gần kết truyện. Lúc đọc đoạn đó có cảm giác như mình đang được nghe một bản hùng ca thật sự. Những con người trong tiểu thuyết lúc đó hiện ra rõ ràng trước mắt, có những con người sống cả cuộc đời chỉ để tranh giành thứ quyền lực mà lúc chết cũng chưa chắc mang theo được, đến lúc đất nước lâm nguy, họ chợt nhận ra cuối cùng họ cũng là con dân của một nước mà thôi, mất nước thì họ cũng chẳng là gì (tất nhiên, đoạn này mình viết hơi thừa nhỉ?). Có một nhân vật lúc ban đầu mình không để ý lắm nhưng đến đoạn trên chiến trường, sự … (ờm, không biết dùng từ gì để diễn tả nữa), nói chung là cái cách người đó thể hiện lại khiến mình rất thích, đó là Đại Hoàng Tử. Sự trấn định của người chủ soái hòng giúp lòng quân ổn định, và cả lúc hi sinh trên chiến trường, chỉ có lúc gần cuối đó khiến mình cảm thấy vị này mới thực sự là một hoàng tử của đất nước.
Kết lại, nếu bạn là fan cuồng của Priest tỷ, nhất định phải đọc truyện này. Còn nếu bạn đang cảm thấy nhàm chán vì những bộ điềm văn không có cao trào thì đây là một bộ vô cùng thích hợp để đổi gió. Nếu đọc rồi thì chia sẻ cảm nghĩ cùng mình nhé 🙂
——–
Review (by Hội Nhiều Chữ)
Vì người cả đời , chỉ vì chút nghi kỵ quân tâm mà đổi lại 3 tấc bạch lăng mang 1 đêm bạc đầu về bên cầu Nại Hà. Mang theo chấp niệm chờ đợi bên đá Tam Sinh chỉ vì đợi người kia mà bỏ lỡ canh Mạnh Bà chẳng thể thành người.
Từng kiếp từng kiếp qua đi mang theo trí nhớ tới bên người ấy nhưng vì chẳng phải kiếp người nên nào có thể nói lời yêu. Chẳng những vậy còn phải chịu cảnh rút gân lột da . Vì vậy mà tình yêu trôi xa. Lúc ấy có muốn uống canh Mạnh Bà cũng chẳng còn tác dụng. Vì chuyện bảy kiếp người tự gọi mình là Cảnh Thất để ghi nhớ.
Kẻ đáng tội khi tất cả mọi việc bắt đầu là do Bạch Vô Thường của địa phủ câu nhầm hồn phách 1 người mà thôi( đúng không mà anh vơ vào vậy?!) . Nên thôi sai đâu sửa đấy. Vì biết sai mà sửa nên mới có vợ đẹp con ngoan: )))). Anh cho là mình hại người ta như vậy thì đổi lại kiếp cuối cho tất thảy trở về như ban đầu.
Đầu thai lại làm người Cảnh Thất aka như chỉ vừa trải qua giấc mộng. Tình yêu bảy kiếp nhìn rõ nên giờ đối với người kia chỉ xem là tình thân, tình quân thần. Đã biết thu vén biết tránh né giả ngây để bảo toàn mình. Cũng ở kiếp này anh công chân chính đã xuất hiện.
Trải qua bao gian khổ thì người có tình cũng về với nhau. Đã bỏ lỡ là bỏ lỡ hết thảy. Không có nếu như.
———
Review (by Cảm nhận Danmei)
“ Ta trả lại ngươi một đời tóc đen” . Vì lỗi lầm của câu hồn sử, bắt nhằm hồn phách của môt nữ nhân. Khiến một kẻ chưa già tóc đã bạc, ở dưới đá tam sinh chờ suốt 300 năm, dù có chuyển sinh nhiều kiếp vì không uống mạnh bà than nên đọa làm xúc sinh hay gặp khổ ải. Hắn là vương gia, mọi người gọi hắn chính là “ Thất Gia”, vì si tình người kia, dù biết người kia sẽ không thể vì mình làm bất cứ việc gì, hay chỉ vì mình giết đi người con gái đó mà ngoảnh mặt đi. Kiếp trước như vậy đã đủ rồi, chờ dưới đá tam sinh, chờ mòn mỏi để thấy hy vọng …. nhưng vẫn không thể, cứ như vậy uống mạnh bà than mà chuyền kiếp… nhưng câu hồn sử kia lại dẫn hắn đi, lại đổi cho hắn một đời tóc đen… ý tứ như thế nào? Chỉ biết rằng khi Thất gia tỉnh dậy chỉ là một tiểu hài tử 8-9 tuổi. Hắn Thất Gia kiếp trước vì một cái Hách Liên Dực, mà si tâm, thì kiếp này lần nữa sẽ càng tránh xa Hách Liên Dực. Nếu như cứ như kiếp trước như vậy trải qua, thì an ổn sung sướng, hắn vẫn là chưa già đã lão, đoạn kí ức kiếp trước như vậy cùng hắn trùng sinh lần nữa. Cực lực tránh né một người, từ chối một người…. Thế vậy mà một Ô khê, vu đồng từ đâu xuất hiện, lại như từ từ bước vào tâm trí hắn, nhiễu loạn hết thảy, ngay cả đoạn kí ức cũng thay đổi ….
Nhận xét: Truyện của Priest lúc nào cũng hay, cũng có cách viết cuống hút người đọc. Là hay trên mọi mặt, đọc Thất gia mà cứ bị hút vào mặt chữ, muốn biết rốt cuộc kết quả thế nào? mà khi Hách Liên Dực thích Cảnh Thất, nhưng cứ dấu diếm, lại thêm một cái bí mật nực cười. Thoai thì cũng là đất diễn của anh Ô khê nhà ta: )). Cơ mà này có ngược công ( lão thích), Ô khê ôn nhu, làm hết thảy cho Cảnh Thất, tâm Cảnh Thất chỉ có quốc gia, chỉ có …. “ Hách Liên Dực”, xót xa khi Ô khê nói “ Ngươi thì quan tâm gì mọi thứ, ko người thân cận, không tiền tài kể cả mạng sống … và cả ta”, “ Cảnh Thất , ta hận người, hận ngươi một đời này”…. “ Ta đối với hắn là gì? hay chỉ đơn giản cũng như Bình An” …. “ “ Nếu không có được thì cướp”. Thất gia thì nói bỏ, nhưng cứ dây dưa, cứ như muốn sao ra sao tùy duyên, còn Ô Khê kiên định khi thích ai sẽ chỉ nhìn một người, đáng quý đáng trân trọng… Hách liên dực khỏi bàn đi, đơn giản vì xã tắc, gian sơn …. rồi Chu Tử Thư cũng bỏ hắn mà đi ~ Tội Lương Cửu Tiêu ~ Mọi người nhớ đón đọc~
————-
Review (christinespersonalblog.wordpress.com)
Trước khi đọc hết tác phẩm, tôi từng đọc qua văn án. Văn án mang mùi ngược, rất thê thảm. Bảy kiếp nhân duyên kéo dài với bóng hình áo trắng bên đá Tam sinh mang theo nỗi nhơ đầy khắc khoải khiến người khác đau nhức. Tôi đã không ngờ rằng, câu chuyện lại nhuốm màu thê lương như thế, từ đầu đến cuối, đều có sự chua xót đau đớn.
Cảnh Bắc Uyên hay Cảnh Thất là trung tâm của câu chuyện. Y cũng là người tôi thấy day dứt nhất. Y khiến người khác dường như hiểu, dường như không. Y mang vẻ ngoài cợt nhả mà bên trong là sự điềm tĩnh của một người trải qua 6 kiếp. Duyên tình từ kiếp đầu tiên khiến y ôm mối tình si, chờ đợi hắn, Hách Liên Dực, đầu thai để tiếp tục kề bên. Nhưng y không muốn quên đi mọi chuyện. Vậy là y không uống canh Mạnh bà, nên y đầu thai làm súc sinh, làm hoa cỏ. Hàng trăm năm trời đằng đẵng, núi đổi sông dời, lòng người nguội lạnh, trái tim y đã tan ra thành cát. Y uống liền ba bát canh Mạnh bà, và được Bạch Vô Thường dốc cạn tu vi để đổi lấy một lần sửa sai. Mà nào ai hay, một lần sửa sai ấy, là sửa cả duyên phận, sửa cả số trời, sửa cả một kiếp người.
Cảnh Bắc Uyên cho tôi một Lâm Thù nặng tình, và đáng xót xa hơn. Y quay trở lại quá khứ, một mực làm lại từ đầu, khăng khăng tránh xa Thái tử. Tiếc là, y không buông bỏ được giang sơn xã tắc, lê dân bách tính. Y bày mưu, y tính kế. Những việc xấu xa nhất y đều làm rồi. Không phải vì Hách Liên Dực, không vì y, mà vì mục đích to lớn hơn. Y thâm sâu, y hiểm độc, bề ngoài lại phô bày ra vẽ ăn chơi trác táng. Có ai hiểu được sự mệt mỏi khi luôn phải mang mặt nạ đối diện người khác? Thời gian bào mòn y. Y chính là người thấu hiểu sự đời nhất. Trăm năm bể dâu đã đẽo gọt nên con người lạnh nhạt mà điềm tĩnh, âm trầm quỷ kế mà tốt bụng nhân từ, cười mà như không, vô tình mà lại có tình…. Để nói về y, rát khó có thể diễn tả hết. Vị Thất gia này khiến người khác mơ hồ không tỏ lường được. Y cam chịu, giấu mình rất nhiều lần. Nỗi đau khổ âm thầm của y làm con người ta kiệt quệ. Nó gặm nhấm tâm hồn y và khắc sâu trong tim tôi một nỗi tê tái.
Thế mà y lại rung động trước một Ô Khê thẳng thắn và chân thành. Tôi nghĩ quả thực lúc đầu Cảnh Bắc Uyên coi Ô Khê như một đứa trẻ. Với người trải qua thời gian dài đằng đẵng như y, một Ô Khê 11 tuổi thật chả thấm vào đâu. Đó là trước khi y biết, vị vu đồng náo loạn triều đường ấy, là Bạch Vô Thường giúp y bên cầu Nại Hà. Kiếp thứ bảy của Cảnh Bắc Uyên là kiếp cuối cùng trong đoạn nhân duyên với Hách Liên Dực. Sự nhúng tay của Bạch Vô Thường, sự xuất hiện của Ô Khê, đều không phải ngẫu nhiên. Giống như Yuuko trong XXXHolic từng nói, mọi sự đều là đương nhiên. Việc Ô Khê hiện hữu bên cạnh y là để y vẽ nên đoạn tình duyên mới.
Ô Khê là người không thích vòng vo, trái ngược hoàn toàn với Cảnh Bắc Uyên. Hắn suy nghĩ đơn giản nhưng rất thông minh. Thâm cơ sâu khó dò của Cảnh Bắc Uyên cũng từng nhiều lần bị hắn đoán ra. Ở bên hắn, y không cần phải đeo lớp mặt nạ nặng nề, mà có thể tự do thả lỏng bản thân, hưởng thụ cuộc sống, và cười thật sự. Đó là điều Hách Liên Dực hay bất kỳ một ai khác mãi mãi không thể cho y. Vì thế Cảnh Bắc Uyên dần chấp nhận Ô Khê. Mà kể ra, Ô Khê cũng là kẻ si tình hiếm thấy. Hắn của hiện tại giống Cảnh Bắc Uyên ba trăm năm trước, khiến y có chút hoài niệm. Y không muốn có thêm một “mình” nữa. Y không muốn hắn bóng dáng cô độc chờ y dưới Hoàng tuyền. Rồi thêm chút ấm áp, chút ân cần, chút cố chấp yêu của hắn, y đầu hàng. Hình ảnh Ô Khê chờ y nửa năm khi y đi Lưỡng Quảng, hình ảnh Ô Khê người đầy tuyết chờ y ở phủ khi y về muộn…đều để lại dư vị khó phai trong trái tim lạnh giá đó. Chân tình đẹp đẽ nhường ấy thật quý giá và đáng trân trọng. Nó cảm động được một Nam Ninh vương gia vốn không còn gì bận tâm ngoài quốc gia đại sự.
Tôi cảm thấy thật tốt khi ở kiếp này, Cảnh Bắc Uyên nguội lòng, không còn thứ tình cảm đó với Hách Liên Dực, để rồi có một Ô Khê với tính cách bù trừ cho y. Điều đó thay đổi hoàn toàn mọi việc được định sẵn ở kiếp trước. VIệc câu nhầm hồn phách Tô Thanh Loan dẫn đến oan khuất cùng ba trăm năm chờ đợi si tình mà cố chấp đã mở ra một mối lương duyên mới và đóng lại cuộc tình dang dở cũ. Lần này Cảnh Bắc Uyên gặp được người yêu mình, trân trọng mình thực sự.
Điều đó không có nghĩa Hách Liên Dực không tốt. Hắn rất tốt, ít nhất là với non sông Đại Khánh của hắn. Thứ hắn không buông bỏ được, là tính đa nghi, là sự chấp nhất, là bá vương nghiệp hắn luôn theo đuổi. Tôi rất muốn biết sau khi Cảnh Thất chết ở kiếp đầu tiên, Hách Liên Dực đã ra sao. Câu chuyện đó ở phần ngoại truyện mang lại cho tôi chút suy nghĩ. Hách Liên Dực có tình cảm với Cảnh Bắc Uyên, nhưng hắn không giống Ô Khê. Hắn luôn lừa mình dối lòng, và che đậy nó bằng một Tô Thanh Loan. Có thể nói rằng, hắn không biết trân trọng thứ quý giá ở ngay bên cạnh. Đến khi mọi thứ tan vỡ, hắn mới nhận ra gương mặt nghiêng nghiêng của Tô Thanh Loan giống gương mặt của người hắn ngày đêm mong nhớ. Đau khổ của hắn, cũng rất nhiều, dù rằng nó không bằng một nửa những gì Cảnh Bắc Uyên đã trải qua. Hách Liên Dực chắc chắn không biết đã từng có người mòn mỏi chờ hắn, từng có người làm bọ, làm hoa,…chỉ để gặp mặt hắn, ở bên hắn. Để đến khi quá khứ quay lại, một Cảnh Thất lạnh nhạt xa cách lại cuốn hút được trái tim hắn từ rất sớm. Không còn một Tô Thanh Loan ngăn trở, song hắn vẫn không có được người đó. Vì bản thân Cảnh Thất không muốn quay lại, và vì xuất hiện một Ô Khê. Nhân quả tuần hoàn, có vay có trả.
Thứ Ô Khê có thể cho Cảnh Thất là niềm tin, hắn không có. Hách Liên Dực là kẻ đa nghi. Cảnh Bắc Uyên là người đa sầu đa cảm, lại mưu kế thâm sâu. Hai người nhiều nét giống nhau, nhiều nét khác. Tuy nhiên, nét tính cách này ngay từ đầu đã không hợp. Thế nên ngày trước, một Cảnh Bắc Uyên hy sinh vì người trong lòng lại không thể giúp Hách Liên Dực vén màn phủ trái tim hắn.
Tôi không quan tâm nhiều lắm về tương lai của một Hách Liên Dực trong quá khứ được làm lại ấy. Có thể hắn sẽ nghĩ Cảnh Thất đã được vị vu sư Nam Cương kia cứu thoát. Cũng có thể hắn đinh ninh rằng Cảnh Thất tử trận nơi sa trường. Tôi chỉ có chút nuối tiếc cho bản thân hắn. Hắn có nhiều thứ để lựa chọn, nhưng lại không thể chọn tất cả. Hắn đã bỏ lỡ người yêu hắn sâu sắc nhất trên đời. Hắn đã vuột mất hạnh phúc thực sự từng nguyên vẹn trong lòng bàn tay. Đến kiếp này, hắn phải trả giá. Người yêu hắn đã không yêu hắn nữa mà cùng một tâm hồn đồng điệu sống nơi núi rừng. Còn hắn cô đơn ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo. Cái an ủi hắn duy nhất là bách tính thái bình, no ấm.
Xét về nhân vật phụ, tôi muốn nói đôi lời về Chu Tử Thư và Lương Cửu Tiêu. Chu Tử Thư là kẻ tàn độc âm hiểm. Nhưng tôi chưa bao giờ ghét hắn. Tôi còn hy vọng hắn có thể hoàn thành ước nguyện của Lương Cửu Tiêu, cùng nhau tiêu dao sông núi. Thế nhưng tôi không thể ngờ Lương Cửu Tiêu lại bỏ mạng khi bảo vệ công chúa Tĩnh An, bảo vệ giang sơn xã tắc. Tôi biết Lương Cửu Tiêu rất hài lòng, vì hắn đã anh dũng quả cảm như một đại hiệp chính nghĩa. Tôi cũng biết, hắn đã để lại cho sư huynh hắn những câu nói, mà có thể khiến sư huynh hắn day dứt cả một đời.
Hách Liên Chiêu thì từ đầu đã là đại hoàng tử tham ô vơ vét của cải, mê quyền thế. Song đến lúc cần thiết, hắn lại trở thành tướng quân, người duy nhất có thể chống lại giặc Ngõa Cách Lạt. Tôi vốn ghét hắn. Vậy mà đoạn hắn lao ra chiến trường, dùng bản thân để tiếp thêm sĩ khí, làm tôi run rẩy. Tôi không biết nên nói về con người này thế nào. Đến cuối cùng, nợ nước thù nhà mới là thứ quan trọng. Đấu đá nhau nhiều năm liền, chr một lần này Hách Liên Dực và Hách Liên Chiêu thực sự trở thành huynh đệ ruột thịt. Hách Liên Chiêu cuối cùng đã thể hiện bản lĩnh của một vị hoàng tử.
Ngoài ra, những nhân vật như A Tâm Lai, Nô A Cáp, Bình An,…đều để lại ấn tượng tốt trong lòng người đọc như tôi.
Đây là một câu chuyện tổng hợp của đam mỹ, huyền huyễn, cổ trang, sủng ngược đủ cả. Văn phong tác giả rất trôi chảy, mềm mại. Cao trào đẩy lên cao và xử lý tốt. Những chi tiết vui đều được đan xen cạnh những chi tiết buồn giúp cân bằng tác phẩm. Bên cạnh đó, tác giả còn dùng nhiều điển tích điển cố, thành ngữ, tạo vẻ cổ điển rất hấp dẫn.
Thất gia là một câu chuyện đáng đọc.
———-
Review (thienuyen.wordpress.com)
Hôm qua, thức trắng đêm đọc xong trọn vẹn hai tập của bộ đam mỹ “Thất gia”, buông sách xuống rồi mà những nhân vật, những số phận, những tiếng cười đùa cũng như lời than thở buốt tận tim gan cứ canh cánh mãi cõi lòng.
Thế nên, đành phải viết ra một chút.
Nói ra thì Thất gia cũng không kinh điển cho lắm, vì nếu nó không phát hành ra sách chắc mình cũng chẳng bao giờ nghe tới. Có lẽ cũng rất nhiều người đã cảm giác nó hay nhưng dường như cái hay ấy không đủ phổ biến để có thể sánh ngang với huyền thoại “Khuynh tẫn thiên hạ”, “Phượng vu cửu thiên”, “Lang Gia Bảng”…
Thế nhưng nó đủ sâu sắc.
Priest dường như đùa chơi trong từng câu chữ, lông bông, tưng tửng hệt như tính cách của nhân vật chính Cảnh Bắc Uyên vậy. Nhưng đằng sau đó ẩn chứa những cảm xúc thâm sâu khôn lường, cười đấy mà đắng đấy, vui đấy mà sầu đấy, không phải chuyển biến tâm lý rườm rà, bởi cái oan nghiệt nó nằm chính trong nét hài hước sâu xa đó rồi.
Đây là câu chuyện về một kiếp người, không, chính xác là một kiếp quay lại làm người. Tựa sách là “Thất gia” cũng là danh hiệu của nhân vật chính: Đương triều vương gia Cảnh Bắc Uyên. Có lẽ ngay từ đầu tác giả đã một lòng khăng khăng bắt Cảnh Thất kiếp này phải gồng mình lên nếm trải hết hỉ nộ ái ố nhân gian, không ai có thể đỡ cho y.
Câu chuyện mở ra bằng màu hoa bỉ ngạn đỏ trải dọc bờ Vong Xuyên nơi địa ngục âm u, ngàn năm chỉ có đêm tối. Giữa cái buồn tẻ của những linh hồn qua lại đôi bến luân hồi, có một hình ảnh còn buồn tẻ hơn, đó là bóng lưng một chàng trai trẻ, mái tóc dài bạc trắng, ngồi ngây ngẩn bên tảng đá Tam Sinh. Hắn đã ngồi đó 63 năm rồi.
Nhân thế nước chảy mây trôi, kiếp sống của vị Cảnh vương gia năm xưa tính đến nay cũng đã qua ba trăm năm. Bắc Uyên đâu phải cứng đầu không muốn đầu thai, hắn đầu thai ba kiếp rồi. Thế nhưng kiếp nào cũng vì người năm xưa mà dây dưa, lại vì người đó mà bỏ mạng. Ba trăm năm trước, Cảnh vương gia cùng Thái tử Hách Liên Dực tình sâu ý trọng, Bắc Uyên dùng cả tuổi xuân cùng tài trí của mình phò Thái tử thuận buồm xuôi gió lên ngôi. Nhưng ngày đó cũng là ngày Hách Liên Dực hạ chỉ xử tử Cảnh Bắc Uyên.
Người chết nhưng tâm không chết, hắn đầu thai kiếp khác, hóa thành con muỗi, vừa bay đến cạnh, đã bị Liên Dực không do dự bóp chết. Kiếp sau lại đầu thai thành chồn nhỏ, lần này may hơn, được Liên Dực rất đỗi yêu thích, nhưng dường như vận mệnh trêu đùa, thê tử của hắn nói muốn mặc áo lông chồn, và Bắc Uyên lại vì người nọ mà nhận lãnh nỗi đau lột xa xẻ thịt.
Sau đó, hắn không đầu thai nữa.
Bắc Uyên ngẩn ngơ bên đá Tam Sinh nơi địa ngục sáu mươi ba năm, thì cũng từng ấy thời gian Bạch Vô Thường lặng im phía sau mà nhìn y. Hắn biết, y như thế chính là do mình. Năm ấy, Bạch Vô Thường sơ ý bắt nhầm một người con gái, nàng là Tô Thanh Loan, người Hách Liên Dực vô cùng trân quý, chính điều đó đã đổ lên đầu Cảnh Bắc Uyên, khiến Liên Dực xuống tay với hắn. Bạch Vô Thường hiểu rõ hết thảy khổ ải của người này, đều do một tay mình gây ra.
Năm thứ sáu mươi ba, Bạch Vô Thường gọi Bắc Uyên dậy, bảo hắn đi đầu thai.
Bắc Uyên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, việc cũ chẳng nhớ nhiều, việc mới cũng không quan tâm, hắn bày ra bộ dạng hờ hững thế gian mà bước xuống bể luân hồi. Chỉ là vương gia mỹ mạo xuất chúng ấy không ngờ rằng vị quan tào địa ngục Bạch Vô Thường, ngay sau khi mình bước đi, liền buông một câu “Bắc Uyên, lỗi là do ta, ta nguyện dùng hết vạn năm đạo hạnh của mình, đổi cho ngươi một đời tóc đen”. Dứt lời, Bạch Vô Thường cũng rơi xuống theo Cảnh Bắc Uyên.
Nơi trần gian, tiểu vương gia 10 tuổi choàng mắt tỉnh dậy, liền nhận ra mình không phải đầu thai, mà là đang sống lại chính kiếp sống Cảnh Bắc Uyên ba trăm năm trước. Trong thân thể đứa bé 10 tuổi, Bắc Uyên không khỏi cảm thán một phen, Bạch Vô Thường rút cục đã hi sinh điều gì để cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.
Đúng, chính là làm lại từ đầu, làm lại những gì mình đã hiểu rõ, đã trải qua, Bắc Uyên tưởng chừng như nắm trong bàn tay mọi sự thế nhân, vậy mà, có một điều khuấy đảo tất cả toan tính của hắn, đó là sự xuất hiện của một người vốn trước đây không hề xuất hiện: Thái tử Nam Cương Ô Khê, mãi sau này Bắc Uyên mới biết, đó chính là Bạch Vô Thường đầu thai chuyển kiếp theo mình.
Bây giờ câu chuyện mới thực sự bắt đầu
Cảnh Bắc Uyên sống lại một kiếp, thế nhưng vẫn cố chấp cứng đầu, mặc dù tình cảm sâu đậm năm xưa với Hách Liên Dực hoàn toàn phai nhạt nhưng không gì có thể ngăn cản hắn phò trợ thái tử lên ngôi. Bắc Uyên thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo xuất chúng, nhưng suốt ngày kiên trì bày ra một vẻ chán chường thế sự, một kẻ vô dụng điển hình, không ăn ngủ thì cũng lại ăn chơi, vào triều thì đứng ngáp, tối tối lại tót đến tửu lầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Thế nhưng ẩn sâu bên trong lớp mặt nạ công tử ca nhi hoàn hảo đó là một vị vương gia mưu mô quỷ quyệt, tàn độc nhẫn tâm, lạnh lùng băng giá, và hơn nữa là bi thương đến tột cùng.
Hách Liên Dực kiếp này yêu Bắc Uyên đến điên dại, nhưng Bắc Uyên vốn đã không còn mảy may cảm xúc với hắn, khiến người đọc cực kỳ hài lòng.
Câu chuyện này đau đớn nhất chính là mỗi khi Bắc Uyên xuống tay làm việc xấu, hắn không độc ác, ngược lại rất đa tình, thế nhưng hắn lại quá sáng suốt, giết một người để cứu mười người là việc chắc chắn hắn sẽ không do dự làm ngay.
Ngày hôm trước hắn ôm cô bé 4 tuổi vào lòng, đùa chơi đến là vô tư, lại ngỏ ý muốn nhận cô bé làm con nuôi. Ngay đêm hôm sau, hắn lạnh lùng ra lệnh hạ sát toàn bộ 50 mạng người trong gia đình cô bé ấy, kể cả nó.
Bắc Uyên đau lòng, Bắc Uyên bi thương, Bắc Uyên ép mình kiên cường mạnh mẽ, Bắc Uyên bày ra một vẻ diễn kịch không lộ chân tướng, thế nhưng chỉ có một điều hắn tính mãi không ra, đó là tâm tư của Ô Khê.
Ô Khê là người Nam Cương, thẳng tính, thật thà, mạnh mẽ, muốn gì nói đó, không quanh co như Bắc Uyên. Đến cả thầm thương trộm nhớ ra sao hắn còn chẳng biết, cứ thẳng một đường chạy đến “ta thích ngươi” với Cảnh vương gia.
Nhưng có lẽ chính là nhờ tính cách ngang tàng đó, sự xuất hiện không toan tính đó mà Ô Khê có thể từ từ từng bước, len vào tâm tư của vị vương gia thâm sâu khó lường kia.
Khi Ô Khê nhắc lại đến lần thứ ba câu nói “Bắc Uyên, sau này theo ta về Nam Cương nhé?” thì vương gia cao ngạo của chúng ta đã đầu hàng “Được, nếu đến ngày đó ta còn sống, nhất định sẽ theo ngươi”. Đúng, Bắc Uyên đã tính trước “nếu ta còn sống”… Chỉ tiếc Ô Khê mải vui mừng mà không hiểu được.
Nhắc một chút về Hách Liên Dực, bởi vì quá biết những hành hạ hắn dành cho Bắc Uyên ở kiếp cũ rồi cho nên bây giờ thấy Liên Dực khổ sở người thương trước mắt mà không thể nắm lấy, có chút hả hê. Tuy vậy, xét kỹ lại, hắn cũng rất đáng thương. Ba hôm trước còn khinh bỉ nhìn Ô Khê “tên man di mọi rợ phương Nam như ngươi mà cũng dám tơ tưởng đến Bắc Uyên”, vậy mà ba ngày sau đã cắn răng hạ chiếu chỉ buộc Bắc Uyên phải theo Ô Khê đi Nam Cương. Hách Liên Dực làm thế chỉ vì muốn bảo vệ an toàn tính mạng cho Bắc Uyên, bởi vì quân giặc đã vây đến cổng thành, ở lại chỉ có con đường chết.
Thế nhưng, Cảnh vương gia sống chết không đi. Ô Khê thấy vậy lại tử thủ không về.
Và dĩ nhiên, cái đầu thông minh của Bắc Uyên lại được dịp bày mưu tính kế. Đêm xuân, trên giường, hạ dược. Chiêu này Vô Song công tử đã thành công thì há gì Cảnh vương gia không làm được.
Rõ là cảnh H, nhưng đau đến tê tái tâm can. Bắc Uyên hiển nhiên ở thế chủ động, nhưng cuối cùng, cam tâm tình nguyện lật ngược ván cờ, làm người nằm dưới. Có thể tính toán cả những chuyện đó thực sự cảm thấy có chút đáng thương.
Khi Ô Khê tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trên xe ngựa đi nửa đường về Nam Cương, không có Bắc Uyên đi cùng. Ô Khê mặt lạnh như băng nhảy xuống xe leo lên lưng ngựa, chạy như điên về hướng Nam Cương, đường đi từ 1 tháng rút lại còn đúng 6 ngày. Hắn về nước, đăng cơ Hoàng đế, dẫn quân quay ngược lại Đại Khánh.
Còn Bắc Uyên, hắn đang bận cùng Liên Dực tử thủ kinh thành.
Khi Ô Khê mang viện binh quay trở lại, chỉ vừa kịp ôm thân hình đẫm máu của Bắc Uyên đi. Hắn lạnh lùng quăng cho Liên Dực một mảnh vải nhuốm máu, để mặc người kia đau đớn khóc than, thẳng một đường ôm Bắc Uyên về Nam Cương.
Cảnh vương gia tuy không phải là người tốt nhưng lại thuộc loại trời đánh không chết, cuối cùng trở thành cái gì đó từa tựa như Hoàng hậu Nam Cương, sống nốt một kiếp vui vẻ với Ô Khê. Toàn văn hoàn vô cùng viên mãn. Nhờ có Bạch Vô Thường mà Cảnh Bắc Uyên đã sống lại không uổng kiếp này.
————–
Review (phongyen.wordpress.com)
Nói đây là bài review Thất Gia thì không đúng, nên nói là một bài lảm nhảm về những nhân vật phụ thì đúng hơn.
Thật ngạc nhiên vì câu chuyện này mình lại không hề ấn tượng vì nhân vật chính, mà đến cùng, gấp sách lại, hình ảnh in đậm nhất trong tim mình lại là giấc mơ thắm sắc hoa đào của Tiểu Lương Tử.
Thật ra đọc văn án thì mình ngỡ là sẽ thích Bạch Vô Thường – Ô Khê nhất. Nhưng mà thực tế chứng minh là trực giác của mình đôi lúc cũng… lệch lạc.
Cảnh đầu tiên Chu Tử Thư xuất hiện là khi Cảnh Thất dắt Ô Khê ra ngoài chơi, đêm giao thừa. Chu Tử Thư đứng sau lưng Thái tử, y trước giờ rất biết cách làm mờ sự tồn tại của bản thân, nhưng vì Cảnh Thất là một “lão bất tử” mang linh hồn với ký ức mấy trăm năm nên vẫn nhận ra y. Mình vốn thích dạng nhân vật thông minh cơ trí có chút khôn vặt quỷ quyệt, nên có thể nói ngay lúc đó là đã khoái khoái Tử Thư rồi. Một nhân sĩ giang hồ, vừa giỏi võ công vừa giỏi dịch dung, cơ mưu ngàn dặm, lại chịu từ bỏ tự do tung hoành để theo phò Thái tử, mình đã thật tò mò về lý do thực sự của người này.
Sư đệ Lương Cửu Tiêu xuất hiện lại càng… bi tráng hơn. Nam nhi cao lớn, tính tình bộc trực nhiệt tình như quả cầu lửa, lại dịch dung thành mỹ nữ khuynh thành, chạy đi ám sát Thất Gia, chỉ vì hiểu lầm Thất Gia là tham quan ô lại K. Sau đó biết được đây là người sư huynh kêu mình trợ giúp thì lại quắn quéo thiếu điều lấy chết tạ tội. Làm gì, nghĩ gì cũng rất đơn thuần, rất trực tiếp; vui buồn viết hết lên trên mặt, ngây ngô khờ khạo đến nỗi khiến người khác nghi ngờ, cái tên ngốc này sao lại sống sót được trong giang hồ vậy???
Cơ mà lúc đọc đến đó, thấy tiểu Lương Tử sợ sư huynh thì cũng chỉ nghĩ là sư huynh đệ thôi, chỉ đến khi tới vụ Tử Thư dùng ám hiệu nhờ Thất Gia đánh thuốc mê Cửu Tiêu để mình xử lý Tưởng gia, thì lòng mình chợt gợn lên. Sau đó, một cái ôm bất lực đầy đau buồn trong một đêm mệt mỏi tang thương, đã giúp mình lý giải tất cả.
À, thì ra đây chính là lý do của Chu Tử Thư.
Chỉ có thể nói, Chu Tử Thư đã hy sinh rất nhiều vì tiểu sư đệ của y. Mà sự hy sinh này, tấm lòng này, chỉ sợ là không ai nguyện ý nhìn thấy. Có một Lương Cửu Tiêu vui vui vẻ vẻ chạy khắp giang hồ, thì đằng sau đó là một Chu Tử Thư tay nhuộm máu tươi chống đỡ hết thảy. Có câu “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ”, thế nhưng tiểu Lương Tử tuy không còn là một đứa trẻ, lại vẫn có thể giữ nguyên sự thiện lương và ấm áp ban sơ, vẫn có thể tin tưởng thật nhiều, vẫn có thể vô tư ngày qua tháng lại, thậm chí cho đến trước trận chiến cuối cùng trong truyện, tay hắn vẫn chưa từng phạm qua sinh mệnh, đây là vì sao? Là vì đã được bảo vệ vô cùng tốt, là vì những dơ bẩn, xấu xa của con người đã có một người dang tay ôm hết vào mình, để lại cho tiểu sư đệ ngốc nhà mình một khoảng trời nhẹ nhàng, một giang hồ trong trẻo. Một Chu Tử Thư đầy bụng kinh luân tưởng chừng không nao núng trước thứ gì, lại đau thương đến thế. Vì y đã hết lòng bảo vệ một người, người đó lại muốn y “lấy mạng đền mạng”. Đền mạng? Y đem mạng này cho thiên hạ, ai sẽ đòi thiên hạ đền mạng cho y?
Giấc mơ của Chu Tử Thư, là tạo ra thiên hạ thái bình, cho đệ đệ có thể vui vẻ vẫy vùng hết đại giang nam bắc. Giấc mơ của Lương Cửu Tiêu, là nơi thắm sắc nước non, sư huynh dẫn mình đi xem hoa đào ngàn dặm.
Priest không có nói rõ về 2 người này về sau, cũng không nói rõ Lương Cửu Tiêu sống hay chết. Thì mình vẫn tin, tiểu Lương Tử đang ở nơi nào đó, chờ sư huynh sắp xếp hết việc cần làm, thì sẽ rời xa tranh đấu triều đình, rời xa gió tanh mưa máu, đến dắt tay hắn đi theo giấc mộng của hai người, giang hồ phiêu bạt. Còn nếu tiểu Lương Tử đã chết trận, thì biết đâu chừng bên bờ Vong Xuyên, nơi Bỉ Ngạn một vùng hoa nở một vùng hoa tàn, có một bóng hình chờ đợi cạnh Tam Sinh thạch?
Tình yêu, không phải lúc nào cũng cần lớn tiếng khẳng định, ta thề ngươi hẹn. Thực ra 2 cặp Cảnh Thất – Ô Khê, Chu Tử Thư – Lương Cửu Tiêu khá giống nhau, một người đầu đầy cơ trí, mỗi một chuyện đều đem ra trăm chuyển ngàn xoay kỹ lưỡng, nhìn thấu sự đời, lại đụng phải một tên cứng đầu cứng cổ, chả biết uyển chuyển là gì, thích gì làm nấy, thẳng thắn đến khiến người ta phát điên lên. Nhưng vẫn là bao dung vô hạn, vẫn bảo vệ theo cách riêng của bản thân, vẫn cưng chìu, vẫn sẵn sàng nhận thiệt về mình chỉ để người kia bớt phần khó chịu. Chu Tử Thư thì không nói, dù gì cũng ít ai để ý bạn này, nhưng mà mình thấy nhiều người bảo Cảnh Thất không yêu Ô Khê, chỉ là cảm động vì Ô Khê quá yêu mình nên mới đáp ứng thôi. Thật ra, nếu không yêu thì sẽ không hết lần này đến lần khác nhượng bộ Ô Khê như vậy, càng không đem thân hầu hạ mong chừa đường cứu vãn mối quan hệ sau này. Cảm động vì một người thì có rất nhiều cách đền đáp, nếu không yêu thì với tính cách của Cảnh Thất, sẽ không theo Ô Khê về Nam Cương, chưa kể đến cái ý niệm tiếp tục xuống Hoàng Tuyền chờ ai đó bên Tam Sinh thạch. Chỉ là Cảnh Thất không biểu hiện tình cảm đó bằng lời nói mà thôi.
Chỉ nguyện tâm của một người, bạc đầu chẳng phân ly.
—————-
Review (stuchan2906.wordpress.com)
Nam Ninh vương- Thất gia Cảnh Bắc Uyên, một đời nghiệt duyên, yêu thái tử đương triều, dọn sạch trở ngại, trợ giúp thái tử Hách Liên Dực lên ngôi vua. Từ nhỏ là thư đồng của thái tử, lớn lên cùng nhau, thấu hiểu đối phương như chính bản thân mình. Giữa cảnh dân chúng lầm than, hoàng đế tham vui hưởng lạc, huynh đệ đấu đá, quan lại tham ô, chia bè kết phái, hai con người ấy tìm tới sưởi ấm cho nhau. Nhưng cũng chính vì Cảnh Bắc Uyên quá hiểu Hách Liên Dực- tới mức đôi mắt thấu triệt kia khiến vị hoàng đế trẻ tuổi phải sợ run, bất an. Quyền lực, nghi kỵ khiến họ dần rời xa nhau, chính khi ấy, một người con gái với chút đường nét giống Bắc Uyên xuất hiện dễ dàng cướp đi sự chú ý của Hách Liên Dực.
Một lần Bạch vô thường câu nhầm hồn phách, khiến người con gái kia mất mạng, hiểu lầm nảy sinh giữa hai người, không thể vãn hồi. Từ một đôi tình nhân lại lâm vào cảnh đấu tới người chết ta sống. Cảnh Bắc Uyên chấp nhất mà sống, sống tới hơn 30 thì mang một đầu tóc bạc ra đi. Hắn chấp nhất không chịu uống canh của Mạnh Bà, mang chấp niệm mà chuyển qua 6 kiếp, không kiếp nào được làm người, tìm đến người yêu, ở bên người yêu, nhìn người đó yêu kẻ khác, cuối cùng lại bị chính tay người yêu giết chết. Cuối cùng hắn đến trước mặt Mạnh Bà, uống một hơi liền 3 bát canh. Nhưng ông trời trêu ngươi, khi xưa chấp nhất không muốn quên, giờ cam tâm tình nguyện buông tay, lại không thể quên…
Hắn ngồi trên Tam Sinh thạch hơn 60 năm, chờ đợi kiếp tiếp theo, cũng là kiếp cuối cùng. Cũng như mọi lần, Bạch vô thường tới tiễn hắn đi, nhưng lần này, Bạch vô thường khuynh tẫn tất cả tu vi của mình, tình nguyện biến mất, mong muốn sửa sai lỗi lầm năm xưa.
Cảnh Bắc Uyên trọng sinh.
Một lần nữa làm lại từ đầu.
Có những việc không thể tránh chỉ còn cách đối mặt, có lời hứa không trọn nay có thể thực hiện, kiếp này chỉ mong sau khi nghiệp lớn hoàn thành, có thể lui thân thành công.
Nhưng, bất ngờ còn nhiều mà…
—————
Link: https://vuonglebang.wordpress.com/dam-my/du-an/that-gia/
Thất gia