tai-sinh-chi-tu

Tái sinh chi từ

Tác giả: Nam Qua Lão Yêu

Thể loại: Hiện đại, đam mỹ, tá thi hoàn hồn, phản xuyên, làm gốm, sủng, chủ thụ, HE.

Nguồn: Xà Viện

Số chương: 130

Edit+Beta: Shiye (shiye91.wordpress.com)

Tình trạng: Hoàn (130c) (28/07/2016)

———–

Văn án

Từ Cửu Chiếu là ngự diêu sư (người làm gốm của hoàng cung) thời nhà Minh bị chết oan,

Lại tá thi hoàn dương ở hiện đại.

Người không có đồng nào, còn mang một khoản nợ,

Từ Cửu Chiếu chỉ có thể đi theo nghề cũ một lần nữa.

Nhưng bất tri bất giác lại đem tên tuổi vang xa,

Và một lần nữa trở thành bậc thầy trong nghề gốm!

Thợ làm gốm từ cổ đại xuyên tới hiện đại nhập hồn vào trên người của một cậu học đồ trong xưởng gốm, tiếp thu kiến thức mới ở hiện đại một lần nữa trở thành bậc thầy chế tạo gốm nổi danh, nhân tiện trở thành nhà giám thưởng đồ sứ cổ trứ danh trong giới.

Diễn viên: Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn

Tác phẩm hư cấu, nếu có giống ngoài đời chỉ là trùng hợp. Tác giả cũng không phải người trong ngành cho nên sẽ có sơ sót, có gì xin bỏ qua cho.

——–

Review (by huyetsac91)

Truyện hay thế lầy mà sao ko ai sì poi hay cmt gì hết vậy nè( ー̀εー́ ) siêu cấp đề cử cho mấy bạn thích truyện sản văn bàn tay vàng, truyện rất là phấn khích lun ( ー̀εー́ )づ❤~ Truyện này hay ghê lun vậy đó づ❤~ Đọc truyện này xong mún đọc bản edit ghê づ❤~

Sì poi dưới đây mang tính chất nhá hàng không sì poi cốt truyện ( /// ´ิϖ´ิ/// )

Em thụ là 1 ngự diêu sư (thợ làm gốm phục vụ hoàng cung) em vốn là thiên tài trong nghề gốm, nhưng em bị vướng vào sự phân tranh của Hán vệ (tức Đông Hán và Tây Hán lúc bấy h) nên oan mạng, em vô tính tá thi hoàn hồn vào xác 1 thiếu niên bị giết trùng tên với em là “Từ Cửu Chiếu”. Thiếu niên này là 1 học đồ của 1 xướng gốm, là cô nhi ở trong phúc lợi viên, thân không có cắc nào lại mang nợ người khác nên em thụ quay lại với nghề làm gốm của mình. Và từ đó em tạo ra 1 truyền kỳ, 1 “Picasso sống” của hiện đại. Đọc rất là phấn khich (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ xem mà cứ mún nhìn thấy hình minh họa của mấy tác phẩm của em thụ (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄. Truyện tuy nói về chủ đề ít người xem: Gốm, nhưng mà rất dễ đọc, không khó hiểu, tác giả hành văn mạch lạc, mạch truyện phập phồng phấn khích, miêu tả về nghệ thuật gốm rất hoa lệ, tính cách nhân vật đều mang dấu ấn riêng.

Truyện theo thể loại thăng cấp lưu, em thụ từ 1 học đồ mới bước vào nghề làm gốm, nhận dc sư phụ, sáng tác tác phẩm, quá trình “đào bảo” (tức mua dc đồ cổ với giá rẻ) của anh công và em thụ rất kịch tính đầy bất ngờ, em sáng tác ra những tác phẩm gốm mang tầm cỡ thế giới cũng như tình cảm giữa công và thụ làm cho truyện này trờ nên đầy màu sắc.

Em thụ là 1 đồ cổ chính hãng nhà Minh, tuy bề ngoài là thiếu niên 17 tuổi nhưng bên trong chứa linh hồn mấy trăm tuổi nên tư duy của em với thế giới hiện đại có những bỡ ngỡ, lệch lạc, thậm chí ngây thơ vô cùng. Còn anh công là người giàu tình cảm, cũng rất độc đoán, anh là người thuộc loại “Yêu chi cực sinh, ác chi cực tử” (đã yêu thì yêu hết mình, đã ghét thì ghét tận xương tủy- mình cũng thuộc loại người giống anh công ( /// ´ิϖ´ิ/// ) ) mình rất là thích thể loại công này ( /// ´ิϖ´ิ/// ) rất là cá tính, lúc anh yêu em thụ mà cứ tìm cách dính lấy em nhưng không dám thổ lộ thấy anh tội tội ghê ( /// ´ิϖ´ิ/// )

Em thụ là “đại chủ nghĩa nam tử thụ” tức là em thụ nằm dưới, sống ở hiện đại mà lúc nào cũng cho rằng mình “phải là 1 nam tử hán, 1 trượng phu tốt, chăm lo kiếm tiền, có lương đều nộp vợ hết” (,,•﹏•,,) rất là cute. Anh công là “nhân thê công” nhưng anh không phải nhược công, mà là do anh bá đạo, chiếm dục rất cao, cộng thêm anh là người “đã yêu là yêu đến cùng cực” nên anh chăm lo cho thụ từ a tới z tới mức em thụ cho rằng anh công “đúng chuẩn hiền thê lương mẫu của mình” nhưng mà ai dám chọc tới em thụ là anh công cho vô nhà đá ăn cơm nhà nước hết (,,•﹏•,,), rất là phúc hắc a~~~ CP này rất là “hợp” nhau nên nhiều lúc dỡ khóc dở cười vì cặp này, cute lắm (,,•﹏•,,)

Tuy nhiên phải nhắc đến 1 điểm quan trọng mà mình cực kỳ thích ở truyện này chính là sự Tôn Trọng đối với nước ngoài của tác giả. Mình đọc rất nhiều sản văn, nhiều tác giả rất là mâu thuẫn nhé, rõ ràng sản văn sản đến tầm thế giới, các quốc gia khác ca ngợi về nvc bla bla này nọ nhưng cái giọng điệu mĩa mai người ngoại quốc của tác giả mình đọc rất là khó chịu, rõ ràng nvc lấy sự công nhận của thế giới làm vinh nhưng lại tỏ ra thế giới hèn mọn hơn mình giống như “kỹ nữ lập đền thờ” ấy, hoặc là tác giả viết theo kiểu tính huống “người nước ngoài xấu xa tra tra nên bị nvc ngược lên ngược xuống” theo kiểu cố ý hắc. Xưng hô người nước ngoài kiểu khinh biệt rất mang tính “hình ảnh” như: lão hoàng mao, quỷ lùn, lão mao…. này nọ (đặc biệt từ quỷ hay dc dùng cho Japan) cho thấy sự kỳ thị của tác giả, nên nhìu bộ sản văn mình hay bỏ nửa chừng vì thế.

Còn truyện này mình đọc rất là thích, vì em thụ là 1 đại sư gốm mang tầm vóc thế giới nên em dc cả thế giới truy phủng tôn trọng, truyện có nhắc rất nhìu đến ngoại quốc nhưng tác giả rõ ràng có cái nhìn rất đẹp về ngoại quốc, tác giả miêu tả về những cảnh đẹp, về nhân cách tốt đẹp của những nhân vật phụ là người ngoại quốc (ví dụ ông giám đốc già của viện bảo tàng cung Louvre Pháp có 1 tinh thần yêu nghệ thuật vì đất nước rất đẹp, rất cao cả làm em thụ phải cảm động và kính trọng). Đọc thích vô cùng.

Lâu rồi mới xem dc 1 bộ sảng văn thích thế này. Có bạn lại bảo “truyện này sảng hơi quá” bla bla… nhưng mình thấy cũng bình thường, nếu sảng ít quá thì đâu phải làm sảng văn, em thụ chỉ trở thành 1 đại sư làm gốm nổi tiếng thế giới, như 1 “pacasso sống” thôi chứ đâu có phải bá chủ thiên hạ, thống nhất thế giới nhưng nhìu truyện sảng văn khác đâu mà gọi là quá ( /// ´ิϖ´ิ/// ) truyện này là phải sảng như vậy thì độc giả đọc mới thích, đọc mà cứ muốn truyện còn tiếp hoài thôi (truyện dài vừa nhưng sẽ là hơi ngắn nếu so với cuộc đời nghệ thuật truyền kỳ của em thụ vì truyện kết thúc khi em thụ mới 20 tuổi trong khi cuộc đời nghệ thuật của ẻm còn rất dài)

Nam Qua Lão Yêu đã dc thêm vào danh sách tác giả yêu thích của mềnh ( /// ´ิϖ´ิ/// )

————–

Review (by Đào Đào)

Bộ này Đào không đọc hết, vì Đào có hơi khác người, chỉ thích xem tình tình cảm cảm sướt mướt chứ thể loại như thế này Đào không chú tâm được. Nói thật ra thì bộ này rất hay, Đào xem được 1/3 và cảm nhận thế.

Từ Cửu Chiếu là một thợ làm gốm rất tài hoa thời Đông Hán – Tây Hán, nhưng vì dính vào âm mưu quyền lực nên bị xử chém. Sau đó xuyên thẳng đến thời hiện đại, nhập vào xác một học đồ nghề gốm vừa bị giết chết, cũng tên Từ Cửu Chiếu.

Một người cổ đại, mà phải tập làm quen cuộc sống hiện đại, Từ Cửu Chiếu đã phải cố gắng rất nhiều. Từ việc xin xỏ năn nỉ để được tiếp tục làm học đồ (do ‘Từ Cửu Chiếu’ cũ vi phạm nội quy nên đã bị đuổi), sau đó từ từ triển lộ tài hoa. Dĩ nhiên gốm sứ thời xưa sẽ không được làm theo kỹ thuật hiện đại như bây giờ, nên Từ Cửu Chiếu nhận thầy, chịu khó nghe thầy chỉ bảo, rồi học được thêm các kỹ thuật mới, phối hợp với những hiểu biết của bản thân, tạo nên các tác phẩm hoàn mỹ.

Tương Hãn là ông chủ kinh doanh đồ cổ, tình cờ gặp Từ Cửu Chiếu, sau đó biết được tài hoa của Tử Cửu Chiếu, cảm phục rồi dần dần nảy sinh tình cảm.

Truyện theo thể loại thăng cấp dần dần, các tác phẩm gốm thay đổi theo thời gian, khiến người xem cảm thấy thú vị và mới lạ. Cứ như đang xem một quyển sách thuyết minh về gốm sứ thật sự.

—————-

Link: https://shiye91.wordpress.com/list-truyen-hoan/tai-sinh-chi-tu/

 

tai-sinh-chi-tu

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *