tai-my-nhan-hoai

Tại mỹ nhân hoài

Tác giả: Chân Gia Tiểu Đảo

Thể loại: Cổ trang giang hồ, phúc hắc bá đạo tuyệt sắc mỹ nhân công x ngoan độc biệt nữu y thánh thụ, sinh tử, 1×1, HE

Cặp đôi: Hách Liên Dực Mẫn x Mộ Tĩnh Vân

Edit: Cửu Nguyệt + Tịnh (tinhnguyetcotran.wordpress.com)

Nguồn: Gekkabijin

Số chương: 100 chương chính văn + 4 phiên ngoại

Tình trạng raw+QT: Hoàn

Tình trạng edit: Hoàn (100c+4PN)

Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả, dịch bằng QT nên chỉ đúng 60-70% mong không có bất cứ điều gì liên quan đến pháp lí và thương mại, nếu dính dáng sẽ gỡ bỏ ngay! Xin cảm ơn!

———-

Văn án

Edit: Tịnh

Y,

Chẳng qua là một người không để ý tới việc đời mà dùng độc cứu người,

Vậy mà người đời lại gọi y bằng cái tên gì mà Thánh y Y thánh linh tinh nhàm chán đó,

Làm hại y từ nay về sau không ngừng gặp phiền toái!

Mà phiền phức lớn nhất mà cả đời này y gặp phải,

Chính là gặp phải cái tên đệ nhất mỹ nam Hách Liên Dực Mẫn giỏi mê hoặc lòng người kia!

Hừ!

Cho dù thần xui quỷ khiến làm cho y có con thì thế nào?!

Mộ Tĩnh Vân y nói một là một hai là hai sao có thể nghe lời người khác được chứ?

Hi vọng đứa nhỏ này lớn lên không nên giống như cha của nó thì tốt!

Chọc người khác tức giận như vậy!!!

———-

Review (gekkabijin.wordpress.com)

Đánh giá: Truyện rất khá, nhiều tình tiết hài hước rất đáng yêu.

Truyện khiến Gek liên tưởng nhiều đến “Dương Thư Mị Ảnh”, cũng “chính nghĩa công”, cũng “ngoan độc thụ”, cũng khi sinh con thì bị mất một phần nội lực nhưng….

Tính cách của Mộ Tĩnh Vân ban đầu làm Gek nhớ đến Quân Thư Ảnh: lãnh đạm, ngoan độc, thích dùng độc, dùng châm làm ám khí, v.v… nhưng càng về sau, càng nhận thấy Tĩnh Vân rất khác Quân Thư Ảnh. Tĩnh Vân không có sự lạnh lùng và quyết tuyệt như Thư Ảnh, cũng không đủ nhẫn tâm đến vậy. Tĩnh Vân biểu hiện trốn tránh cùng đạm mạc với Hách Liên Dực Mẫn đơn giản là vì hắn… không được tự nhiên. Từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, bị gia gia nãi nãi cho theo Linh Thứu Tử đi học y vì không thể chịu nổi nỗi đau mất con mỗi khi thấy Tĩnh Vân khiến cho ngay khi còn bé, hắn đã mang lòng thù hận sâu đậm với Mộ gia. Sau lớn lên, một mình trong giáo nghiên cứu độc dược, tuy có Ân Huyền Quắc luôn xem mình như thân đệ đệ mà đối đãi nhưng Tĩnh Vân chung quy vẫn cô độc, thậm chí đối với sinh mạng của chính mình cũng không quan tâm, vì muốn bảo vệ bản thân cùng tránh phiền phức cho giáo chủ phải bảo hộ mình, Tĩnh Vân không chút ngần ngại lấy chính cơ thể mình ra làm bình chứa độc, để rồi đến cuối cùng, độc phát suýt nữa thân vong.

Hách Liên Dực Mẫn, nếu chỉ nhìn lướt qua bề ngoài, so ra lại có phần giống Sở Phi Dương nhiều hơn: bề ngoài nho nhã, thái độ ung dung, ngôn từ lễ độ,v.v… nhưng nếu cân đo đong đếm cho thật kỹ, nhìn vào bản chất bên trong thì Hách Liên Dực Mẫn và Sở Phi Dương khác xa một trời một vực. Hách Liên Dực Mẫn không hề có cái gọi là “chính nghĩa”. Y bá đạo, y phúc hắc, y trăng hoa (trước khi quen Tĩnh Vân), y gian thương, y xinh đẹp đến khiến người tức giận… Nếu Sở Phi Dương sau khi yêu thương Quân Thư Ảnh thì không mảy may đành lòng tổn thương dù chỉ một sợi tóc của ái nhân thì Hách Liên Dực Mẫn, dù yêu rồi lại vẫn không hề ngần ngại bắt Tĩnh Vân ném thẳng lên giường khi hắn muốn bỏ trốn, làm rách vết thương của Tĩnh Vân, phong bế nội lực của Tĩnh Vân, trói Tĩnh Vân trên giường làm đến ngất xỉu. ( =]] ) Dực Mẫn yêu Tĩnh Vân bằng một tình yêu hiếm khi nói bằng lời nhưng lại thể hiện nhiều qua hành động. Y không tỏ tình với Tĩnh Vân nhưng lại “thủ thân như ngọc” suốt 5 năm Tĩnh Vân bỏ đi. Y không ngày đêm thỏ thẻ lời ngọt ngào, cưng chiều sủng nịch, đem Tĩnh Vân nâng niu trong lòng bàn tay nhưng lại thầm lặng để ý từng ly từng tý đến những biểu hiện khác thường của Tĩnh Vân. Nếu không nhờ Hách Liên Dực Mẫn ở sau lưng, giấu giếm Tĩnh Vân đem nhân sâm làm trà cho hắn uống để giảm bớt độc tố thì dù cuối cùng có được Côn Luân tam hiệp chịu hy sinh 50 năm công lực, mạng của Tĩnh Vân cũng không thể cứu về được.

Truyện không có quá nhiều cao trào lên đỉnh điểm nhưng từng tình tiết nhỏ vụn rất thú vị, ngọt ngào ấm áp, không hề có một chút “ngược tâm” nào. Phân đoạn cảm đoạn nhất trong truyện (theo Gek) là đoạn Tranh Vân bắt tay của Tĩnh Vân cầm cây chủy thủ Tĩnh Vân tặng mình, dùng chính tay Tĩnh Vân rạch lên mặt mình một vết dao. Khi đó Tĩnh Vân như chết lặng nhìn máu chảy ướt mặt nhi tử mà lòng đau xót khôn kể. Mà Tranh Vân, từ lúc phụ thân đem đệ đệ về, cơ hồ đã khiến cậu hằng đêm khó ngủ. Cậu ghen tỵ đệ đệ có được tình cảm của phụ thân suốt 5 năm, đau lòng phụ thân bỏ rơi cậu suốt 5 năm, đành đoạn dứt áo ra đi khi cậu chỉ mới 2 tuổi mặc dù hắn biết, cậu ỷ lại vào hắn như thế nào. Tranh Vân muốn Tĩnh Vân tự tay tổn thương cậu, để vĩnh viễn luôn cảm thấy áy náy với cậu. Nếu cậu chỉ có thể chiếm được 7 năm chăm sóc của cha (Hách Liên Dực Mẫn), nếu cậu không thể có được 5 năm thân cận cùng phụ thân, vậy cậu sẽ dùng sự áy náy vĩnh viễn kia làm chìa khóa duy nhất giữ ánh nhìn của Tĩnh Vân về phía mình.

Nội dung truyện nghe qua có phần trầm trọng cùng “ngược tâm” nhưng kỳ thật lại hài hước, ấm áp và dễ thương vô cùng.

Hách Liên Dực Mẫn bá đạo mà thâm tình, cưng chiều sủng ái.

Hách Liên Tranh Vân còn bé chỉ thích thân cận phụ thân, lớn lên bản tính lãnh đạm lạnh lùng nhưng trong lòng luôn khát cầu tình phụ tử, thích trả đũa Tĩnh Vân bằng cách gọi hắn là “nương”.

Hách Liên Tĩnh Mẫn ngây thơ đáng yêu, luôn biết gì nói nấy, làm hại Tĩnh Vân vài lần lộ tẩy trước mặt “phu quân”.

Và, Mộ Tĩnh Vân, bề ngoài ngoan độc, lại hay trốn tránh tình cảm của Hách Liên Dực Mẫn nhưng kỳ thực nội tâm đã sớm dao động từ lâu, xa xách, bỏ rơi nhi tử, kỳ thật, đến cuối cùng cũng chỉ vì bảo hộ nó mà thôi.

Truyện cũng có rất nhiều tình tiết dí dỏm, vô cùng khó đỡ trong truyện như:

Tĩnh Vân được xưng là “y thánh” nhưng kỳ thực hắn chỉ giỏi dụng độc, chữa trị linh tinh chỉ biết sơ sơ. Sau Dực Mẫn hỏi vậy sao dân gian lan truyền phàm là “y thánh” cứu, tất sẽ khỏi. Tĩnh Vân tỉnh bơ trả lời: “đã biết chết thì cứu làm chi?” ( =]] )

Hay, khi Hách Liên Dực Mẫn đau lòng, lo lắng không thể cứu được ái nhân mà thâm tình nói một câu: “Ta sợ ta không cứu được ngươi” thì Tĩnh Vân cũng rất “thâm tình” mà đáp lại:

– “Đừng sợ.”

– “Ngươi chắc chắn cứu không được.”

* =)))))))) *

Truyện có vài khuyết điểm là thiếu những đoạn cao trào làm đọc giả hồi hộp, một vài tình tiết tác giả giải quyết có hơi khiên cưỡng nhưng nói chung rất khá.

Kỳ thực nội dung truyện còn rất nhiều khúc mắc, rất nhiều tình tiết hài hước và thú vị mà trong một bài spoil ngắn ngủi Gek không thể miêu tả hết được. Mọi người hãy coi đi và hãy từ từ khám phá, làm thế nào mà một anh công bá đạo, phúc hắc nhan sắc mỹ miều “cưa đổ” được một em thụ ngoan độc, nhan sắc bình thường mà tâm lý phi thường… vặn vẹo??? =))

—————–

Review (by リュウ ティ フォン)

Nếu ai đã đọc dương thư mị ảnh thì bộ này motip cũng chẳng khác, chẳng qua công cũng không hẳn là chính phái, cũng chẳng phải zai tân như Sở dê béo nhưng cùng có võ công thượng thừa và không thiếu tiền, có điều nhà thương gia giàu hơn lão Sở là cái chắc. Thụ chẳng phải quốc sắc thiên hương nhưng tàn nhẫn với bản thân, giang hồ mệnh danh y thánh ma giáo đã chữa là chưa từng có người không khỏi nhưng chẳng qua là “biết không cứu được thù cứu làm gì?”.

Công đến nhờ thụ cứu người nhưng lại vô tình đắc tội người ta. Thuốc sinh tử vừa chế ra mà tại thằng công thành ra biến mình thành người thử thuốc, và ko hiểu sao thụ trúng xuân dược, thằng công “vô tình” nhìn thấy, vốn bất hoà, thấy thụ như vậy thì chơi thụ luôn. Máu thụ vốn có kịch độc, thụ nhiệt tình chơi cùng công đến ra máu mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thằng công lại bách độc bất xâm😂. Thụ tỉnh dậy thấy thằng công vẫn sống sờ sờ, ko làm gì được thụ nhận lời công để đổi lấy gốc cây thiên nhật tuý lan nghiên cứu. Vừa cứu được người, chưa kịp lấy cây thì phát hiện mình mang bầu nên chạy mất. Mấy tháng sau gặp lại lại thêm một thằng bé, biết chuyện công dẫn thụ về nhà nuôi và ra điều kiện thụ phải ở lại nhà công 2 năm mới cho đi…

—————

Spoil (by Bella Cat Tuong)

Mình đã đọc bộ này và bỏ từ 20 chương đầu. Thực sự ko chịu nổi thằng công. Đầu tiên lợi dụng lúc em trúng xuân dược, r*pe em. Và tỉnh như đúng rồi, em mang thai bị đứa nhỏ hút một nửa công lực, chỉ còn một nửa, chả thấy anh công biểu lộ gì. Đã vậy còn khóa luôn nửa phần công lực còn lại của em, bắt em chăm con với lý do kiểu như ko rảnh, đã vậy còn làm như mình tốt đẹp lắm còn nói ko phế võ công của em là may rồi. Haa nó nghĩ nó là trời chắc, tức là đem ra r*pe, lý do ko kiềm dc giận, và tui ko hề thấy em có lỗi gì cả. Đọc bực cả mình. À mà quên là editor đã nói là ko ngược công nhé. Xứ cái thằng khốn

—————–

Link: https://tinhnguyetcotran.wordpress.com/dam-my-da-hoan/tai-my-nhan-hoai/

 

tai-my-nhan-hoai

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *