<我是一个影卫>
Tác giả: Vũ Tiểu Phi (羽小飞)
Thể loại: xuyên không, cổ đại, cung đình, ân oán tình cừu, ấm áp, cường x cường, thô bỉ thổ tào (*) mặt than thụ x âm hiểm lãnh diễm thần kinh công, HE
Nguồn RAW + QT: Xà Viện
Nhãn: Cung đình hầu tước – Cường cường – Ân oán tình thù – Trùng sinh
Nhân vật chính: Chiến Huyền, Tấn Vương
Phối hợp diễn: nhóm ảnh vệ cần cù vất vả, cùng các diễn viên khác
Khác: bên trong có quỷ súc thỉnh né tránh ~
Hỗ trợ: baidu, baike, google, QT, từ điển các loại …..
Biên tập: Lam Ying (lamlamnhanha.wordpress.com)
Tình trạng bản dịch: Hoàn (85c+2PN) (30/01/2016)
———-
Văn án
Sau khi xuyên đến cổ đại, ta trải qua những tháng ngày khá là khổ bức. Ở trong cái Tấn vương phủ lòng dạ hiểm độc này, ta phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cẩu, ăn tồi hơn lợn, làm nhiều hơn lừa, ưu điểm duy nhất chính là không cần lo lắng vấn đề dưỡng lão −− bởi vì theo như kinh nghiệm của các tiền bối, làm cái nghề này của chúng ta căn bản không sống đến tuổi kia.
Đúng vậy, ta chính là một ảnh vệ, được bồi dưỡng từ nhỏ, chắn đao chắn thương, ngẫu nhiên sẽ bị phái đi tìm hiểu tin tình báo các loại, a, bây giờ còn thêm một công việc nữa – bồi ngủ.
Quả thực không được tốt cho lắm.
————
Tấn Giang ngân bài đề cử
“Nhân vật chính ù ù cạc cạc xuyên đến cổ đại, trở thành một ảnh vệ, vì thế đành đến đâu hay đến đó, trưng ra cái mặt than sinh tồn dưới áp bức của cấp trên thần kinh và đồng nghiệp vô cớ gây sự. Tân tân khổ khổ mà làm việc, tận tận tụy tụy mà thổ tào, an an phận phận mà kiếm lương hưu căn bản không dùng đến, ai biết không cẩn thận một cái liền gặp phải chuyện lớn – bị cấp trên âm hiểm có bệnh nhìn trúng! Chiến Huyền bày tỏ, yêu đương với cấp trên không cùng đường sóng não, áp lực thật sự lớn không cần nói … Tác giả hành văn rất có phong cách, kĩ năng gây cười có thừa. Chỉ vài nét bút đã có một loạt manh vật (đáng yêu) bừng bừng trên giấy, câu chuyện của một người, rất nhiều người cùng diễn, gà bay chó sủa, nhẹ nhàng vui vẻ. Phong cách hệ thổ tào độc đáo khiến người đọc cười liên tục, đây cũng là một điểm sáng lớn của bộ này. Theo tiến triển của nội dung truyện, mọi chuyện giữa công thụ và vận mệnh của nhân vật chính càng đánh vào lòng người, khiến người ta muốn ngừng mà không được.”
————-
Đôi lời của editor
Vì thụ quân vốn là xuyên từ hiện đại đến cổ đại nên ngôn ngữ sẽ rất xì-tin , xin chớ quá ngạc nhiên ( ̄▿ ̄). Qua truyện này mọi người sẽ biết đến một khía cạnh rất mới của “mặt than” hay nói chính khác hơn là “năng lực nói chuyện bị cản trở”, “nhào vô miệng cướp lời iem”….
(‾-ƪ‾)
Và cuối cùng, đây là bộ cổ trang đầu tiên mình làm, mong mọi người chặt chém nhẹ tay và tiếp tục ủng hộ mình ~ (─‿‿─)
————
Review (by Spoil / Review Đam Mỹ)
Truyện ít nhiều cũng được hết rồi. Nói chung đây là thổ tào văn, trừ vài chương cuối thì toàn văn hài hết chỗ để diễn tả. Bạn thụ bên trong phải nói là cực kỳ thô bỉ, dương quang, yêu đời, trong lòng lúc nào cũng gào rú kháng nghị sỉ vả cấp trên nhưng mỗi tội thế nào mà bên ngoài vẫn cứ mặt than kiệm lời không biểu hiện, làm bất kỳ ai cũng không hiểu thấu bản, mà bản cũng không hiểu thấu người ta cho nên nguyên văn toàn là ông nói gà bà nói vịt. Phải nói là tác giả rất chuyên sâu, trong hài có bi, trong lúc bi vẫn chèn vào hài, tất cả các nhân vật phụ đều được khai thác vô cùng hoàn mỹ, thần kinh bất ổn đều nhau. Cốt truyện xem thì rất ngược tâm ngược thân nhưng đều bị chất hài lấn át, hành văn rất hay.
Khuyến cáo chân thành là nếu có xem thì nên tránh xa phiên ngoại 1 ra, nó là nồi tiết canh sẵn sàng nuốt trọn tất cả tâm trạng cồn cào của bạn trở nên u ám.
———–
Review (phithien.wordpress.com)
Em xuyên không một cách rất kỳ diệu, trên cơ bản mắt một nhắm hai mở đã phát hiện bản thân đổi sang một cái xác sáu bảy tuổi, còn chưa biết mô tê gì đã biến thành nhân viên trong biên chế của vương phủ, thành công kiếm được đồng tiền đầu tiên từ lúc xuyên không tới nay —— tròn bảy mươi văn tiền, nghe nói vừa đủ cho cha mẹ hờ của em cân nửa đấu gạo, sống thêm được nửa tháng trong thời đại khó khăn như này.
Chuyện này làm em hơi bị ưu thương.
Phải biết em lúc nào cũng định vị bản thân ngang giá hai quả thận hai smartphone, mà quan trọng hơn là đến nửa hột gạo em còn chưa được sờ vào đã bị bán vào cái lò than ••• ý em là Tấn vương phủ này, tâm không cam tình không nguyện làm cái nghề bịp bợm không lương không hưu, không bảo hiểm không quỹ nhà ở, dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, ăn không bằng heo, làm cực hơn lừa, ưu điểm duy nhất là không cần suy xét vấn đề dưỡng lão —— bởi vì dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối, làm nghề này hoàn toàn sống không được đến tuổi ấy.
Không sai, em là một ảnh vệ, là cái nghề được bồi dưỡng từ nhỏ, chắn đao chặn thương, ngẫu nhiên được sai đi dò tình báo.
Bởi vì đặc thù công việc nên ảnh vệ bọn em thường sẽ giấu một viên thuốc độc bên răng hàm thứ ba, thời khắc mấu chốt cắn nát sẽ lập tức từ tử sĩ biến thành tử thi, nhanh tốt rẻ, ai dùng xong cũng khen.
Có điều việc này tuy trông đơn giản thế thôi nhưng thật ra rất cần chú ý. Từ xưa đến nay không biết bao người đã chơi trò này, mọi người ai cũng có kinh nghiệm, về cơ bản quân địch vừa tới sẽ dỡ cằm mày ngay.
Lúc này ăn nhau ở một chữ nhanh, phải có rèn luyện đặc biệt.
Mà em thân là một thanh niên hiện đại tâm trí kiện toàn, từng ăn sing-gum là chuyện dĩ nhiên, miệng lưỡi linh hoạt là chuyện chắc chắn, quả thực là thiên sinh lệ chất khó mà không tiến tới, tức thì nổi bần bật giữa một bầy ranh con bảy, tám tuổi, bởi thế về sau khi sếp giao cho em một đống công việc nguy hiểm rất là yên tâm.
Có bị bắt cũng không hề gì, em có kỹ xảo tự tử đặc biệt mà.
Vì duyên cớ như thế cho nên em làm việc vừa nhiều vừa giỏi, không cẩn thận đã trở thành một trong bốn ảnh vệ bên cạnh vương gia.
Được đãi ngộ vô cùng tốt, có phòng riêng (tuy mỗi ngày chỉ có hai canh giờ ngủ mới được ở trong đó), được lĩnh lương năm đồng bạc (tuy không thể tùy tiện xuất môn cho nên chỉ có thể để dành làm lương hưu vốn-không-xài-tới), làm tốt còn có cơ may được thăng chức tình báo chỉ dưới thống lĩnh một chút (tuy rằng đứng đầu ngành tình báo này công việc rất nguy hiểm cứ cách tháng lại chết một ông), tổng thể mà nói cũng coi như là một chức vụ rất rất có tiền đồ.
Ví như hiện tại, các ảnh vệ khác chỉ có thể trốn bên ngoài khóm hoa bụi cỏ, còn em và Chiến Bạch có thể thoải mái núp trên xà nhà, xem Tấn vương điện hạ tắm chung với một mỹ thiếu niên tươi mơn mởn.
Nước ấm chảy róc rách từ một đầu hổ điêu khắc hoa mỹ, nhập vào bể lớn, khuấy động hơi nước mịt mù, chìm nổi tràn khắp sàn đá cẩm thạch trắng, ưu nhã bốc hơi bay lên, lại chậm rãi rơi xuống, như một tấm màn che mờ ám, loáng thoáng che lấp một hồ cảnh xuân, tiếng kêu rên khàn khàn của thiếu niên hòa lẫn cùng tiếng nước, vọng rõ vào tai em.
Không như vui sướng mà như nhẫn nhịn đau đớn.
Em cũng không để ý, bởi vì đây thật không phải cái gì quá đáng kỳ quái, Tấn vương vốn không phải một người tình săn sóc, nói đúng ra, ổng rất là đểu.
Chẹp, em còn chưa thấy ai ở bên ổng hơn được nửa năm, thanh niên bị vương gia nhà em đè tổng cộng lại bảo đảm có thể làm một vòng quanh Trái Đất, số còn lại có khi còn đủ làm thêm cái khăn quàng cổ cho Mặt Trăng.
Kỳ thật hiện giờ em ngược lại còn lo cho Chiến Bạch hơn. Vừa nãy nó đang nghẹn tiểu, nghe tiếng nước chảy lâu như vậy không biết đã nghẹn thành cái gì rồi.
Đang lo lắng thì em cảm thấy túi âm ở ngực giật giật.
Bên trong đặt một kén sâu, con sâu trong đó là một đôi với Chiến Bạch, nó vừa bóp cái kén bên nó thì con bên em sẽ ngọ ngoạy theo.
Hai đứa em trực chung, đây là dùng để báo động cho nhau khi xảy ra tình huống.
Nhưng mà em biết, sâu động bây giờ có nghĩa là Chiến Bạch hết nhịn nổi rồi.
Tội nghiệp thằng nhỏ.
————
Link: https://lamlamnhanha.wordpress.com/dam-my-dang-tien-hanh/ml-ta-la-mot-anh-ve/
Ta là một ảnh vệ