Tên gốc: Ta có kỹ năng đặc biệt cao siêu
Tác giả: Tây Tử Tự
Thể loại: Xuyên qua – hệ thống – giang hồ – báo thù rửa hận – NP – HE
Tình trạng bản gốc: 83 chương + 6 ngoại truyện
Nhân vật chính: Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng
Nguồn convert: Slytherin House
Editor: Cici (luciahy.wordpress.com)
Beta: Nii
Tình trạng: Hoàn (83c+6PN) (11/12/2017)
————————
Giới thiệu
Trước khi Cố Thiên Thụ xuyên qua, hắn vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình không hề tệ.
Sau khi xuyên qua, lại dần dần phát hiện cuộc sống của mình quả thực chính là một thảm kịch không thể đối mặt.
Muốn làm một đóa hoa cao lãnh* đâu có dễ dàng như vậy? Cho dù ngươi có kỹ năng làm màu đặc biệt cao siêu.
Hai tên công này đều thần kinh bỏ mọe rồi!!!
Tác giả cũng thần kinh nốt luôn!!! Cho nên nhất định phải cẩn thận hãy nhảy hố!!!
* Cao lãnh: ngầu lòi, cool
—————————-
Review (reviewdammy.wordpress.com)
(1)
Nhưng tất cả đều là cảnh tượng trong mơ, đã không còn tồn tại nữa. Hiện thực thì sao — hiện thực chính là ở Sở gia có một kẻ điên nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn trời mấy trăm năm. Nơi biên cảnh Tây Vực có một kẻ điên, ngồi trên tảng đá, bị gió thổi cát bay mấy trăm năm.
Đây mới là hiện thực, là hiện thực vừa tàn khốc lại vừa đẹp đẽ.
Đây là vòng luân hồi không hồi kết, cũng là câu chuyện mở màn.
Cố Thiên Thụ chết đi thì sẽ tiếp tục vòng luân hồi. Chỉ khi hắn chết đi, mới có thể khiến thời gian của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng lưu động.
Thời gian của thế giới bên ngoài cùng thời gian ở thế giới này khác biệt gấp mấy trăm lần. Ở trong manhua điên mất mấy trăm năm, cuối cùng hai người cũng được trọng sinh. Mà kế tiếp lại là một câu chuyện khiến người cảm thấy vô cùng xa lạ.
Chẳng qua trải qua mấy trăm, mấy ngàn câu chuyện, lại không hề có câu chuyện nào ngọt ngào như câu chuyện thưở ban đầu nữa.
Cố Thiên Thụ buông tha một kết cục đẹp đẽ với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, hắn lựa chọn lừa gạt cùng rời đi.
Đây không phải là do Cố Thiên Thụ sai, hắn cũng không biết kết quả của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng. Hắn chỉ là muốn… muốn trở về xem… xem mộ của mẹ mình có cỏ dại mọc lên hay không thôi.
Về nhà chính là giấc mộng của Cố Thiên Thụ, vì giấc mộng này mà hắn đã trả giá rất nhiều. Mà cái giá này, dù hắn có tiền cũng trả không được.
(2)
Sở Địa Tàng lại cảm thấy thân thể mình đang tỏa ra khí lạnh đến thấu xương.
“Ngươi yêu Cố Lân Đường sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi yêu hắn sao?”
“Yêu?” Nếu là ngày thường, Sở Địa Tàng nhất định sẽ kiên định gật đầu, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng mê mang. Hắn nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, không chút bất ngờ nhìn thấy cảm xúc mang tên là hận ở bên trong: “Yêu là cái gì chứ? Ta thật sự có tư cách thương hắn sao.”
Nếu cảnh trong mơ vô cùng chân thật kia là hiện thực, vậy thì kẻ tồn tại ở trong sách như Sở Địa Tàng hắn thì có tư cách gì để yêu Cố Thiên Thụ cơ chứ.
(3)
“Ta từng tự nói với mình.” Sở Thiên Hoàng nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần hắn ở lại một lần thôi, ta sẽ tha thứ cho hắn.”
“…” Ánh mắt Sở Địa Tàng hờ hững, đã hoàn hoàn toàn toàn mất đi thần thái.
“Nhưng hắn lại không hề trở về.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng đột nhiên lóe sáng, có lẽ là do Sở Địa Tàng ảo giác, hắn lại thấy ánh nước lan tỏa: “Hắn không hề trở về.”
Một lần cũng không. Vì thế khi bị lừa gạt một lần nữa, bọn họ chỉ có thể lần thứ hai trải qua cơn ác mộng mang tên tĩnh lặng kia.
Sợ hãi biến thành thói quen, điên cuồng biến thành bình thường. Hai linh hồn không ngừng bị đẩy vào địa ngục… dày vò… dày vò mãi cho đến khi vị thần cứu vớt bọn họ lần thứ hai xuất hiện.
Cố Thiên Thụ chính là thần của bọn họ.
Là thần cho bọn họ thời gian, là thần cho bọn họ tất cả.
(4)
“Ngươi yêu hắn sao?” Đây là điều khiến Sở Địa Tàng cảm thấy rất tò mò. Hắn biết Sở Thiên Hoàng đã từng không yêu Cố Thiên Thụ, nhưng cảnh tượng ở trong mơ kia… sẽ khiến Sở Thiên Hoàng thay đổi thái độ đối với Cố Thiên Thụ sao?
“Yêu?” Sở Thiên Hoàng mặt không đổi sắc: “Ta dám yêu hắn sao?”
Sở Địa Tàng hốt hoảng. Hắn không hề quên, Sở Thiên Hoàng đã từng nói với hắn. Hắn nói: Sỡ dĩ Cố Thiên Thụ có thể rời đi, là bởi vì Cố Thiên Thụ đã có được tình yêu của bọn họ.
Chính là vì yêu đến độ nguyện hiến dâng cả tính mạng của mình nên Cố Thiên Thụ mới có thể rời đi thế giới này.
(5)
Cố Thiên Thụ cười, còn cười vô cùng xán lạn. Sở Thiên Hoàng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ngươi yêu hắn à?”
Sở Thiên Hoàng không đáp, không phải hắn không muốn đáp lại mà là hắn không biết đáp án.
“Ngươi có muốn ở chung một chỗ với hắn không?” Giọng nói kia tiếp tục hỏi: “Không bệnh không tật, bên nhau trọn đời.”
“Ta… có thể sao?” Sở Thiên Hoàng không cảm nhận được thân thể mình, hắn cảm thấy mình đã biến thành hồn ma. Về vấn đề này, có trả lời hay không, không hề quan trọng.
“Ngươi có thể.” Giọng nói kia đáp: “Chỉ cần ngươi muốn hay không thôi.”
“…” Sở Thiên Hoàng còn cho rằng hắn sẽ kiên định từ chối, nhưng đến lúc này, hắn mới nhận ra hắn không hề kiên định như hắn tưởng. Vĩnh viễn không nhìn thấy Cố Thiên Thụ, có lẽ sẽ không còn thống khổ nữa chăng? Sở Thiên Hoàng nhận ra mọi chuyện không hề đơn tưởng như hắn nghĩ — Yêu Cố Thiên Thụ, dường như đã trở thành một thói quen trong cuộc đời hắn.
Dù có luân hồi bao nhiêu lần, dù có là Sở Thiên Hoàng hay có là Trúc Chi Quân, Tu La… Hắn vẫn một lần lại một lần bước tiếp trên lối mòn cũ.
(6)
“Chúng ta sẽ đi đến thế giới của hắn à?” Sở Địa Tàng nhìn Sở Thiên Hoàng.
“Ta không biết.” Sở Thiên Hoàng thở dài: “Ta chỉ biết, nếu cho ta một cơ hội nữa…”
“Ta sẽ giữ hắn lại.” Lần này hai người đều cùng nói.
“Ngươi không hối hận chứ?” Một người hỏi.
“Ta không hối hận.” Cùng một câu trả lời, cũng kiên định như nhau.
Bọn họ vì một người mà tồn tại — dù có bao nhiêu lần, dù có ở thế giới nào.
“Cuối cùng cũng không bị bỏ lại nữa.” Là một giọng nói mang theo ý cười thỏa mãn.
“Đúng vậy.” Cùng hắn rời đi, dường như cũng là một kết cục không tệ?
“Hắn sẽ đến đâu đây?” Một người cất tiếng hỏi.
“Hắn đi đến đâu… chúng ta sẽ đến đó…” Đây là đáp án cuối cùng.
Sau đó thân thể biến mất triệt để, thế giới vốn tràn đầy ánh sáng bỗng trở nên tối tăm.
Trong hỗn độn, một âm thanh vô cùng chói tai vang lên, dường như là đang lảm nhảm điều: “Đòe mòe, chơi đến mấy trăm lần mới có thể chơi ra kết cục hoàn mỹ. Ta nên khen ngươi quá thông minh hay là quá ngu xuẩn đây?”
(7)
Lúc Ân Túy Mặc sắp đi, cô dừng chân lại, sau đó hướng về phía Cố Thiên Thụ hào phóng hét lớn một tiếng: “Tôn thượng, ngài nhất định phải hạnh phúc đó!”
Khách khứa cả một phòng đưa bàn tán vui vẻ liền yên tĩnh không nháy mắt.
… Nữ hán tử quả nhiên là nữ hán tử, Cố Thiên Thụ thở dài, sau đó trầm giọng nói: “Được.”
Sau đó Ân Túy Mặc khóc nức nở. Lúc cô nàng rời khỏi nhà mẹ đẻ cũng không khóc, xuống kiệu cũng không khóc, bái đường cũng không khóc, nhưng lúc này lại khóc như một đứa bé.
Đột nhiên Cố Thiên Thụ cảm thấy mình hiểu được tâm tình hiện tại của Ân Túy Mặc. Chỉ khi nào tìm thấy được người bạn đời thì thế giới này mới đáng để bọn họ ở lại. Ngày Ân Túy Mặc thành thân cũng chính là ngày cô nàng cắt đứt mọi quan hệ với thế giới kia. Cô cũng đã sắp làm vợ người, cũng nên ở lại thế giới này cùng gia đình nhỏ của mình an bình sống đến hết quãng đời còn lại.
Lúc đầu khi tui vừa thấy cái tên bộ này, tui nghĩ là một bộ đam hài hước, nhưng mà ai dè… ừ cũng có vui nhưng cũng có ngược tâm , khiến bản thân tui đọc cũng tiếc thay cho họ.
Mạch đầu bộ khá vui hài hước, càng về sau càng ngược. Đi một vòng lớn lại trở về vạch xuất phát.Cố Thiên Thụ là người thể kỷ 21, mẹ mất bạn gái chia tay. Ở thế giới đó Cố Thiên Thụ không còn ai là người thân hết. Nhưng mà vì sao khi xuyên vào thế giới trong hệ thống đó Cố Thiên Thụ lại muốn “ về nhà”?
Cố Thiên Thụ xuyên qua làm thành chủ Kính thành, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng là huynh đệ song sinh. Vì mối thù hận đời cha mà Sở gia dàn bẫy từ 6 tuổi đã bắt Địa Tàng đưa vào Kính Thành làm nô lệ. Cò Sở Thiên Hoàng cũng năm 6 tuổi bị đưa đi huấn luyện địa ngục, khiến bản thân trở nên thâm tàng. Sở gia muốn lấy “ cây lan quế” – bảo bối vừa cứu người vừa có thể giết ngưòi của Cố Thiên Thụ . Đến thời cơ thì thu lưới , chỉ là thứ bọn họ muốn không còn là “ cây lan quế” mà là “ tâm” là “ thân” của Cố Thiên Thụ.
Sau khi Sở Thiên Hoàng cùng Sở Địa Tàng bắt được Cố Thiên Thụ về. Có yêu , có điên cuồng, có cố chấp, càng có thật tâm hơn. Cái mà Thiên Hoàng và Địa Tàng sai duy nhất đó chính là yêu quá sâu, yêu mà không biết cách bày tỏ, yêu mà làm Cố Thiên Thụ tổn thương sâu sắc , làm hắn trong tâm niệm vẫn muốn trốn khỏi hai ác ma này, muốn được” về nhà”. Lúc tui đọc đến đây tui thật sự tiếc hận lắm , vì sao cả ba dây dưa, khiến ai cũng đều đau khổ , dày vò? Nếu yêu Thiên Thụ thật , hắn muốn tự do , cả hai không thể vì hắn mà buông tay sao? Sau đó tui mới biết bản thân mình đã lầm, vì sau khi Thiên Thụ rời đi, cả hai phát điên lên, cũng giống như đoạn trên (1) mà tui cap lại. Thế giới vì Thiên Thụ mà duy trì, Thiên Thụ bỏ đi thế giới đó dường như biến mất.
Không ngày không đêm, không có tiếng ngưòi, mọi thứ đều dừng lại. Chỉ còn có hai con ngưòi bị bỏ lại ở đó là Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng. Nếu một con người bị bỏ rơi ở không gian đó mà còn vì thương nhớ một người, thương tâm vì bị ngưòi ta bỏ rơi liệu ai còn đủ bình tĩnh, ai lại không điên ? Lúc này tui mới thấy cả hai thật tội nghiệp, trước đó tui không cảm nhận được tình cảm của Thiên Hoàng hay Địa Tàng dành cho Thiên Thụ, nhưng giờ đây tui cảm nhận được sâu sắc rồi. Có một thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm, một khi mất đi giống như bị tước đoạt cả sinh mạng vậy, cướp đi hơi thở, cướp đi hy vọng được sống.
Nếu như đã không thể nào có kết cục hạnh phúc bên nhau răng long đầu bạc. Thì hà cớ gì lại cho bọn họ gặp nhau. Kiếp này đếu kiếp khác cả ba người cứ gặp nhau. Cố Thiên Thụ cũng rời bỏ bọn họ mà đi, một lần đến hai lần và rất nhiều lần. Từ nổi lo lắng, bất an khiến tâm tư họ càng trở nên điên cuồng, muốn độc chiếm Cố Thiên Thụ và đó là câu trả lời vì sau Thiên Hoàng và Địa Tàng chấp niệm thật sâu đối với Thiên Thụ. Cả hai đều muốn níu giữ , níu kéo Cố Thiên Thụ, muốn cho hắn chú ý đến cả hai một lần. Nhưng mà sau rất là nhiều kiếp ấy, có lần nào Thiên Thụ thật lòng yêu hai vị nam nhân này không?
(8)
Hệ thống hỏi “ Ngươi có yêu bọn họ không?”
Cố Thiên Thụ đáp “ Có chứ, … nhưng mà ta phải về nhà.”
Nhà ở đây là đâu? Có phải là thế kỷ 21 nhưng ở đây có thứ gì cho hắn lưu luyến sao? Hay là thế giới khá
Tại thế giới mà Thiên Hoàng và Địa Tàng vì yêu điên cuồng mà làm tổn thương Cố Thiên Thụ. Sau khi xảy ra buff làm Thiên Hoàng và Địa Tàng nhớ được kí ước ở nhiều lần luân hồi.
(9)
Thiên Hoàng đã hỏi hắn “ Vì sao ngươi lại cố chấp đến như vậy? Ngươi ở lại đây với chúng ta không được sao? Thế giới kia tốt đến như vậy sao?”
Cố Thiên Thụ đáp “ … không biết. Ta chỉ nhớ là có người chờ ta.”
Hơn 200 mấy lần luân hồi, mấy trăm năm trôi qua,mỗi kiếp Cố Thiên Thụ đều cố chấp đến như vậy, đều muốn “ về nhà”. Các thím có thấy tâm Thiên Thụ sắt đá quá không? Các thím có thấy Thiên Thụ lãnh tâm bỏ đi không bao giờ quay đầu lại nhìn xem sau lưng lại nhìn là sau lưng hắn luôn có hai con người muốn hắn quay lại, muốn hắn đừng đi, muốn hắn đừng bỏ rơi họ nữa. 200 mấy lần luân hồi, đối với cả ba đều là dằn vặt, đều chỉ là thương tâm. Yêu càng nhiều , hận càng sâu.
Điều kiện để Cố Thiên Thụ “ về nhà “ là gì? Đó là công lược hai người , khiến họ yêu Cô Thiên Thụ , nguyện ý chết vì hắn. Sau khi biết được điều đó, họ luôn nhận định là Cố Thiên Thụ lừa gạt hắn , tất cả nhu thuận , dịu dàng mà Cố Thiên Thụ dành cho họ đều là như tình giả ý , nhưng khi đã yêu rồi ai lại chấp nhất điều đó chứ? Khi đã yêu rồi , yêu thương sâu đậm khắc tâm khảm cốt dù biết là giả dối vẫn muốn đối phương thật vui vẻ….
Thiên Hoàng lựa chọn cái chết, chết dưới kiếm cùng với sự hận thù của Thiên Thụ.Chết đi thì sao? Cố Thiên Thụ không thể trở về , cùng Địa Tàng sống đến răng lông đầu bạc, sống hết kiếp người. Nhưng mà Thiên Hoàng không yêu Cố Thiên Thụ sao, vì sao hắn lại nguyện ý chết ? Thiên Hoàng nói là hắn nhát gan, hắn không còn muốn sống trong sự dày vò như mấy trăm năm nữa. Mỗi kiếp đều không được hạnh phúc, đều cầu mà không được , kiếp trước nối tiếp kiếp sau chỉ biết chờ đợi như ngưòi điên. Đối với hắn , chết là sự giải thoát.
Còn hai người bị hắn bỏ lại thì sao? Hệ thống không muốn cả ba bị dày vò vì nhau nữa, không đành lòng, không nhẫn tâm, càng không muốn bi kịch nối tiếp bi kịch . Thiên Hoàng và Địa Tàng vì có trí nhớ của nhiều kiếp, vì vậy Thiên Hoàng mới lựa chọn cái chết để giải quyết tử cục này. Nhưng Cố Thiên Thụ thì sao? Hắn không nhớ gì hết, hắn chỉ nhớ hắn phải “về nhà” vì ở nhà có bọn họ chờ hắn. Hệ thống cấp lại cho hắn hồi ức, khiến hắn hiểu và mong hắn hiểu. Cố Thiên Thụ dùng “cây lan quế” hồi sinh Thiên Hoàng, mà tâm hắn cũng nguyện ý ở lại thế giới này . Và cuối cùng tử cục được phá vỡ.
Cố Thiên Thụ trở về kiếp đầu tiên, trở về thời khắc hắn mong muốn nhất. Ở thế giới đó Thiên Hoàng và Địa Tàng luôn chờ đợi hắn. Và hắn sống hạnh phúc với họ .
Bộ này khá logic nhưng mà có nhiều chi tiết tui cũng không thật sự hiểu mấy . Vì sao hắn lại rời đi trong khi hắn đang hạnh phúc? Vì sao ở kiếp thứ nhất hắn vì điều gì mà lựa chọn sai lầm? Kiếp đầu tiên Thiên Hoàng và Địa Tàng đâu có chết vì sao lại phải chịu nhiều kiếp luân hồi?Có Thiên Thụ trở về , không phụ sự kì vọng cũng như sự chờ đợi của Thiên Hoàng và Địa Tàng ở kiếp thứ nhất . Đúng là Thiên Hoàng và Địa Tàng ở kiếp đầu tiên không hề nợ Thiên Thụ , còn Thiên Hoàng và Địa Tàng ở nhiều kiếp sau thì có. Tâm niệm một kiếp không được kề cận bên ngưòi mình yêu, chấp niệm người thương lừa gạt bỏ mình đi khiến họ hắc hóa , điên cuồng chiếm giữ tổn thương Thiên Thụ chính vì vậy mới nói là họ nợ Thiên Thụ. Nhưng mà Thiên Hòang và Địa Tàng ở 200 mấy kiếp kia có xứng đáng bị bỏ rơi đau khổ như vậy ? Họ vẫn giãy dụa trong biển tình, làm con thiêu thân bay vào ngọn lửa, hay làm người điên. Liệu sẽ có thêm 200 mấy Thiên Thụ đến để xoa dịu tâm họ chăng? Dù nói Thiên Hoàng luân hồi như thế nào cũng vẫn là Thiên Hoàng, Địa Tàng luân hồi cũng vẫn là Địa Tàng. Nhưng mà Thiên Hoàng và Địa Tàng của nhiều kiếp vẫn là người mà. Aaaaaa má thật ức chế nha.
Chương cuối của bộ giải thích cho tui về những gì tui thắc mắc. Đoạn trên tui review là lúc tui đang đọc gần hết chương cuối thôi . Sau khi đọc hết thì tui cũng đã hiểu.
Những câu hỏi của tui đã được giải đáp, các thím sẽ trách tui “ Đm con này có câu trả lời rồi cái đoạn trên sao không xóa đi , tính câu view à?”
Tui trả lời là “Đã là review thì tui cảm nhận sao thì tui viết vậy thôi, tui không muốn viết một review chỉ có chữ mà không có tâm. Review lại cảm xúc của mình lúc đó , để thể hiện tâm trạng của mình. Lúc đó tui suy nghĩ cảm nhận sao thì tui viết vậy, và tui cũng không có ý định sửa hay xóa gì đâu nhé.”
Lý do vì sao kiếp đầu tiên hắn muốn quay về thế kỉ 21. Lý do vì sao sau khi Thiên Thụ đi bọn họ như bị phát điên. Lý do vì sao Thiên Hoàng , Địa Tàng ở nhiều kiếp sau chấp nhất hắn đến như vậy. Thiên Hoàng và Địa Tàng ở nhiều kiếp sau chịu nhiều đau khổ, níu giữ Thiên Thụ không được, họ đau chứ. Nhưng mà chỉ cần Thiên Thụ quay về bên họ, kiếp trước kiếp này hay kiếp sau , họ cũng không chấp nhặt.
(10)
“Vậy… ngươi sẽ trở lại chứ?” Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều rất quan tâm đến vấn đề này.
“Đương nhiên phải trở lại rồi.” Cố Thiên Thụ tiếp tục viết: “Nếu ta không muốn trở lại thì ta cần gì phải nói hết mọi thứ cho hai ngươi biết. Ta chỉ là muốn trở về một chút… để từ biệt thế giới kia thôi.”
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không có lý do nào để từ chối Cố Thiên Thụ. Dù bọn họ cảm thấy rất bất an, nhưng những suy nghĩ của Cố Thiên Thụ đã khiến bọn họ kiềm chế chút xíu do dự.
Đúng thế… nếu Cố Thiên Thụ không muốn trở lại thì sao người nọ phải nói hết tất cả mọi thứ với bọn hắn.
“Ngươi định khi nào thì về?” Bọn họ hỏi.
“Nhanh thôi.” Cố Thiên Thụ đã hỏi hệ thống rồi, cũng biết được câu trả lời. Điều hắn muốn chính là ngắm nhìn thế giới cũ một chút… rồi mau chóng trở về.
Sau khi trở về thì sẽ người hắn yêu trải qua một đời an bình, răng long đầu bạc.
“Vậy ngươi đi đi, nhớ về sớm đó.” Như những gì Cố Thiên Thụ đoán trước, hắn biết người hắn yêu sẽ hiểu hắn mà.
“Chúng ta chờ ngươi trở lại.” Bọn họ nói.
“Ừ, ta nhất định sẽ trở lại.” Được người yêu cho phép, lúc rời đi đương nhiên sẽ không có ràng buộc — Lúc này, bọn họ cũng tin chắc rằng bọn họ có thể gặp nhau lần nữa.
Sự thật, cũng đúng như vậy. Mấy trăm năm sau, bọn họ tiếp tục lời hứa này.
“Ta đã trở lại.” Từ những thế giới khác trở về, Cố Thiên Thụ nói: “Ta sẽ không đi đâu nữa.”
“Ừ.” Hai anh em cười, cười rất đơn thuần — như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mấy trăm năm kia chỉ là một cơn ác mộng: “Chúc mừng đã trở lại.”
Rốt cuộc cũng trở lại. Qua hồi lâu, Cố Thiên Thụ nhìn thấy người yêu chờ mình về. Mà đôi song sinh Sở gia cũng tuân thủ cam kết chờ Cố Thiên Thụ trở về.
Ở trên cái thế giới này, không có lừa dối, không có hành hạ, tất cả đều đã kết thúc.
Đây là một trong rất ít bộ mà tui review cực kì dài, siêu dài luôn. Vì tôi có rất là nhiều điều muốn nói. Tui tán thưởng bản thân vì đọc bộ đam ngược tâm ngược thân nặng vậy mà không bỏ dở giữa chừng hahaha. Mà cũng thấy mình may mắn vì đã không bỏ dỡ một bộ đam hay như vậy. Nội dung hay , liền mạch và logic đọc rất thích. Nhiều điều bí ẩn đều được giải đáp một cách chi tiết. Tác giả viếc chắc tay cùng với nhà editor siêu giỏi. Vì văn phong cổ đại nên bạn editor giữ lại văn phong cổ đại rất nhiều, nhưng mà bạn editor chú thích cặn kẽ rất hay. Đây là một trong ít bộ cổ đại mà tui thích đọc nên tui thật tâm là đề cử cho các thím đọc. Sau khi đọc nhiều bộ đam hài hước mà tui đề cừ rồi, các thím hãy thử bộ đam ngược tâm thay đổi khẩu vị tí nhé.
Tui tự nhắc nhở bản thân mình rằng sau này bộ đam nào của Tây Tử Tự chắc tui phải né nhẹ một chút =)))) tui đã già rồi nên trái tim yếu đuối lắm ,những bộ đam này ngược quá so với trái tim thủy tinh của tui =))))))
————————
Link: https://luciahy.wordpress.com/2017/09/04/ta-co-ky-nang-dac-biet-cao-lanh/
————————
Chú ý:
– Nghe đồn khúc đầu hài ấm khúc sau ngược sml công thụ 😐😐😐
– Chủ nhà sẽ share word
Ta có kỹ năng đặc biệt cao lãnh