Tác giả: Viburnum
Thể loại: Đam mỹ, bối cảnh dân quốc, 1×1, có H, Bá đạo chiếm hữu thương nhân công x Ôn hòa dịu dàng thầy giáo thụ, ngọt ngào ấm áp, công sủng thụ, HE~
Dịch: QT
Link bản qt: Kinzie3012
Biên tập: Yến Phi Ly (yenholy.wordpress.com)
Des bìa: Minh Lan
Tên gốc: Mộ ải trầm trầm
Nhân vật: Diệp Côn x Đồng Nhạn Linh
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản dịch: Hoàn (21c+ 1PN) (11/06/2017)
-Mộ ải trầm trầm, bỉ dực song phi-
NOTE: Truyện được chuyển ngữ dưới sự đồng ý của tác giả. Xin được chân thành cảm ơn chị Viburnum.
谢谢 @viburnum更文站
———————
Review (www.facebook.com/reviewdammyngontinh)
Thời gian của câu chuyện: năm 1926
Địa điểm: Bắc Kinh
Giới thiệu nhân vật:
Diệp Côn [13/11/1892] là con trai trưởng của ông Diệp lão và vợ cả lúc trẻ. Bởi vậy ở trong nhà địa vị của hắn không thể dao động. Trước kia hắn nhận giáo dục truyền thống Nho gia, sau khi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh không muốn lo liệu gia sản, lấy lí do du học sống vài năm ở Âu – Mĩ. Năm 1926, vì sức khỏe ông Diệp không tốt nên quay về thủ đô, bởi vậy mới quen biết Đồng Nhạn Linh. Tính tình Diệp Côn cao ngạo, độc tôn, bá đạo, tâm lý thừa nhận và tính chiếm hữu cực mạnh, là một kẻ mạnh mẽ quyết đoán từ trong ra ngoài.
Đồng Nhạn Linh [7/7/1898] là con trai trưởng của Đồng gia, có em trai sinh đôi tên Đồng Nhạn Thanh. Từ bé đã đọc tứ thư ngũ kinh, thấm nhuần tư tưởng truyền thống Nho gia, làm người trầm ổn khiêm tốn, tâm tư khép kín mẫn cảm. Năm 1920 tốt nghiệp đại học dạy học tại vài trường Trung học. Năm 1926 nhận làm gia sư cho nhị thiếu gia Diệp Bằng. Đồng Nhạn Linh đam mê văn học, tư tưởng hơi có phần bảo thủ, tự biết không thể yêu phụ nữ lại muốn vì cha mẹ và hương khói Đồng gia mà cưới vợ. Anh thích văn học hiện đại nhưng lại không dám nhắc tới trước mặt người cha thân là học giả lạc hậu cho nên nội tâm rất mâu thuẫn. Khi em trai ra sức đấu tranh thoát ly lối suy nghĩ cổ hủ của gia đình thì rốt cuộc cũng bùng nổ, trở thành phản đồ thứ hai của nhà họ Đồng.
—
Trên đây là đôi nét tiểu sử của hai nhân vật chính, có lẽ qua đó bạn đọc cũng phần nào hiểu được tính cách và đặc trưng riêng của mỗi một nhân vật. Có lẽ khi đọc sẽ có người cho Đồng Nhạn Linh là ‘nhược thụ’. Quả thực, đứng trước Diệp Côn anh luôn nằm vào phần yếu thế, bởi gia thế, bởi cá tính, bởi lối suy nghĩ ăn sâu vào tư tưởng, bởi tính cách nhu hòa nhã nhặn cho nên anh luôn tự ép mình vào vị thế đó. Thế nhưng trong cốt tủy, anh luôn muốn thoát ly khỏi trói buộc, đấu tranh với kẻ khác. Có thể nói Đồng Nhạn Linh là một con người đầy rẫy mâu thuẫn, chính điều này dẫn đến suy nghĩ và hành động của anh luôn không nhất quán trước sau, chỉ cần một mồi lửa là anh lập tức có thể bùng nổ.
Nội dung ‘Sương chiều não nề” không có quá nhiều khúc chiết hay gay cấn lôi cuốn người đọc, bối cảnh dân quốc không gây cảm giác tang thương tiêu điều, nó tựa như giọt sương long lanh trong buổi chiều nhẹ nhàng. Bi kịch của câu chuyện không đến từ xã hội hay thời thế mà đến từ thói trăng hoa của đàn ông hay nói đúng hơn đó là bi kịch ở bất kỳ thời đại nào chứ không riêng gì thời đó. (Yên tâm là cả hai nhân vật đều không phải kiểu người như thế nhé)
Diệp Côn bá đạo, lãnh khốc nhưng cũng cực kỳ cưng chiều che chở cho Đồng Nhạn Linh, còn Đồng Nhạn Linh bề ngoài ôn hòa, nội tâm kiên cường, khi yêu sẽ toàn tâm tín nhiệm, toàn tâm trao gửi tình cảm cho đối phương, là một người con có hiếu, một người anh tràn đầy trách nhiệm.
Tình cảm hai người xuất phát từ một cuộc ‘giao dịch’, thế nhưng càng về sau họ càng nhận thấy sự đặc biệt, cuốn hút ở đối phương, cũng từ đó nhận ra tình cảm của bản thân mình. Khi đọc truyện bạn nhất định sẽ mỉm cười bởi những tình tiết nhẹ nhàng, câu chữ điêu luyện, lối viết cuốn hút của tác giả. Truyện mình ghi tag ‘có H’ nhưng thực ra thịt không ít và không nhạt xíu nào đâu =)))
Ngoài lề một chút: Lí do mình chọn câu chuyện này đơn giản chỉ bởi ngẫu nhiên gặp được nó mà lại rất mê bối cảnh dân quốc. Sau khi đọc thì điều cuốn hút mình không phải nội dung câu chuyện mà là lối viết mượt mà, câu từ chau chuốt, không khí ‘não nề’ mà không nặng nề của tác giả. Và bên cạnh đó cũng là muốn edit một món quà nho nhỏ sau khi rửa tay gác kiếm khá lâu để tặng bạn bè. Điều may mắn nhất có lẽ là mình gặp được chị tác giả Viburnum quá-quá-quá mức đáng yêu, thân thiện. Mình nhắn tin xin per chuyển ngữ, chị ấy đã đồng ý ngay, về sau còn nhắn tin hỏi lại mình đã dịch xong chưa khiến mình đang lết với tốc độ rùa bò cảm thấy có lỗi kinh khủng =)))
Gần đây mình lập wp và post bộ này lên rồi gửi link cho chị ấy xem, chị ấy lập tức xin share weibo để khoe với các fan của chỉ: )) ncl đáng yêu méo chịu nổi.
Cuối cùng, vẫn mong được sự ủng hộ của các bạn để câu truyện sớm edit hoàn và lan tỏa rộng rãi tới bạn đọc ^^~
#YPL
————————–
Review (by AJ)
“Nhạn bay qua, chợt đau lòng…”
Câu thơ trích trong nhật ký của Diệp Côn là lời minh chứng cho chuyện tình nhẹ thấm như sương giữa Diệp đại ca và Đồng Nhạn Linh.
Biết nói sao khi cảm xúc cứ dâng lên mà chưa kịp định hình, về câu chuyện tình yêu qua sóng gió, qua thử lửa của thời gian mài giũa nên viên ngọc tuyệt đẹp nhất.
Không nhớ đây là lần thứ mấy tôi thổn thức khi đọc “Sương chiều não nề” (Mộ ải trầm trầm). Tôi vẫn thường ngồi và tưởng tượng một Đồng Nhạn Linh trông thế nào với bộ áo dài truyền thống, rồi lại đến một Diệp Côn lãnh tĩnh, bá đạo qua những bộ Âu phục phẳng phiu. Tôi không biết lột tả thế nào cái cảm giác rưng rức khó chịu, dịu dàng xót xa, chân tình mộc mạc đến lửa tình thiêu rụi nằm bên trong từng hoàn cảnh, từng con người, từng tính cách.
Cái hay nhất mà tôi cảm nhận được ở “Sương chiều não nề” là sự đan xen giữa bối cảnh thời đại, là những khúc mắc gia đình, những lời dối trá bị vùi lấp bằng những lời đạo nghĩa, là sự nhiệt thành có ở tuổi trẻ, nhưng bên cạnh đó là cái nhìn của xã hội có cực đoan, có những toan tính, của kẻ bên ngoài đạo mạo nhưng chưa hẳn là quân tử,… trộn lẫn chuyện tình yêu tưởng chừng là trái khuấy, là kinh thiên địa nghĩa nhưng không, nó chỉ là tình yêu giữa những người khao khát được yêu thương.
Trong từng đoạn thời gian theo dòng lược sử, tôi mơ hồ thấy cái nhập nhằng ở thời đại nửa truyền thống nửa hiện đại, giai đoạn chuyển mình của lịch sử Trung hoa. Lấy bối cảnh thời dân quốc, không khai thác quá sâu nhưng đâu đó vẫn in hằn dấu vết. Viburnum đã vẽ nên một bức tranh quá đẹp, quá khắc khoải.
Những đấu tranh, chấp nhận từ bỏ, hy sinh… rồi tìm đến nhau trong chân tình và cảm xúc. Vốn dĩ là những cá thể độc lập, riêng biệt. Tuy nhiên, câu chuyện của cuộc đời mỗi người đều đan xen lẫn nhau tạo nên một màu sắc đẹp nhất, không riêng biệt.
Tôi thích cách tác giả miêu tả về Diệp Côn bá đạo, độc tài nhưng cũng rất ôn nhu và chân tình, lại thích một Đồng Nhạn Linh tưởng đâu yếu đuối lại kiên cường quá đỗi, đến Đồng Nhạn Thanh, bà Đồng, Anthony, Diệp Thục Ngưng, Tạ Kiến Hào,… và những người, những sự việc đi qua cuộc đời họ. Đâu phải tác phẩm nào cũng đều làm được sự lội dòng lịch sử qua đến vài chục năm, đi qua hết bao nhiêu là cuộc đời.
Câu chuyện gói gọn trên dưới chỉ 25 chương mà đi từ quá khứ đến hiện tại, rồi lại từ hiện tại về ngược quá khứ. Bóc từng lớp vỏ thời gian đâu phải dễ dàng. Khép lại câu chuyện là sự nhẹ nhàng đến da diết, như sương đêm chỉ mờ mờ ảo ảo nhưng có thể thấm ướt cả viền mắt nơi xa xăm…
Nhớ con mèo cuộn mình nằm trong vườn kính, nhớ cái áo dài phủ trên vai, nhớ cánh quỳnh hương nở muộn còn ép trong nhật ký, nhớ chuyến tàu có cơn gió thổi qua, bỏ qua những nghĩ suy cùng tìm nơi nương náu,… Và rồi, nhớ hồi ức trong từng dòng nhật ký đã qua…
Dù họ đến với nhau như thế nào, thì TÌNH vẫn luôn vẹn nguyên chữ TÌNH.
—————————
Link: https://yenholy.wordpress.com/2017/03/31/suong-chieu-nao-ne/
—————————
Chú ý: Chủ nhà đã share word/pdf
Sương chiều não nề