sung-hon-hao-mon

Sủng hôn hào môn

宠婚豪门

Tác giả: Kiêm Gia Ny Tử 蒹葭妮子

Thể loại: Trọng sinh, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, điềm văn, hiện đại không tưởng

Edit: humat170893 (www.wattpad.com/user/humat3)

Số chương: 106 chương (cả PN)

Tình trạng: Hoàn (103c+3PN) (10/12/2017)

———————-

Văn án

Con riêng của Mạnh gia có hai loại vận mệnh.

Một loại “Hữu dụng” mà được “Dùng” đến chết!

Còn có một loại chính là “Phế thải lợi dụng”.

Làm lại từ đầu, Mạnh Đình không chút do dự lựa chọn loại thứ hai.

Cho nên . . . . . . Cậu phải lập gia đình.

“Nha.” =.=

Cố sự của một mỹ thiếu niên chết đi sống lại muốn “Sa đọa”, được ông xã chính trực “Bài” các loại trở về.

Đây là một cố sự của cứu vớt và được cứu vớt.

Em là người yêu của anh, anh là ánh mặt trời của em.

Mạnh Đình: Thật vô nghĩa . . . . . .

Yến Tuy: Vợ anh nói đều đúng.

Ny Ny muốn văn nghệ một phen: Anh ~~ (con trai và lão “Công” nhà hắn đều ghét bỏ ta!)

Cầu nhận, cầu nhận, cầu nhận!

Hiện đại không tưởng, hào môn hướng, công sủng thụ, ngọt tới bùng nổ ~ chủ thụ, 1v1, HE.

Nội dung nhãn mác: Hào môn thế gia, tình hữu độc chung, điềm văn, hiện đại, giá không.

Keywords: Vai chính: Mạnh Đình (Meng, Ting), Yến Tuy (Yan, Sui) ┃phối hợp diễn: ┃ cái khác:

Note: truyện edit chưa nhận được sự đồng ý từ tác giả, thỉnh đừng mang ra ngoài. Edit xong sẽ share word.

8/5/2017 – 10/12/2017

——————————–

Spoil (by Tinhvặn)

Cả truyện là ngọt sủng tôi thích =w=

Cơ bản là công sủng thụ, cưng lên trời, cưng còn hơn ông cưng cháu, cha mẹ cưng con hiếm muộn.

Thụ sủng công, do não em nó rất chậm nên suy nghĩ luôn bộc trực đơn giản, thích thì nói thích, yêu là yêu, thích hôn anh liền nhào lên hun, ghét ai khác yêu thầm anh liền nói thẳng vô mặt tình địch. thụ tự nhận mình ngốc nên công tốt với thụ cái gì (như đút cho ẻm ăn, tắm cho ẻm, cõng ẻm) là thụ sẽ học tập, bắt chước làm như vậy với công (đút cho công ăn, kéo công dựa vào vai mình nghỉ mệt, đến nay chưa thành công cõng + tắm cho công….)

Công là gia chủ, đẹp trai giàu thông minh có quyền lực, mỗi tội gặp gia đình cực phẩm, người thương mình thì chết rồi, người thân không thích mình thì hại ảnh te tua.

Thụ thân phận ban đầu là con riêng rơi rớt nhà họ Mạnh, kiếp trước ẻm ngốc mơ được chút tình thân nên lao lực làm tới chết, kiếp này sống lại ẻm muốn dễ thở hơn nên lập chí ‘gả’ ra ngoài. Lúc nghe công dự tính cưới mình thì bé nó rất hăng hái thúc giục công mau lên cưới về. Công quen âm mưu quỷ kế, thấy thụ ‘yêu mình tha thiết mà thuần khiết’ như thế thì hơi bị thích, nhưng còn chưa yêu cậu, chỉ hơi đau lòng xíu thôi. (thật là một hiểu lầm đẹp)

Thụ đẹp xinh long lanh tô ánh trăng, cộng thêm trí não chậm nên ai cũng tưởng ẻm rất dễ dụ, dễ bị gặm. nhưng không, thụ trong mắt trong lòng trong thế giới trừ công ra chẳng thấy ai khác, người nào dám tới gần chưa kịp đụng vào ẻm là cho ăn đấm ăn đá thương luôn. thụ oánh nhau rất giỏi, cũng không có tam quan đạo đức như người bình thường, ghét thì xử nó thôi. bé nó luôn là chồng number 1, chồng nói gì cũng đúng, chồng uýnh người thì bé vỗ tay cổ vũ, thậm chí vô giúp một tay oánh cho chồng đỡ mệt. thậm chí chồng có nói mặt trời hình vuông thì ẻm cũng tin.

Công do hàng loạt chuyện buồn gia đình, từ nay có thụ đau lòng, sủng anh nên sợ nhất là mất thụ (thụ cũng sợ nhất mất công)

Mặt ngoài nhìn như hai người yêu nhau chóng vánh nhưng thật ra không phải. ban đầu công thấy thụ đẹp + ngây thơ + yêu mình tha thiết = có hảo cảm. Nhìn chung không ai chống cự nổi với người đẹp =w=

Thụ thấy công ban đầu chịu cưới mình thoát khỏi Mạnh gia + sẵn sàng dưa đồ ăn cho công + hay nói rằng anh tốt với cậu là lẽ đương nhiên (thụ được dạy phải làm mới có ăn, không có thứ gì được cho không) = công là người tốt, hơi bị thích anh nha, phải cố gắng thử yêu anh mới được! *nắm tay*

Nói chung thì nguyên truyện cao trào, âm mưu này nọ thì cũng nhiều, dàn trải nhân vật nhiều và rộng, nhưng 80% là công thụ ngọt các kiểu. vâng, các bạn không xem sao, thật ra nội dung âm mưu âm kê và nhân vật phụ cũng nhiều lắm, nhưng so với số page của truyện + khoảnh khắc công thụ ngọt ngào thì mấy thứ kia…chiếm 20% là cùng.

Ai thích coi sủng, ngọt thì cứ nhào vô đừng ngần ngại, bảo đảm không lôi không hố. cơ mà…coi chừng là dễ bị bỏ cuộc giữa chừng do sâu răng quá nhiều, truyện dài mà ngọt miết cũng dễ chán thật, công thụ hoàn toàn không cho dân tình cơ hội hóng ngược tâm, hiểu lầm =))

————————

Spoil (by Long Thiên Các)

Em là “tư sinh tử” của Mạnh gia, kiếp trước chịu đủ đau khổ cuối cùng bị bóc lột là chết. Em những tưởng thế là xong cũng xem như được giải thoát. Ai ngờ mở mắt ra em lại quay về lúc đang học trong trường biệt lập sắp tốt nghiệp. Đến gần ngày tốt nghiệp em được đón về Mạnh gia, kiếp này em quyết tâm làm phế sài chờ “được gả” đi để có thể mưu cầu đường ra khác. Vì ở Mạnh gia chỉ có 2 con đường cho tư sinh tử đó là “gả đi” để đạt được nhân tế hoặc bị bóc lột hết sức có thể. Kiếp trước em chọn cái sau, trở thành 1 điều hương sư (chế nước hoa) rồi bị quăng vào trụ sở thí nghiệm, bóc lột đến chết vì lao lực.

Kiếp này em quyết tâm mặc kệ tất cả làm 1 phế sài chờ gả đi. Nhờ vậy em gặp được anh. Nói tới anh thì phải kể tới bà mẹ kỳ ba của anh. Cắt ngang 1 đoạn để kể về gia đình anh (thật ra gần cuối mới nói rõ chuyện này).

Mẹ anh luôn tìm mọi cách gây ngột ngạt cho con trai, dù anh là con ruột bà ta. Thậm chí từ nhỏ bà ta còn từng 1 lần muốn bóp chết anh, lúc đó anh cũng biết, cho nên từ nhỏ anh đã không còn quyến luyến mẹ. Nói ra thì cũng do bà ta tự gây nghiệt mà ra. Gia đình bà ta vốn có 3 người con, nhưng con cả bị lạc mất nên từ nhỏ chỉ còn bà ta với người anh trai thứ 2. Mãi đến 1 ngày cha mẹ bà ta tìm được con cả, người con cả này từ nhỏ được 1 gia đình bình thường nhận nuôi, sau này khi đi học thì quen biết người thừa kế của Yến gia (cha anh công). Hai người yêu nhau. Sauk hi được nhận về nhà, thì bà tạ lại thích người yêu của anh cả, dung bất cừ thụ đoạn nào để chia rẽ 2 người nhằm chiếm vị trí thiếu phu nhân của Yến gia, nhưng cha anh công chẳng them đếm xỉa tới bà ta. Sau đó bà tán tận lương tâm tới mức thiết kế hại anh cả của mình, ai cũng nghĩ vị anh cả này đã chết, cha anh công đau đớn, muốn giết bà ta trả thù cho người yêu. Nhưng lúc này bà ta lợi dụng con đường bí mật để lấy tinh trùng của cha anh công làm thụ tinh nhân tạo (do ông từng đi hiến tặng). Lúc cha anh công muốn báo thù thì bà ta vác bụng bầu tới Yến gia khóc lóc kể lể, ông bà anh chưa biết giải quyết thế nào thì cha anh công không tin người yêu chết nên lên máy tìm kiếm sự thật. Sau đó tin máy bay rơi truyền tới. Bà ta lúc này đã mang thai nên ông bà anh không muốn con cháy Yến gia lưu lạc bên ngoài do đó mới cho bà ta vào nhà, nhưng chưa từng cho nhập gia phả, cũng chưa từng làm lễ, ngay cả thủ tục cũng không có. Bà ta xem như gả cho 1 cái bài vị. Cho nên bà ta hận cha anh công, dẫn đến hận lây con trai.

Quay lại đề chính. Anh lần đầu gặp em là do muốn tìm hiểu xem lần này đối tượng bà mẹ kỳ ba muốn ép cho mình là thế nào. Nhưng sau khi gặp em thì anh như bị trúng tiếng sét ái tình, có tình cảm với em. Sau đó quyết tâm đồng ý thuận theo rước em về nhà. Hai người như bơi trong mật ngọt, đi đâu cũng tú ân ái, chói mù mắt 1 đám cẩu độc thân. Em do lăn lộn trong trường trung học nên khả năng đánh đấm chả phải thường, đám bạn hay nói đúng hơn là đám công tử thế gia cùng thời với anh đều phục em làm chị dâu. Ngày xưa tụ hội là bị anh đánh vì tội lêu lổng gây chuyện, giờ là bị phu phu kép đánh. Nhưng cũng nhờ thế mà em xem như gia nhập vòng tròn. Sau này em nhất quyết không đi học nữa. Ở nhà mở viện nghiên cứu chế nước hoa. Nhưng đời đâu có đẹp như mơ, đám tra kia lại trồi dậy. Đến đây phải kể tới Mạnh gia.

Xen ngang 1 tí. Mạnh gia chủ có 2 bà vợ, 1 bà là cưới hỏi đàng hoàng, có thể nói là nguyên phối hay dòng chính hoặc đại phòng, 1 bà là tiểu tam hay nhị phòng. Đại phòng sinh được 1 đứa con trai. Nhị phòng thì 2 đứa. con thứ của nhị phòng cũng chính là “cha” em, là 1 kẻ phong lưu, em cũng “có thể tính” là nợ phong lưu của ông ta. Từ nhỏ em không được yêu thương “mẹ” em vứt bỏ em, mụ nhị phòng tới tìm em trong cô nhi viện đem cho “bà ngoại” em nuôi. Mụ già đó chả thương gì em, suốt ngày chả quan tâm, đến mức em bị đói mà phải lấy thuốc trong nhà cho là thức ăn mà nuốt vào, dẫn đến sau này em bị kháng cự việc uống thuốc rất nặng. Chẳng những thế, mụ ta còn câu kết với mụ nhị phòng của Mạnh gia hại em suýt nữa bị cưỡng bức, sau đó em đâm lão già định làm hại em kia, khiến em chỉ chút nữa là bị khép tội giết người, lúc đó em chỉ có 14, 15 tuổi, em bị shock tâm lý. Sau đó thì mụ nhị phòng đưa em vào trường biệt lập rồi ngầm phái người tra tấn cho em dung thuốc tâm lý khiến cho trí lực em bị ảnh hưởng, người nhìn cứ ngơ ngác ngốc ngốc.

Đến đây thì phải kể tới thân thế của em và lý do tại sao mụ nhị phòng kia lại làm vậy. Em là con út Tiêu gia, nhưng ngày xưa Tiêu gia gặp phải tập kích mẹ ruột em suýt nữa cũng chết theo. Em thì bị bắt cóc, người mà em tưởng là “mẹ” thì chính là đồng đản, mụ ta thiếu tiền nên gia nhập vào tổ chức này, ban đầu định đem con ruột gán nợ, nhưng sau đó thì thấy được em thế là ẳm em tới chuộc con mụ về. nói trắng ra đứa bé đó không phải con của Mạnh gia, là con của 1 chi Yến gia ở hải ngoại, mụ này cũng đủ lăng loàn, cũng có bản lĩnh làm hài lòng đàn ông, có mặt đẹp. Cho nên mới khiến lão tam Mạnh gia nhớ mãi không quên. Mụ nhị phòng thì khi biết được em không phải là cháu mụ từ ngày mới gặp em trong cô nhi viện. Mụ biết em là con Tiêu gia, nhưng do hận mẹ ruột em và bà ngoại em mà mụ mới gây ra 1 loạt chuyện như vậy với em. Nói ra thì đây cũng là 1 con mụ lăng loàn. Mụ từng con của người hầu của bà ngoại em, bà ngoại em đối xử với mẹ mụ rất tốt. Ngay cả đối xửa với mụ cũng tốt nốt. Riết rồi khiến cho tâm hư vinh của mụ phá triển, sau khi được cho đi ngước ngoài tu nghiệp, thì mụ gặp ông ngoại em đang đi công tác bên đó. Mụ dụ dỗ ông ngoại em, 2 người 1 chân, nhưng sau thời gian công tác ông ngoại em cắt đứt với mụ. Cho mụ tiền và bảo mụ rời đi, vì ông ngoại em chỉ là gặp dịp thì chơi chứ vẫn yêu gia đình (ta khinh dạng đàn ông này). Mụ hận bà ngoại em và cả mẹ em vì mụ cho rằng vì hai người mà ông ngoại em mới bỏ mụ, vì 2 người cả trở hạnh phúc của mụ. Sau này mụ lại dụ dỗ gia chủ Mạnh gia, leo lên làm nhị phòng Mạnh gia. Đến khi gặp em thì mới có 1 loạt chuyện sau này. Còn kể về người mẹ tiện nghi kia của em thì bà ta cũng là dạng lăng loàn dụ dỗ Yến gia công tử xong, thấy gia đình người ta phản đối thì làm ra vẻ đau khổ ra đi khiến ông ta nhớ mãi không quên, sau đó về nước đổi tên thì lại dụ dỗ lão tam Mạnh gia. Sinh con ra thì biết là của Yến gia, cho nên sau này quay lại muốn giành gia sản với người thừa kế được chọn của Yến gia.

Quay lại đề chính, 1 đám nhân tra nhảy ra nhảy nhót, muốn ám hại em và anh, cuối cùng mới biết ra chuyện xưa còn liên quan tới tư sinh của Tiêu gia, lão này là con rơi của ông nội ruột em, xếp hang lão tam. Lão này cũng rất tự cao, cũng có bề ngoài, chẳng những câu dẫn tiểu thư Yến gia, cô ruột anh công, sau đó lại dây dưa khiến cô anh mất hết danh dự vì theo đuổi lão, ngay cả bị thất thân rồi sinh con trai nhưng không biết là con ai. Lão ta không phải không có tình cảm với cô anh, nhưng vì đứa con đó mà có khúc mắc, sau này khi biết ra chuyện của cha anh ngày xưa có 1 phần do lão chen vào tham gia thì cô anh dứt khoát vứt bỏ. Điều tra sâu thêm thì ngày xưa lão và mẹ anh từng là tình nhân nhưng mẹ anh gặp cha anh thì dứt khoát bỏ gánh chạy đi dung thủ đoạn đeo theo cha anh. Lão hận cha anh vì việc đó nên mới bày mưu kế cho mẹ anh làm ra những chuyện sau này. Thêm vào đó chuyện của em cũng có 1 phần do lão ta tham gia. Tiêu gia có đến 3 đứa con trai, lão nhị có vợ nhưng không sinh được con trai nên vợ ông ta bị áp lực lớn, mà lúc này mẹ em đã sinh 3 đứa con trai. Mụ ta dần bị vặn vẹo, tìm đủ thứ đàn ông cả lão tam Tiêu gia cũng có 1 chân, chỉ mong sinh được con trai, vì cho rằng chồng không có khả năng. Nhưng vẫn chỉ sinh ra 2 đứa con gái, may mà trong đó 1 đứa là con của chồng bà ta đưa còn lại là con kẻ thù của Tiêu gia cũng là chủ mưu cuộc tấn công khiến em bị bắt cóc. Sau khi điều tra được sự thật thì anh bắt tay chuẩn bị đám trả, lúc này cha anh cũng quay về, ông không chết, vị con cả kia cũng không chết nhưng bị liệt, trong suốt nhiều năm ông tìm cách chữa nhưng chưa được mà 1 phần là do còn khúc mắc cho nên cũng không quay về. Sau đó cha anh và anh bắt tay giải quyết kẻ chủ mưu muốn tấn công Yến gia, lúc này kẻ thù có trợ giúp của 1 nhân sĩ trọng sinh khác, hắn vốn cũng chỉ là hoàn khố, cho nên kiếp trước mẹ anh mới ép anh cưới hắn, hắn không quý trọng, sau khi nghèo túng chết đi, thì TS, giờ muốn giành lại anh, kiếp này thay đổi làm người có chí cầu tiến, nhưng vì vậy mà mẹ anh chuyển mục tiêu sang em. Vì vậy hắn hận, lại them hại em mấy lần bị anh chỉnh đến mức đuổi ra khỏi nhà, bây giờ bắt tay với kẻ thù muốn hại anh.

Cuối cùng dĩ nhiên là ngược nhân tra thành tra tra. Anh và em hạnh phúc bên nhau, Yến gia đứng vững ở đỉnh của giới hào môn. Em thành điều hương sư nổi tiếng thế giới, thương hiệu được người ta chạy theo như vịt, em còn chế riêng cho anh 1 loại dùng riêng.

Truyện nói chung là tạm được, độ dài cũng khá lớn, tình tiết tạm ổn, không quá mức nhạt, cũng có kịch tính, nhưng chưa tới mức xuất sắc, có lẽ do phần xây dựng tính cách nhân vật cho nên tình cảm đi hơi nhanh, nhìn chung thì vẫn còn trong tầm kiểm soát, chưa tới mức lạn vĩ. Truyện giải trí ổn.

———————–

Review (christinespersonalblog.wordpress.com)

Tác phẩm này như một viên kẹo bọc đường đặc biệt. Ăn rất ngọt, rất ngon, nhưng nếm kỹ sẽ cảm giác có chút chua xót, có chút cay đắng. Đọc truyện cảm thấy Mạnh Đình rất ngoan, nhu thuận, đáng yêu, chu đáo cẩn thận. Song đằng sau đó là cả một bi kịch, cả một kiếp đau khổ. Truyện là thể loại ngọt sủng, ngọt đến ê răng, tôi ngoài việc ngưỡng mộ tình yêu của hai nhân vật chính, còn thấy cảm động. Tôi đọc truyện này rất tỉ mỉ, chậm rãi, thưởng thức đầy đủ vẻ đẹp, xấu của nó. Bản thân tôi còn ngạc nhiên khi chính mình có thể đọc chậm được đến mức ấy. Mới đầu cũng không tính viết review dài. Sau nửa truyện thì thay đổi ý nghĩ ngay. Tôi cần một bài dài ghi lại những chi tiết ngọt nhất để nhâm nhi lại khi cần.

Mạnh Đình có rất nhiều ưu điểm, tựa như kim cương chưa được mài giũa. Thế nhưng chẳng hiểu sao mọi người đều dựa vào thân thế cùng ấn tượng ban đầu mà đánh giá thấp cậu, càng ngày càng biến cậu trở nên khác biệt. Kiếp trước Mạnh Đình không trực tiếp tiếp xúc với ai, học xong là bị nhốt vào phòng thí nghiệm, hầu như không có giao lưu xã hội. Nhưng cậu không phải là một tờ giấy trắng không biết gì. Cậu nhạy cảm với thiện ác, mẫn cảm với cảm xúc, kể cả đó chỉ là phát ra từ một ánh mắt. Kiếp này cậu gặp Yến Tuy, Mạnh Kỳ, Chân Hàm, Cố Lãng, Chung Minh, Yến Mạn Gia….và chưa từng ai không khen cậu đáng yêu, ngoan ngoãn.

Ban đầu Mạnh Đình muốn khẩn cấp kết hôn chỉ là vì ăn ngon, ngủ ngon. Yêu cầu ban đầu của Mạnh Đình với Yến Tu cũng là thấp đến thái quá như vậy. Song dần dần cậu thật sự chìm trong tình cảm với Yến Tu. Ngay khi vừa gặp đã là lưu lại dấu ấn trong lòng nhau, đã định trước một tình yêu rung động lòng người. Qua hai, ba lần gặp, tình cảm đã trở thành thích. Qua một tháng, đã trở thành yêu. Tình yêu đến có chút vội, lại không tạo cảm giác không đúng, mà tạo ra suy nghĩ đáng ra nên gặp nhau sớm hơn, sẽ còn có thể hạnh phúc nhiều hơn. Hôm đi lĩnh chứng kết hôn, Mạnh Đình đã nói: “Chúng ta thật xứng”, và cậu ôm chặt giấy hôn thú để thỏa mãn cảm giác thiếu an toàn của mình.

Khi gặp Yến Tuy lần đầu, cảm xúc của Mạnh Đình rất đơn giản. Cậu hài lòng vì cuối cùng mình có thể gả đi. Cậu vui vì Yến Tu rất tốt, không chê cậu ngốc, không chê cậu vô dụng, còn cho cậu ăn cơm. Một tô cơm trứng chiên hoàn toàn mua được trái tim Mạnh Đình lúc đó. Cậu còn vui hơn khi phát hiện chỉ cần Yến Tu ôm, cảm nhận được sự an toàn bên Yến Tu, cậu không gặp ác mộng nữa. Giấc mộng về cái chết kiếp trước ám ảnh cậu suốt thời gian dài sau khi trùng sinh đã thua trước khí tức ấm áp của Yến Tu.

<<

“Ngủ ngon giấc không?”

“Không ngủ ngon như khi ngươi ôm ta”.

Mạnh Đình xê dịch chính mình, chậm rãi hướng đến trong ngực Yến Tu, thanh âm như trước trầm thấp: “Ta cuối cùng là gặp ác mộng, nhưng ngươi ôm ta, ta liền không nằm mơ”.

>>

Mạnh Đình luôn chân thành, thẳng thắn, nói trắng ra. Như khi cậu nói Yến Tuy: “Ta chỉ có mặt xinh đẹp, ngươi toàn thân đều xinh đẹp”, thật sự là vì trên cơ thể của cậu có sẹo lưu lại từ nhỏ chịu áp bức, lòng bàn tay của cậu có một vết sẹo sâu khi cậu cố giết người năm 14 tuổi. Những câu nói từ chân tâm, đầy nghiêm túc không quanh co của Mạnh Đình khiến ai nghe cũng xúc động kỳ lạ.

Cậu dùng từ không tốt, tư duy có chút cứng ngắc, khi khen Yến Tuy chỉ biết nói: “Yến Tuy, ngươi thật tốt”. Đơn giản thế thôi, nhưng hơn hẳn khen ngợi hoa mỹ. Đối với một người tự ti, không có bất kỳ tiền bạc, hay quyền lực có thể giúp đỡ Yến Tuy, lại được Yến Tuy yêu thương săn sóc, cho một gia đình, một nơi nương tựa, quả thực là một dạng “đấng cứu thế”.

Cậu có thể nói thẳng vào vấn đề, chọc đúng tim của mọi người. Tính cách này của cậu khiến kẻ thù giận dữ, trả thù đánh mặt rất đã. Tuy nhiên đôi lúc, đối với người có hảo cảm muốn đối tốt với cậu thì có thể tạo thành thương tổn, tỷ như Tô Dương ở nước F tặng cậu bông hoa và bị ném ngay lập tức, hay như Mạnh Kỳ quan tâm đổi lại là không để ý, Tiêu gia thì hơi chịu lạnh nhạt (trừ mẹ ruột Ninh Chu). Thực ra thì mọi hành vi cử chỉ đều phù hợp với nhân thiết của Mạnh Đình. Không có chỗ nào sai sót cả. Cho nên tôi rất thông cảm. Nhưng thông cảm không có nghĩa là thích. Quả thật có vài người sẽ khó chịu khi Mạnh Đình cư xử như thế, tôi cũng vậy. May là hỗ động giữa Mạnh Đình và Yến Tuy gỡ gạc lại rất nhiều. Xét một góc độ khác, Mạnh Đình nhồi đầy lòng mình bằng Yến Tuy, không có khả năng phân tâm để ý người khác.

Cậu luôn là hiểu chuyện. “Ta không phiền lụy, ngươi mới mệt. Ngươi phải nuôi ta, thật sự là quá cực khổ”, cậu đã trả lời như thế khi Yến Tuy hỏi cậu có mệt không. Yến Tu an ủi nói không khổ cực, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc: “Vất vả, ta đều thấy được”.

Cậu không quá giỏi giao tiếp xã hội, không tiếp xúc nhiều loại người, thêm vào phản xạ hình cung hơi dài, chứ hoàn toàn không ngốc. Có đôi khi Mạnh Đình rất rõ ràng đúng sai, âm mưu, hay là lòng người. Cậu nhạy cảm với thiện ác, cũng thông thấu tình người. Tính cách của cậu không để cậu nói xa xôi khuyên nhủ người khác. Cậu có gì nói nấy, đâm thẳng vào vấn đề, lại là điều rất nhiều người cần. Chỉ là có chút xót xa. Mới có 18 tuổi, Mạnh Đình lại như nhìn thấu sinh tử, nhìn thấu hồng trần vậy.

<<

“Cô cô xác định gã yêu người sao?”

“Ta không biết…”

“Đến việc nhượng người xác định tình cảm đều không làm được, hắn không yêu người…. Tựa như Yến Tuy yêu ta, cho nên hắn luyến tiếc khiến ta khổ sở, khiến ta bất an. Hắn sẽ rõ ràng xác thực mà nói cho ta biết, mà còn có thể làm ta cảm giác được tình yêu của hắn”.

“Gã không yêu người, cho nên người khổ sở, người bất an, gã tất cả nhìn không tới”.

>>

Không phải triết lý văn vẻ, rất đơn giản, ai cũng nhìn ra, nhưng lại hợp tình hợp lý không thể phản bác. Khi tôi cần lời khuyên, tôi cũng thích kiểu rõ ràng như của Mạnh Đình thế này.

<<

“Ngươi nói ta còn có thể gặp được người ta yêu, cũng yêu ta sao?”

“Ta không biết, có lẽ có thể, có lẽ không thể. Nhưng người nếu là không thể buông xuống những cái đó, liền hoàn toàn không thể”.

>>

Càng đọc truyện, càng phát hiện ra nhiều bóng ma tâm lý của Mạnh Đình. Cậu rất tốt, cực tốt, tốt đến mức nhượng người đau lòng.

<<

Cậu biết Yến Tuy là sợ cậu nhàm chán. Cậu sẽ không. Cậu chính là không có di động cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Trải qua một ít việc đặc biệt, cậu không sợ nhất chính là nhàm chán.

Cậu có thể ở một người trong một thời gian thật dài, thật dài, có thể nghĩ rất nhiều chuyện, cũng có thể cái gì đều không nghĩ. Chỉ cần không để cậu đói, mặt khác đều dễ nói.

>>

Lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, cậu bị bắt cóc, bị bán đến cô nhi viện. Cả mẹ và bà ngoại của cậu đều là giả. Nhưng bà ngoại giả đó lại lấy danh nghĩa nuôi nấng cậu mà thu tiền của Mạnh gia đi đánh bạc, hoàn toàn bỏ mặc cậu tự túc. Mạnh Đình bị nhốt trong nhà nhiều ngày liên tiếp, đói cũng phải chịu đựng. Năm Mạnh Đình tám tuổi, cậu mặt trắng bệch, tóc khô vàng, trong mắt chỉ có luống cuống và sợ hãi. Năm chín tuổi, cậu bệnh nặng, suýt chút nữa là chết. Bệnh hơi tốt lên, Mạnh Đình bị tống đến một trường tiểu học. Một đứa trẻ chưa từng trải qua dạy dỗ, giáo dục, làm sao có thể hòa nhập vào xã hội? Có thể ở lớp nghe hiểu được đã là vô cùng khó khăn. Tuổi tác lớn, một chữ không biết, hỏi không trả lời, xung quanh hết thảy đều lạ lẫm, bạn bè và giáo viên không thích cậu, cô lập cậu. Mạnh Đình còn thành nạn nhân của bạo lực học đường. Thi thoảng bà ngoại cậu mới nhớ ra cho cậu ít tiền. Hàng ngày cậu trải qua như thế, bị đói, bị đánh. Năm mười bốn tuổi, cậu bị dâm loạn bởi tình nhân của bà ngoại. Cậu suýt giết người, và cậu thực sự đã muốn giết gã kia. Rồi cậu bị đưa đến một trường trung học chuyên dành cho học sinh hư đốn, cần cải tạo. Nơi đó không khác gì đối đãi với người bệnh thần kinh, ngày ngày cưỡng chế uống thuốc an thần, cưỡng chế tiêm. Cậu kháng cự thì phải trải qua hậu quả đáng sợ đến mức không muốn nghĩ lại. Ba năm đó rất thê thảm.

Trước khi gặp được Yến Tuy, Mạnh Đình chưa từng có một ngày vui vẻ, kiếp trước cũng thế, mà kiếp này cũng thế. Yến Tuy là người đầu tiên dùng ấm áp bao trùm lấy cuộc sống của cậu, nên dễ dàng tiến vào trái tim cậu. “Yến Tuy, lúc này đây ta nhất định phải nói cám ơn. Ngươi là…người thứ nhất đến thăm ta”.

Đói đến ngoan, cậu ăn thuốc thay cơm, thuốc gì cũng tống vào mồm, hình thành bệnh nghiện thuốc, khỏi một chút thì bị ép uống thuốc ở trường trung học. Điều này mới tạo nên nỗi ám ảnh uống thuốc về sau. Lúc Mạnh Đình bị ốm, là lúc cậu yếu ớt nhất. Nhưng cậu không thể uống thuốc mà chỉ có thể chịu đựng. Nghe lời Yến Tuy, thử uống thuốc, cậu cả người lạnh run, sợ hãi, bi thương, khiến người khác nhìn mà thấy đau. Bị Tô Tư Vũ cùng Mạnh Tiêu hạ thuốc an thần, cậu cả người phấn khích, có khuynh hướng bạo lực, chỉ có thể bài xích mọi người, tự nhốt trong phòng tối qua hơn một ngày. Cậu cũng không dám tiếp xúc với Yến Tuy. Yến Tuy ép cậu, cậu chỉ có thể tự thôi miên rằng đây là Yến Tuy, không thể tổn thương. Cũng là vì Yến Tuy, cậu tập dần làm quen với uống thuốc. Cậu muốn sống trăm tuổi cùng Yến Tuy, không uống thuốc thì không thể khỏe mạnh để hoàn thành điều đó.

Cậu ủ dột, cậu ít lời, đều là một cách tự bảo vệ bản thân. Chỉ có đối với Yến Tuy, cậu mới không cố kỵ mà bộc lộ ra tính cách thật sự, cũng là nét hấp dẫn của chính cậu. Cậu luôn lo sợ mình không xứng với Yến Tuy. Cậu nghĩ sau khi trùng sinh, cực kỳ may mắn mới gặp Yến Tuy, lấy Yến Tuy. Cậu coi Yến Tuy là tất cả. Vì thế nếu Yến Tuy có chút ác ý hay hành động nào đó không thỏa đáng, cậu sẽ lại trở về mai rùa của mình. Và muốn cậu lần nữa chui ra, chắc chắn phải tốn không ít công sức, chứ không đơn giản như hiện tại. Điều cậu sợ nhất là Yến Tuy không cần cậu, không để ý đến cậu. Một lần Yến Tuy tức giận không nói chuyện với Mạnh Đình đã làm cậu thực sự sợ hãi. Muốn ly gián Mạnh Đình và Yến Tuy thực sự không thể. Mạnh Đình coi Yến Tuy là tốt nhất, chắc chắn sẽ không rời đi trước. Có thể làm Mạnh Đình thương tâm không phải là ly gián, mà là Yến Tuy có khả năng không yêu cậu. Đến lúc đó cậu sẽ tự rời đi.

<<

“Yến Tuy, phải làm sao đây, ta đã không thể rời đi ngươi”.

Tình đến sâu bên trong, rời đi đối phương thật sự không khác gì vứt bỏ một phần thân thể. Cái loại dứt bỏ đau đớn cả đời, có dũng khí chết thì hoàn hảo, còn sống thì liền thật sự sống không bằng chết.

Mạnh Đình nói không tự giác nhiều chút ưu sầu. Yến Tuy vừa lòng mà gợi lên môi. Hắn vỗ về Mạnh Đình mặt nghiêng, cũng không giấu diếm nội tâm của chính mình: “Ngươi không phải sợ. Ta cùng ngươi giống nhau”.

Hắn cũng không thể không có Mạnh Đình, cho nên không quản là dùng thủ đoạn gì, hắn cũng sẽ không để chuyện này phát sinh.

>>

Thật may Yến Tuy sẽ không để cậu thiếu cảm giác an toàn như vậy.

<<

“Ngươi rất nhận người”.

“Vậy phải làm như thế nào mới tốt?”

“Không liên quan đến ngươi. Là bọn hắn không tốt. Ngươi đều đã cùng ta kết hôn…. Nếu không ta đem giấy hôn thú của chúng ta cho bọn hắn nhìn xem?”. Mạnh Đình nhìn ánh mắt từ bốn phía quét tới, một đám ánh mắt đều thẳng, cậu liều lập tức phủ định biện pháp này. “Bọn họ phỏng chừng sẽ muốn xé giấy hôn thú, cái này không thể được… Thật đáng ghét, ngươi đều đã là người của ta…”

“Không lo lắng, bọn họ không dám”.

Bọn họ ở trước mặt hắn, sẽ không như Mạnh Đình dám liêu dám nói, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ hắn khí tràng, càng trọng yếu hơn là, hắn thực xác định chính mình sẽ không bị người khác ngoài Mạnh Đình câu đi.

Mạnh Đình chuyển nhãn châu, suy nghĩ một hồi lâu, mới gật gật đầu: “Có lẽ, ta hẳn là biến đến giỏi một chút, như vậy, ta có thể đồng thời cùng ngươi đuổi người”.

Yến Tuy còn không có ứng nói, Mạnh Đình chính mình lại lắc đầu: “Không đúng, ta vốn là vô dụng, không thể trở thành tốt hơn”.

“Ngươi đánh nhau rất lợi hại, như thế nào sẽ vô dụng? Ngươi sẽ chiếu cố Đại Hoàng cùng Mao Cầu, như thế nào sẽ vô dụng? Ngươi thành thật đơn giản, chân thành dũng cảm….”

>>

Khi được chọn nuôi dưỡng động vật, Mạnh Đình chọn chó mèo hoang, vừa bị thương nặng, lông mao xấu xí. Nhưng cậu thấy chúng giống mình, hoang dã, bị người bỏ rơi. Đồng bệnh tương liên khiến cậu đồng cảm và thương xót chúng. Chúng cũng không phụ lòng cậu, ngoan ngoãn, nghe lời, và càng lớn càng xinh đẹp. Tựa như Mạnh Đình, càng ngày càng lột xác.

Mạnh Đình không biết thích là gì, yêu là gì, quan tâm một người là như thế nào…song cậu nguyện ý học tập, nghiêm túc tìm hiểu cách đối với Yến Tuy tốt nhất. Cậu học cách hôn để không cắn phải môi Yến Tuy. Cậu mỗi sáng sớm đều cười tươi cho Yến Tuy một nụ hôn và nói chúc buổi sáng. Cậu từng vỗ chính mình bả vai: “Ngươi dựa vào ta đi, ta cũng có thể cho ngươi dựa vào”. Cậu chúc Yến Tuy ngủ ngon, ăn ngon, bởi vì cậu chưa học được cách nói lời tâm tình, cho rằng những điều bình thường xuất phát từ chân tâm là tốt nhất. Ngoài ý muốn, nó thực sự rất tốt, thực sự làm người cảm động. Yến Tuy chăm sóc cậu như thế nào, cậu nhớ tỉ mỉ rồi lặp lại y như thế. Cậu sẽ chăm sóc Yến Tuy khi hắn ốm, cậu gắp thức ăn cho Yến Tuy để hắn ăn được nhiều, còn thỏ thẻ: “Ngươi mỗi ngày đều khổ cực như vậy, muốn ăn nhiều”. Cậu cùng chó mèo ra ngoài cửa chờ Yến Tuy trở về. Yến Tuy hạnh phúc vì điều này nhưng lo ngại trời gió to, cậu chỉ nói: “Ta về sau mặc hơn một bộ đồ rồi chờ ngươi đi? Ta… Không, là chúng ta, chúng ta đều muốn sớm một chút nhìn thấy ngươi”. Cậu nhớ kỹ từng lời Yến Tuy nói, nhớ kỹ mỗi lời hứa giữa họ, dùng chân tâm đối xử tình cảm này. Một Mạnh Đình như thế, đến tôi còn muốn yêu nữa, nói chi là Yến Tuy trực tiếp nghe, trực tiếp hưởng?

Mạnh Đình không xác định được tình cảm của mình có phải là thích, có phải là yêu không, nên không muốn nói với Yến Tuy. Yến Tuy nguyện chờ đến khi cậu rõ ràng. Thực ra thì Mạnh Đình là yêu Yến Tuy từ rất lâu rồi, chỉ là cậu không hiểu yêu, nên không dám khẳng định mà thôi. Khi khẳng định được, cậu không có bất luận cái gì do dự cùng chần chờ.

<<

“Yêu là ngươi. Ngươi chính là tình yêu của ta, toàn bộ tình yêu của ta.”

Mạnh Đình cũng không biết Yến Tuy có thể lĩnh hội ý tứ của cậu không, cậu nắm tay hắn, đè lại lồng ngực của hắn: “Ta muốn cho ngươi toàn bộ những gì ta có thể cho. Ta muốn ngươi vui vẻ, muốn ngươi cái gì cũng tốt”.

Nếu có một ngày, cậu nhất định phải làm lựa chọn có lợi giữa chính mình và Yến Tuy, cậu nhất định chọn Yến Tuy. Cậu muốn hắn tốt, muốn hắn tốt bất chấp mọi điều kiện”

>>

Mạnh Đình từ nhỏ chịu người sỉ vả, trêu chọc, nên sinh ra tâm lý tự ti. Kiếp trước, muốn chứng minh mình có ích, cậu đã bị đẩy vào phòng thí nghiệm. Đời này, cậu đi theo đường “phế vật”, càng cảm thấy mình vô dụng. Cho nên cậu thường hay nói mình không tốt, mình vô dụng. Có khó chịu, có tức giận, nhưng chủ yếu tôi vẫn là thương cậu nhiều hơn. Cậu cũng không bi quan, lùi bước. Từ khi lấy Yến Tuy, cậu càng cố gắng thay đổi để xứng với Yến Tuy hơn.

<<

“Ta rất không giỏi… Ta trừ bỏ có thể giúp ngươi đánh nhau, mặt khác cũng không làm được”

“Bất quá, ta sẽ bên ngươi. Chỉ cần ngươi còn muốn ta, ta liền sẽ vĩnh viễn bên ngươi”

Bất ly bất khí, vinh nhục cùng hưởng, chính là hứa hẹn của Mạnh Đình với Yến Tuy, Tuy rằng hắn cũng không xác định Yến Tuy có cần hay không, nhưng đây là toàn bộ tâm ý của hắn.

>>

Mạnh Đình luôn trân trọng mỗi người đối cậu có thiện ý. Cậu nghiêm túc cảm ơn họ. Có vẻ khách sáo, nhưng là thật tâm cảm ơn. Bởi vì, từ nhỏ đến lớn, số người nguyện đối tốt với cậu chắc đếm trên đầu ngón tay. Cho nên với cậu, Yến Tuy tốt nhất, thành người quan trọng nhất. Không có Yến Tuy sẽ không có Mạnh Đình. Cậu không còn một mình, mà còn một người vững vàng cho cậu chỗ dựa.

<<

“Ngươi phải nhớ kỹ, ta đối với ngươi tốt là đương nhiên”

Những lời này chỉ đối Mạnh Đình nói, mà không phải đối với người ở vị trí “vợ”. Điểm này trong lòng Yến Tuy rõ ràng vô cùng.

Đối một người tốt, cùng đối với một người phụ trách là bất đồng. Mạnh Đình với hắn mà nói, từ ban đầu chính là bất đồng.

>>

Yến Tuy có thể nói là kỳ ba trong giới hào môn thế gia này. Giữa một đám hoa hoa công tử, Yến Tuy không có nụ hôn đầu, nói chi đến lên giường với ai. Tôi không quan trọng việc khiết hay không, nhưng không phủ nhận điều này tăng hảo cảm của tôi với Yến Tuy. Tôi đánh giá cao việc Yến Tuy tàn nhẫn cắt đứt ảo tưởng của mấy người không an phận, kể cả như Đặng Vũ, biết có tình cảm ngoài tình bằng hữu là cắt đứt quan hệ luôn. Điều này chứng minh Yến Tuy muốn Mạnh Đình cảm nhận được sự an toàn, tin tưởng hắn, và hắn cũng chỉ cần mỗi tình yêu của Mạnh Đình thôi.

<<

Mí mắt Mạnh Đình run rẩy, các loại cảm xúc tiếp tục tại trong mắt lên men. Cậu nhìn Yến Tuy đăm đăm, hồi lâu sau, cậu mới trịnh trọng gật đầu.

Cậu vẫn luôn đều bị bảo không có gì là đương nhiên. Chính là Yến Tuy thường nói cho cậu biết, cậu ăn no ngủ ngon là đương nhiên. Hắn đối cậu tốt cũng là đương nhiên.

Cậu không biết ai đúng ai sai, cũng không cần biết. Cậu chỉ biết là cậu thích như vậy cùng hắn nói chuyện, như vậy đối xử với Yến Tuy.

Đương nhiên, cậu cảm thấy phần này “đương nhiên” là đối lẫn nhau. Ngày sau cậu cũng sẽ đối Yến Tuy tốt, tốt như một lẽ đương nhiên.

>>

“Yến Tuy, cùng ngươi kết hôn thật tốt”.

Yến Tuy thực sự yêu Mạnh Đình. Lần đầu gặp hắn đã rơi vào tình yêu. Khi Mạnh Đình ốm, được mang về từ Mạnh trạch, Yến Tuy không để ý mang Mạnh Đình vào phòng ngủ, lãnh địa tư nhân của mình. Yến Tuy mang Mạnh Đình đi công ty. Yến Tuy luôn để Mạnh Đình bên cạnh, luyến tiếc tách ra. Yến Tuy cho Mạnh Đình 10% cổ phần công ty, dưới danh nghĩa phu nhân gia chủ, để khẳng định vị trí của Mạnh Đình và không cho những kẻ rảnh việc đến gây sự. Yến Tuy vì Mạnh Đình mà thay đổi rất nhiều quy tắc của bản thân, một cách tự nguyện, một cách tự nhiên. Mạnh Đình có thể ảnh hưởng đến tâm tình và quyết định của Yến Tuy, và Yến Tuy vui vẻ vì điều đó. Mạnh Đình dạy Yến Tuy biết được thế nào là tình yêu thực sự, khiến Yến Tuy trải qua hạnh phúc, trải qua rung động, ghen tỵ, yêu thương, tự hào…. Tôi thấy bản thân Yến Tuy cũng rất thích việc Mạnh Đình toàn tâm toàn ý dựa dẫm chính mình.

<<

“Yến Tuy, ta nghĩ muốn”.

“Lặp lại lần nữa…”

“Yến Tuy, ta thích cùng ngươi làm tình”.

>>

Yến Tuy cũng thật hưởng thụ quan tâm chăm sóc của Mạnh Đình, dù là Mạnh Đình học chính là cách dỗ trẻ con. Nhưng đây là nét đáng yêu của Mạnh Đình.

<<

“Ngươi làm sao vậy? Ngươi hôm nay giống như không phải rất vui vẻ? Ai chọc giận ngươi đi?”. Mạnh Đình lại đặc biệt chân thành hỏi một câu, sau đó hắn đau lòng mà cấp Yến Tuy nhu nhu ngực, “Không tức giận, không tức giận nha”.

>>

Mạnh Đình dám nói thẳng lòng mình, lại chính là khiến Yến Tuy không thoát ra được. Ánh mắt Mạnh Đình luôn chuyên chú, luôn chỉ có một mình hình ảnh của Yến Tuy. Mỗi lần Mạnh Đình nhìn Yến Tuy rồi chân thành: “Ta thích ngươi, rất thích, rất thích”, hay là: “Ta thích ngươi, thích ngươi nhất, rất rất rất thích ngươi… Rất nhiều, rất nhiều cái rất thích ngươi”, Yến Tuy tâm không nhuyễn mới lạ.

<<

“Ta trước kia không có gia nhân, nhưng hiện tại ta có ngươi. Yến Tuy, cám ơn ngươi”.

>>

Mạnh Đình sau trùng sinh không có quá nhiều thương tâm khổ sở, hay là phẫn nộ cừu hận. Những điều đó rất mệt mỏi. Cậu chỉ muốn sống tốt một kiếp. Sau khi gặp Yến Tuy, cậu càng tập trung vào việc xây dựng và giữ gìn hạnh phúc của mình.

<<

“Ta sẽ nhìn tới được ngươi”. Mạnh Đình tự giác nói, hắn cọ cọ hai má Yến Tuy, “Không cần nhìn, ngươi đều ở trong mắt ta. Không, không chỉ trong mắt, trong lòng, trong đầu, tất cả đều có ngươi.”

>>

Mạnh Đình may mắn khi gặp Yến Tuy, Yến Tuy cũng may mắn khi gặp Mạnh Đình. Ban đầu là Yến Tuy cho Mạnh Đình vật chất, Mạnh Đình trả lại bằng tình cảm tinh thần, thứ Yến Tuy thiếu nhất. Cho nên, với Yến Tuy, Mạnh Đình là trên trời rơi xuống, “khả ngộ bất khả cầu”, rất quý giá. Trong mắt những kẻ hào môn thế gia, Mạnh Đình không xứng đáng với Yến Tuy. Tôi thì thấy không có gì xứng hay không xứng ở đây. Mạnh Đình có nhan sắc, có nhân cách, có tài năng, chỉ là cậu vì cái mác “tư sinh tử” mà bị người vùi dập tất cả thôi. Nói chung là qua thời gian dài, không có ai dám nói hai người không yêu nhau thật lòng. Họ có yêu nhau không, nhìn không khí giữa họ là biết.

<<

“Gặp được ngươi, ta hạnh phúc. Thích ngươi, ta hạnh phúc. Yêu ngươi, ta cũng hiểu được hạnh phúc. Chính là hiện tại, ta cũng là hạnh phúc, bởi vì ngươi ôm ta. Ngươi chính là hạnh phúc của ta”.

>>

Mạnh Đình sống trong bóng tối, lại luôn hướng đến dương quang đi. Và may mắn cậu đã gặp được dương quang của đời cậu, Yến Tuy. Yến Tuy cũng là bàn tay vàng của Mạnh Đình. Phiên ngoại cuối về kiếp trước chắc được đặt trên nền tảng Mạnh Đình không trùng sinh, mà tỉnh lại sau khi chết não. Tác giả chắc muốn nhấn mạnh, nhân duyên rồi sẽ đến, chỉ cần chờ đợi. Dù sao Yến Tuy và Mạnh Đình không thể tìm được người nào hợp hơn đối phương được.

Tô Tư Vũ có trùng sinh. Y muốn níu kéo Yến Tuy. Tiếc là y đã định trước không phải là nhân vật chính. Thứ nhất, y không thay đổi bản thân, mà lựa chọn thay đổi các sự việc, đổ lỗi cho người khác, không thông minh thêm được mấy. Y tin chắc có thời gian tiếp xúc, Yến Tuy sẽ yêu y. Chẳng biết y lấy tự tin ở đâu ra. Y luôn tưởng Mạnh Đình là kẻ chen chân vào tình yêu giữa y và Yến Tuy (!?!). Đến Yến Tuy còn đoán được kiếp trước hắn không yêu y cơ mà. Thứ hai, tình yêu của y với Yến Tuy không thuần khiết, không so nổi với tình cảm của Mạnh Đình. Có thể y yêu Yến Tuy thật, nhưng nó còn kết hợp với lòng tham hư vinh và không chấp nhận thua Mạnh Đình. Nếu y yêu Yến Tuy thật sự, y không nên phá đám hạnh phúc của hắn. Cho nên Tô Tư Vũ cuối cùng không có tư cách làm nhân vật chính của truyện.

Một nhân vật khác khiến tôi khá rối rắm, là Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ có hình tượng hoa hoa công tử, còn dây dưa với Tô Tư Vũ, nhượng tôi có ác cảm. Tuy nhiên, dần dần, tôi thấy Mạnh Kỳ đối với Mạnh Đình tốt là thật. Mạnh Kỳ phát hiện ra ưu điểm của Mạnh Đình, chú ý cậu nhiều hơn, và có lẽ có chút cảm tình trên tình anh em. Tiếc là hắn họ Mạnh, và giữa hai người 100% là không thể. Không nói Mạnh Kỳ, bất kỳ ai thầm mến Mạnh Đình cùng Yến Tuy, đã định sẵn thua cuộc. Mà các nhân vật thầm mến này là một điểm trừ của truyện. Từ Tô Dương, Tô Tư Vũ, đến Đặng Vũ, Mạnh Tiêu (chưa nói đến một đám thầm muốn vị trí Yến gia chủ phu nhân lại chỉ được “đả tương du” như Tiêu Tử Lộ) đều tạo ác cảm. Một phần là có vài người thật sự não tàn, ham muốn quyền thế hay tình yêu đến mức IQ giảm nghiêm trọng. Một phần có lẽ do CP chính tình cảm kín kẽ không thể xen lọt là điều hiển nhiên. Có người muốn xen vào tình cảm ấy đã là đáng ghét rồi.

CP phụ không nhiều. Ngoài CP nam x nữ Cổ Lê và Yến Mạn Gia, có duy nhất một CP nam x nam là Yến Vũ cùng Hạ Việt. Tôi không có nhiều cảm tình với CP này vì tôi thấy thương Yến Tuy. Dù CP này là người bị hại trong mớ rắc rối Yến Mạn Gia – Tiêu Tư – Hà Uyển – Yến Vũ – Hạ Việt, Yến Tuy vẫn là người vô tội nhất. Vậy mà hắn phải chịu “giận cá chém thớt”, gánh vác mọi thứ từ nhỏ đến lớn. Khi trưởng thành, hắn thay Hà Uyển chịu trách nhiệm, bù lại cho CP Yến Vũ x Hà Việt. Hắn không cần họ quay lại thành gia đình gì, nhưng lại luôn mong muốn họ sống tốt. Nếu không phải có Mạnh Đình bên cạnh chia sẻ, hắn cứ chịu đựng một mình cả đời.

Truyện không hoàn mỹ, còn nhiều bug, và có khi sẽ không hợp gout một vài người. Bối cảnh hào môn gia tộc rắc rối, đủ để tạo âm mưu tăng tính kích thích cho câu chuyện, chứ không đến nỗi nhàn nhạt. Giữa một đám quan hệ loạn xạ, Mạnh Đình, Yến Tuy, gia đình của Mạnh Đình bên Tiêu gia…đều nhìn thuận mắt hơn. Vài nhân vật phụ không CP như Chung Minh, Chân Hàm, Cố Lãng,… thì tàm tạm, không thích không ghét. Dàn phản diện thì xứng đáng bị trừng phạt, và được giải quyết thỏa đáng. Truyện có chút cẩu huyết, đặc biệt là xây dựng âm mưu bối cảnh, nhưng không lằng nhằng, không dài dòng. Tác giả viết chắc tay. Có thể nhiều người sẽ chê truyện quá ngọt nị, quá ngán. Tôi đôi lúc cũng thấy vậy, nhất là càng về cuối, song tổng thể vẫn là thích.

————————-

Link: https://www.wattpad.com/story/170871611

 

sung-hon-hao-mon

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *