K.Green (杀青)
Tác giả: Vô Xạ – 无射
Thể loại: Đam mỹ, trinh thám, cường cường, hỗ công, HE.
Nhân vật chính: K.Green ak Sát Thanh x Rio, Lý Tất Thanh, Lâm Thanh Trúc
Nhân vật phụ: Robert, Molly, Gaudí, Loei Li ak Lạc Ý
Tình trạng: Hoàn.
Độ dài: 71 chương Chính văn + 2 Phiên ngoại.
Editor: Mai_Kari (kaori0kawa.wordpress.com)
Beta: Kaori0kawa
Tình trạng edit: Hoàn (71c) (25/01/2018)
————————–
Văn án
Bản dùng một câu:
Đây là câu chuyện của một (hai thân phận) Liên hoàn sát thủ cùng một (gay) FBI cùng đuổi bắt một đám (xui xẻo) sát nhân liên hoàn khác (trong quá trình vừa đuổi giết vừa hỗ trợ mà yêu nhau)
Bản dùng một đoạn:
Hắn lấy dục vọng làm bẫy rập, dùng máu thịt làm mồi, dùng bề ngoài làm ngụy trang, là sài lang ẩn trong bóng đêm mà săn giết.
Hắn là sát thủ liên hoàn đứng đầu trong bảng truy nã của FBI, hắn ăn miếng trả miếng, làm theo ý mình, tự ý làm bậy.
Hắn tự lấy cho mình một danh hiệu: K.Green.
————————-
Tiết tử
Hắn lấy dục vọng làm bẫy rập, dùng máu thịt làm mồi, dùng bề ngoài làm ngụy trang, là sài lang ẩn trong bóng đêm mà săn giết.
Là một sát nhân liên hoàn, lấy mục tiêu chính là những tên sát nhân liên hoàn khác mà hạ thủ, FBI với hắn không biết là nên yêu hay nên hận.
“Chí ít hắn đã làm được điều mà chúng ta không ai làm được: hắn làm thay chuyện của cảnh sát, nhưng lại không nhận 1 đồng tiền thưởng của chính phủ, hơn nữa cũng chưa từng thất thủ — chúng ta có nên thuê hắn luôn hay không?”
“Thôi đi, hắn làm chuyện đó xuất phát từ hứng thú, là phi chính nghĩa. Hắn cũng chẳng khác gì đám biến thái khác cả: giết người, chính là thích thú. Một ngày nào đó, tự tay tôi sẽ bắt hắn về quy án.”
Hắn chẳng thèm không thèm quan tâm tranh luận của mọi người, đánh giá của truyền thông.
Hắn là sát thủ liên hoàn đứng đầu trong bảng truy nã của FBI, hắn ăn miếng trả miếng, làm theo ý mình, tự ý làm bậy.
Hắn tự lấy cho mình một danh hiệu: K.Green.
————————
Lời editor
Một sát nhân liên hoàn, lấy mục tiêu chính là các sát nhân liên hoàn khác.
Hắn lạnh lùng, hắn tàn nhẫn, hắn chính là hiện thân tử thần.
Hắn là nỗi khủng bố của những tên sát nhân liên hoàn.
Đồng thời hắn cũng là nỗi nhục của FBI.
Vì hắn không khoác lên bộ cảnh phục, nên giết chóc của hắn, là tội ác.
Vì hắn không bị luật pháp chính phủ quản chế, nên mục tiêu của hắn, là nạn nhân.
Sát nhân khác xem hắn là tử thần, nhưng liệu ai hỏi tại sao hắn lại cầm lấy lưỡi liềm chết chóc?
Cảnh sát xem hắn là một tên giết người biến thái, nhưng liệu ai hỏi tại sao hắn lại để tâm lý mình hóa đen?
Một đặc vụ liên bang, lấy mục tiêu chính là rửa sạch thành phố.
Anh lạnh lùng, anh tàn nhẫn, anh chính là hiện thân của công lý.
Anh là nỗi hận của những tên sát nhân liên hoàn.
Đồng thời cũng là niềm tự hào của FBI.
Vì anh là đặc vụ liên bang, nên giết chóc của anh, là chính nghĩa.
Vì anh bị luật pháp chính phủ quản chế, nên mục tiêu của anh, là tội phạm.
Tội phạm xem anh là kẻ chắn đường, nhưng lại chẳng thấy được phần tâm lý đầy rào chắn của anh.
Cảnh sát xem anh là tấm gương, nhưng lại chẳng thấy được phần nứt rạn của nó.
Khi một đặc vụ liên bang đối mặt với một sát thủ liên hoàn.
Khi một tâm hồn đầy nứt rạn đối mặt với một tâm lý đã hóa đen.
Khi ranh giới thiện ác chỉ còn là một đường kẻ ngang mỏng manh.
Khi chính nghĩa và tội ác chỉ là một câu từ ghi trên giấy trắng.
Một bộ truyện về cuộc ganh đua giữa một tên sát nhân liên hoàn và một đặc vụ liên bang.
Là hận, là yêu.
Là ngăn cản, là hỗ trợ.
Là cuốn hút, là đấu tranh.
Cá nhân Mai rất thích truyện trinh thám, nhưng đây là lần đầu tiên Mai thực sự chân chính bắt tay vào edit một bộ truyện trinh thám.
Điều khó khăn nhất với Mai chính là từ ngữ chuyển thể, vì một bộ truyện Đam mỹ Trung Quốc lại được viết dưới bối cảnh ở Mỹ, câu từ, nhân vật, địa danh, … toàn bộ đều phải chuyển hóa sao cho nó mang phong cách của Âu Mỹ, nên có thể nói, so với tất cả các bộ truyện khác đã từng làm, đây là bộ truyện tốn nhiều tâm huyết của Mai nhất.
Ở bộ truyện này, không chỉ có phân tích tâm lý tội phạm, không chỉ có những màn rượt đuổi, mà còn là cái tình, cái nhân ẩn sâu từng câu chữ.
Ở đây tên truyện cùng chính là biệt danh của bạn sát nhân là Sát Thanh, nhưng Mai nghĩ, tên này đặt ở bên Mỹ thì không được phù hợp cho lắm, vì thế, Mai suy nghĩ và thay đổi lại thành K.Green. Đây cũng xem như là phong cách riêng của Mai. Không cố ý thay đổi bản gốc, chỉ mong muốn đưa lại một bản dịch tốt nhất và phù hợp nhất.
——————–
Review (3hreevoices5ivesouls.wordpress.com)
Thiếu thốn truyện hay đến nỗi biết là hỗ công vẫn phải cắn răng đọc *khóc*. Nhưng nói thì nói thế chứ, đã cầm lên đọc rồi là không bỏ xuống được, lâu lắm rồi mới lại thấy một truyện hay đến vậy: muốn suy luận phá án có suy luận phá án, muốn hành động đối kháng có hành động đối kháng, muốn tình cảm cuồng nhiệt có tình cảm cuồng nhiệt. Nhận xét tổng quan thì tác giả kiến thức nhiều, viết chắc tay, văn phong lại càng không cần phải bàn: mang đậm phong cách Âu Mỹ chứ không như một số truyện TQ khác bên ngoài gắn tag bối cảnh nước ngoài nhưng giọng văn vẫn sặc mùi phương Đông, đọc chán vô cùng.
Truyện có hai quyển, gồm nhiều vụ án đẫm máu rùng rợn nối tiếp, tình cảm không ít cũng không nhiều, đan xen vừa phải và hợp lý – điều khiến mình đặc biệt hài lòng vì đã từng không ít lần thất vọng do gặp phải những truyện chỉ thêm yếu tố trinh thám/kinh dị vào cho có. Mỗi vụ án mang một không khí khác nhau, có khi u ám ma mị, khi lại cao trào kịch tính, xuyên suốt cả câu chuyện là tình tiết khi nhanh khi chậm, khi lên khi xuống, khi nhẹ nhàng lúc gay cấn, thực sự thỏa mãn. Nhưng trên tất cả, phương thức giết người của Sát Thanh mới là điều làm mình phải sôi máu vì phấn khích. Tàn nhẫn, máu me và bệnh hoạn – chuẩn gu không chệch đi đâu được: )).
Nội dung của Sát Thanh không mới, nhưng tác giả biết cách để làm nó khác đi. Cũng là sát nhân hàng loạt PK cảnh sát hình sự đấy, nhưng sát nhân hàng loạt ở đây đã được nâng lên một tầm cao mới, ngoài ra còn có cuộc chiến bên lề anh rể tương lai PK em vợ tương lai khá là hay ho nữa =)))). Mình có kha khá điều muốn nói về hai nhân vật chính này nên sẽ đi riêng vào từng người, đầu tiên là công quân nhé.
Thú thật với mọi người, lúc mới đọc mình thích anh này kinh dị. Từ đầu đến chân bề ngoài của ảnh đều thuộc loại mình thích, đã tên Ryan còn là con lai, đã là con lai còn tóc đen mắt xanh (sau này qua lời bạn thụ thì được biết là tác giả xây dựng ngoại hình của ảnh theo hình mẫu Keanu Reeves thời The Matrix) anh muốn tui sống sao OTZ. Cơ mà đáng tiếc, bề ngoài chỉ là bề ngoài. Ryan Lawrence, 28 tuổi, con lai Mỹ Trung, tổ trưởng tổ hình sự tổng bộ FBI, kể từ khi tiếp nhận hồ sơ về tên sát nhân hàng loạt biệt danh Sát Thanh thì đã có một sự cố chấp dai dẳng đối với người này. Cao ráo, đẹp mã, là thanh tra tài năng của cục, cấp trên nghiêm khắc thét ra lửa của tổ, người chấp pháp số 1 của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ…Vậy nhưng trong mắt chị em thì chỉ là thằng công tác cuồng, cho nên mới bị vợ chưa cưới đá một lần vẫn không chừa, đang hẹn hò mà nghe được tin tức về đối tượng truy bắt thì sẵn sàng bỏ rơi con gái nhà người ta xách mông chạy mất hút. Dù vậy chính những ngày tháng hi sinh hạnh phúc riêng vì lợi ích chung ấy lại đưa đến cho anh thanh tra một mối nhân duyên khác.
Giới thiệu sơ qua như vậy là tiền đề để giải thích vì sao sau đây mình lại nói anh công này có thể xếp vào loại tra. Nếu đọc truyện, các bạn sẽ thấy không chỉ một lần cảnh hai người mặc dù đang tình tứ nhưng anh này vẫn có suy nghĩ muốn bắt thụ quân về chịu tội. Dẫu biết tội của thụ khó thoát khỏi tử hình, hoặc nếu có cũng phải cỡ chung thân, càng biết nhà tù nam nó nguy hiểm thế nào. Đã từng đọc ở đâu đó một câu thế này, “Thụ yêu thiên hạ hơn yêu công, là lòng mang thiên hạ; công yêu thiên hạ hơn thụ, là tra !”, đương nhiên chỉ là vui thôi nhưng cũng không phải sai hoàn toàn, chí ít là đối với một số bạn sủng thụ thái quá. Bản thân mình theo đảng sủng thụ thật nhưng không phải thụ nào cũng sủng, cho nên dù Ryan có coi trọng công việc hơn Sát Thanh như câu nói kia mình vẫn không thấy anh tra. Mỗi người có một tín ngưỡng khác nhau, với người này tình yêu là tất cả, là trên hết nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, đó là sự lựa chọn, cũng là quyền tự do. Càng đừng nói Ryan còn là con người của lẽ phải, chấp niệm của anh cũng không phải ngày một ngày hai, sao có thể dễ dàng bị tác động ? Trên phương diện cá nhân, mình thích đàn ông coi trọng sự nghiệp, thật sự, vì với mình đàn ông chí ở bốn phương, sự nghiệp viên mãn rồi hãy yên bề gia thất. Vậy nên cái tra mình nhận thấy ở công quân sẽ là một cái tra khác.
Không biết có phải tác giả thực sự có ý đó không hay do mình nhạy cảm mà cứ luôn cảm thấy chị đang đá xoáy một cơ số đàn ông hiện nay. Chắc hẳn chả còn ai xa lạ gì với “mẫu người yêu lí tưởng” của phần lớn các anh bây giờ. Chính là kiểu vừa ngây thơ trong sáng lại vừa gợi cảm quyến rũ, vừa e ấp yếu đuối để các anh dang tay bảo bọc chở che, vừa thông minh hoạt bát sâu sắc hiểu chuyện để ở bên hỗ trợ giúp đỡ các anh trong công việc khi cần, đồng thời lại có khả năng teleport cách xa 10km trong vòng một nốt nhạc lúc các anh bận bịu để đỡ vướng tay vướng chân. Trên hết là, “tôi có thể tơ tưởng đến đứa khác nhưng em thì chỉ có thể là của một mình tôi”. Ryan chính là kiểu đàn ông như vậy. Anh ta yêu Lý Tất Thanh bạch liên hoa thanh khiết rạng rỡ, nhưng chẳng thể cưỡng lại nổi sự thu hút từ Sát Thanh nguy hiểm chết người. Với anh ta Lý Tất Thanh là để yêu thương và tôn thờ, còn Sát Thanh không hơn một đối tượng thỏa mãn được mời thì chơi. Anh ta quay cuồng giữa tình yêu trái ngang dành cho anh rể tương lai và cám dỗ tội lỗi với tên sát nhân hàng loạt, anh ta yêu người không nên yêu, muốn có cũng không thể có, cho nên đành tìm kiếm an ủi từ kẻ thay thế có sức hấp dẫn khó hiểu kia. Ryan có thích Sát Thanh, đương nhiên, không dễ gì mà một người trung thành với lí tưởng của mình như anh ta lại nói ra được câu sẽ chờ y ra tù. Nhưng cho đến khi tất cả vụn vỡ, bức tường ngụy trang sụp đổ thì trong thâm tâm anh ta, Sát Thanh không bao giờ có thể so sánh ngang hàng với Lý Tất Thanh, càng không có tư cách thay thế cậu ta. Loại đàn ông như vậy, muôn đời vẫn là tra.
Sát Thanh là kiểu thụ mình thích nói riêng, không chỉ vậy, còn là kiểu nam chính mình thích nói chung. Mặt mũi vừa đàn ông vừa thanh tú, cao 1m78, vóc dáng mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt. Thích nhất là thuộc dạng sức lực có hạn nhưng tốc độ và kỹ năng phải xếp vào hàng top, rất ưng ý. Tính cách lại càng không có gì phải chê, quyết đoán, kiên định, yêu hết mình, sẵn sàng hi sinh nhưng không bị tình yêu làm mờ mắt. Những người không muốn giết sẽ không bao giờ giết, những kẻ đã muốn giết thì nhất định phải giết, cho dù có phải mạo hiểm cả tính mạng, cho dù khiến mối quan hệ giữa cả hai căng thẳng hơn. Đó là tôn trọng bản thân, là trung thành với tín ngưỡng của chính mình.
Bạn này thực sự cường, ý mình là tinh thần ấy, cam đoan là chỉ có công mới có thể khiến bạn ấy thỏa hiệp như thế. Trong khi mình gần như chẳng cảm nhận được tí tình yêu nào từ Ryan cho đến gần cuối truyện thì tình cảm của Sát Thanh lại nồng nàn cháy bỏng đến mức hiện hữu rõ rệt mọi lúc mọi nơi. Biết mười mươi rằng thứ tình yêu ấy sẽ muôn vàn trắc trở nhưng vẫn không thể ngăn bản thân tìm mọi cách tiếp cận, chỉ để được gần bên người ấy, được người ấy đối xử như một người bạn, một người thân chứ không phải mối quan hệ đối địch giữa người chấp pháp và kẻ phạm tội. Sát Thanh yêu Ryan rất rất nhiều, đến mức khi hai người bị còng tay vào nhau, y thà tự bẻ tay mình để chạy trốn còn hơn chặt tay người kia, đến mức nhìn thấy người mình yêu khổ sở đã không kiềm được mà hôn xoa dịu anh ta bất chấp đang trong lớp vỏ bọc cậu sinh viên Lý Tất Thanh, đến mức lần đầu tiên của hai người, cả hai đánh nhau bất phân thắng bại nhưng cuối cùng y vẫn tình nguyện nằm dưới, không ngừng mê đắm mà run rẩy gọi tên anh ta trong cơn khoái cảm, đến mức nam phụ cũng phải nói “Người khác vừa động vào đã quay ra đòi đánh đòi giết, vậy mà lại để cho tên cớm kia đè”…Mình tin bên trong cái vẻ lạnh lùng tàn nhẫn ấy, Sát Thanh đã phải đau đớn rất nhiều, dằn vặt rất nhiều, giữa bản năng và lí trí, giữa lí tưởng và tình yêu. Giờ mới thấm thía câu “Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn người đó khổ”. Để có được tình yêu của Ryan và cái kết hạnh phúc bên nhau, Sát Thanh đã phải trả giá không ít. Nhưng chắc hẳn y không hối hận, dù có lặp lại trăm ngàn lần nữa cũng không.
Ryan và Sát Thanh, chung quy đều quá tỉnh táo trong tình yêu, quá coi trọng lí tưởng và cái tôi của chính mình. Họ muốn sở hữu đối phương, nhưng bản tính áp đặt và tự tôn đàn ông trong họ luôn đòi hỏi người kia phải hi sinh và làm theo điều mình mong muốn. Sự ích kỉ khiến họ chỉ vừa tới gần được lại tự đẩy nhau ra xa. Ryan cố chấp không chịu nhượng bộ, Sát Thanh chịu mất nhưng không hạ mình. Ai cũng muốn là người kiểm soát. Và cho đến khi cuộc chiến với sự kiêu ngạo trong mỗi người còn chưa ngã ngũ, thứ tình yêu day dứt này vẫn sẽ nhức nhối không thôi.
Truyện hay thì hay thật, nhưng cũng không phải không có điểm trừ. Buff Sát Thanh quá kinh là ví dụ rõ rệt nhất, sau đó là vài tình tiết hơi thiếu logic khác, và cả việc…hai nam chính tỏa aura hơi nhiều nữa LOL. Cả anh cả em đi đến đâu cũng làm troai nghiêng ngả cho được. Hài nhất là công quân còn có fan hâm mộ là cựu võ sĩ boxing chợ đêm giờ thành đồng nghiệp to như gấu xong suốt ngày bị nó sexual harrasment =)))))). Đau khổ hơn, nhục nhã hơn là bị quấy rối nhiều quá, tsun lên đánh nó còn bị nó đánh lại dã man hơn vì nó mạnh hơn =)))) bi kịch, đúng là bi kịch =))))))).
Bạn nào thích truyện trinh thám xen lẫn hành động, biến thái thì mình highly recommend truyện này cho dù có bị lôi hỗ công vì vụ này ít lắm còn truyện thì vô cùng đáng đọc >3<. Mà có khi đọc xong thấy thằng công như thế còn muốn nó nằm dưới luôn đi ấy chứ =)))))
P/S: Chị tác giả còn một truyện nữa tên là “Nhện” CP tổng tài công và hacker người ngoài hành tinh thụ. Bạn thụ đó quen biết với bạn thụ này và được nhắc đến một vài lần trong đây luôn, thấy cũng có vẻ hay ho nên bạn nào thích có thể tìm đọc thử. Mình thì thấy khá thích văn phong của tác giả nên lúc nào rảnh rảnh nhất định sẽ đọc: “>
—————————–
Link: https://kaori0kawa.wordpress.com/2016/06/06/st-thanh-muc-luc/
——————————
Chú ý:
– Hỗ công
– Sau khi hoàn chủ nhà sẽ share word
Sát Thanh