sam-trong-thuy-phuc

Sam trọng thủy phúc

Tác giả: Trọng Khâu

Thể loại: Trọng sinh, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, ôn nhu công x bệnh tâm thần thụ, ngược tâm, HE.

Số chương: 94 + 4 Phiên Ngoại

Nhân vật chính: Ôn Dương x Thạch Sam

Nhân vật phụ: Giang Ninh, Quan Lỗi, Dương Huyên

Editor: Daisy (www.wattpad.com/user/DaisyRedemption)

Tình trạng: Hoàn (94c) (24/09/2016)

———

Văn án

Thạch Sam kiếp trước sau khi dốc sức tính cơ mưu, cầu ái không được, cuối cùng bức tử Ôn Dương, chính mình cũng triệt để biến thành kẻ điên!

Sống lại kiếp này, nguyện vọng của Thạch Sam rất đơn giản, cho Ôn Dương một đời như ý, cả đời này vì chuộc tội với anh mà sống.

Một lòng một dạ giúp Ôn Dương theo đuổi lão bà, trả thù người cha cặn bã, tạo dựng sự nghiệp cao phong.

Nhưng vào thời điểm một lần nữa bị Ôn Dương ngăn ở vách tường, Thạch Sam nghĩ có phải mình đã dụng sức quá đà rồi không!

Dốc sức tưới tiêu, dụng tâm chăm sóc. Thì ra hạt giống ái tình lại chỉ có thể đơm hoa kết trái trong hoàn cảnh thích hợp…

Thạch Sam thật muốn nói với chính mình của kiếp trước: hết lòng mà yêu, được thì thản nhiên, mất thì lạnh nhạt, xin đừng nên theo đuổi hận thù.

Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả. Còn nhiều sai sót nên xin hỏi ý kiến trước khi reup.

————-

Review (by Review đam mỹ)

Hiện đại, chủ thụ, trọng sinh thụ, phúc hắc ôn nhu công x biệt nữu ngoan độc thụ, báo thù.

Yêu mà không được chấp nhận, Thạch Sam dồn hết oán cừu hết lần này đến lần khác làm hại Ôn Dương. Bất chấp anh năm lần bảy lượt tha thứ cho mình, cậu dồn anh vào đường cùng, nghiện ngập rồi tự sát. Khi anh mất đi, cậu tỉnh ngộ ra thì đã quá muộn. Trải qua những ngày cuối đời trong bệnh viện tâm thần, Thạch Sam cuối cùng được trọng sinh.

Sống lại kiếp này, Thạch Sam thề sẽ bảo hộ Ôn Dương hết lòng, giúp anh công thành danh toại, lấy được người anh yêu. Thế nhưng, cậu vốn dĩ chỉ là một thằng ngốc, đời trước đấu không lại, đời này được trọng sinh cũng thắng không xong. Ôn Dương cậu hết lòng bảo vệ vẫn bị chính cậu vô tình hủy hoại tàn nhẫn, sinh mạng chính cậu còn giữ chẳng toàn vẹn, lấy gì bảo vệ ai?

May mắn thay, cuộc đời vẫn cho cậu cơ hội tiến lên, bởi còn một biến số cậu chưa từng biết. Rằng Ôn Dương kiếp trước vốn đã phải lòng kẻ hủy diệt nhân sinh của anh.

Truyện hay, công thụ đều rất ổn. Đáng tiếc, tác giả còn non tay quá, thích thêm cẩu huyết vào để ngược tâm thành ra đoạn từ giữa truyện đến ¾ quá loãng. So cách viết của tác giả với Trầm Chu của Sở Hàn Y Thanh đúng là cả đại dương ==. Được cái đoạn cuối viết ổn, giải quyết rốt ráo. Dù rằng mình không ưng cách lý giải của tác giả nhằm để Thạch Sam kiếp trước nhẹ tội. Bất kể ra sao, cậu đã có ý hại người ta. Và tất nhiên, kiếp này cậu cũng trả đủ rồi.

Ps: Spoil tí là sau này công cũng nhớ lại nhé. Mình rất ưng khoản ấy. Nếu cho anh quên luôn thì khác nào bỏ đi người đàn ông kiếp trước đã luôn khoan dung cho thụ chứ.

——————–

Review (nangdiepan0206.wordpress.com)

Truyện này kể ra đọc cũng lâu rồi mà lâu lâu mới nổi hứng lên viết được một bài review như thế. Đây có thể được xem là số ít truyện thanh thủy văn ta đã đọc, tất nhiên là không phải cuộc sống công thụ trong đây không tình thú gì mà là tác giả không muốn viết đoạn ấy ra thôi. Tuy nhiên thì theo đánh giá của ta thì truyện có nội dung rất hay, cảm xúc nhân vật rõ ràng, có sự đầu tư trong cả nội dung và xây dựng nhân vật.

Ôn Dương và Thạch Sam vốn cứ nghĩ là hai đường song song trong không gian, một người là thiếu gia cao quí của dòng họ giàu có, một người thì sống trong khu ổ chuột từ nhỏ, một người trầm tính tao nhã, người kia lại hoạt bát tựa ánh mặt trời, một kẻ vì biến cố gia đình mà ghét cay ghét đắng đứa con ngoài dã thú còn người kia lại là con riêng của nhà họ Tần nhưng định mệnh đã vô tình khiến hai đường thẳng này giao nhau cùng một chỗ. Ôn Dương và Thạch Sam vốn là bạn học cùng trường đồng thời cũng sống chung một phòng ký túc xá. Ôn Dương tuy lãnh đạm nhưng đứng trước Thạch Sam lại không chút che dấu sự ôn nhu của mình, chính sự dịu dàng ấy đã khiến trái tim thiếu vắng của Thạch Sam rung động. Ôn Dương vô tình mang đến hi vọng cho Thạch Sam, đồng thời sau đó cũng từng bước cướp đi hi vọng của cậu, đỉnh điểm là khi cậu tỏ tình với anh và bị thẳng thừng từ chối, trái tim đã bị tổn thương mà cao trào của sự đau thương ấy là khi thấy bóng hồng là Dương Huyên bên cạnh Ôn Dương, chính vì vậy mà khiến Thạch Sam chọn lựa con đường cực đoan nhất là trở về Tần gia, sử dụng quyền lực để bức ép Ôn Dương, đến cuối cùng là gây nên cái chết của Ôn Dương, Thạch Sam thì nổi điên và bị chính anh trai cùng cha khác mẹ của mình nhốt và bệnh viện tâm thần. Đọc tới đây chắc ai cũng cảm thấy ghét Thạch Sam nhỉ nhưng xin đừng vội kết luận tất cả vì những chuyện trước kia cậu làm đều có nguyên nhân của nó cả và sẽ được lí giải ở mấy chương sau, không phải là lí do cẩu huyết gì khiến bạn đọc phải sặc máu cả đâu nên cứ yên tâm nhé: )))))

Từ đây mẹ ghẻ tác giả đã sử dụng ngòi bút của mình chuyển bại thành thắng, từ kết thúc BE sang HE một cách ngoạn mục. Câu chuyện thật sự bắt đầu khi Thạch Sam trọng sinh về những năm trước, từ đây cậu đã thay đổi một cách trưởng thành hơn, biết vị tha và rộng lượng, cố gắng giúp Ôn Dương đạt thành công trong công việc và theo đuổi Dương Huyên để bù cho những tội lỗi trước đó.

Tình cảm dường như là một thứ vô cùng kì diệu, nhớ khi xưa tìm mọi cách lấy lòng Ôn Dương thế nào thì anh cũng chẳng ngó ngàng nhưng nay cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên trái lại khiến tim của Ôn Dương lệch hướng từ bao giờ mất rồi: )))))))))

Tình cảm giữa hai người nhẹ nhàng và ấm áp lắm nhưng đôi khi cũng điểm thêm vài gợn sóng lăn tăn nhỏ. Nhớ lúc Ôn Dương phát hiện ra thân phận con riêng của Thạch Sam và thấy cậu qua lại với nhà họ Tần thì anh tức lắm bởi lẽ khi xưa cũng chính ba anh từng ngoại tình hại mẹ anh khổ bao nhiêu mà nay Ôn Dương cũng bị mẹ con nhà nọ đuổi khỏi nhà, từ một thiếu gia nhà giàu nay phải bôn ba ngược xuôi. Anh vốn tin tưởng Thạch Sam vô cùng, khi thấy cậu qua lại với Tần Hề nên rất thất vọng và tỏ ra tức giận khi nghĩ cậu có ý “kiếm chát” trong đây. Bề ngoài trông Ôn Dương nhã nhặn và lạnh lùng nhưng thật ra anh lại là người rất dễ nổi nóng, thậm chí lần này vì không thể khắc chế cảm xúc mà anh đã thẳng thừng bỏ Thạch Sam lại giữa đường cao tốc mà phóng xe rời đi, sau đó lại không cầm được lo lắng, dù tức giận cỡ nào cũng phải quay xe lại rước cậu, đọc tới đây mà thấy đáng yêu gì đâu ấy: ))))

Đặc biệt trong truyện có sử dụng bút pháp nghệ thuật tăng tiến, mở đầu truyện khá nhẹ nhàng với các tình tiết nơi học đường nhưng càng về sau lại đan xen thêm mâu thuẫn gia tộc, khi Thạch Sam phát hiện mình phát bệnh và sau bao cố gắng của cậu thì mọi thứ dường như vẫn đi theo cái kết như ban đầu, đây là lúc Thạch Sam phải chọn lựa con đường đúng đắn nhất cho cậu và cả Ôn Dương.

Thật ra việc Ôn Dương kiếp trước có thích Thạch Sam hay không vẫn là điều rất mập mờ nhưng theo ta là lúc ấy Ôn Dương đã yêu Thạch Sam mất rồi bởi vì đáng lẽ anh đã có cơ hội rời khỏi cậu rồi nhưng lại không nỡ để lại mình Thạch Sam đứng đó thần trí mơ hồ chống chọi lại tất cả, cho đến cuối cùng thì anh cũng phải trả giá bằng cái chết của mình. Có lẽ nếu không có sóng gió gia tộc xô đẩy, Thạch Sam bị dồn vào con đường tăm tối, cậu chẳng còn đủ sáng suốt để nhìn nhận mọi việc thì kiếp trước họ đã không phải đi đến kết thúc thế này, giá như mọi chuyện chưa từng diễn ra, để thời gian trả lời đoạn tình cảm ấy thì mọi thứ đã tốt đẹp rồi nhưng cũng nhờ như vậy, sau khi trọng sinh thì cậu lại có thêm cơ hội tự mình vẽ thêm nét bút hoàn thiện cho mối tình này.

Trong truyện ai cũng đáng yêu, đáng quý cả, thậm chí ta còn thích cả Giang Ninh và Dương Huyên nữa, đó là những người bạn đáng trân trọng của Ôn Dương và Thạch Sam, đôi khi lúc họ can ngăn Ôn Dương và Thạch Sam ra thì có khá nhiều người ghét họ nhưng dù sao họ làm như thế cũng đều xuất phát từ sự quan tâm đối với người bạn thân của mình bởi lẽ người ngoài cuộc nhìn vào đều thấy tình cảm của Dương-Sam đều rất tiêu cực và dường như không có khả năng đi đến cái gọi là hạnh phúc, và đôi khi họ cũng là những cô gái rất dễ thương, đồng thời không thể phủ định nhờ có Giang Ninh và Dương Huyên mà màn dấm chua của hai kẻ kia vô cùng đáng yêu: ))))) Nói chung thì ngoài Ôn gia và nhà họ Tần ra thì ai trong truyện từ nhân vật chính đến nhân vật phụ ta đều thích hết. Nội dung là vậy mà về phần chuyển ngữ của bạn editor cũng rất mượt, đọc rất thích!

————-

Review (reviewdammy.wordpress.com)

Nếu yêu một người nhưng bị từ chối sẽ đau khổ không? Tình yêu nhưng nếu không thể có được người ta sẽ càng lún sâu hơn, có khi điên cuồng chấp nhất cái gọi là tình đó.

Ôn Dương như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim đã chịu nhiều tổn thương của Thạch Sam, luôn ôn nhu chăm sóc quan tâm Thạch Sam. Nhưng khi Thạch Sam bày tỏ thì đổi lại là sự từ chối đầy lạnh lùng của Ôn Dương. Có lẽ vì không cam chịu được Thạch Sam tìm cách trả thù luôn gây khó dễ Ôn Dương khắp nơi. Và rốt cuộc nhận lại đó là hàn ý cũng sự hận thù chán ghét của Ôn Dương. Đó chính là kết cuộc mối tình của Thạch Sam kiếp trước. Nhưng mong rằng nếu có thể các bạn nên đọc đến hết bộ để hiểu vì sao Thạch Sam lại làm như vậy.

Sau khi tổn thương người mình yêu thì tâm mình sẽ càng đau. Nếu có thể trở về khoảnh khắc ấy có lẽ sẽ bằng lòng vẫn mãi là huynh đệ tốt. Mãi mãi không nói ra tình cảm này, nguyện ý bảo vệ y.

Đúng vậy Thạch Sam trọng sinh trở về khoảnh khắc mà bản thân mình đã từng mong là sẽ được quay lại nhất. Vẫn mãi là làm anh em tốt của Ôn Dương , hy sinh bù đắp mọi lỗi lầm mà bản thân mình đã gây ra cho Ôn Dương.

Có lẽ sợi dây tình duyên đã kết nối hai người lại với nhau. Có thể cũng là duyên có thể cũng là hận. Tình yêu hai người vẫn cứ lằng nhằng dây dưa ngược tâm nhau. Thạch Sam yêu Ôn Dương chỉ đổi lại là sự từ chối, nhưng khi đọc nhiều màn JQ của cả hai lại thấy rằng Ôn Dương chưa chắc là không có tình cảm với Thạch Sam. Mà chỉ là Ôn Dương không nhận ra mà thôi. Trọng sinh lại một kiếp, Thạch Sam đã hứa với mình rằng sẽ một lòng chăm sóc, giúp đỡ Ôn Dương xây dựng công ty. Kiềm lại lòng mình trở thành ông mai , tìm một nửa cho Ôn Dương. Nhưng mà kiếp này dù trải qua nhiều biến cố hơn nhưng cũng giúp Ôn Dương nhận ra tình yêu của mình là dành cho Thạch Sam. Và một màn cưỡng ép à à truy thê của Ôn Dương bắt đầu.( vì dù đã làm nhiều cách nhưng Thạch Sam vẫn cứ từ chối mãi nên cũng làm ngược tâm cả hai lắm huhuhu). Sau này chịu không nổi nên Ôn Dương từ ôn nhu công hóa thành phúc hắc độc chiếm công. Ôi~~~~ bấn gì đâu.

Nhận xét thì nội dung thì khá ổn nhưng là cứ lằng nhằng dây dưa mãi. Nhiều chỗ ngược tâm không đáng có làm kéo dài thời gian để hai người đến với nhau. Nhưng mà cực kì cực kì đáng đọc. Cảnh H thì không có cứ cảnh hôn thì có đầy =))))

Đôi dòng của tác giả

“Rất nhiều người mắng Thạc Sam ích kỉ, kỳ thật sai sót mọi ngưòi chỉ ra A Khâu đều có thể tiếp nhận, duy nhất không thể tiếp thu được cái này. Bi kịch gia đình Thạch Sam không phải do cậu ấy tạo, bệnh của cậu ấy không phải tự mình gây ra, tình yêu của cậu ấy dành cho Ôn Dương cũng không ích kỉ, cậu ấy chỉ là thiếu một chút, vài đạo lí đối nhân xử thế Ôn Dương từng dạy cậu ấy kia, không đủ để cậy ấy ứng phó với những biến cố xảy ra với mình, thêm có ta là mẹ kế, khiến hai kiếp cậu ấy đều trải qua trắc trở.”

————-

Spoil (by Long Thiên Các)

Em thụ vốn là 1 đứa trẻ bất hạnh, mẹ em bị tên tra cha lừa gạt, sau khi sinh em thì bị trầm cảm, u uất mà chết, trước khi chết mẹ em bắt em thề không bao giờ được tìm hiểu hay có liên quan gì tới tên tra cha kia. Sau khi mẹ mất, em sống với ông bà ngoại, nhưng ông bà của em do đau xót mất con nên không bao lâu sau cũng qua đời, em trở thành trẻ mồ côi, cuộc đời em là những mảng màu tăm tối, mãi cho đến khi lên đại học, em gặp được anh, ánh mặt trời soi sáng cuộc đời đau khổ của em.

Anh cũng là người bất hạnh, anh cũng có 1 tên tra cha, ngay khi mẹ anh đang mang thai anh, thì ông ta lại lăng nhăng với người khác rồi sau đó là có 1 đứa con trai chỉ nhỏ hơn anh nửa tuổi. Mẹ anh sau này còn bị tiểu tam cùng đứa tư sinh tử đó hại chết, anh thì bị bọn chúng ép ra khỏi nhà.

Kiếp trước, khi em tỏ tình với anh, anh đã cự tuyệt em, em thẹn quá thành hận, quyết làm cho anh phải hối hận, em lợi dụng tín nhiệm của anh, bày kế hãm hại anh, bắt tay với tra cha của em, và cả đứa em trai tư sinh tử của anh. Em thậm chí còn nghe lời chúng cho anh dùng thuốc phiện để khống chế anh, nhưng chẳng những không cầu được tình yêu mà càng đổi nhiều hận ý từ anh, cuối cùng còn nhìn thấy anh tự sát trước mắt mình, em trở nên điên dại, cuối cùng trong khi chạy trốn khỏi trại an dưỡng bị tai nạn mà chết.

Em TS, em thầm cảm tạ ông trời đã cho em 1 cơ hội làm lại từ đầu, ẹm tự thề với bản thân, kiếp này em sống là để chuộc tội, chỉ cần anh có thể được hạnh phúc thì dù em có đau khổ đến thế nào hoặc là bắt em đổi mạng em cũng chấp nhận. Em bán nhà lấy tiền chơi cỗ phiếu để có nhiều tiền hơn giúp anh gây dựng sự nghiệp. Em thậm chí còn giúp anh tán lão bà. Những tưởng sẽ có thể yên lặng ở 1 bên nhìn anh hạnh phúc, nào ngờ tra cha của em lại tiếp tục hại em, đến lúc này em mới biết tại sao kiếp trước mình lại làm nhiều việc điên loạn như vậy, thì ra em bị lão ta cho uống thuốc gây chứng nóng nãy, dùng nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ làm người ta phát điên. Em đã giúp anh qua được cửa ải khó khăn, lãm bà cũng đã có hảo cảm với anh nên em cảm thấy bả thân không có gì có thể giúp anh được nữa nên em quyết định đi trị bệnh, nhưng vì chấp niệm với anh quá sâu, nên trị liệu không có kết quả khả quan. Em thay đổi ý định, quyết tâm đồng qui vu tận với tra cha, em quay về nước, định dùng thời gian không còn nhiều của mình để giải quyết tất cả, em giúp anh xử lý 2 mẹ con tiểu tam, khi định giết tra cha thì ai ngời ông ta đã bị người khác giết, em hoang mang tìm rượu giải sầu sau đó được anh đưa về nhà, 2 người “gạo nấu thành cơm”. Em tỉnh dậy vô cùng hoảng sợ cho rằng mình lại gây chuyện làm ảnh hưởng tới anh. Em hoảng loạn lên máy bay sang mỹ tiếp tục trị liệu nhưng có vẻ bệnh tình quá nghiêm trọng, em trải qua 3 năm chịu tra tấn, người không ra người quỷ không quỷ, nhiều lần những tưởng em không qua khỏi. Nhưng nhờ có những người bạn thân thiết mà em 1 lần nữa thoát ra ma chướng, tuy nhiên hậu quả là sức khỏe của em trở nên rất yếu, chạy vài bước cũng đã thở dốc. Em vì công việc má quay lại quê hương, anh và em gặp nhau, anh bắt đầu tấn công, quyết tâm bắt em lại bên mình, em ban đầu lo sợ vì nghĩ rằng mình xem như 1 quả bom hẹn giờ có thể điên bất cứ lúc nào, em sợ rằng mình không khống chế được sẽ hại đến anh, nên quyết tâm tránh xa anh. Nhưng em lại tìm ra sự thật là anh cũng yêu em rất nhiều thậm chí cũng suýt phát điên vì tìm em 3 năm trước. Em dũng cảm thử 1 lần, nhưng ai ngờ lúc này anh lại mơ thấy ký ức kiếp trước, anh nhất thời chưa chấp nhận được nên muốn đi xa vài tuần để điều chỉnh tâm lý, em đã đoán ra nên lo sợ dẫn đến tinh thần lại bất ổn. Ngay lúc này tên em trai tư sinh tử lại định trả thù anh lần nữa, nó bắt em để dụ anh đến, lúc này tinh thần em đã bất ổn nghiêm trọng, em định giết nó để trừ mối họa, trong lúc mơ hồ hỗn loạn em đã làm nó bị thương, anh chạy đến thì em chỉ biết luôn miện xin anh tha thứ, rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại anh do bị thương + chưa biết đối mặt với em ra sau nên tránh em, em thì cho rằng anh còn hận em nên bỏ về quê trồng hoa, em nói rằng mình sẽ chờ anh, khi nào anh tha thứ thì hãy đến tìm em. Trí nhớ của em dần dần hỗn loạn, sức khỏe thì ngày càng tệ, người cũng ngày càng gầy, em cũng biết mình không sống thọ, chỉ mong nếu bảo dưỡng tốt thì sống cũng được 50-60 tuổi đã đủ lâu để chờ anh tha thứ. Anh thì sang mỹ tìm bạn em, và biết được sự thật của 3 năm đó, anh hoảng hốt quay về tìm em. Đoạn cuối cùng là em tuy nhìn thấy anh nhưng do tinh thần đang bất ổn nên lại bất đầu lo sợ và chạy trốn, miệng thì lẩm bẩm rằng trời lạnh nên hoa chưa nở, chắc năm sau sẽ nở, nơi này sẽ rất đẹp, hy vọng anh sẽ như ý nghĩa của loài hoa mà tha thứ cho em. Cảnh cuối là bóng dáng gầy yếu của em đang ngồi xổm ôm lấy gối không ngừng khóc, lẩm bẩm cầu xin anh tha thứ, và anh thì đi đến cố hết sức ôm lấy em, thầm thề rằng mình không bao giờ buông tay nữa.

——————————————-

Nói chung thì nội dung không đặc sắc, nhưng hành văn rất khá, ngược cũng khá quằn quại, có lẽ như tác giả tự nhận là tay nghề non kém, nên nhiều tình tiết chưa được hay lắm, nhưng nhìn chung ổn. Đây tính ra là bộ kể theo ngôi thứ nhất đầu tiên mà gây cho ta được nhiều cảm xúc, độ dài truyện vừa phải. Nói chung là có thể xem xét mần.

—————

Review (by Phuong Hoang)

Rì viu đây, rì viu chất lượng đáng tin cậy đây~

———-o0o———-

Lâu rồi mới đọc được một hộ đam chạm được vào nơi yếu mềm nhất trong lòng như thế này. Lời văn không cần phải hoa mỹ, câu chuyện không cần phải thật đặc sắc thật rõ ràng, nhưng câu câu chữ chữ đọc lên đều khiến tim cứ nhoi nhói, lồng ngực co thắt lại từng cơn.

Yêu một người, nói cho đến cùng là nên như thế nào? Điên cuồng chiếm lấy hay chỉ nên lặng lẽ giữ cho người đó cả đời bình kiện an khang? Nhìn người đó lấy vợ sinh con, công việc như ý, cả đời như nguyện.

“Hiện tại làm gì có ai chỉ vì thích một người mà ngay cả mạng cũng không cần, loại tình cảm nguy hiểm này đối với ai cũng là gánh nặng.”

Cho nên đời trước chấp mê điên cuồng ép người mình yêu nhất vào tử lộ, đời này chỉ nguyện chuộc lại lỗi lầm, không cầu gì cả chỉ cần người đó một đời an nhiên. Hết thảy những gì tốt đẹp nhất đều dành cho anh, tất cả những gì nguy hại nhất tôi sẽ vì anh mà dẹp bỏ. Nhưng khoảnh khắc thực sự phải trao anh cho người khác vẫn đau đến không thở được, vì sao không thể buông tay? Không, không thể buông tay, anh là lẽ sống của tôi là ma chướng của tôi, chỉ cần anh còn tồn tại, sống thật tốt, tôi cũng sẽ không sao cả. Quên anh rồi, cả nguồn sống cũng sẽ mất đi sao? Nhưng anh lại dạy tôi cách buông tay.

“Người vốn càng muốn thứ nào đó, lại càng khó bắt được. Có đôi khi quá mức chấp nhất cũng là một loại thương tổn, không bằng lùi lại một bước trao trả tự do cho đối phương. Kỳ thực cố gắng là được rồi, nhân sinh tám chín phần mười không như ý nguyện, được thì nhận, mất cũng đành thôi…”

Tôi đã nói với anh như vậy, nói với anh rằng tôi sẽ buông xuống, nhưng cuối cùng đều là tự lừa mình dối người, tôi vĩnh viễn không làm được, vĩnh viễn không quên được anh. Bởi vì anh là ánh mặt trời mà đời đời kiếp kiếp tôi trân trọng giữ gìn.

———–o0o———–

Nói chung đây là một câu chuyện về một kẻ sống hai đời chỉ vì yêu một người, nhưng cả hai đời đều không được yên ổn. Có người nói người này ích kỷ, vì yêu mà dồn người khác vào tử lộ, sống lại một đời cũng chỉ bo bo giữ mình, luôn miệng nói vì người đó mà hi sinh nhưng kết quả sau cùng đều là vì ích kỷ ngu ngốc lại tự ti quá đáng. Tôi thì không cho là như vậy, dính vào chữ tình nào có ai có thể vỗ ngực tự nhận mình là kẻ thông minh, trừ khi đó cũng chẳng phải là tình, là toan tính thiệt hơn, là vui chơi một thoáng. Còn về ích kỷ tự ti bo bo giữ mình thì, xin hỏi khi thím dùng cả đời để theo đuổi một người, van xin cưỡng ép tất cả đều vô vọng, không có được lấy một cái liếc mắt cảm thông thương hại của đối phương, mà toàn là hận ý lạnh lùng chán ghét cùng cực, thím có chắc sau đó mình sẽ không sợ hãi tiến tới, kháng cự quan tâm không? Vì một người vĩnh viễn không thuộc về mình mà ngu ngốc một đời rồi, đời này chỉ mong có thể thấy người đó vui cười hạnh phúc, nhỏ nhoi như thế thôi cũng không đạt được thì còn dám vọng tưởng lưỡng tình tương duyệt sao? Đau đủ rồi, chịu không nổi nữa.

Lại có người nói cậu ta vì người đó hi sinh nhiều như vậy bị ngược thê thảm như vậy tại sao cuối cùng lại dễ dàng để hai người đến với nhau như thế? Tại sao không khiến kẻ kia đau khổ thêm nữa? Ngược như vậy chưa đủ! Tại sao không BE? Lại xin hỏi như thế nào mới là đủ? Tầng tầng hiểu lầm, lượt lượt không tin tưởng, người người ngăn cản, bao kẻ đả kích hãm hại như vậy còn chưa đủ? Vốn dĩ đã chẳng an ổn rồi vốn dĩ đã đủ đáng thương rồi, cầu một cái kết tạm đẹp cũng đáng trách sao? Có thể các thím cảm thấy đó chỉ là truyện chỉ là những nhân vật hư cấu cho nên càng ngược càng khiến các thím hả hê, nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Tôi luôn cảm thấy mỗi nhân vật trong những bộ truyện mà tôi từng đọc đều có thể là một ai đó ở một nơi nào đó trên trái đất này, đừng cho đó là truyện rồi dồn người khác vào cùng đường mạt lộ chịu mọi loại đau thương, chỉ vì đáng với chưa đủ. Đừng độc ác như vậy.

Tôi đồng ý là Thạch Sam không đủ can đảm, ngu ngốc lại còn có phần nhu nhược, tôi cũng công nhận khi thấy Ôn Dương mấy lần không tin tưởng hay vô tình tổn thương Thạch Sam thì tôi cũng bất bình. Nhưng nếu không như vậy, nếu không có sự thiếu quyết đoán của Thạch Sam dẫn đến những hiểu lầm không đáng có, cùng sự đa nghi của Ôn Dương thì lấy đâu ra truyện cho các thím đọc, chung quy luôn có những người như thế, không đủ quyết tâm không thể tin tưởng. Đặt mình vào vị trí đó thím có thể quả quyết thím, có thể cả tin sao?

Điểm duy nhất tôi không thích ở bộ này là dây dưa không dứt, khi tình cảm hai người lại luôn lôi kẻ thứ ba vào làm lá chắn rồi thêu dệt lên hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, người trong truyện chưa mệt mỏi tôi đã mệt thay rồi. Nhưng thôi, có lẽ là cảm nhận riêng, các thím đọc chắc sẽ nghĩ khác.

————-

Link: https://www.wattpad.com/story/74094239

 

sam-trong-thuy-phuc

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *