quan-dan-bao-an

Quắn đần báo ân

Nguyên tác: Quyển 2 Đích Báo Ân [Juaner’s Return]

Thuộc hệ liệt Giờ Vàng Rực Rỡ [黄金强档]

Tác giả: Thiên Bình Tọa

Thể loại: hiện đại, ấm áp manh văn, 1×1, HE

Edit + Beta: Ran + Fiery Von Bielefield (rankyuwookeres.wordpress.com)

Tình trạng: Hoàn (126c) (13/06/2017)

————-

Giới thiệu

Cái lỗ tai cún con lẫn cái đuôi vẫy vẫy chưa bao giờ là vấn đề! Chỉ cần tâm tâm niệm niệm đi báo ân cho chủ nhân là số dzách rồi!

Linh Khuyển tộc không phải hạng chó con tầm thường đâu nhé, bọn họ am hiểu thuật hóa thành người cùng rất nhiều phép thuật, thông thường sẽ dùng hình dáng con người mà trà trộn sống cùng nhau, cứ thế không hề tranh đua mà bình an sống qua ngày. Câu chuyện của chúng ta, chung quy là kể về một chú chó sống ở trấn Linh Khuyển.

[Xuất hiện chói lòa] Phép thuật của cún con Golden Retriever có giá 3.000.000 tệ.

Tần Tu: Nghe cái tên quả thật thì con cún này có vẻ cao cấp đó, nhưng mà ma pháp thì khác gì với mấy con cún thông thường? Hắc ma pháp hay là bạch ma pháp?

Thẩm Nhị bắt đầu đứng vểnh đuôi luống cuống dùng hắc ma pháp với con chó Chihuahua (Màn hình đen ——) Con Chihuahua hộc máu té trên mặt đất, Thẩm Nhị toàn thắng!

Thẩm Nhị đứng trước một em gái Husky thất tình đang khóc rấm rứt, thi triển bạch ma pháp (Màn hình đen ——) Em gái đang thất tình nín khóc mà cười, Thẩm Nhị toàn thắng!

Tần Tu [Trừng lớn mắt tiến đến màn hình]: Tôi muốn xem cái màu đen bị che!!

~ Một tháng sau, Hạ Lan Bá vừa khai trương shop bán hàng trên taobao ~

Tần Tu [điên cuồng gõ bàn phím]: Hắc ma pháp bạch ma pháp cái mọe gì, toàn là đồ giả cả, thấy mỗi cái màn hình đen thui! Thật là quá tệ lậu, quá SB! SB!

Hạ Lan Bá [điêu đứng gõ bàn phím]: Nếu cậu không hài lòng thì có thể trả lại mà, sao lại không quay lại thế này!!! Xài đã rồi không mua mà lại còn comment xấu nữa chứ?!

~ Nhiều năm sau, shop bán hàng trên taobao của Hạ Lan Bá sắp đóng cửa ~

Tần Tu: Trên taobao đây là nơi mua sắm tốt nhứt đó, cho một like nào!

———————

Lảm nhảm của tác giả

[1] Nghiêm cấm những hình thức cải biên lớn hay nhỏ!! Nếu như bạn là độc giả, mời tôn trọng tâm huyết của tác giả, nếu như bạn là tác giả, mời… ít nhất… phải có hành vi của ngày thường.

[2] Đây là câu chuyện của Tần Hoa Khôi và Thẩm Nhị Quắn ở kiếp trước, trong một thế giới khác, các cô gái đã đọc Chung Cư Của Các Ảnh Đế hãy cẩn thận tránh nhảy nhầm hố; độc giả mới đọc thì không có ảnh hưởng, cứ yên tâm mà khỏa thân nhảy hố đi ha~

Nội dung: Hiện đại, ma quái, phép thuật, oan gia hoan hỉ, thanh mai trúc mã, HE.

| Diễn viên chính: A Triệt, Tần Tu |

| Phối hợp diễn: Hạ Lan Bá, Khải Mặc Lũng, Nhậm Hải, An Gia Miện, Âu Triết Luân |

| Hashtag: #bánmanh, #thúcưng, #báoân, #XìDầu, #ThẩmNhị #TầnHoaKhôi #GấuBắcCực |

~*~

**

***

———————–

Lải nhải của Ran và Fiery

Đây là câu chuyện phiêu lưu báo ân vô cùng cảm động và tất nhiên là không thiếu phần ngọt ngào của một chú chó Golden Retriever rất dính chủ; một chàng gấu Bắc Cực là mỹ nhân nhiếp ảnh gia; một anh giai hồ ly tinh chín đuôi là giáo sư tâm lý; một vị tộc trưởng là mangaka nghiệp dư; một anh chàng hoàng tử mỹ nhân ngư; và một vị thiếu gia âm trầm lãnh đạm nghe hiểu tiếng động vật.

Quyết định edit câu chuyện này thật ra xuất phát từ tình yêu quá sâu đậm và điên cuồng của hai đứa dành do Tần Tiểu Tu và Thẩm Nhị Quắn ở tác phẩm Chung Cư Các Ảnh Đế. Cả hai đứa mình từng khóc từng cười biết bao nhiêu lần mà không biết chán khi nói về Ảnh Đế, chính vì vậy, tụi mình – những readers thầm lặng – đã quyết định đi ra khỏi bóng tối chỉ biết đọc và like để bắt tay vào edit câu chuyện kể về một thế giới khác của cặp đôi kì lạ này. Hy vọng câu chuyện Quắn Đần Báo Ân này sẽ mang lại cho các bạn những phút giây thật vui vẻ và vô cùng ngọt ngào.

~oOo~

——————–

Review (fieryvonbielefield.wordpress.com)

Vì tình yêu quá nồng nàn với “Chung cư của các Ảnh đế” và tất cả dàn nhân vật trong đó, mình mới xúi Ran cùng nhau edit “Quắn đần báo ân”. Câu chuyện này, theo lời bà Tọa, thì chính là kiếp trước của dàn nhân vật Ảnh đế, trong một thế giới khác. Thế giới này chính là một địa phương kỳ diệu, nơi mà có những bộ tộc thú có thể hóa thành người và sống giữa thế giới loài người, sinh hoạt thường nhật như con người vậy, tỉ như tộc Linh Khuyển có thể thay đổi giữa dạng người và dạng chó, tộc Linh Miêu có thể từ mèo biến thành người… Và nhân vật chính của câu chuyện này, là chú cún con A Triệt của tộc Linh Khuyển, đã bảy tuổi rồi mà vẫn chưa học được thuật hóa người, và “cô bé” Tiểu Tu xinh xắn với mơ ước trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, ở trong trấn Linh Khuyển nhỏ bé gần thành phố Canh Lâm.

Văn phong của Thiên Bình Tọa vẫn vậy, vẫn rất giản dị, không hề hoa mỹ trau chuốt, nhưng lại rất sâu sắc, và lại còn rất bỉ bựa nữa. Nếu như ở “Chung cư của các Ảnh đế” có sự hào nhoáng, quang vinh của giới showbiz, thì “Quắn đần báo ân” lại đời thường hơn, khép kín hơn, nhưng cũng “hư cấu” hơn: v

A Triệt trong bộ truyện này vẫn là Thẩm Triệt với khí chất dương quang xán lạn, ngố ngố đần đần nhưng đơn thuần và tốt bụng, sống hết mình vì người mà cậu yêu thương, và cũng nhây hết mình vì người mà cậu yêu thương luôn. Còn Tần Tu trong này thì, có lẽ là do môi trường sống, nên kém đi một phần kiêu ngạo và ác khẩu so với Ảnh đế (mặc dù bản cũng vẫn ác khẩu lắm =)) ), cũng dịu dàng với Thẩm Triệt hơn, nhưng còn khí chất băng sơn hay độ moe thì vẫn level max như thường: v

Bộ truyện này có liên quan rất nhiều đến động vật, và cũng có rất nhiều tình tiết cảm động liên quan đến động vật, nên những ai yêu thích động vật, đặc biệt là chó, có lẽ sẽ vô cùng hợp gu. Mình vốn thích chó sẵn, đọc Quắn đần xong là quyết định để dành tiền mua một em Golden Retriever về nuôi ngay XD

Về tuyến nhân vật thì những nhân vật phụ chủ chốt cũ vẫn được giữ lại, Hạ Lan Bá từ trạch nam biên kịch thành trạch nam mangaka, là sư phụ của A Triệt và cũng là người đặt tên cho cậu. Khải Mặc Lũng từ đạo diễn cao phú suất thành giáo sư tâm lý học của đại học Tây An, cũng là một cửu vĩ hồ tiên sinh cao ngạo (lúc biết ảnh là hồ ly trắng chín đuôi, mình còn gào thét rú rít bấn loạn ỏm tỏi =)) ), Âu Triết Luân là gì thì bí mật, nhưng mà ảnh bớt ác khẩu so với trong Ảnh đế, vì ít đất diễn hơn, nhưng cũng moe cực kỳ XD Và điểm sáng chói là bạn trẻ Nhậm Hải, nếu trong Ảnh đế bạn ý đã vô cùng nhây rồi thì trong Quắn đần, bản là thánh nhây luôn. Cứ thấy A Triệt mà đi chung với Nhậm Hải là thể nào sau đó cũng có rất nhiều trò bựa xảy ra XD

Uhm, và tất nhiên là không thể nào quên được một người cực-kỳ-quan-trọng, chính là An Gia Miện. Nói thật là trong Ảnh đế, mình cũng có ship An Gia Miện và Thẩm Triệt, nhưng vì bá khí của Tần Tu quá bự nên mình vẫn trung thành với thuyền chính hơn. Cơ mà trong Quắn đần thì trời ơi, nếu Tần mỹ nhân mà không cutoe đến như vậy thì mình đã theo thuyền A Triệt – An Gia Miện rồi. Trong Quắn đần vì vốn giữa hai người không có khúc mắc như trong Ảnh đế, nên là An Gia Miện cũng không quá lạnh lùng cay nghiệt với A Triệt, mà trái lại còn cực kỳ dịu dàng, quan tâm (tuy rằng cách quan tâm của ảnh vẫn rất kỳ quái). Cơ mà nếu như ở Ảnh đế, mình không có gì phải phàn nàn bà Tọa, thì trong bộ này lại có, có nhiều luôn T^T

Thứ nhất, chính là: truyện quá ngắn!!!! Bộ này hoàn toàn có thể kéo cho dài như Ảnh đế luôn, vậy mà bà Tọa lại còn không thèm viết thêm phiên ngoại. Và thứ hai là An Gia Miện quá ít đất diễn!!!! Thật tình là An Gia Miện có cực kỳ nhiều tiềm năng trở thành nam thứ aka một cái bóng đèn công suất lớn hơi bị bự luôn, vậy mà bà Tọa thì cứ kiểu khi nào cần thì lôi anh vào, khi nào không cần thì quẳng vào xó, làm cho ảnh tới cuối truyện vẫn còn chưa đủ tư cách làm một “người thứ ba” nữa chứ đừng nói là bóng đèn T^T Còn một vấn đề thứ ba nữa, nhưng mà hiện tại thì mình không nói đâu, hãy chờ đến lúc truyện được edit tới đó rồi cùng nhau bức xúc =))

Thế là xong, review Chung cư của các Ảnh đế và giới thiệu Quắn đần báo ân, hy vọng bài viết này có thể khiến cho thật nhiều người mỉm cười, vì đồng cảm do đã từng đọc 2 bộ này, hoặc vì hứng thú muốn tìm đọc. Mình rất mong những câu chuyện mà mình yêu thích cũng sẽ có thật nhiều người yêu thích giống như mình.

Và cuối cùng, nếu có ai vì bài review này mà hứng thú muốn tìm đọc Quắn đần báo ân, thì hãy ủng hộ project edit bộ này của mình và Ran ở link bên dưới nhé, tiến độ up sẽ là ba ngày một chương. Thương ❤

————

Review (by Thiên Di)

Review có thể spoil phần lớn nội dung truyện cân nhắc trước khi đọc.

***

Đây là câu chuyện phiêu lưu báo ân vô cùng cảm động và tất nhiên là không thiếu phần ngọt ngào của một chú chó Golden Retriever rất dính chủ; một chàng gấu Bắc Cực là mỹ nhân nhiếp ảnh gia; một anh giai hồ ly tinh chín đuôi là giáo sư tâm lý; một vị tộc trưởng là mangaka nghiệp dư; một anh chàng hoàng tử mỹ nhân ngư; và một vị thiếu gia âm trầm lãnh đạm nghe hiểu tiếng động vật.

***

Trước nay tôi vốn không phải là một người thích động vật. Tôi có thể nhìn những chú chó và những con mèo từ một khoảng cách xa chứ chưa bao giờ nghĩ là sẽ đến vuốt ve chúng. Khi thấy những con gấu con hổ bị sở thú bạo hành trên internet, tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp cho chúng chứ chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày bản thân rơi nước mắt. Cho đến khi tôi đọc được “Quắn Đần Báo Ân” của tác giả Thiên Bình Tọa, điều đó đã thay đổi. Phải nói đây chính là tác phẩm đã thay đổi nhân sinh quan và góc nhìn lẫn cảm nhận của tôi về thiên nhiên về động vật một cách mạnh mẽ nhất. “Quắn Đần Báo Ân” quả thật là một câu chuyện rất xúc động. Có lẽ nếu tôi dùng thật nhiều chữ “rất xúc động”, “rất hay”, “không đọc quá uổng” cũng không thể nói hết được cảm xúc của mình khi đọc truyện này. Cảm xúc vốn là thứ chỉ cảm nhận được bằng trái tim, và cất lên bằng trái tim.

A Triệt vốn là một đứa nhỏ bất hạnh – môt sinh linh của tộc Linh Khuyển được sinh ra mà linh hồn là con người lại kẹt mãi trong lốt một con cún Golden Retriever béo ú. Tần Tu vốn là đứa trẻ lẻ loi – một cậu bé xinh đẹp tuyệt luân mang trong mình ước mơ hoài bão làm nhiếp ảnh gia giống người cha đã khuất nhưng đôi mắt lại chẳng phân biệt rõ sắc màu vạn vật nhân gian.

Thế mà khi hai kẻ ấy gặp nhau, bên nhau, mình nghĩ rốt cuộc cả hai cũng đã tìm thấy được hạnh phúc. Thế nhưng để giành được hạnh phúc đó, cả hai phải trả giá những gì?

Vốn dĩ đây là một câu chuyện spin-off của Chung Cư Của Các Ảnh Đế, một thế giới song song khác kiểu như Clamp vậy. Những ai đọc Ảnh Đế thường sẽ cảm thấy tội nghiệp, bất bình cho Thẩm Triệt, bởi lẽ trong đoạn tình cảm này cậu luôn là người phải hy sinh nhiều hơn cả thảy. Vậy nhưng với Quắn Đần, có thể những hy sinh, những gì bỏ ra của cả Tần Tu và Thẩm Triệt sẽ khiến bạn hài lòng, phải cảm động, phải bật khóc.

*

Thẩm Triệt với tôi chính là một ánh dương quang.

Tôi không thấy cậu bé này có bất kì những suy nghĩ tiêu cực ở bất cứ thời điểm nào. Vì Tiểu Tu của cậu, một chú cún con Linh Khuyển 7 tuổi vốn không thể biến thành người lại quyết tâm một mình khăn gói lặn lội đường xa để tìm kiếm anh. Trái đất biển người, Dương Quá ngày xưa chờ đợi Tiểu Long Nữ 16 năm ròng rã như thế nào, thì A Triệt chắc chắn cũng phải mỏi mòn chờ đợi kiếm tìm như thế mà thôi. Ấy vậy mà cậu không hề buông một lời oán trách hay nghĩ đến việc từ bỏ. “A Triệt nhìn phía ngoài cửa sổ, sư phụ Hạ Lan từng nói qua, Everest là một ngọn núi rất cao rất cao ở phía chân trời. Núi xa như vậy, Tiểu Tu cũng quyết tâm muốn đi mà. Canh Lâm… có là gì?” 16 năm thanh xuân của một chú cún chỉ để dành chờ đợi một người. Nếu là bạn, bạn sẽ mỏi mệt hay không? Ấy vậy mà trên môi A Triệt lúc nào cũng chỉ nở một nụ cười rạng rỡ.

Tìm được Tần Tu, ở bên anh bầu bạn, kiếm tiền khổ sở vì ước mơ chinh phục thế giới của anh, cho đến quyết định nhường lọ thuốc cuối cùng dưới đáy vực Everest sâu thẳm cho anh, quyết định dùng khả năng biến hình thành người để đổi lại đôi mắt cho Tần Tu, dùng ma pháp để anh quên mình đi, cậu cũng không hề mảy may nghĩ suy, không hề có chút do dự nào cả.

Sự đơn giản, thiện lương, tấm lòng chân thành và trái tim nồng nhiệt của A Triệt đã chinh phục được Tần Tu vốn đã băng giá với cuộc đời, và cả độc giả như tôi nữa. A Triệt sẵn sàng bỏ ra 16 năm thanh xuân để đi tìm Tần Tu, cùng bầu bạn với anh, cùng thực hiện giấc mộng khi còn nhỏ của nhau. Ở nơi phố thị phồn hoa, một đứa nhỏ đã phải trải qua bao chông gai trắc trở, bao đắng cay lẫn kinh nghiệm cuộc sống. Dù không hề được đến trường nhưng cậu vẫn tự phấn đấu học tập. Dù phải đi làm công trang trải cuộc sống nhưng cậu vẫn dành dụm tiền để mai sau gặp lại Tần Tu sẽ đưa cho anh giúp anh thực hiện ước mơ. Thẩm Triệt chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình hay có bất cứ bất mãn gì về cuộc sống cả. Có đôi khi tôi thật sự rất ghen tỵ với tính cách lạc quan tươi sáng như ánh dương của Thẩm Triệt. Nếu sống mà không cần nghĩ suy tính toán gì, sống có một mục tiêu lấy đó làm phấn đấu thì có lẽ cuộc đời bản thân tôi cũng sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

*

Tần Tu, với tôi chính là một tảng băng bao quanh tâm một ngọn núi lửa.

Thượng Đế cho anh hoài bão, rồi để anh nhìn nó một cách không vẹn nguyên. Thượng Đế cho anh tình thân, nhưng cũng nhẫn tâm cướp nó đi. Chỉ duy Thượng Đế cho anh một Thẩm Nhị, thì anh lại dùng sinh mạng cứng như đá sắt của mình chống đối với Người, không một ai có thể cướp đi Thẩm Triệt từ anh. Thẩm Triệt là đôi mắt, là tình yêu, là gia đình, là màu xanh và màu đỏ, là người “sao cậu không đến sớm hơn”… Với Tần Tu, Thẩm Triệt quan trọng tựa như sinh mệnh, tựa như ước mơ nhiếp ảnh gia tự do của anh vậy, không ai có thể thay thế được A Triệt. Tần Tu là một người ngạo kiều, danh pháp khoa học là tsundere. Bên ngoài anh phòng thủ vững vàng bằng những lớp băng lạnh giá, anh lạnh lùng, anh độc miệng, anh lãnh cảm với thứ gọi là tình yêu loài người. Nhưng khi tảng băng gặp được ánh dương của chính mình, dần dần những lớp băng tan ra, ẩn hiện bên trong chính là dòng dung nham lửa cháy nóng bỏng. Vì tìm lại Thẩm Triệt, anh gặp nạn. Vì Thẩm Triệt, anh lựa chọn đặt cậu còn quan trọng hơn việc nhìn thấy màu xanh màu đỏ. Vì Thẩm Triệt, anh lựa chọn ôm cậu nhảy xuống vực sâu Everest; vì Thẩm Triệt, anh đánh đổi đôi mắt quý giá nhất của một người nhiếp ảnh gia; và vì Thẩm Triệt, anh không ngại ngần bỏ ra 20 năm sinh mạng của cuộc đời.

Xin đừng nói Tần Tu trả giá ít hơn Thẩm Triệt trong đoạn tình cảm này nữa. Bởi lẽ cả hai đều quá vì nhau, đều quá yêu thương nhau. Với họ, đối phương chính là tri kỉ, là người yêu, là người thân; là tất cả.

Tần Tu đã trải qua một tuổi thơ khốc liệt để đấu tranh với xã hội tàn nhẫn, đã bỏ cả con tim để lần đầu và lần cuối chỉ yêu một người, để đổi lại ánh mặt trời dương quang trong đôi mắt Thẩm Triệt, chiếc đuôi xù bông của Thẩm Triệt, đôi khi là một con Golden Retriever lông quắn chỉ có một trên đời, là màu đỏ và màu xanh lá, hai màu sắc có ý nghĩa nhất với Tần Tu.

Thẩm Triệt với Tần Tu chính là thái dương rực rỡ mà ấm áp, là sợi bông mềm cứa nhẹ vào sâu thẳm trong anh, là cánh chim sếu khuê tú bay lượn trên bầu trời, là ngưỡng vọng thuở thiếu thời và về sau, và là tấm hình mà nhiếp ảnh gia Tần Tu trân quý nhất.

*

An Gia Miện, với tôi chính là một chú nhím luôn thích xù lông.

Cậu bé An Gia Miện trong trại trẻ mồ côi, là một đứa trẻ lạnh nhạt nhưng thông minh, anh hiểu rõ bản thân mình là loại người như thế nào, cự tuyệt người ngoài tiếp cận nội tâm của bản thân, nhưng lại rất giỏi trong việc khiến người khác hiểu lầm, tưởng như mình đã được anh chấp nhận thân cận.

Thiếu niên An Gia Miện là một cậu trai xuất sắc, không gì không thể làm, làm gì cũng đạt thứ hạng cao nhất. Nhưng dường như không gì có thể khiến anh lưu luyến, đối với mỗi một sở thích từng thực hiện, chỉ cần sau khi đã đạt được đến thành tựu cao nhất, anh liền có thể vứt bỏ được ngay.

An Gia Miện trưởng thành, là một người đàn ông sắc sảo. Những người quen biết đều cho rằng anh lạnh lùng, kẻ thù thì bảo rằng anh tàn nhẫn. Mỗi một quyết định, mỗi một việc làm, đối với An Gia Miện, dường như chỉ có lợi ích cho bản thân là tuyệt đối, còn những kẻ khác ra sao, đối với anh không quan trọng.

Chính bản thân An Gia Miện cũng từng nhận định, “Đầu óc của anh tựa như một kho hàng thật lớn, con người, sự việc, đồ vật đều được phân loại theo trật tự rõ ràng, được đặt ở vị trí hẳn phải là của bọn họ —— Người nhà, cấp dưới, giáo viên, đối tác, đối thủ cạnh tranh, người yêu, bạn bè, đồng loại…”. Thế nhưng, trong số những đối tượng được phân loại rõ ràng ấy, nhóc cún con Stupid là ngoại lệ thứ nhất. Cậu nhóc tóc xoăn ngốc nghếch A Triệt, là ngoại lệ thứ hai.

Tôi cũng không biết tình cảm của An Gia Miện với A Triệt là gì, anh luôn dùng những lời độc địa để đẩy cậu ra xa, dùng những hành động nhìn như tàn nhẫn để khiến cậu nghĩ xấu về mình. Thế nhưng, anh cũng không nhịn được mà dịu dàng với cậu, giảng bài cho cậu, tìm gia sư cho cậu, còn cẩn thận nhắn lại là “Không hung dữ đâu”, bắt cậu viết đi viết lại bản kế hoạch chỉ vì để dạy cậu, hướng dẫn Jason cách leo núi để A Triệt có thể nghe được mà làm theo… Anh có thể lạnh lùng, tàn nhẫn với tất cả mọi người khác mà không quan tâm cái nhìn của họ là gì, nhưng chỉ riêng với A Triệt, trong thâm tâm An Gia Miện luôn mong rằng, cậu có thể là người hiểu rõ hết những mặt tối trong nội tâm sâu thẳm của anh, nhưng vẫn luôn chấp nhận ở bên anh, gần gũi anh như vậy.

An Gia Miện, đối với A Triệt, có lẽ luôn thiếu một chút. Nếu anh đến sớm một chút, cứu mạng cún con sớm một chút, người mà cậu tâm tâm niệm niệm báo ân, hẳn đã là anh. Trên đỉnh Everest, nếu anh nghĩ thông sớm một chút, bước ra khỏi lều sớm một chút, có thể đã lại một lần nữa nối lại được quan hệ hòa hảo với nhóc quắn đần. An Gia Miện luôn tự cho mình là một người lạnh nhạt, những thứ tình cảm như tình yêu thương, đối với anh, là không cần thiết. Vậy nên anh vẫn luôn tự dối lòng rằng mình làm những điều đó cho A Triệt, chỉ là vì có lợi cho bản thân. Thế nhưng, anh có thể lừa bất kỳ ai, có thể gạt được chính bản thân mình, nhưng cậu nhóc ngốc A Triệt, thì vẫn luôn hiểu rõ ràng nhất. An Gia Miện, có lẽ là nhân vật phức tạp nhất mà Thiên Bình Tọa từng khắc họa.

Nếu có điều gì khiến tôi không đồng tình với cách xử lí của Thiên Bình Tọa trong Quắn Đần Báo Ân, thì hẳn là đất diễn của An Gia Miện quá ít. Khác với trong Chung Cư Của Các Ảnh Đế, An Gia Miện ở đây không hề có gút mắc gia đình với A Triệt, nên anh có thể dịu dàng hơn, bớt cay độc hơn với A Triệt, nhưng cũng chính vì không có điểm xung đột, nên anh cũng là một nhân vật khi cần thì mới được gọi ra, khi không cần thì cho đi du ngoạn. Tôi vẫn hy vọng, có thể biết được chút gì đó về những ngày sau này của An Gia Miện, khi Quắn Đần Báo Ân khép lại, nhưng có lẽ, không biết, cũng là một cách thú vị, để biết.

*

Với tôi, Âu Triết Luân chính là bong bóng xà phòng vỡ tan.

Có thể nói, đây là nhân vật khiến tôi day dứt và thương cảm nhất trong Quắn Đần Báo Ân. Quắn Đần Báo Ân vốn là một bản nhạc hòa tấu của thiên nhiên đa sắc màu, nhưng trong đó có lẽ màu hồng lại không được ưu ái nhất. Xuyên suốt câu chuyện, rất nhiều nhân vật đã ra đi, gia đình Tần Tu, mẹ A Triệt, Wagner, Player… Và cả, Âu Triết Luân.

Âu Triết Luân bản chất hồn nhiên ngây thơ, trí nhớ kém vô cùng. Âu Triết Luân là hoàng tử mỹ nhân ngư vốn chẳng hiểu sự đời, vô ưu tư lự sống cách xa loài người. Nhưng rốt cuộc sau một lần trốn hoàng cung đi chơi trong hình hài của một chú cá nhỏ, hoàng tử người cá lại yêu lấy con người đã cứu mình.

Bạn đã từng bao giờ nhất kiến chung tình, chỉ một lần nhìn thấy là ngàn năm bất phục hay chưa? Hoàng tử mỹ nhân ngư đã động lòng trần, lặng lẽ hòa nhập vào cuộc sống của con người với niềm hy vọng tìm thấy và kề cận người mình yêu. Thế nhưng, bạn có lẽ nên biết đây vốn là một câu chuyện cổ tích hiện đại. Ở đó hoàng tử và công chúa mỹ nhân ngư không hề đến được với nhau như bộ phim Disney hay kể. Tộc mỹ nhân ngư của Âu Triết Luân chỉ có tuổi thọ 25 năm, mà tình yêu nhất kiến chung tình của cậu, lại phải kết hôn vì gia tộc.

Âu Triết Luân trong truyện xuất hiện không nhiều, chỉ thoáng qua vài chương ngắn ngủi như ngọn gió lành. Nhưng sự xuất hiện của chàng hoàng tử thiên chân vô tà với trái tim lương thiện này lại khiến tôi buồn thương quá đỗi. Thương cho mối tình si của cậu không thành, thương cho tuổi đời như chiếc lá rụng sớm mọc chớm tàn lại tàn nhẫn vô hạn của tộc mỹ nhân ngư, thương cho giây phút cuối khi tan biến vào hư vô cậu vẫn không thể một lần chân chính nói với đối phương câu tự tình mà mình hằng ấp ủ.

Âu Triết Luân vốn là bong bóng xà phòng. Hoàng tử bong bóng tan biến vào không trung, mang theo trái tim chân thành vì một người. Liệu không biết mai sau, đối phương có nhớ tới cậu hay không? Đối phương đã bao giờ vì cậu mà động tâm hay chưa? Tôi không rõ, chỉ là quá thương xót cho Âu Triết Luân. Chỉ mong ở kiếp sau, sau câu chuyện Ảnh Đế, Âu hoàng tử lúc này đã trở thành Âu thiên vương, có thể tìm thấy mảnh ghép còn lại của chính mình.

*

Và cuối cùng, Thiên Bình Tọa, với tôi chính là một bản nhạc đa sắc đa màu với những nốt nhạc đầy rung cảm và thế giới quan thật sâu rộng.

Cũng như hầu hết mọi người, tôi biết đến Thiên Bình Toạ qua Chung Cư Của Các Ảnh Đế. Xuyên suốt Chung Cư Của Các Ảnh Đế, bạn có thể bắt gặp được những thước phim như vẽ, những bộ phim tựa như câu chuyện đời người được Thiên Bình Tọa khắc họa đa chiều đa góc, đi sâu vào nội tâm nhân vật khiến tôi ấn tượng mãi không quên. Trong đó, bộ phim cuối cùng được Thiên Bình Tọa dùng thủ pháp mô tả giản lược để kể về người nhạc trưởng phiêu bạt khắp thế gian, chỉ vì vài câu văn ngắn ngủi mô tả cảnh anh chỉ huy dàn nhạc được cấu thành bởi cả đất trời. Khung cảnh đó thật quá tráng lệ, quá hùng vĩ, đến mức tôi mong rằng một ngày nào đó sẽ được dựng thành phim, để tất cả những cơn gió lộng trong buổi bình minh, những núi cao và khe sâu trong trường đoạn đó có thể hiển hiện trước mắt tôi.

Từ đó tôi đã biết Thiên Bình Toạ có một mối giao cảm đặc biệt với thiên nhiên hoang dã, và Quắn Đần Báo Ân đã chứng thực cho suy nghĩ đó của tôi. Từ thảo nguyên đến núi cao, từ mùa khô hanh hao đến mùa đông giá rét, cùng vô vàn loài động thực vật hoang dã, tất cả đều được mô tả cực kỳ ấn tượng với nhiều chi tiết đắt giá, một điều chắc chắn không thể làm được nếu không có vốn hiểu biết sâu rộng và tình yêu với thiên nhiên, và tất nhiên là cả bút lực cực sắc bén nữa. Mỗi lần Tần Tu cùng A Triệt xách ba lô lên và đi là một lần tôi háo hức chờ xem tác giả sẽ vẽ ra trước mắt mình khung cảnh tuyệt vời nào, giới thiệu cho tôi loài động vật kỳ thú nào, và Thiên Bình Toạ chưa một lần làm tôi thất vọng.

Một điều khác khiến tôi yêu Thiên Bình Toạ, chính là việc chị không gò bó tác phẩm của mình trong giới hạn của một bộ đam mỹ – tức là chỉ tập trung vào tình yêu của hai nhân vật chính – mà mở rộng hơn, đào sâu hơn về những câu chuyện muôn màu muôn vẻ khác: Wagner và người chủ già mê nhạc cổ điển, cuộc đời ngắn ngủi mà đầy kiêu hãnh của cô báo con Player, chàng mỹ nhân ngư Âu Triết Luân với câu chuyện tình vô vọng của mình…

Thiên Bình Toạ là một trong số ít tác giả có thế khắc họa ngôn từ thành bài hát, thành tranh vẽ. Thật đáng tiếc với thế giới quan đầy thú vị và bút lực chắc – mạnh – sâu của chị lại bị chị bỏ xó không còn tiếp tục nghiệp văn chương nữa vào năm 2016. Điều này khiến tôi buồn rất lâu.

Một lần nữa tôi xin cảm ơn Thiên Bình Tọa vì đã sáng tác nên hai câu chuyện tuyệt vời và xuất sắc như Quắn Đần Báo Ân và Chung Cư Của Các Ảnh Đế, để tôi mãi yêu quý từng nhân vật, để tôi phải thay đổi cách nhìn của mình về động vật, để tôi cuối cùng cũng đã nhận một em mèo đáng yêu vô tận về nhà.

————–

Link: https://rankyuwookeres.wordpress.com/quandanbaoan/

—————–

Chú ý:

– Đây là phần tiếp theo của bộ “Chung cư của các ảnh đế”

– Để có pass c126 thì (xin trích dẫn lời editor):

“Thể lệ nhận pass: Từ đây đến hết ngày 12/6, hãy comment cảm tưởng của các bạn, ít nhất 8 câu về câu chuyện Quắn Đần Báo Ân, về Tần Tu, về A Triệt, về An thiếu, về tất cả nhân vật (tùy các bạn) vào dưới post chương 125 này, gởi kèm mail của các bạn cho mình. Mình sẽ gởi pass chương 126 cho các bạn.

….

Những người qua đường sau này đến đọc chương này vẫn có thể cmt cảm nghĩ nhé, mình vẫn nhận share pass đó, chỉ là nếu mình phát hiện pass bị share đi (trong group kín hay bất cứ đâu – mà mình cũng hay ở trong mấy cái group đó lắm nha 😛 ) là mình đổi pass không share nữa ráng chịu đó. Hãy tôn trọng nhau nha các bạn!”

quan-dan-bao-an

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *