quan-co-benh-khong

Quân có bệnh không

Tác phẩm: Quân Hữu Tật Phủ

Tác giả: Như Tự Ngã Văn

Thể loại: Cổ đại không tưởng, có điểm ngược, yêu nghiệt phúc hắc công x ôn nhuận phúc hắc thụ

Editor: AnDuyệt

Beta: QuânQuân

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Số chương: 89 chương + 2 PN

Nguồn: Kho tàng đam mỹ – Fanfic

Ngày bắt đầu: 11/07/2017 -> 25/03/2018

Tình trạng: Hoàn (89c) (25/03/2018)

———————

Văn án

“Thế Dự, lòng ta không giả.” Sở Minh Duẫn đưa tay giấu vào trong tay áo tự nhéo chính mình một cái, ngôn từ thâm tình.

Nụ cười Tô Thế Dự bỗng nhiên sâu hơn, y híp lại con ngươi, ôn ôn hòa hòa mở miệng: “Ngươi có phải bị bệnh hay không?”

“Bệnh tương tư.” Sở Minh Duẫn quả quyết đáp.

“Thất lễ.” Tô Thế Dự vuốt cằm, tiếp đó xoay người rời đi.

Cố sự về một tên giả bộ là đoạn tụ kết quả thật sự thành đoạn tụ và một tên không muốn có dính líu đến đoạn tụ kết quả trước tiên chặt đứt mất đoạn tay áo.

Yêu nghiệt phúc hắc công (Sở Minh Duẫn)x ôn nhuận phúc hắc thụ (Tô Thế Dự).

Nịnh x trung. 1v1

Hắc cùng hắc gặp gỡ tức là hắc lẫn nhau.

Nhớ kỹ, hết thảy không vì tính kế giết chết đối phương mà là yêu sâu nặng.

Quân hữu tật phủ, tương tư vô y.

Trong con ngươi của ngươi có núi non sông suối, vượt qua chặng đường của ta đi ngang qua tất thảy bất diệt.

Cổ đại không tưởng, ngẫu nhiên có tham khảo. Ta tận lực nghiên cứu, thỉnh ôn nhu bao dung =. =

Thiết kế nhóm độc giả, hoan nghênh tới chơi ~

Cổ đại không tưởng, có điểm ngược

Vai chính: Sở Minh Duẫn, Tô Thế Dự ┃ vai phụ: Tần Chiêu, Đỗ Việt ┃ cái khác: Phúc hắc chính là tình trạng cuộc sống bình thường.

P/S: Mình chỉ có một số vốn từ tiếng Trung ít ỏi, edit vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng mình sẽ tận lực dịch sát nghĩa nhất.

———————————-

Spoil (by lamvuphongkira)

Vốn lười nhưng khó chịu quá nên lết lên spoil vài lời.

Thụ trong này có thể coi là ‘bị hại vọng tưởng chứng’.

Coi như lúc đầu là công không phải, tiếp cận thụ vì mục đích riêng, nhưng sau này khi xác định bản thân yêu thụ liền tỏ rõ, vì thụ công hi sinh mất rất nhiều ảnh vệ để bảo vệ thụ, vì thụ công tuy bị thương thê thảm vẫn cố gắng bảo vệ thụ, vì thụ công không dám làm này làm kia vì sợ thụ ghét, thậm chí thụ khắp nơi ngăn chặn cùng phá hư kế hoạch của mình đều im lặng bỏ qua.

Nhưng thụ đâu? Công vì thụ bị thương, thụ cho là công vì dễ dàng lợi dụng thụ; công vì thụ mà ghen, thụ cho là công muốn trao đổi trên triều đình. Ừ thì trong đó cũng có thành phần vì thụ thích công, nhưng đầu óc thụ có phải bả đậu không thế? Ai giả vờ chỉ vì lợi dụng mà có thể suýt đáp cả tính mạng mình vào? Thụ cũng không phải người tốt gì, bản thân cũng giết người như ngóe, mà khi thấy công đối xử với kẻ phản bội nặng tay lại ‘thỏ tử hồ bi’, thổn thức một ngày kia mình cũng giống vậy. Điên! Không lẽ người ta phản bội rồi còn quay lại tín nhiệm, không giết là may rồi, còn xài nữa thì thành ‘bạch liên hoa’ hả?

Thụ là ngu trung!!!!

Thụ có thằng em họ, không phải thần trợ công mà là thần phá hoại, thằng này là ‘bạch liên hoa’ + ‘ngốc bạch ngọt’ tập hợp. Thằng nhóc (khoảng 20t) này là nguyên nhân chính cho công thụ hiểu lầm càng sâu đậm hơn. Bản thân nó có một người yêu nó mà suốt ngày cứ trước mặt người này lải nhải nhắc người khác, có chuyện đều dựa vào người ta, hết chuyện thì lại lẽo đẽo theo anh họ. Ghét!

Truyện cũng không thiếu bug. Từ khi công cùng thụ dính vào với nhau là cả đống chuyện xảy ra, mà toàn chuyện không logic.

Vd: Công cùng thụ đi tham dự yến tiệc, bị người tính kế rớt xuống hố, lại lạc vào ‘thế giới lòng đất’. Thôi, bỏ qua đi, truyện nào chả vậy. Nhưng mà vô lý ở chỗ, xuống đây rồi lạc vào 1 cái mê cung. Mẹ ơi, mê cung dễ đào lắm sao? Dưới mê cung lại gặp một đống quân lính, đánh nhau ì xèo, phía trên mặt đất lại ca hát tiệc tùng. Xin hỏi công cùng thụ võ công đều cao cường, sao không chưởng vài phát về phía mặt đất mà tìm đường ra? Thôi, coi như rớt xuống rất sâu đi… Dưới này cơ quan cùng cạm bẫy cứ như lăng mộ Tần thủy hoàng vậy cũng làm mình cạn lời.

Rồi, tiếp ra khỏi mê cung lại chạy đến thư phòng, vâng, thiết kế cũ rích cửa ra nằm sau giá sách. Cho hỏi, không phải nên là từ dưới đất chui lên mới hợp lý sao? Người xưa xây nhà toàn bằng gỗ, đá (chưa có bê tông), nếu một phòng phía ngoài nhìn rất rộng, vào phòng lại chật hẹp không ai sẽ nghi ngờ sao?…….

Vd: Công cùng thụ lại đi tra án. Không thể tin nổi. Vào một cái thành chả có phụ nữ, trẻ em, người già… vv… mà vẫn yên lặng sống được. Nơi đây đã bị đồ thành, khắp nơi đều là quân địch đi, vậy ban đêm mấy người đó đi đâu hết? Ngày hôm sau thấy người xuất hiện thì bắt vài đứa lại mà tra chứ, cứ nhơn nhơn chả làm ăn được gì.

Rồi lại gặp tập kích, biết rõ có thể là hồng môn yến mà tự nhiên như ruồi cứ thế tham dự, đem theo được gần chục thằng ám vệ cuối cùng công phải tự mình ra trận, bị thương thê thảm, sau đó phải nhờ sự giúp đỡ của vợ địch nhân thì mới sống mà thoát được.

Bao nhiêu là manh mối chỉ hướng rồi, còn bảo chỉ là suy đoán, ko tiện lấy ra, mẹ ơi, ‘phúc hắc’ đây sao, chỉ số IQ chưa quá hai con số đi?

Nói tóm lại, nhìn công với thụ bị đùa giỡn xoay quanh mà mệt.

Mình cố lết chỉ vì cái spoil ‘công sủng thụ”

Kết quả đọc xong rồi muốn lật bàn, công yêu thụ chết đi sống lại, lên ngôi rồi cũng nghẹn khuất chết đi được, có 3000 ảnh vệ mà suốt truyện chỉ để trang trí, đưa thư chỉ bằng 1 con chim, thậm chí con chim bị thụ bắt, thư bị đánh tráo, ra mấy cái mệnh lệnh dở hơi mà bọn cấp dưới cũng im lặng nghe. Mỗi lần có việc công đều phải đích thân ra trận, tình báo cứ cần lại không có. Cuối truyện công còn buông xuôi tất cả, nếu thụ không suy nghĩ rõ ràng chắc công cũng tùy ý chết luôn. Mình ra một kết luận: CÔNG LỤY TÌNH. (muốn chửi tục quá!). Cố gắng bao nhiêu năm, đến phút cuối cùng không liều chết nhất bác, ít ra cũng chết trận sa trường, lên ngôi rồi chỉ số thông minh cũng thấp hơn 50 luôn, ngu thấy ớn.

Mình ghét nhất thằng vua trong truyện này, vô năng, suốt ngày chỉ nghĩ đến thi từ ca phú, nghệ thuật. Chết cũng không hối cải. Ừ thì mấy vị hôn quân hay thế, nhưng thằng này cũng không phải rơi vào hôn quân, thà nó là hôn quân còn đỡ. Ai đời nước khác đến đòi cắt đất đổi bình yên mà cũng đồng ý, trong khi bản thân nước mình đang mạnh hơn người ta, bao nhiêu người ngã xuống vì giành lại mảnh đất đó mà ổng nghe sứ giả nói một ai công liền động lòng muốn cho luôn…Não tàn!

Nói chung. Truyện đọc xong mà ấm ức. Đoạn đầu đang ok, từ khi công xác định mình yêu thụ thì bị ngược cho đến chương cuối cùng. Sủng đâu hả trời?

(╯‵□′)╯︵┻━┻

—————–

Spoil (by los)

Mình cũng đang lười lắm nhưng thấy bạn trên chửi quá nên phải vô nói lại cho cân bằng. Tại mình thấy bộ này hay =)) Mình cũng đang đọc bộ này, và có lướt tới khúc cuối.

Không biết bạn trên bạn trên định nghĩa phúc hắc sao, chứ mình định vị cp này là phúc hắc thụ x phúc hắc kiêm mặt dày công. Công sát phạt quyết đoán, sở tâm sở dục, vì chính mình mà sống. Thụ ngu trung thật, lo trước lo sau tính toán chu toàn hơn, bị ám ảnh tâm lý nên khó đặt lòng tin vào người khác, nhưng mà yêu công rất dịu dàng, những lúc thụ nghĩ về công khiến tim mình nhũn cả ra.

Thụ và công là cánh tay trái phải của hoàng đế, dưới một người trên vạn người. Nên nếu muốn đạt được mục đích thì thụ là vật cản đường lớn nhất của công. Bạn công vì muốn quang minh chính đại thu thập tình báo của thụ nên tung tin đồn mình là đoạn tụ, đối tượng anh thầm yêu trộm nhớ bao lâu nay chính là thụ, làm mặt bá quan văn võ nghe tin nó cứ thế này d(ŐдŐ๑), tiện thể phân phát luôn mấy thê thiếp mà thực ra là mật thám của người khác cài vô phủ. Thụ biết công có mưu đồ nhưng mà công mặt dày quá ẻm ko biết làm sao. Quá trình hai người này vờn nhau khá là thú vị. Trong quá trình này công cũng nhiều lần có ý định giết thụ (ảnh cũng độc lắm chứ chả hiền lành gì). Tới khi thích nhau thì bắt đầu ngược.

Thụ phát hiện mình thích công trước, nhưng đồng thời thụ cũng biết công nói thích mình chỉ là âm mưu. Thụ có một đứa em họ, đồng thời cũng là sư đệ của công, hiện đang làm dược sư trong phủ công. Thụ có gài một a hoàn vào phủ công để trông chừng chăm sóc cho em mình, có lần công nói chuyện với sư đệ mình (bạn này là người thích em họ thụ), a hoàn đứng ngoài nghe đc, đại để là bạn sư đệ bảo công giết thụ đi, công không chịu, sư đệ hỏi hay công thích thụ rồi, công bảo không giết là vì còn có thể lợi dụng, làm gì có chuyện ta thích hắn (tôi thừa biết ảnh mạnh miệng). A hoàn trung tâm dĩ nhiên chạy về báo lại cho chủ. Bạn thụ cũng đoán được một hai rồi nên cũng ko bất ngờ lắm, nhưng mà chắc cũng xót.

Lần khác thụ tặng công ngọc bội. Ngọc bội này là của mẹ thụ trước khi mất đưa lại cho thụ để tặng ý trung nhân. Thụ lúc nào cũng mang theo bên người, thấy ngọc như thấy người.Viên ngọc bội thụ đưa công đồng nghĩa với việc thụ đưa tâm mình cho công. Công không biết ý nghĩa của ngọc bội, nghĩ trong này có cơ quan nên ném (xong tiếc nhặt lại =))) ). Em họ thụ nhìn thấy công ném chạy đi báo cáo với thụ (ông này phá hoại thật), khiến hiểu lầm của thụ với công càng sâu.

Sau này công thích thụ thật, nhưng thụ không thể tin công, cũng ko dám tin. Năm thụ 15 tuổi theo cha là tướng quân đi đánh giặc, tin nhầm phó tướng đã phản bội sang phe địch, hại chết cả toán quân 4000 người, đây là bóng ma trong lòng thụ. Thụ thề mình sẽ không tin nhầm người nữa, nên thụ không dám tin công, lần này tin nhầm là sẽ nước mất nhà tan, nghìn dân oan thán. (Thụ là ngu trung thật, và công cũng có ý định soán ngôi thật). Thụ không biết công từ lúc thích thụ đã có ý định dừng kế hoạch, đợi lâu một chút cũng ko sao, miễn là công có thụ (công lụy tình cũng là thật =)) ). Công nhiều lần nói thích thụ, nhưng thụ lại không dám nói thích công, chỉ có thể đợi lúc công ngủ, mà nói với công “ta thích ngươi, chỉ thích ngươi”. Ở trên nói thụ không sủng công là sai nha, thụ chiều công hết sức có thể miễn không dính tới chính trị đấy, lúc công bị thương thì lo sốt vó chăm sóc tận tình, nói chung là thương lắm nhưng mà còn cái lòng trung với vua nữa nên phá vẫn phải phá =))

Thụ lợi dụng mạng lưới tình báo của công, phá kế hoạch của công nhưng ko tới mức đẩy công vào chỗ chết (thụ thật ra cũng lụy tình). Hai người xé rách mặt, công nổi giận, tính hoãn kế hoạch rồi mà lần này quyết giết vua cướp ngôi tới bến luôn, ai bảo thụ trung với hắn =)). Rồi đại khái sau này có phe thứ 3 đầu độc vua, công nhân cơ hội này giam lỏng vua rồi tranh đoạt quyền lực, thụ tới tìm công muốn thằng em mình vô cung chữa cho vua thì bị công chuốt mê dược bất tỉnh nhân sự, tới lúc tỉnh lại thì công đoạt ngôi xong rồi, thụ lúc này mới tức giận đâm bị thương công, nhưng ko trúng yếu hại vì thật ra thụ vẫn không nỡ giết công. Công hỏi thụ thật ra thụ trung với cái gì, với đất nước này hay với hoàng tộc, thụ thừa biết ông vua hiện tại là vô năng, thụ cũng không chống đỡ cho hắn mãi được.

Lúc này thì phe thứ 3 cấu kết với ngoại tặc, dẫn quân vào thành, lấy cớ dẹp loạn, giết kẻ soán ngôi là công. Công vào lúc này nếu chạy thì có thể thoát, nhưng công từ lúc đi lên con đường này đã xác định thắng làm vua, thua làm giặc. Một người ngạo khí như công làm sao có thể bỏ chạy. Công nghe được tin tình báo thụ đang dẫn quân tiến vào cung, công đợi thụ tới giết mình. Nhưng không ngờ thụ dẫn quân vào bảo vệ công, còn mình thì tự thân thân chinh đi giết giặc. Hóa ra thụ đã quyết định thần phục công, khuyên vị hoàng đế kia viết chiếu thư truyền ngôi cho công. Công biết được sự thật đuổi theo đúng lúc cứu được thụ dưới lưỡi dao địch. Hai người tỏ rõ lòng nhau. . Công làm vua, thụ phò trợ công, kết cục vui vẻ đoàn viên.

(Trung gian khúc chiết các bạn vui lòng tự đọc, mình lười =)) ).

Mình khá là tội cho anh vua trong này. Anh là người tốt (hình như trước đây còn thích thụ), nhưng không thích hợp làm vua, không am hiểu âm mưu quỷ kế cũng không có dã tâm. Việc nước đều do công thụ lo liệu rồi đưa lên, anh chỉ có việc phê chuẩn. Nên cái kết từ ngôi là cái kết tốt đẹp nhất cho anh, có thể tự do sống cuộc đời mình mong muốn, chứ còn làm vua tiếp thì ko kẻ này cũng có kẻ kia giết.

Văn này mình đánh giá cao diễn cảm tình, còn âm mưu dương mưu thì thú thật mình không quan tâm lắm, không phá logic là ổn. Công thụ có rất nhiều đoạn ngọt ngào (ngoại trừ những lúc muốn giết nhau =)) ). Ví dụ như sau khi 2 người đã xé rách mặt rồi (nhưng vẫn còn thương nhau lắm), công hẹn thụ đi xem hội hoa đăng, hai người cùng thả đèn ước, công hỏi thụ ước gì, thụ bảo quốc thái dân an, công ko tin, lén nhờ sư đệ mình câu đèn thụ lại để đọc điều ước, thụ ghi quốc thái dân an thật =)), nhưng lúc công quay lại lại thấy thụ thả thêm 1 cái nữa, công hỏi lần này thụ ghi cái gì, thụ không nói, nhưng công cũng ko cần hỏi nữa vì đã hiểu lòng nhau cả rồi. Còn đèn của công ghi gì? Chỉ đơn giản 3 chữ: Tô Thế Dự. Nói chung là 2 người đều biết sớm muộn gì cũng đẩy nhau vào chỗ chết nên ngọt đc lúc nào hay lúc đó. Xem vừa thương vừa tội. =))

Một điều mình thích trong truyện này là các nhân vật dù chính hay phụ, chính diện hay phản diện, là nam hay nữ, đều dụng tình rất sâu. Có một vị quan vốn là thanh liêm, khi mới nhậm chức cũng từng mong sẽ góp sức phục vụ đất nước, nhưng thê tử của hắn vì rớt xuống hầm băng mà lâm trọng bệnh, trở nên si ngốc, hắn dùng một năm để nàng lại nhận thức hắn, hai năm để nàng nhớ tên hắn, vì không muốn nàng bị bệnh tật dày vò đau đớn, hắn không ngại trở thành kẻ buôn lậu giết người, nhưng hắn ko biết cả hắn và thê tử của mình đều là quân cờ trong tay người khác, cuối cùng chỉ có thể khiến người thở dài thương tiếc. Có một vị nữ tử, nghe tin chủ nhân mình đã chết, liền uống thuốc độc tự vẫn để theo hắn, vị chủ nhân này, tới tận cuối truyện mới biết nàng đã chết, chỉ có thể mang một nắm đất nơi nàng chết xem như hài cốt mà đem về.

Người khiến mình thương tiếc nhất là nàng công chúa ngoại tộc Lâu Lan, cũng là em gái nuôi của thụ, em này tính thẳng thắn thành thật, quý thụ vô cùng, dễ thương lắm, cũng chính em là người giúp thụ nhận ra tình cảm của mình với công nhưng em lại có cái kết rất bi thảm, bị chính người mình yêu giết chết. Hóa ra vị hôn phu của em chỉ là con cờ của người khác, và em cũng chỉ là con cờ của hắn, hắn chỉ lợi dụng em thôi. Thụ sau khi bắt được tên hôn phu này thì tra tấn hắn sống không bằng chết để trả thù cho em. Thật ra em chỉ là plot device để làm tăng mâu thuẫn của thụ với công (thông qua sự đối lập giữa kẻ lợi dụng và kẻ luân hãm) thôi nhưng mà chính vì vậy mình mới thấy không đáng cho ẻm. Em không đáng một kết cục như vậy. 😦

Tóm lại mình thấy đây là một bộ đáng đọc, ai thích cảm giác bittersweet, ko quá ngược, công thụ vờn nhau, chú trọng cảm tình thì có thể thử sức.: 3

P/s: gõ bài review hết 2 tiếng đó, mình còn chưa làm bài tập huhu 😭. Hãy like cho mình đi huhu.

—————————-

Link: https://joyny0603.wordpress.com/2017/07/11/quan-co-benh-khong/

quan-co-benh-khong

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *