Tác giả: Tiểu Yêu Tử.
Thể loại: Niên hạ bệnh kiều trung khuyển công x thể nhược nghiên cứu viên thụ, hắc ám, khoa học viễn tưởng, tình hữu độc chung, hồi hộp suy lý.
Editor: ♪ Đậu ♪ (kuroneko3026.wordpress.com)
Tình trạng: Hoàn (32c) (11/10/2018)
———–
Giới thiệu
Lúc nó sinh ra đời chỉ là một khối thịt thối, là một quái vật tàn khốc đáng sợ nhất.
Trong mắt nó chỉ có Phong Diệp Nhiên: Một nhà nghiên cứu khoa học mắc bệnh hiểm nghèo có dã tâm cao ngút.
Nó chỉ muốn có được anh. Được anh yêu, được tất cả của anh, và vĩnh viễn sống cùng anh —
Thế nên nó có thể trả mọi giá; bất kỳ kẻ nào dám to gan tranh giành Phong Diệp Nhiên, thì muôn đời muôn kiếp cũng không thể tái sinh.
———–
Lời tựa
Trên bàn có bốn cục đất sét, to nhỏ không đều nhau. Bé Phong Hoa mới 4, 5 tuổi rất hiếu kỳ.
— Phong Hoa: Diệp nhi, bốn cục đất sét này sao tạo thành một căn nhà nhỏ được?
— Phong Diệp Nhiên: Nặn chúng thành hình dáng em muốn. Cục này làm nóc nhà, cục lớn nhất làm tường, cục kia làm cửa sổ, cuối cùng cục nhỏ làm ống khói.
— Phong Hoa: Ở đây còn có nhiều cọ màu với sơn dầu lắm nè!
— Phong Diệp Nhiên: Chờ khi nào mình nặn nhà xong, thì cùng vẽ phông nền cho nhà đi, mặt đất này cỏ xanh này, cả trời xanh mây trắng nữa.
— Phong Hoa: Và phải vẽ hai chúng ta!
— Phong Diệp Nhiên: Ừ, một người lớn và một đứa nhỏ!
— Phong Hoa: Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!
***
Lời tác giả: Kế “Tàm Thực”, “Người Điên”, thì đây là quyển hắc ám thứ ba, hi vọng mọi người thích.
————–
Review (by Gấu Gấu)
Cảm nhận:
Tuyệt đối không chém gió: Truyện này hay vãi nồi luôn, đáng đọc lắm! Đáng đọc phát khóc.
Theo mình ấy, phần thể loại ở văn án chưa đủ đâu, phải thêm mấy chữ này nữa mới chính xác nè: hỗ sủng, ngược; và hack não tình cảm. Cái vụ sủng mà vẫn ngược nó thật kỳ quặc, nhưng đặt ở đây lại cực hợp lý!
Cách chia phần của truyện rất lạ nhưng cũng rất thú vị. Sr tác giả vì lúc đầu nghĩ bạn chia phần ngu, viết đầy chỗ vô lý ạ 😞
—
(Dù đã hết sức hạn chế, nhưng bài vẫn có nhiều chỗ spoil. Mọi người hãy suy nghĩ kỹ trước khi đọc tiếp: 3 )
Truyện chia làm 5 phần chính: vách tường, nóc nhà, cửa sổ, ống khói, chìa khóa, và phần cuối Món quà.
Viết sơ về cốt truyện thế là đủ rồi, vì mình không thích nói tiếp về cái này, cảm giác như viết tóm tắt truyện vậy. Mình ở đây là để viết lên cảm nhận của mình…
Về Phong Hoa.
Ngay từ khi chưa sinh ra, Phong Diệp Nhiên đã là lẽ sống, là toàn bộ thế giới của nó. Với một đôi mắt xanh thẳm tựa như biết nói, nó bày tỏ những tâm tình nguyên thủy qua từng năm tháng không bao giờ phai: trìu mến, say mê, bao dung, và độc chiếm. Con quái vật ấy vẫn luôn dõi theo anh, chưa từng rời đi.
Sống một mình trong cái phòng thí nghiệm vô vị, tách biệt xã hội bên ngoài, thêm vào đặc tính của một “tân nhân loại” khiến suy nghĩ của Phong Hoa trở nên đơn giản: Phong Diệp Nhiên vốn là của nó. Cho đến khi nhận ra, anh còn có một cuộc sống khác với những mối quan hệ nhập nhằng mà cả đời nó cũng chẳng hiểu được. Điều đó, khiến nó suy sụp. Như một tín ngưỡng cao thượng bị vấy bẩn.
Anh không phải của riêng nó.
Mình rất buồn khi thấy Phong Hoa mãi giằng co trong sự đố kỵ, nghi ngờ và sợ hãi vật báu mang tên Phong Diệp Nhiên. Thời gian của anh, những sự ám ảnh luôn luôn thường trực, vài nhân cách phân liệt méo mó,… Cả thế giới cứ như chống lại nó, muốn cho nó mãi mãi bị đày đoạ không được hạnh phúc.
Chính nó, cũng muốn mình như vậy.
“Hệt như câu chuyện cổ tích tàn khốc được kể:
“Hóa ra, cái giá đánh đổi cho tình yêu chính là cái chết của Hoàng Tử.
Quái Vật tuyệt vọng nuốt tất cả sinh mệnh, thiêu cháy mọi thứ.
‘Nếu tình yêu gắn liền với cái chết… vậy thì, ta thà rằng không có tình yêu!’
Quái Vật thống khổ, chất chứa chấp niệm mãnh liệt đi đến cánh đồng hoang vắng.
Nó phun chim hoàng yến ra, hoàng yến bay về bầu trời, giọng hót véo von.
Nó phun con thỏ trắng nhỏ ra, thỏ nhỏ nhảy nhót trong bãi cỏ khô, chớp đôi mắt đỏ xinh đẹp.
Nó phun con chó nhỏ ra, con chó sủa gâu gâu, vẫy cái đuôi đáng yêu.
Nó phun nàng Công Chúa kiều diễm ra, nàng như vừa đánh một giấc ngủ dài, vươn vai ngáp một cái.
Nó phun hoa và cỏ, cánh bướm và chim biển, khu rừng rậm rạp, pháo đài tráng lệ…
Trong thế giới mới, nó phun chàng Hoàng Tử yêu dấu ra.
Chàng Hoàng Tử nghèo túng, yếu ớt.
Chàng nhặt được một hạt giống trong rừng rậm, chàng chôn hạt giống xuống đất, nó nhanh chóng nảy mầm đơm hoa kết trái, trong trái quả khổng lồ nào ngờ lại có một con Quái Vật.
Quái Vật rất xấu, rất đáng sợ, nhưng Quái Vật muốn có được tình yêu của Hoàng Tử.
‘Xin chàng yêu ta.’ Quái Vật nói với Hoàng Tử, ‘Ta có thể biến thành hình dáng chàng yêu, cái gì ta cũng có thể cho chàng.’
Hoàng Tử vĩnh viễn cũng sẽ không yêu nó.
Song đây chính là nguyện vọng của Quái Vật!
Dẫu cho không bao giờ được yêu, dẫu cho chỉ duy trì mối quan hệ thống khổ và oán hận.
Thì Quái Vật chỉ cần được sánh bước bên chàng Hoàng Tử là đủ rồi! Đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh hằng!”“
Sau khi mất anh, nó dành ra mười năm tiêu phí toàn bộ sinh mạng gần như vô tận của mình, chỉ để tạo ra vô số thế giới phục chế từ những ký ức về anh, và bóp méo chúng. Lãng quên thời gian tươi đẹp nhất bên anh, tự nhốt mình vào cái cũi chật hẹp.
“Cậu là quái vật bị nhốt trong lao tù.
Một con quái vật khao khát tình yêu mà đời đời cũng không có được.”
Và thật may mắn biết bao, khi ý nghĩa của đời nó, Phong Diệp Nhiên của nó, lại một lần nữa cứu vớt nó ra khỏi sự hành hạ vô tận, trao cho nó sự thật bị vùi lấp.
“Anh dẫn dắt Phong Hoa thu dọn từng thế giới nát vụn, giống như khi Phong Hoa còn nhỏ Phong Diệp Nhiên chỉ cậu xếp nhà, từ vách tường, nóc nhà đến cửa sổ, ống khói, chìa khóa, dựng từng bộ phận một, cho đến khi tìm đến được sự thật, để Phong Hoa giải phóng khỏi chấp niệm, chân chính nhận được hạnh phúc.”
Không còn thí nghiệm đau đớn, không còn mùi hương khó chịu, không còn rào cản xã hội, không còn những thế giới phục chế tiêu cực; Cũng không còn một nhà nghiên cứu bệnh tật, một con quái vật cô đơn.
[Lần này, chúng ta đều là người bình thường, chúng ta đều mạnh khỏe; lần này, anh sẽ tỏ tình trước, trong một chiều hoàng hôn bình thường, anh thổ lộ với em: Phong Hoa, anh thích em; lần này, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em; lần này, chúng ta sẽ ăn thật nhiều đồ ngon, đi du lãm thật nhiều nơi; lần này, chúng ta rốt cục cũng ngồi lên chiếc du thuyền không trung, dạo quanh toàn bộ thế giới; lần này, mỗi đêm, anh đều sẽ nói cho em biết là anh yêu em; lần này, em luôn sống hạnh phúc vui vẻ; lần này, chúng ta đi cùng nhau đến hết đời.
—— Trích từ “Nhật ký vàng” của Phong Diệp Nhiên]
…
P/s: Đề nghị bạn nào rảnh quần, đọc xong truyện rồi thì đọc lại thêm lần nữa. Tin mình đi, sẽ có cảm giác vô cùng khác biệt.
———–
Link: https://kuroneko3026.wordpress.com/2018/05/30/muc-luc-quai-vat-tieu-yeu-tu/
Link wattpad CHÍNH CHỦ: https://www.wattpad.com/story/150086375
Quái vật