Tên gốc: 《 凤归云 》
Tác giả: Hương Phẩm Tử Hồ (香品紫狐)
Thể loại: cổ trang, giang hồ, 1×1, bá đạo ôn nhu công x xinh đẹp đơn thuần thụ, cường nhược, luyến đồng, tàn bệnh (thụ bị câm), công sủng thụ, ấm áp, thanh thủy văn, HE
Tình trạng bản gốc: 10 chương – Hoàn
Nguồn: Lâm Phong
Edit: Paranorn (paranorn.wordpress.com)
Tình trạng biên tập: Hoàn (10c) (24/02/2016)
——–
Review (smileholic20.com)
Anh công là đệ tử của Minh chủ võ lâm, cũng là đại hiệp chí khí nổi danh giang hồ. Ngày nọ nhận được tin sư công (sư phụ của sư phụ ảnh (_ _!!)) gọi mình đến gặp, tưởng sư công có chuyện trọng đại muốn nhờ, anh mang tinh thần “nhảy vào dầu lửa quyết ko từ nan” mà hùng hổ lên núi. Nào ngờ yêu cầu của sư công lần này thật khiến anh chùn tay xanh mặt, đó là phải lấy 1 tiểu nam hài về làm thê tử!
Em thụ vốn mang trong mình dòng máu hoàng tộc, là cháu ruột của Lục vương gia. Do triều đình có biến, cả nhà em bị gian thần hãm hại truy sát, may mắn lúc ấy sư công của anh tình cờ đi qua, mới cứu được em 1 mạng. Nhưng tuổi nhỏ đã phải chứng kiến cha mẹ chết thảm, em từ đó mắc chướng ngại tâm lý mà trở thành người câm. Theo sư công chưa bao lâu thì nghe tin Lục vương gia được giải oan, muốn đón em về kế thừa địa vị. Sư công anh lo sợ tính mạng em sẽ bị những kẻ tranh quyền đe dọa, đành nhờ anh làm giả làm chồng em 1 thời gian, vừa giúp em che giấu thân phận nam nhi, vừa kiêm luôn vệ sĩ có thể thủ hộ bên em mọi nơi kể cả trên giường =)))
Ân sư đã lên tiếng, anh chỉ đành cắn răng chấp nhận. Sau lễ cưới qua loa, anh mang em xuống núi bắt đầu hành trình hộ tống “vợ” về nhà mẹ đẻ. Trên đường lại xui xẻo đụng phải vị tiểu thư đang cùng anh trao đổi tình ý (nói nôm na là cô người yêu hiện thời). Chị này tưởng anh phụ bạc, liền phẫn nộ kéo cả mẹ tới tìm anh đòi lại công lý. Trước thái độ hung hãn của 2 mẹ con nhà này, anh ko xen được vào nửa câu để thanh minh, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhận “nỗi oan Thị Kính”. Thấy anh vì bảo hộ “vợ mới” mà hạ thủ với mình, chị này đành nhục nhã quay gót, 2 người cũng đánh dấu chấm hết kể từ đây (giậu đã đổ, bé thụ cứ thế mà thong thả leo thôi (*´▽`*))
Biết mình đem đến cho anh ko ít phiền toái, em đối với anh áy náy vô cùng, mặc kệ sự lãnh đạm cùng khó chịu ra mặt của anh, cậu bé câm vẫn dịu dàng, lặng lẽ, tinh tế quan tâm anh từng chút một. Lần nọ gặp kẻ địch đuổi giết, anh ko may trúng độc bị thương, em ko quản nguy hiểm đi liều mình giúp anh giữ lại mạng sống. Nhìn thân thể nhỏ gầy mang đầy thương tích, anh xúc động ôm em vào lòng. 1 đêm này tuy ko phải tân hôn, nhưng trái tim anh đã xác nhận em là chân chính thê tử.
Hiểu rõ được tình cảm của minh, thái độ của anh đối với em đương nhiên quay ngoắt 180 độ, lúc nào cũng nâng niu em trong tay chỉ sợ rơi vỡ. Anh ngày trước chỉ mong cùng em ko có chút quan hệ, giờ lại ti toe đi khoe em khắp nơi, còn bắt thằng đệ phải gọi là đại tẩu ╮[╯▽╰]╭ Chỉ tội em ngây thơ đơn thuần vẫn coi anh là vị đại ca tốt bụng, thậm chí hăng hái “giúp” anh cùng người yêu cũ “nối lại tình xưa”.
Thấy em cư nhiên dám đẩy mình đến với người khác, cư nhiên dám mở miệng “đòi” từ hôn, anh tức đến lồng lộn, lạnh lùng vứt cho cô tiểu thư mình từng cảm tình 1 câu chia tay chóng vánh, rồi lôi em về phòng, bộc lộ bản chất trượng phu bá đạo gia trưởng mà hảo hảo giáo huấn 1 phen, ko để em có cơ hội thứ 2 rũ bỏ trách nhiệm.
Em là vợ anh, là người của anh! Vĩnh viễn và duy nhất!
Bất quá, anh phải làm sao để tiểu thê tử ngốc nghếch “ko biết thân biết phận” này, biết rõ được cái thân, cái phận đó của mình đây?: “>
………………………………………………………
Truyện siêu ngọt ngào ấm áp X”D chắc 1 phần cũng do cái sự “lúc đầu thì đì em dưới đất, về sau lại tung em lên giời” của ảnh ¯﹃¯
mọi người đừng thấy anh công dễ dàng bỏ cô người yêu cũ mà nghĩ anh hời hợt nhé, gì chứ em mà bị rớt mất cọng lông nào, dám anh bắt cả thế giới chôn cùng (với cọng lông đó của ẻm) luôn: “>
Chỉ tiếc truyện hay mà lại rõ ngắn, kết thúc khi 2 bợn vẫn chưa có 1 đêm tân hôn cho ra hồn (sao lúc này mềnh lại thù mí thèng công quân tử thế ko biết =A=)
Ta muốn nữa, muốn nữa cơ ㄟ(≧◇≦)ㄏ *giãy*
—————
Link: https://paranorn.wordpress.com/phuong-quy-van/
Phượng quy vân