nhat-y-co-hanh

Nhất ý cô hành

Tác giả: Vị Lương(未良)

Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, huynh đệ, 1×1, HE.

Editor: Mã Mã (ttlh2013.wordpress.com)

Số chương: 43

Tình trạng bản raw: Hoàn

Tình trạng edit: Hoàn

Tình trạng: Hoàn (43c) (27/12/2016)

————————–

Văn án

Thầm mến một người, 10 năm, đó là cái khái niệm như thế nào?

Người đó, vĩnh viễn chỉ là hào quang trong tầm mắt có thể ngắm mà không thể với tới, cứ như vậy, cứ như vậy, vẫn như cũ không chùn bước mà đuổi theo bước chân của người đó.

Nhưng, người đó cuối cùng không phải thuộc về chính mình.

Sau một lần say rượu nào đó rơi xuống vách núi, lúc ý thức lần nữa tỉnh táo lại, lại phát hiện, linh hồn của chính mình đã đổi xác, mà cái xác này có liên hệ ràng buộc nào đó với hào quang đã từng vô cùng xa xôi đó…

Nội dung nhãn: Trọng sinh, bất luân chi luyến

Tìm tòi mấu chốt:

Vai chính: Tạ Doãn Ninh, Tạ Diệc Đông

Phối hợp diễn: Đường Lễ

Cái khác: Huynh đệ

Editor có lời muốn nói: Truyện này mình dịch phi thương mại, chưa xin phép tác giả nên mong các bạn đừng mang đi đâu nha! Mình sẽ post cả hai nơi: wattpad và wordpress!

Wattpad: lucha1212

WordPress: ttlh2013.wordpress.com

Cám ơn các bạn đã quan tâm! *cúi đầu*

———————————

Review + Spoil + Cảm nhận (lieuquanmuoi.wordpress.com)

Nhất ý cô hành là một quyển truyện ngắn, nhưng nó đủ hay để níu giữ bước chân của bất kỳ ai. Tin chắc rằng các bạn đã là hủ nữ, đã đọc đam mỹ nhiều năm thì ít hoặc nhiều đều mang trong mình bản chất của trạch nam/ trạch nữ, đều mong ước có một ngày mình được làm sâu gạo, được ai đó bao nuôi, đều mong ước một tình yêu thuần khiết chân thành và chấp nhất.

Vâng, Nhất ý cô hành hoàn toàn đáp ứng được tất cả mong ước thầm kín sâu thẳm nhất trong tim bạn.

Thụ nguyên bản tên là Hà Ninh. Cậu ấy thầm thương một người suốt mười năm. Trong mắt cậu ấy, người cậu thầm thương là ánh mặt trời chói lọi nhất, cao xa nhất, dù cậu ấy không hề cách xa người nọ. Học chung suốt bao năm trời, nhưng cậu chưa từng cố tình lộ diện trước mặt anh, cậu cho rằng con người đều có lòng tham, nếu đã biết chắc không đạt được thì cần gì phải đến gần, rồi đến một lúc nào đó biến bản thân trở thành thứ mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra. Cậu quán triệt tư duy và cách sống của chính mình, giữ vững chức vị của một người yêu đơn phương, cuộc sống trừ anh ra thì không còn gì nữa. Là một người ích kỷ và có dũng khí ích kỷ. Đúng vậy, là DŨNG KHÍ!

Bạn có hiểu cái cảm giác mà bản thân luôn muốn vứt trôi bản thân đi, sống chỉ vì sống chứ chẳng vì cái ất ơ gì đó không? Bạn có hiểu cái cảm giác mà hít thở chỉ là hít thở, không muốn tồn tại vì một tiêu cao xa nào đó, cũng không có động lực để làm bất cứ thứ gì không? Bản thân tôi cũng vậy đấy, nhưng tôi không đủ dũng khí. Xung quanh tôi có quá nhiều ràng buộc khiến tôi không dám để mình sống buông thả. Nhưng Hạ Ninh thì dám. Dù cho cuộc sống của cậu ấy chỉ một người duy nhất xoay quanh, là anh họ của cậu ấy. Cậu ấy từng tự hỏi nếu ba mẹ cậu ấy không chết vì tai nạn giao thông, có khi nào cậu ấy sẽ không trở thành đồng tính? Còn tôi thì tự hỏi, liệu không có những ràng buộc quanh mình, tôi có trở thành cậu ấy?

Chuyện đi xa ~

Trở lại cốt truyện, Hạ Ninh sau một lần say rượu vô tình trượt xuống vách núi – Chết! Nhưng ngay ngày hôm sau cậu ấy đã tỉnh lại trong thân xác của Tạ Doãn Ninh – em trai cùng cha khác mẹ của người cậu thầm thương, Tạ Diệc Đông.

Điều thú vị nhất ở đây là gì? Trong truyện có một đoạn sau trọng sinh, Tiểu Ninh nói rằng bản chất con người cậu thật ra rất kỳ cục. Nếu ai đó có được cơ hội như cậu sẽ làm một cái gì đó để thay đổi cuộc đời, thay đổi bản thân hay gì đó, nhưng cậu thì lại chỉ chuyển từ con sâu gạo nghèo sang con sâu gạo giàu mà thôi.

Thi thoảng phát ngốc, thi thoảng trống rỗng.

Có quá nhiều lời muốn nói dành cho cậu ấy. Con người sao mà đặc biệt quá đỗi.

Yêu là cố chấp, là giữ gìn tuyệt đối cho người mình yêu, là chấp nhất đến điên cuồng.

Có mấy lần, Tạ Diệc Đông lộ ra bản chất thật, những từ như kinh khủng, đáng sợ, ghê gớm luôn được nhắc đi nhắc lại, nhưng Tạ Doãn Ninh thì không có ý tứ buông tha nào. Ngay cả khi bị chính người đó cưỡng bức thì sau khi tỉnh lại vẫn đau đớn khi biết người đó muốn rời bỏ mình… Cậu ấy không có quá nhiều rối rắm, không xoắn xuýt, chỉ đơn giản là biết thỏa mãn và cố định mục tiêu của chính mình.

Một con người như vậy, bạn không thể không hâm mộ!

Còn Tạ Diệc Đông…

Nói sao nhỉ? Cả bộ truyện đều viết trên góc nhìn của Tạ Doãn Ninh, nói về anh cũng thông qua lăng kính của Tạ Doãn Ninh. Chỉ ít ỏi vài trường hợp mới thấy được suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, anh thật sự xứng đáng nhận lấy sự ngưỡng vọng của Tiểu Ninh.

Theo lời của Tiểu Ninh thì Tạ Diệc Đông là một hoàng tử vặn vẹo. Tư duy của ảnh vặn vẹo, cách sống của anh vặn vẹo, hành động của ảnh cũng vặn vẹo nốt.

Theo lời ảnh nói thì ảnh bị bịnh bẩm sinh, là về tâm thần. Trong mắt ảnh, những thứ thuộc về ảnh thì không thể chia sẻ. Ảnh cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, kinh khủng khó chịu khi phải chia sẻ đồ của mình cho người khác. Đỉnh điểm của sự việc là ảnh cảm thấy nếu có thể đóng gói không khí thành cái hộp bỏ vào túi thì chắc ảnh cũng làm, lý do chỉ vì anh không thể chịu đựng việc cùng hít thở bầu không khí với kẻ khác…

Kể lại thì thấy ảnh bệnh nặng lắm đúng không? Cảm thấy chắc sẽ nặng nề lắm. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của Tiểu Ninh, mọi việc hoàn toàn giản đơn đến lạ kỳ.

Tạ Diệc Ninh có ham muốn độc chiếm, sau mấy lần thử thì quyết tâm muốn giữ Tiểu Ninh bên cạnh. Tiểu Ninh thì may mắn vì mình được anh ấy chiếm hữu.

Hoàn toàn là một đôi tuyệt phối.

Cậu sẽ không thấy phiền vì sự trông giữ chặt chẽ của anh.

Anh cũng sẽ không phải lo lắng quá nhiều vì sự phản kháng của cậu.

Đoạn cảm động nhất trong truyện có lẽ là cảnh trong phòng bệnh. Đấy là lúc Tiểu Ninh tỉnh lại sau khi bị Tạ Diệc Đông trong lúc lên cơn điên cường bạo. Đoạn trò chuyện ngắn gọn, sự sợ hãi bất lực cũng thất vọng của đôi bên vì quyết định tách ra của Tạ Diệc Đông.

Khi cánh cửa vừa khép lại, tiếng gào tên anh trong cơn tuyệt vọng của cậu, tiếng nức nở như con thú bị thương của cậu, và… anh đứng đằng sau cánh cửa bật mở với tiếng thở dài.

Anh nói, cậu hãy rời xa anh trong khi anh còn giữ vững lý trí, anh trả lời câu hỏi “vì sao còn cho em đến gần” rằng anh nghĩ mình có thể khống chế bản thân, nhưng anh không làm được, anh van xin cậu mau rời xa anh trước khi anh lại thương tổn cậu, anh nói rằng anh thực khổ sở khi nhìn thấy cậu bị thương,…

Giọt nước mắt hạnh phúc như là giọt nước tràn ly,… Con người cao ngạo luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp lại yếu ớt ngay trước mắt cậu.

Vậy là tôi lại thấy yêu anh.

Tình yêu của hai người bọn họ thật sự rất… rất kỳ lạ.

Một người nguyện ý dâng hiến tất cả tình yêu mà mình có, một người cho phép người kia yêu mình, cảm ơn vì người kia đã thích mình.

Hoàn toàn không có sự công bằng nào ở đây hết. Nhưng tôi lại thấy công bằng đến kỳ diệu.

Còn vì sao ấy à? Chỉ có đọc mới hiểu được thôi.

Các nhân vật phụ và vòng lẩn quẩn của hai nhân vật chính cũng rất hợp lý. Không có sự gượng ép nào hết. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, và nó được khái quát trong đôi câu vài dòng. Nhưng chỉ thế là đủ.

Không cần ai phán xét, cũng không cho phép ai phán xét. Vì chỉ có chính người trong cuộc mới có quyền và thấu hiểu hết tất cả.

Tóm lại một câu, truyện được viết bằng tổ hợp của những sự khái quát và tạo thành một chỉnh thể tỉ mỉ.

Đáng để lưu giữ cho riêng mình!

————————

Review (by Review đam mỹ)

Hiện đại, đổi xác, có vấn đề tâm lý công x si tình thụ

Yêu một người thầm lặng suốt mười năm, Hạ Ninh chưa kịp tỏ bày thì xui xẻo rơi xuống biển cho cá mập rỉa == Cơ mà trời thương, hồn Hạ Ninh không đi thẳng xuống địa phủ mà nhập vào Tạ Doãn Ninh, em cùng cha khác mẹ với người cậu yêu.

Tạ Doãn Ninh một lòng mù quáng hướng về Tạ Diệc Đông nhưng người anh trai vừa nhận này của cậu lại phức tạp hơn nhiều những gì ngày xưa cậu biết. Tính cách Chaien đến mức cực đoan, Tạ Diệc Đông không ngờ sẽ có người tình nguyện không sợ chết mà chạy đến bên anh.

Truyện cùng tác giả với Xuân thụ mộ vân, so với truyện đó thì bút lực Nhất ý cô hành có phần kém hơn. Thụ trong truyện đúng nghĩa “đội công lên đầu” nhưng tác giả (hình như) không như thế. Dân công khống nên cẩn thận bởi nhiều đoạn trong truyện rất lan man, miêu tả cuộc sống thụ nhưng chẳng để làm gì.

Btw, tình yêu của hai bạn trẻ trong này cũng đáng xem lắm. Đọc giải trí đừng bỏ qua.

—————————-

Link: https://ttlh2013.wordpress.com/2016/05/17/nhat-y-co-hanh/

 

nhat-y-co-hanh

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *