Tác giả: Nam Phong Ca
Thể loại: Đam mỹ – Xuyên không – Cổ đại – Trạch đấu – Cung đình – 1×1- HE.
Nguồn: Xà Viện
Editor: Vện (tomsalus02.wordpress.com)
Tình trạng: Hoàn (206c) (05/02/2017)
————-
Văn án
Bác sĩ hiện đại xuyên về thời cổ đại.
Bác sĩ tinh anh Tiêu Ngự mơ một giấc mộng Trang Chu, biển hóa nương dâu, tỉnh lại trong thân thể một thiếu niên thời cổ đại. Chỉ vì oán thù riêng của người cô ích kỷ mà thân nam nhi lại được nuôi lớn trong thân phận nữ tử khuê các. Phụ thân tái giá, con trẻ phải gánh chịu đủ mọi ức hiếp.
Một thánh chỉ ban hôn hoang đường làm hậu viện nổi sóng, triều đình cũng không được yên ổn. Ngộ nhỡ “phu quân” hắn biết người được kiệu lớn tám người khiêng về làm chính thê lại là nam mà không phải nữ…
Kiến công lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, hắn đã cứu sống vô số sinh mệnh, tấu lên khúc nhạc mỹ miều xuyên cả thời không.
Biên tập nhận xét: Bác sĩ hiện đại Tiêu Ngự trọng sinh về cổ đại trong thân xác một thiếu niên có vẻ ngoài y hệt hắn. Thiếu niên xuất thân thế gia đại tộc, nhưng vì sinh ra trong chốn hậu viện tranh đoạt quyền lực mà thân nam nhi lại được nuôi lớn trong thân phận nữ nhi. Mẫu thân lực bất tòng tâm, phụ thân cưới vợ khác nên hắn phải chịu đủ mọi nhục nhã. Thân là bác sĩ tinh anh, Tiêu Ngự nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh, hành y giúp đời, dần dần được mọi người tôn kính. Khi sắp thoát được thân phận “tiểu thư khuê các” thì hắn nhận được thánh chỉ ban hôn hoang đường, nên đành ngậm ngùi bị gả vào chốn nhà cao cửa rộng. “Phu quân” trên danh nghĩa là vị Thế tử cao ngạo lạnh lùng.
Mở đầu tác phẩm là trạch đấu, dần mở rộng ra tranh đấu trên triều đình. Ngôn từ vừa giản dị vừa có chuyên môn đắp nặn nên hình tượng một tiểu thụ y thuật cao siêu, nhìn xa trông rộng, hai kiếp hành y nên hắn rất quý trọng sinh mạng. Công ban đầu lạnh lùng như núi băng nhưng sau khi cưới thì biến thành trung khuyển. Phu phu tâm đầu ý hợp chấn chỉnh triều cương, quét sạch chiến trường. Cá tính nhân vật sinh động, nội dung tác phẩm trọn vẹn, hành văn xuất sắc khiến độc giả hô hào quá đã.
—————-
Review (by Yoruyuki)
Bộ này theo nhận xét của ta coi cũng ok, em thụ trong này tuy rằng hoàn cảnh đặt ra, ờ, nói sao ta, nguy nan trùng trùng, cơ mà do anh công dữ dội quớ với lại tính em thụ cũng thông minh, nên tính ra con đường em đi cũng không có phải chịu sóng gió gì to lớn lắm.
Này tuyệt đối không phải mô tip tiền hôn hậu ái, này rõ ràng là tiền ái hậu hôn a. lúc anh đòi cưới em, em nó thừa nhận là nam rồi còn đâu, anh nói là tin tưởng với nhân phẩm em sẽ k nói dối nhưng mà không tận mắt thấy thì không tin =)), em nó còn bắt tay ảnh sờ ngực ẻm, ảnh nói: thỉnh cô nương tự trọng” mèn ơi, ta cười chết, sau đó có lần em nó còn tính cởi áo cho anh coi để chứng minh mình là nam nhi đường đường chính chính, ai dè ảnh nhắm mắt tuyệt không coi, nói qua nói lại, mèn ơi, anh nói anh chỉ coi thân thể em khi danh chính ngôn thuận thui, tức là cưới xong mới coi, mà cói xong thì mới thấy, thấy rùi thì mới tin. Này có tính là dụ dỗ con nhà lành không ta. Nhân tiện, lúc này xú danh của em đã lan xa khắp chốn kinh thành, bất hiêu này (do xúi giục mẹ mình hòa ly với phụ thân, em nó làm rầm rộ lắm), không giữ gia phong này (tại lúc chữa trị em nó cứ phây phây, lộ mặt, xé áo, ôm cấp cứu thiếu nam ngta (phẫu thuật mừ =))). Anh đánh nhanh rút gọn, chạy vô cung xin tứ hôn với em, khỏi phái nói, vua mừng hết biết, em 1 không có thế 2 không có quyền, cưới về không có bất lợi gì với vương quyền của mình nên chấp thuận cái rụp. Xong rùi anh lăn tăn đi tìm em, em nó lại từ chối, không chịu cưới ảnh, ảnh ủy khuất được 1 tẹo liền mặt không đổi sắc nói: “chậm…” Tới sáng hôm sau thánh chỉ đến đâu chỉ em ai cũng há hốc môm. Đọc mà cười ngất, anh đánh phủ đầu cả cha mẹ nhà anh, thiệt bá đạo.
Cơ mà ta rất thích cái tính cách của anh công trong này, hình tượng lạnh lùng băng giá của anh đẫ vỡ không còn mảnh vụn, cảm giác anh í rất là manh (灬ºωº灬) *cười ngất*
Cảm giác đệ đệ sinh đôi của em thụ cũng rất manh.
Cũng có đấu tranh này nọ nhưng theo cảm nhận của ta là theo kiểu hơi điềm, sủng, ngọt chớ hem phải cao trào, gay cấn lắm.
———————–
Review (by huyetsac91)
(∗•ω•∗) Truyện này hay chết được ấy, đọc 1 vèo là xong (dù truyện này dài), môtip cũng không có gì mới, em thụ phải sống trong cảnh nam phẫn nữ trang mà lớn, oái ăm là em thụ là bác sĩ từ thời hiện đại xuyên về quá khứ, cho nên khả năng y thuật của ẻm phải nói là thần y, mà “thần y” thì phải cứu người, mà ẻm lại mang thân phận con gái danh gia vọng tộc không rú ở trong nhà học thuê thùa nữ đức mà suốt ngày chạy ra ngoài cứu người, “xé áo” (để phẫu thuật), “hôn môi” (hô hấp nhân tạo)… con trài nhà người khác nên ẻm bị đám phu nhân này nọ mắng là “thanh danh ô uế, coi chừng ế” 。•_• 。 nhưng ẻm vốn là nam nên ko lo mình ế, càng ế ẻm càng vui 。•_• 。, rồi mấy bà phu nhân này nọ trong nhà tìm cách hại ẻm, mà ẻm “bình đến tướng chặn” hết (∗•ω•∗) trạch đấu xem rất sướng.
Anh công thì rất hài, tương phản manh 。゚(゚^ิД^ิ゚)゚。 có thể đạt tới trình độ “mặt lạnh lùng, mở miếng nói 18+ không hề xấu hổ”, trong mắt người khác ảnh băng sơn, tiên nhân không thực nhân gian khói lửa ra sao thì trước mặt em thụ ảnh “mở miệng là hình tượng vỡ nát”, đọc đôi CP này hài chết được, ví dụ như chuyện anh công lấy em thụ về làm vợ mà em thụ không chịu “viên phòng” nên anh công nghẹn, mặt lạnh như tiền hỏi:
“Ta lấy người về có gì dùng?”
“Dùng thế nào?” em thụ hỏi
“Muốn dùng thế nào thì dùng”
“… lưu manh”’ em thụ nghẹn chạy trối chết
Phải nói là anh công đã đạt trình độ đăng phong tạo cực của tương phản manh, mặt thì tiên nhân chi tư, không dính bụi trần, nói chuyện thì 18+ khó đỡ ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ xem mắc cười chết được
Truyện này trạch đấu hay, xem mà đánh mặt đám ác độc phụ nhân ba ba ba rất sướng ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ , chuyên nghiệp về y học của em thụ, cách em cứu người cũng rất hay, xem sướng, phần chính đấu thì không nhiều, xem ổn
Nói chung hết sức ĐỀ CỬ á ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ ĐỀ CỬ á ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ ĐỀ CỬ á ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ
————————–
Review (by Tinhvặn)
Đối với người đặc biệt thiên vị công thụ sớm gặp nhau như mình thì…khuyết điểm lớn nhất của truyện này là dai. nói chung ban đầu thấy dàn cảnh khá hấp dẫn, một bà mẹ vì muốn cứu con mình mà nói dối nó là gái, để đứa bé không bị trộm phụng tráo long thành công cu cho quyền lợi, cũng vì thế bị cô em chồng hận bày kế khiến phụ nữ đẹp gả và nhà giành chồng với mình, rồi bị vu oan tống cổ hai mẹ con đi xa luôn.
Tình cảnh của thụ đúng là trập trùng nguy ngan, nhưng đọc…thật là sốt ruột, oánh trả cũng không kịch liệt. ví dụ khi thụ lần đầu tiên gặp Tam thẩm của mình, đó sẽ là màn đối đáp hay ho nếu mỏ nhọn hơn, nhưng nhịp điệu truyện quá là nhẹ nhàng khiến người không kiên nhẫn.
Về trạch đấu, có một bộ mình đọc qua thấy nó rất hay nhưng quên mất cái tên rồi. Nội dung xoay quanh rất nhiều cặp toàn về cuộc đấu tranh giữa ‘con vợ lớn nhưng sinh sau’, ‘con vợ nhỏ nhưng sịnh trước’ và ‘người cha luôn nghiêng về vợ nhỏ, hại con vợ cả, muốn con của vợ nhỏ kế thừa địa vị của mình’. truyện đó phải nói mọi thứ đều hoàn mỹ, văn phong lôi cuốn, trinh thám hấp dẫn, các màn đấu đá hay. mỗi tội…vụ nào cũng là con cả bị ăn hiếp, con vợ nhỏ ác độc, rồi thì ‘chàng lọ lem’ vùng lên đá bay mẹ con Tấm Cám. xem mãi một trường hợp nhàm quá nên mình bỏ luôn cái truyện. vì cá nhân cảm thấy một số trường hợp, con vợ nhỏ không làm sai, nếu họ không nắm chặt quyền và tiền thì sẽ bị mẹ con vợ lớn nuốt sống luôn. vấn đề là mạnh được yếu thua mà thôi -w-
————————–
Review (by Winnie)
Mình thấy trạch đấu trong chuyện này đọc khá ổn. Lâu lắm rồi mới đọc trạch đấu và ko bỏ dở.
Trạch đấu trong chuyện này ko chỉ riêng nhà công thụ mà cả hậu cung và nhà các đại thần khác, nên ko có đồng chí cực phẩm nào nhảy nhót quá dai dẳng được. Đọc thoải mái chứ ko có cảm giác nghẹn khuất.
Thụ thì có vẻ ko quan tâm lắm đến mấy thủ đoạn nhỏ nhưng khi đám cực phẩm nhảy nhót quá thì thụ vẫn ra tay ko nể mặt ai, kể cả mẹ công. Thụ cũng ko thánh mẫu đến mức vì lương tâm thầy thuốc mà đi cứu giúp kẻ hại mẹ con mình. Công vốn ko quan tâm tước vị, cũng ko có gì ràng buộc nên kiểu anh làm việc anh, ko để ý gì đến trạch đấu trong nhà. Ông bố tình thánh bà mẹ tiên nữ, chả ma nào thèm để ý đến anh, sống chết mặc bay mà còn oán giận cứ làm như cho anh tất cả. Cuối cùng công ko thèm để ý gì nữa thì mới hối hận. Nói thật là mình ko ưa bố mẹ công tí nào đáng lẽ nên để họ bị quả báo thì hơn chứ hối hận có thay đổi được gì đâu. Mặc kệ con từ bé đến mức để 1 đứa trẻ mới vài tuổi, đường đường là thế tử vương phủ suýt chút nữa chết đói ngay trong nhà. Bị tiểu thiếp ám sát bao nhiêu lần gần chết, trong khi đó bố mẹ mình thì lạnh lùng thờ ơ, đi yêu thương cưng chiều đứa khác =__=
Một đám đảo loạn hậu viện các nhà đa số đều có liên quan đến nhau nên câu truyện cũng có chút giống nhau. Đọc xong thì mình chỉ thấy đàn ông trong truyện toàn 1 đám não tàn đáng chết, sủng thiếp diệt thê chỉ vì 2 chữ chân ái, cuối cùng bị sự thật vả vào mặt đôm đốp =))
*Mình spoil chuyện nhà Việt Bắc hầu tí ai ko muốn biết trước thì bỏ đoạn này nhe, chỉ là trạch đấu 1 nhà thôi, thụ cứu đích trưởng tử chứ trạch đấu ko liên quan công thụ. Ông chồng não tàn bị 1 con bạch liên hoa lừa cho quay như chong chóng, bỏ cả gia đình vợ con ra biên cương sống với nó, thù vợ ghét con, cha mẹ cũng ko để ý, ai cũng xấu cả chỉ có bạch liên hoa của lão tốt đẹp. Khốn nạn đến mức định hại chết đích trưởng tử để tranh vị trí thế tử cho con của con kia, thậm chí còn ko đc gọi là thiếp, ko có danh phận luôn. Cuối cùng lòi ra việc nó bảo nó cứu mạng lão, rồi bị vợ lão hạ độc ám sát liên tục các loại chỉ là giả dối, người cứu lão thật và lão yêu bao lâu nay lại là vợ cả =)) Lúc lão hỏi vợ sao biết mà ko nói , đứng nhìn lão bị lừa bao năm thế. Vợ lão nói sao lại ko đc nhìn, lão chạy theo gái thì vợ lão nắm trong tay cả Việt Bắc hầu phủ, chăm sóc cha mẹ chồng, con trai ngoan có tiền đồ, nhân sinh người thắng luôn cần gì giữ loại não tàn như lão. Cuối cùng ép truyền tước vị cho con trai cả luôn, còn lão cút đâu thì cút =))))
——————-
Review (by Review đam mỹ)
Thể loại: Xuyên qua, cổ đại, trạch đấu, cung đình hầu tước, cường công cường thụ
Độ dài: 1424 trang word
Nội dung: Bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại Tiêu Ngự có sự nghiệp thành đạt, cuộc sống mỹ mãn, chỉ có duy nhất một mối băn khoăn: suốt từ những năm 20 tuổi, trong mỗi giấc mơ, anh đều chứng kiến một câu chuyện về một cuộc đời không thuộc về mình. Những giấc mơ kéo dài suốt gần 10 năm, rõ ràng, gắn kết, chân thật.
Trang Chu mộng điệp, rốt cuộc đâu là thực, đâu mới là mộng?
Một ngày nọ chợt thức giấc, thực trở thành mộng, mộng trở thành thực.
Một thiếu niên vì lòng tư lợi và sự thù hận của trưởng bối, buộc phải sống dưới thân phận nữ tử mười mấy năm, một thế tử gia xuất thân hiển quý, lớn lên trong sự thờ ơ lạnh nhạt của cha mẹ và gánh trên vai sự tồn vong của cả vương phủ, gắn kết với bằng sự tình cờ, hay do sức mạnh của duyên phận chưa dứt…
Một tác phẩm mới từ mẹ đẻ của “ông chồng quốc dân” Sở Phi Dương =)))). Văn phong rất tốt, tình tiết lôi cuốn, viết chắc tay. Mặc dù motip chẳng có gì mới mẻ nhưng không hề tạo cảm giác nhàm chán, đi vào lối mòn. Tính cách công thụ thì khỏi phải nói, đều rất ổn. Thụ thông minh, linh hoạt nhưng không phải kiểu thích so đo mưu kế tỉ mỉ với nữ nhân trong nội trạch, thủ đoạn rất mạnh mẽ đường hoàng; bởi vì là bác sĩ, cho nên rất có nguyên tắc trong vấn đề liên quan tới mạng người. Không biết chi tiết này có khiến ai cảm thấy thụ quá bao đồng hay không, nhưng mình cảm thấy rất hợp lí. Công của Nam Phong Ca thì không có gì để phàn nàn, công này còn có chiều hướng ngạo kiều, rất dễ thương. Các nhân vật phụ khá tốt, tuy nhiên nhân vật phản diện của Nam Phong Ca từ trước tới giờ vẫn hơi một màu, với cả hay tỏ ra nguy hiểm nhưng thực chất… =))).
Truyện không bị đầu voi đuôi chuột, tuy kết thúc cũng bị đẩy nhanh chút, chắc do tác giả không thích hành quân đánh giặc. Truyện mới hoàn, chưa có phiên ngoại, mình thấy chắc cần một đống, vì nhiều nhân vật cần được viết thêm lắm.
——————-
Review (by Đam mỹ – Danmei)
Tiêu Ngự vốn là một bác sĩ tài giỏi ở thời hiện đại, bất hạnh xuyên về cổ đại, vào một thân xác có số phận khá tréo ngoe.
Vì người cô độc ác của mình mà Phượng Chiếu Ngọc thân là nam nhi lại bị giam lỏng và nuôi như nữ nhi, khi Tiêu Ngự nhập vào Phượng Chiếu Ngọc, y đã tìm mọi cách để thay đổi số phận và tiếp tục sứ mệnh hành y cứu người của mình.
Theo kế hoạch của mình, y đi từng bước một, để rồi y sẽ thoát khỏi thân phận nữ nhi, sống một cuộc sống mới. Những tưởng y đã sắp hoàn thành kế hoạch thì một đạo thánh chỉ giáng xuống, y trở thành Thế tử phi của hắn.
Tạ Cảnh Tu là một Thế tử vạn người mê, nhưng tuổi thơ cô độc thê lương khiến y gần như mất đi mọi cảm xúc với con người, cho đến khi nàng xuất hiện. Nàng không giống những nữ tử yếu đuối mà mưu mô khác, nàng là một thần y hào sảng và thông minh. Hắn tin, ở bên nàng, nàng sẽ thật tâm đối đãi hắn, không phản bội hắn.
Thế nhưng, khi hắn cầu hôn, nàng lại cho hắn biết, nàng cũng là nam nhi. Không sao cả, đời này hắn chỉ muốn một người, chỉ cần là người ấy thì sao cũng được. Nhưng rồi, hắn phát hiện ra, y muốn đi.
Sao hắn có thể cho phép chuyện đó xảy ra? Y phải là của hắn!
Câu chuyện không chỉ dừng lại đơn giản như vậy, đôi phu phu lấy nhau về rồi vẫn còn rất nhiều chông gai đang chờ họ cùng nhau bước qua, song song với đó là các ca bệnh khó khăn giúp tiểu thụ bộc lộ bàn tay vàng, cùng với quá trình xây dựng thế lực riêng của tiểu công.
Điểm mạnh của truyện này thứ nhất là ở tình tiết, rất nhiều tình tiết lên bổng xuống trầm, cao trào xuất hiện ở nhiều phân đoạn khá kịch tính. Thứ hai là ở cách xây dựng nhân vật, mỗi nhân vật đều có một cách nghĩ, một lập trường, một số phận riêng. Riêng K đặc biệt thích cách tác giả khắc họa Tạ Cảnh Tu, đặc biệt là ở chi tiết lễ cưới của công và thụ. Mọi người hãy đọc và cảm nhận nhé.
———————
Review (by The lost canvas)
Đã đọc đến 18% truyện và chắc chắn sẽ đọc nữa. Truyện tương đối khá, đề cập nhiều đến giải phẫu học
Thụ là bác sĩ, chắc cũng thuộc dạng tinh anh trong giới giải phẫu (khúc đầu tớ lướt ko xem kỹ). Từ năm 20 tuổi thụ luôn mơ thấy mình sống một cuộc đời khác trong giấc mơ. Thụ mơ thấy mình có một em trai sinh đôi, cha ruột là một thái y trong cung, mẹ ruột là Phương thị- xuất thân thương hộ. Thằng thái y (thằng cha) chỉ là một thứ trưởng tử, luôn bị con em gái đích nữ ức hiếp, đến mức con em gái vì muốn lên làm Hầu gia phu nhân nên kêu thằng anh ly miêu tráo chúa đổi một đứa bé trong cặp sinh đôi cho ả ta (ả ta sinh ra một bé gái) để giả làm con trai của Hầu gia. Phương thị ko chịu, nói dối là mình đã sinh hạ con gái. Ả em chồng này cuối cùng đổi bé gái lấy một đứa bé trai con của một gia đình nông dân và được phong làm Hầu gia chính thê, sau đó trả thù mẹ con Phương thị một cách độc địa: bắt mất một trong hai đứa bé trai song sinh, đứa bé trai còn lại trong cặp song sinh thì bị ả ta bắt nuôi dưỡng như một bé gái, đối ngoại cũng công bố là Phương thị sinh ra một cặp sinh đôi trai lẫn gái. Đứa bé trai (là ca ca) bị chia cắt khỏi đệ đệ sinh đôi và lớn lên trong sự giam lỏng của cái nhà khốn nạn đó (thằng cha thái y khốn nạn thì đi cưới một con vợ quyền quý khác), mẹ ruột Phương thị bị trục xuất khỏi nhà chồng.
Thụ xuyên vào lúc thể xác của Chiếu Ngọc đã 12 tuổi, bị một đám đàn bà chó má ức hiếp tớ nghĩ tềnh iêu @chibi minh chau sẽ thix dạng trạch đấu báo chù này cơ mà thụ vốn là trí thức tinh anh, lại còn là bác sĩ nên giàu lòng nhân đạo. Thụ xem mấy con ả tiện nhân đó như đàn chó cái sủa bậy, đánh chó thì đánh nhưng ko đuổi cùng giết tận. Nhưng mấy con ả ngu si rác rưởi đó ko biết điểm dừng và vẫn tiếp tục tự đào mồ chôn mình, kiếm chuyện đặt điều gây sự thọc gậy bánh xe hãm hại thụ đủ điều
Có một chỗ tớ thích ở tính cách của thụ: đó là phong cách chỉ tay day mặt một cách rất TRỰC DIỆN, không có cái kiểu dùng lời hoa mỹ miên lý tàng châm tấn công đâm thọc móc xoáy mỉa mai kẻ địch lắt léo quanh co khúc khuỷu như kiểu cách của bọn đờn bà Hẳn là sau này còn có cung đấu nữa nha, vì sau này thụ làm hoàng hậu Thụ đã chữa trị cứu nhiều người, và được họ tôn sùng như nữ thần chẳng biết lúc nào thân phận nam nhi của thụ lộ ra nựa
Túm lại là truyện này đọc cũng khá
—————
Link: https://tomsalus02.wordpress.com/ngu-tu-luong-y-nam-phong-ca-hoan/
Ngự tứ lương y