ngoc-va-to-lua

Ngọc và tơ lụa

Tác giả: 厌鸩

Thể loại: Đam mỹ, dân quốc, đoản văn

Tình trạng fic: Hoàn

Tình trạng edit: Hoàn

Độ dài: 8 chương + 1 vĩ thanh

Trans: QT

Edit: Siu Nhơn Mèo (suppercat25.wordpress.com) (Cảm ơn chị Cà Rốt Rốt đã giúp đỡ em rất nhiều)

Beta: Diệp Chiêu Nhi

Tình trạng: Hoàn (9c) (31/05/2016)

————————

Mở đầu

Lời tác giả:

Một câu chuyện tình trong thời chiến

Kiến thức lịch sử của tôi không tốt, có chỗ nào không đúng xin hãy chỉ bảo thêm cho tôi.

——————————–

“Anh không cầu mong bất cứ thứ gì, chỉ hi vọng chiến dịch lần này thắng lợi, chúng ta sẽ trở về bên nhau, sau đó bỏ lại hết mọi thứ, cùng nhau phiêu bạt, em có đồng ý không, Trí Viễn?

Phía chân trời là Thanh Sơn hào khí phồn vinh, bao quanh Thanh Sơn là dòng nước biếc chảy chầm chậm, dòng nước biếc phản chiếu mây mù vần vũ, mây mù vần vũ lại thấp thoáng hào khí Thanh Sơn

An Dật Trần không ở chân trời, anh đang ở trước mắt. Anh tinh thần phấn chấn mà đứng ngay trước mặt Ninh Trí Viễn, hai tay đặt trên vai cậu, chăm chú nhìn cậu, từ trong đôi mắt của cậu anh có thể thấy được Thanh Sơn xa xôi, nước biếc, mây mù, cùng với hình bóng của chính mình.

“Mới không cần.” Ninh Trí Viễn cũng nhìn thẳng vào mắt anh: “Đối với hưng vong của đất nước, người dân phải có trách nhiệm, chuyện nhi nữ tình trường, trước tiên gạt sang một bên.” Cậu dùng giọng điệu cùng với ngôn từ hết sức chính nghĩa mà nói, ý cười loan loan, khóe môi vểnh lên như mèo: “Nếu quả thực có một ngày như vậy, chúng ta giành được thắng lợi, đi đây đi đó thì được. Về phần ở cùng với anh, vẫn còn cần phải suy nghĩ, việc này phải xem xem tâm tình em thế nào, tâm tình em tốt, thì sẽ đồng ý, tâm tình em mà không tốt…”

“Tâm tình không tốt thì sẽ thế nào?” An Dật Trần không chút hoang mang mà hỏi, vẫn cười cực kỳ ôn nhu, tinh thần thoải mái, hào khí Thanh Sơn trong mắt đều hóa thành dòng nước xanh biếc chầm chậm chuyển động.

“Tâm tình của em không tốt, anh phải khiến cho tâm tình em tốt lên, đến lúc em vui vẻ trở lại, thì mới có thể đồng ý”. Ninh Trí Viễn nửa đùa nửa thật nói.

“Được.” Không cần phải nghĩ ngợi, nói chắc chắn như đinh đóng cột, An Dật Trần cho là thật, anh ha ha đùa giỡn: “Trí Viễn, em thật đúng là quá tùy hứng. Có điều, anh thực thích em tùy hứng như vậy.”

“Không cần lảm nhảm nhiều lời, trong lòng em hiển nhiên tự biết rõ. Anh nói thẳng ra đi, tới nơi nào chơi?”

Ninh Trí Viễn đưa mắt nhìn ra phía xa kia, đôi chim nhỏ quấn quýt nhau trên cây, trong mảnh vườn rau cải, đôi bướm trắng gắn bó lượn lờ, nâng đỡ nhau cùng bay về phía chân trời xa vời vợi, cho đến khi dần biến mất, trở thành đôi cánh bướm thoảng qua, cố gắng tìm kiếm lần nữa cũng không tìm thấy.

“Chuyện đó không quan trọng.” Ninh Trí Viễn vẫn còn đang nhìn về phương xa, An Dật Trần lại nhìn Ninh Trí Viễn ở trước mặt mình: “Có em bên cạnh, đi đến nơi nào đều không còn quan trọng.”

————————

Có lẽ khi ấy tôi đã quá ích kỷ, lại sinh ra ý niệm như vậy – Chúng tôi cùng đi chung một con đường, cùng đến một nơi, nơi mà không có bom khói chiến tranh, chỉ có hòa bình; không có loạn lạc, chỉ có an bình; không có người khác, chỉ có ta và ngươi. Thế nhưng hiện nay chiến sự hỗn loạn, khắp nơi phủ đầy bụi gai, quân Nhật như hổ đói tràn vào xâm lược, Tưởng tiên sinh (Tưởng Giới Thạch) lại không muốn xuất binh hợp lực cùng người dân ngăn chặn kẻ thù xâm lược. May mà lúc này hỏa lực của quân Nhật vẫn còn nhỏ lẻ, không thể để cho chúng nắm bắt được tình thế, chúng ta phải mau chóng dập tắt lửa chiến ngay tại thời điểm này.

Ninh Trí Viễn đã viết vào nhật kí của mình như thế.

———————-

Link: https://suppercat25.wordpress.com/dam-my/tran-vien-ngoc-va-to-lua/

———————-

Chú ý:

– Này hình như fic về nhân vật trong bộ phim Hoạt sắc sinh hương

– Hình như là OE (“Tác giả có một câu nói về kết cục: Đồng sinh cộng tử, cho nên đây không tính là BE.”)

– Truyện hoàn năm 2016

ngoc-va-to-lua

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *