nam-do-van-dam-tim-duong-phong-hau

Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu

Hán Việt: Đương niên vạn lí mịch phong hầu

Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Thể loại: Cổ trang, cường cường, ngọt sủng, song hướng yêu thầm, chủ thụ, cung đình hầu tước, 1v1, HE. Cố chấp hung ác nham hiểm lưu manh công x lạc quan thích đoán lung tung thụ

Tích phân: 8,823,704,576

Editor: Miri (wp MirikiTakato)

Tình trạng: Hoàn (103c+3PN) (29/12/2018)

———–

Văn án

Đúng nghĩa yêu thầm, ngụy gương vỡ lại lành, hư cấu.

Úc Tử Hựu và Chung Uyển, hai người trung thành với hai chủ thượng khác nhau.

Đã từng thưởng thức tài nghệ của nhau, cũng từng đối chọi gay gắt.

Sau khi đoạt ngôi thất bại, Chung Uyển mang theo bên mình ba tiểu hài tử của chủ thượng tới Nam Cương. Vì sống sót, y ỷ vào y và Úc Tử Hựu thời niên thiếu từng có giao tình, trong người còn một ít đồ vật của hắn, bịa đặt ám chỉ này nọ để cho người khác cảm thấy Úc Tử Hựu cùng y có tình cảm sâu sắc.

Úc gia quyền khuynh triều chính, nhờ tầng quan hệ này mà mỗi ngày của Chung Uyển quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn bịa chuyện xưa cũng càng ngày càng giống như thật.

Những chuyện diễm tình này truyền xa ngàn dặm, xa tới Úc Tử Hựu đang ở kinh thành rốt cuộc cũng nghe thấy nợ phong lưu này của mình mà buồn vui lẫn lộn, Úc Tử Hựu sống sờ sờ bị tẩy não suốt bảy năm, hoảng hốt trong thoáng chốc mà tin rằng, có lẽ năm đó hắn cùng Chung Uyển hình như đúng thật là có một đoạn thời gian như vậy……

Vài lời về truyện: Không phải thích nhất, cũng không sâu đậm nhất, đơn giản vì tớ thích công thụ, thích cái hài hước mà cũng có chỗ ngược của nó. Đừng để cái thuộc tính công thụ nó lừa đảo bạn =)))) Nói chung thì xem giải trí cực ổn, âm mưu chính trị đơn giản, coi công thụ pha trò là chính. Công bị thụ khinh bạc rất nhiều, tớ thích ngược công nên ừm =))))

——–

Review không có tâm

“Tam thập công danh trần dữ thổ,

Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.”

“Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.”

Lúc đầu còn tính viết review theo kiểu đíp đíp hay dùng để review đam, mà thôi vì để theo đúng tính chất của cái câu chuyện này nên cũng sẽ viết một cái “sảng review” bâng quơ, cung cấp cho người đọc rồi lẫn người chưa đọc biết cái câu chuyện tên dài thòn này về cái gì.

Đây là câu chuyện chủ thụ, xin nhắc lại, thật sự là chủ thụ. Nhưng tiếc là anh công quá ấn tượng nên mọi người chỉ toàn nhớ về anh công!!! Vậy nên tôi sẽ dành đất review cho em thụ nhiều hơn…à không tôi xạo đó. Lưu ý, truyện là cổ trang, chỉ là review được viết khi cái con viết review đang hút cần nên nghe như hiện đại.

Anh công Úc Xá là thế tử, dung mạo chưa biết đẹp xấu thế nào, các bạn chỉ cần biết fanart vẽ anh lúc nào cũng tóc xỏa bù xù như quỷ dạ xoa là được. Ngày xưa anh là thiếu niên năm tốt của Đảng, sau này vì cắn thuốc lắc quá nhiều nên anh mắc bệnh điên, còn thích buồn vui vô cớ như cô gái xì tin, mùa đông nhìn mặt hồ lạnh thấy mát quá lại muốn nhảy xuống chơi với hà bá. (Fun fact: bệnh điên của anh công hiện đại ta gọi là chứng lưỡng cực đó)

Anh thụ Chung Uyển là con nuôi của Vương gia, ngày xưa tôn quý thiên tài, tâm cao khí ngạo ngồi trên đỉnh danh vọng, nhưng chưa kịp thi đại học thì lại bị tống vô tù do tội bán nước. Không chỉ tống mà còn bị bán, may sao được công mua về. Sau này trốn ra thì làm nghề hối lộ để mưu sinh. Anh là người trọng tình trọng nghĩa, vì người khác mà không nghĩ tới bản thân nửa phần.

Hai đứa sau bảy năm gặp lại, mừng mừng tủi tủi nhạc nền titanic thì không thấy đâu, chỉ thấy hàng loạt tình huống dở khóc dở cười vì anh công nửa điên nửa tỉnh. Lúc tỉnh thì rất mẫu mực, lúc điên thì…thành diễn viên hài. Thụ muốn gần gũi thì công càng né xa, chê thụ phóng đãng. Lúc thụ đang yên yên ổn ổn ngồi thì công như thằng điên mà sấn tới…à thôi anh điên thật mà. Nhưng tin đi, công quả thật rất quy củ liêm chính, bảo vệ trinh tiết rất kĩ lưỡng.

Đây là câu chuyện cung đấu của một vị thế tử (nhưng thật ra là hoàng tử) bị điên và một mưu sĩ tự xưng, hợp tác với nhau để bán hành lại cho những ai đã hành hạ họ suốt bao năm nay, để khiến cho bánh xe định mệnh trở lại quỹ đạo 20 năm trước kia của nó.

Đây là câu chuyện cung đấu của một người không muốn làm vua và một người không còn thiết tha gì được phong hầu bái tướng.

“Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu”, tựa truyện như để chỉ nỗi tiếc nuối về quá khứ của Chung Uyển, nhưng ẩn trong nội dung cũng là nỗi tiếc nuối về tình cảm hai người, vì hoàn cảnh mà không thể nói, sau lại hối hận vì sao lại để bản thân bị chi phối bởi hoàn cảnh, thứ hoàn cảnh đã khiến họ tan cửa nát nhà, khiến họ hoán cốt đổi thai, khiến họ bỏ lỡ nhau bảy năm lẫn bỏ lỡ cả một mảnh chân tâm.

Cả câu chuyện là một án văn hài hước, nhưng cái sự hài hước đó chỉ như chùm ruột ngâm đường, bên ngoài thì ngọt nhưng bên trong lại chua xót khôn cùng. Mỗi khi nghĩ rằng đó là chân tâm, mỗi khi có hy vọng là ít ra vẫn còn tình phụ tử, mẫu tử, thì rốt cuộc tình cảm đó đều bị quyền lực lu mờ.

Công bị bức tới phát điên, thụ bị chính người nhà hạ độc. Mỗi người đều tự trách bản thân dù đó chẳng phải lỗi họ. Chua xót nhất có lẽ là họ không thể sửa lại quá khứ, lại càng không thể hồi sinh những người đã chết đi, chỉ có thể tiến tới tương lai, vì để cùng nhau sống sót mà tiếp tục tiến bước. Mỗi lúc đau lòng, cả hai chỉ có thể phá lên cười, cười giễu thói đời, cười giễu mảnh chân tâm bao năm đều quẳng cho chó ăn.

Cả án văn là quá trình chuyển biến từ một người không màng sống chết, trở thành một người luôn nghĩ cách để tồn tại. Cả hai tìm đến nhau như tìm được tia sáng cuối cùng, có thể là vô tình cũng lại có thể là cố ý, họ luôn nương tựa vào nhau để sống sót.

“Bảy năm qua, một người trong kinh thành, một người ngoài Nam Cương, cách nhau vạn dặm nhưng lại nương tựa vào nhau mà sống sót.”

Cuối cùng, cả hai từ bỏ. Từ bỏ hận thù, từ bỏ quá khứ, từ bỏ tiếc nuối.

Nếu hỏi tôi – editor có hài lòng về cái kết câu chuyện không, tôi thật sự có thể trả lời là “hợp lý, nhưng chưa đủ”. Có nhiều thứ để bỏ ngõ vì không muốn phức tap hóa lẫn khiến câu chuyện trở nên ngược tâm, có nhiều tiềm năng cũng vì thế mà bị bỏ lỡ. Tôi nghĩ có lẽ nên cho một boss khác vào vì mọi bí ẩn đều được thể hiện như có bàn tay của một thế lực khác nhúng vào, sân khấu đã xếp sẵn, nhưng lại không có một màn hoành tráng nào để kết thúc câu chuyện.

Dù vậy, tôi lại cực kì thích cặp đôi công thụ và tình cảm của họ, cũng như sự độc đáo của câu chuyện cung đấu này. Tuy có vài người đọc có lấn cấn quan hệ họ hàng giữa công thụ, sợ đạp nhầm hố incest, nhưng không, trong văn từng bảo là Uyển chỉ là một cái nhánh xa lắc xa lơ của nhà Chung gia, xa tận mấy đời, nên không sao đâu. Chẳng lẽ nước ta có trăm nhà họ Nguyễn đều là họ hàng nhau hết?

Nếu bạn có đọc câu chuyện, cũng đừng để sự hài hước của nó đánh lừa, vì nó quả thật vẫn là một án văn ngược.

————

Review (by Review đam mỹ)

Cổ trang, quyền mưu triều đấu, vừa ngược vừa ngọt, hỗ sủng, trước khiêm khiêm quân tử sau tâm thần bất định công x phúc hắc dụ thụ

Bộ này chắc chắn nằm trong list truyện hay nhất năm của mình!

Chung Uyển thờ Ninh vương, Úc Xá là cháu Tân đế. Hai kẻ đã định trước thủy hỏa bất dung, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ tài hoa của nhau. Biến cố xảy ra, Chung Uyển phải theo ba đứa con của Ninh vương tới Nam Cương chịu tội. Giữa cảnh khắc nghiệt, y đành vin vào một đoạn thời gian cả hai ở chung mà “nổ” rằng mình và Úc Xá có quan hệ sâu sắc, yêu nhau tha thiết để dựa hơi Úc vương thế tử.

Chung Uyển bịa chuyện nhuần nhuyễn đến mức thiên hạ đều tin, sách về chuyện tình của y và Úc Xá nhiều đến mức chất đầy mấy kệ. Tới nỗi… khi cuộc đời Úc thế tử khốn cùng, mắc bệnh thần kinh, đôi lúc cũng lẩn thẩn mà tưởng rằng họ từng yêu nhau như thế.

Quét mìn: Đừng nhìn anh điên mà sợ, anh điên một cách rất quyến rũ!

Truyện cực hay! Cốt truyện và xây dựng tính cách nhân vật đều tốt. Công thụ yêu nhau vô cùng, tình cảm ngọt tới tim. Ngược do thân thế của công, tác giả cài bí mật đủ nặng để dẫn đến công shock quá hóa điên.

Btw, điểm đặc sắc nhất là công quân tử vô cùng, đòi cưới nhau về mới H. Thụ dụ hoặc tới mức độc giả đỏ mặt rần rần mà vẫn bình tĩnh bắt người ta chép kinh tĩnh tâm. Nhìn thụ bày đủ chiêu níu kéo mà đứa từ lâu chả ham muốn xôi thịt như mình cũng thèm chén một bữa no nê.

ĐỀ CỬ. ĐỀ CỬ. ĐỀ CỬ.

Nhất định không được bỏ qua!

 

————-

Review (reviewdammy.com)

Trước đây đọc biết bao ngọt văn, tiểu bạch văn, sảng văn của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa rồi, khen cũng không ít. Thế mà đến Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu này ta thực sự phải rửa mắt nhìn bả bằng con mắt khác! Mạn Mạn tốt nhất đừng viết mấy cái thể loại ngốc bạch ngọt bàn tay vàng nghịch thiên nữa, thật đó!!! Viết chính kịch tốt như vậy, nếu dứt khoát chuyển mình khẳng định có thể vững vàng trên cấp bậc đại thần ahhh!!!

Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu, nhưng đến nay giấc mộng bái tướng phong hầu đã tan rã tựa khói mây.

Chung Quy Viễn mười sáu tuổi, xuất thân cao quý, thiên tư hơn người, hưởng hết thảy vinh quang.

Chung Quy Viễn hai mươi tư tuổi, thân rơi vào nô tịch, lưu lạc ở vùng đất xa xôi chó ăn đá gà ăn sỏi.

Thảng có những đêm thao thức không nguôi, y có từng oán trách người, oán trách đời đen bạc? Đẩy một thiếu niên vô tội vào ngục lao, tước khỏi tay y tự tôn cùng kiệt ngạo, chặt đứt con đường cho y hiển lộ tài năng, sải cánh chim hồng?

Có lẽ không, bởi lẽ bảy tám năm qua, Chung Uyển còn đương chật vật tìm kế sinh nhai, thanh danh cũng vứt cả rồi, mặt mũi đâu mà oán hờn thiên tử.

Bảy năm bịa chuyện phong lưu, tiện tay kéo cả thanh danh Úc Xá xuống bùn.

Y thành công rồi, không đến bảy năm, những lời đồn đại hoang đường về chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa y và Úc tiểu vương gia đã bay khắp Giang Nam Bắc Mạc.

Đến nỗi Úc tiểu vương gia ở kinh thành xa xôi cũng phải rít gào tự hỏi: Ta có mất trí nhớ một đoạn thời gian nào không? Sao lại có một đoạn gian tình cả thiên hạ biết chỉ có ta không biết??!!

Tiểu Úc Xá đáng thương, giữa hai người năm đó quả thực trong như nước cất.

Cuốn Kinh thi để ngỏ, tư tình chẳng dám trao.

Rõ ràng đã quen biết từ thuở thiếu thời, giáp mặt lại như người xa lạ.

Úc Xá, Úc Tử Hựu, Úc tiểu vương gia. Phong phạm quân tử, cốt cách thanh cao. Cha là thân vương, mẹ là công chúa, vừa sinh ra đã được đích thân hoàng đế phong làm thế tử. Người như thế vốn nên hưởng phú quý cả đời.

Thế mà Chung Uyển vừa đi, cuộc sống của hắn liền đảo lộn. Cha không phải cha, mẹ không phải mẹ, bác không phải bác, anh em cũng chẳng phải anh em. Nếm kịch độc, ra biên thùy, thời thời khắc khắc tìm đường chết. Thời khắc hắn đau khổ nhất, lại chẳng có Chung Uyển kề bên.

Thứ gì đã tàn phá một thiếu niên quân tử thành kẻ điên, thời thời khắc khắc đều chực chờ phát bệnh?

Thứ gì đã tàn phá một Tử Hựu khiêm khiêm như ngọc, tâm tính thiện lương, thành một kẻ điên chỉ muốn hủy diệt cả thế giới này?

Nếu năm đó Chung Uyển còn ở lại, phải chăng Tử Hựu đã chẳng bị người ta hại cho thảm đến thế, đã chẳng vì Hồn Thực Tán mà hóa điên?

Có lẽ không, đó là kiếp nạn của hắn, không ai có thể thắng thiên cải mệnh. Từ khi sinh ra, hắn đã phải gánh chịu tội nghiệt của đời trước, con đường này, đã định sẵn phải chông gai.

Là Chung Uyển đã kéo hắn trở về từ vực thẳm.

Hắn muốn cái gì sao? Hắn hiện giờ chỉ muốn sống sót, cùng Chung Uyển sống sót.

Nhưng nếu như mình phải thú người khác, lại cùng người đó có hài tử, vậy còn có thể xem như cùng Chung Uyển sống sót sao?

Không.

Phải sống chung với thê thiếp, lại còn có một mưu sĩ không danh không phận vô cùng kỳ quái kè kè bên cạnh, thứ quỷ đó mà gọi là sống sót?

Nếu thật phải như thế, không bằng mình và Chung Uyển đồng quy vu tận, sớm đi đầu thai làm một đôi dã uyên ương.

Hắn muốn đường đường chính chính, cùng Chung Uyển, nắm tay nhau, dẹp yên giông bão hoàng quyền.

“Từ đầu đến cuối, ta vẫn không nghĩ tới chuyện muốn ngôi vị hoàng đế này, điều duy nhất ta muốn…”

“Tử Hựu, chỉ muốn dùng hết khả năng của mình, đem bánh răng hùng vĩ đã sai lệch hai mươi năm trước kia, đẩy trở lại vị trí vốn có của nó.”

Lật lại án oan, phơi bày chân tướng. Hóa ra Úc Tử Hựu từ trong cốt tủy vẫn là người quân tử đường đường chính chính. Những kẻ rắp tâm bẩn thỉu chỉ có thể hủy hoại thần chí thiếu niên, mà chẳng thể vấy bẩn sơ tâm lương thiện.

Ngay từ văn án, ta đã biết Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu sẽ rất khác, rất rất khác bất kể quyển nào Mạn Mạn từng viết trước đây. Ngay cả Thiên hoàng quý trụ cũng có cung đấu, báo thù như thế kia, vẫn là rất khác. Thế mà đọc đến cuối lại kìm lòng không đậu, sợ Tử Hựu lên ngôi hoàng đế, sợ Mạn Mạn lại quen bút cho hắn một bàn tay vàng nghịch thiên, để rồi bao đau khổ hắn nếm trải qua đều trở thành vô nghĩa.

Rất may là Mạn Mạn đã không làm thế.

Rất may, Mạn Mạn đã giữ cho Tử Hựu một mệnh số cô khổ đến tận cùng.

Bởi một Tử Hựu trải qua gió sương, đã từng sa ngã, đã từng phát điên, mới là một Tử Hựu đầy đủ tính người nhất, “người” hơn tất cả những nhân vật quá đẹp đẽ đến một màu chị từng thành thạo vẽ. Cả Chung Uyển cũng vậy, bước đường từ một thiếu niên kiêu ngạo, khinh thường đường ngang ngõ tắt, đến một kẻ chấp nhận cúi trên luồn dưới, xu nịnh thành quen, cũng sống động và chạm đến cõi lòng hơn bao giờ hết.

Ta đã từng thích Mạn Mạn của những câu chuyện vẹn tròn ấm áp trước đây, thế nhưng ta càng thích Mạn Mạn của một Đương niên vạn lý mịch phong hầu đầy những vết cắt và đổ nát.

Bởi qua những vết cắt và đổ nát đó, ta thấy hiện lên một triều đại từng sóng gió. Ta thấy hiện lên những mảnh chân tâm bị dối lừa, tình thân biến thành nghi kỵ, chân thành chỉ là vỏ bọc của âm mưu. Ta thấy những con người giãy giụa không nguôi trước cuộc đời và tội nghiệt từ đời trước, những con người với đủ hình hài dáng dấp, chứ không phải chỉ là nhân vật một màu trong văn.

Và hơn hết, ta thấy được cái tình của họ.

Một điểm yếu trong văn Mạn Mạn, đó là lối viết quá an toàn. Quá an toàn, cho nên chữ tình mới gượng, phải lòng nhau dường như chỉ vì tác giả bảo họ phải yêu nhau.

Thế nhưng trong đây, ta đã thấy được những ngây ngô vụng dại thiếu thời. Thấy được những quyến luyến xót xa phải kiềm nén sau bảy năm gặp lại. Thấy được thế nào gọi là thiên tác chi hòa, không phải y thì không được. Thấy được cả những trân trọng trong từng chi tiết nhỏ ngẫu nhiên.

“Ngươi quen làm loại sự tình này, không phải là lý do để ta có thể giày xéo ngươi.”

“Ta, ngoại trừ huyết thống hoàng thất bất chính này, còn có chỗ nào hơn y sao?”

“Y xuất thân vọng tộc, huyết mạch tôn quý, khi còn bé được thân vương dưỡng dục, được đế sư dạy dỗ, tài tình, danh vọng, quân tử chi đức… ta nửa điểm cũng không bằng y.”

“Ta và y, vốn là môn đăng hộ đối!”

“Người đã quên rồi sao? Người đã quên y là bị ai hủy hoại sao?”

Có lẽ câu chuyện này không phải là không có lỗ hổng. Nhưng ta sẽ tôn trọng cả những khiếm khuyết này, bởi lẽ chính kịch không dễ viết, càng không dễ khiến người ta yêu mến, plot twist không phải cứ dụng tâm là sẽ thành công. Với ta mà nói, plot twist còn sạn cũng không phải là vấn đề to tát, mà điều quan trọng là tam quan có hợp hay không. Một câu chuyện khiến ta tin tưởng vào sự tốt đẹp của lòng người, vậy thì cũng xứng đáng để ta tin tưởng tác giả sẽ còn cho ra đời nhiều thiên truyện còn hay hơn nữa.

Cảm ơn editor vì đã khép lại 2018 bằng một câu chuyện thật hay đến vậy.

———–

Review (christinespersonalblog.wordpress.com)

Văn án mang lại một cảm giác quyền mưu chính trị tương ái tương sát trầm trọng. Mở đầu truyện cũng là một không khí nhuộm đẫm bi thương. Song kỳ thực đây vẫn là một tác phẩm ngọt sủng của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa. Vừa có chút ngược, có chút chua xót, là hai nhân vật chính lập tức tỏ bản lĩnh huỷ hoại bầu không khí này ngay…. Cơ bản chính là đang định đau lòng đã bị chi tiết tiếp theo làm bật cười. Logic bug nhiều, nhưng là thật thật khôi hài. Hành văn lưu loát, hồi ức xen kẽ hiện tại, rồi được tầng tầng quyền mưu làm nền tăng thêm sự hấp dẫn. Truyện không tốn neuron suy nghĩ, cũng không bị nội dung cốt truyện chính làm khô khan, do miêu tả tình cảm của Úc Xá và Chung Uyển rất moe, rất dễ thương. Hỗ động giữa công thụ cũng góp phần phát triển chủ tuyến truyện.

青青子衿,

悠悠我心。

縱我不往,

子寧不嗣音

Thanh thanh tử khâm

Du du ngã tâm

Túng ngã bất vãng,

Tử ninh bất tự âm?

_Tử Khâm 1 – Khổng Tử_

Giống vài tác phẩm khác đồng tác giả, câu chuyện này cũng có nhân vật chính công nổi bật hơn nhân vật chính thụ một chút. Tuy nhiên, ở đây tôi có thể thấy tác giả đã cố gắng cân bằng hai nhân vật, và Chung Uyển thực sự không tệ chút nào.

Chung Uyển, tự Quy Viễn, từng được ví như sao Văn Khúc giáng thế bởi tài năng của mình. Thế nhưng Chung Uyển lại liên quan đến Ninh vương, người mà Sùng An đế lo ngại. Ninh vương bị vu khống bán nước phản quốc, Chung Uyển chịu vạ lây, bị nhốt vào ngục, biếm xuống nô tịch. Úc Xá bỏ rất nhiều tiền ra mua Chung Uyển về. Họ tiếp xúc gần trong vòng nửa năm, bồi dưỡng tình cảm niên thiếu tươi đẹp. Song Chung Uyển lựa chọn bỏ đi Kiềm An giúp những đứa con của Ninh vương. Bảy năm sau Chung Uyển theo Kiềm An vương vào kinh, gặp lại Úc Xá.

Tôi từng không thích cách Chung Uyển lợi dụng tên Úc Xá, bịa đặt các câu chuyện, dù mục đích là để mình và những đứa trẻ mồ côi của Ninh vương sống tốt hơn. Tuy nhiên, thực sự Chung Uyển đã tạo thêm nhiều rắc rối cho Úc Xá. Dù vậy, kể từ khi biết tình cảm của y từ bảy năm trước, tôi dần thích Chung Uyển hơn. Và thông qua biểu hiện tình yêu của y, tôi càng “đổ” y. Trái tim thiếu niên Chung Uyển 17 tuổi (và còn sớm hơn nữa) hay thanh niên Chung Uyển 24 tuổi đều chỉ chứa duy nhất một Úc Tử Hựu.

“Bạc kia…”

Úc Xá vừa nghĩ tới việc trong vài năm này Chung Uyển trải qua những ngày tồi tệ liền muốn nổi giận. Hắn tâm thần không yên, nhíu mày thấp giọng nói: “Đi ra ngoài.”

Chung Uyển giống như không nghe thấy, nhẹ nhàng: “Nếu không, chúng ta thương lượng?”

Úc Xá sửng sốt một chút: “Thương lượng cái gì?”

Tai Chung Uyển đỏ lên, “Cái kia, dùng những thứ khác, ví dụ như… hôn một lần, đổi một ít bạc, có được không?”

Úc Xá không biết có phải là kinh sợ da mặt dày này của Chung Uyển hay không, nửa ngày không lên tiếng.

Một hồi lâu, Úc Xá mở ra đôi mắt đỏ rực, “Một lần đổi bao nhiêu bạc?”

Chung Uyển giơ hai ngón tay.

Úc Xá cười lạnh, “Hai trăm lạng?”

Âm thanh của Chung Uyển rất thấp, “Hai tiền.”

Úc Xá: “…”

Đây là muốn hôn đến đời sau đúng không?

Chung Uyển ngồi lên giường, tiến đến rất gần, “Sợ là trước tiên không trả nổi, nếu không…nắm chặt thời gian?”

Ninh vương và Ninh vương phi là nghĩa phụ nghĩa mẫu có ơn cưu mang cứu giúp. Chung Uyển trọng tình trọng nghĩa không thể bỏ mặc Ninh phủ bị giết hại toàn bộ, hoặc con cái của Ninh vương nguy hại tính mạng. Thành ra, Chung Uyển không thể không rời Úc Xá, đi Kiềm An, bán mạng làm trọn trung nghĩa. Kỳ thực, Chung Uyển không cam lòng. Y không nói không có nghĩa y sẵn sàng nguyện ý hy sinh nhiều như vậy. Y thật sự không cam lòng cắt đứt tình yêu đầu của mình như thế. Hành động trả lại giấy bán thân và ngân phiếu cho Úc Xá qua việc kẹp vào Kinh Thi chính là chứa tư tâm của y. Y không muốn mình nợ Úc Xá, cũng không muốn Úc Xá và mình không còn trói buộc. Đồng thời y hy vọng bày tỏ được tình cảm qua những câu thơ trong Kinh Thi. Mà tôi nghĩ có lẽ y từng tổn thương bởi câu nói sẽ lấy vợ tốt và con cháu đầy đàn của Úc Xá. Câu nói này hẳn là cọng rơm đè chết con lạc đà, khiến Chung Uyển kiên định đi Kiềm An hơn một chút. Chung Uyển chắc chắn đã từng do dự không quyết vì có Úc Xá. Nhưng y đã dằn lòng lại. Úc Xá khó chịu khi Chung Uyển đi không một lời từ biệt, Chung Uyển chẳngvui vẻ hơn gì cho cam. Bảy năm thời gian này với Chung Uyển, chính là “ân sâu phụ tận” Úc Tử Hựu.

Gặp lại Úc Xá, mặc kệ Úc Xá có thay đổi thất thường cỡ nào, tính cách khó chịu cỡ nào, lời đồn đãi bay đầy trời cỡ nào, với Chung Uyển Úc Xá vẫn là Úc Xá, là người y yêu nhất. Y dần dần tiến vào lòng Úc Xá, dần hiểu được những chuyện Úc Xá đã và đang phải đối mặt, cùng với cách suy nghĩ của hắn, y càng yêu hắn. Y muốn đền bù cho hắn và bản thân, bồi thường cho bảy năm xa cách. Chung Uyển bắt đầu không khống chế dục vọng và ước muốn của mình nữa. Y thể hiện đầy đủ một Chung Uyển “lãng” cực kỳ, tìm đủ mọi cách để Úc Xá hôn mình, ôm mình, ngủ cùng mình, xxx mình,…. nói chung là những việc thân mật nhất. Một Chung Uyển mặt đỏ như gấc vẫn nói những lời tâm tình quyến rũ Úc Xá rất moe moe.

Và ấn tượng nhất chính là cách thể hiện tình yêu của Chung Uyển với Úc Xá. Bất chấp thời gian và khoảng cách xa xôi, Chung Uyển nhanh chóng hiểu được Úc Xá tại mỗi thời điểm, và dành cho Úc Xá tín nhiệm cao nhất. Chung Uyển luôn suy nghĩ cho Úc Xá trước tiên. Tuyên Thụy, con trưởng Ninh vương, hành động ảnh hưởng đến an nguy của Úc Xá, Chung Uyển cũng không mềm lòng xin xỏ thay. Chung Uyển nợ ân tình của Ninh vương gia và Ninh vương phi không sai. Song nếu nghĩa phụ nghĩa mẫu so với Úc Xá thì mới cần suy nghĩ. Chứ hiện tại chỉ là hai nhóm: Úc Xá và người xung quanh, mà thôi. Dù phần lớn sự việc là Úc Xá hành động, những ý tưởng và mưu kế của Chung Uyển chủ yếu được kể lại gián tiếp, nhưng không thể phủ nhận ảnh hưởng của Chung Uyển lên Úc Xá và các quyết định của hắn. Chung Uyển là mặt ôn nhu của Úc Xá, là mặt tỉnh táo của Úc Xá. Chung Uyển sẵn sàng nhảy xuống vực sâu cứu vớt Úc Xá, dùng tình yêu của mình bảo hộ Úc Xá. Úc Xá giống Chung Uyển, luôn vì đối phương, vì tương lai hai người họ suy tính. Thành ra tuy Chung Uyển có phần chìm khi xét đến cung đình chính trị, y vẫn không quá mờ nhạt mà luôn xuất hiện lúc cần thiết, tô điểm thêm tuyến tình cảm ngọt như đường.

Bên cạnh Chung Uyển phong lưu “lãng” không giới hạn là một Úc Xá điên cuồng mắc bệnh thần kinh. Tác giả xây dựng hai nhân vật chính đều có chuyện xưa, đều gây cảm động với tấm chân tình sâu sắc. Dù vậy, không hiểu sao tôi thương Úc Xá hơn chút xíu, chắc tại sự điên cuồng của hắn nhấn mạnh đau khổ gian nan và thảm thương của hắn. Chung Uyển khổ là từ trách nhiệm nặng nề do trọng tình trọng nghĩa. Còn Úc Xá khổ là từ việc hắn sinh ra đã là sai lầm trong mắt người khác. Người khác bức ép hắn không đường lùi, bức hắn phát điên. Chung Uyển khổ trong quá khứ, trong những điều đã qua. Hiện tại Ninh phủ tạm an toàn, Chung Uyển gần như có thể thoát ra tìm hạnh phúc riêng cho mình. Úc Xá lại khác. Nguy hiểm bao trùm hắn chưa từng dừng lại một giây một khắc. Úc Xá là bị đặt kế mà sinh ra, rồi bị sử dụng như quân cờ trong hơn chục năm trời. Cái cách hắn biết sự thật như rạch từng nhát dao xuống củ hành, cay mắt muốn khóc, đau đớn muốn gục ngã, lại vẫn tiếp tục đến cuối cùng để biết được sự thật. Cha không phải cha, mẹ không phải mẹ. Cay đắng làm sao, việc hắn nhận ra điểm không đúng và điều tra thuận lợi được, lại là chiếc bẫy đặt sẵn. Mọi người đều coi hắn là quân cờ, là kẻ ngu ngốc dễ bị khống chế, âm thầm bày mưu tính kế ép hắn đi theo con đường họ muốn.

Chỉ trong vòng một năm, Úc Xá phát hiện ra thân thế thật, đoán được mục đích của đủ mọi phương quyền lực. Cả bầu trời sập xuống, vỡ tan hạnh phúc của thiến niên 16 tuổi. Úc Xá biến đổi hoàn toàn. Từ một Úc Tử Hựu quân tử ôn nhuận khiêm tốn, trở thành Úc tiểu vương gia Úc Xá thay đổi thất thường, tin đồn xấu bay đầy trời. Úc Xá tìm chết rất nhiều lần, hành hạ tra tấn bản thân rất nhiều lần. Hắn không trân trọng mạng sống của mình, coi nó nhẹ tựa lông hồng. Hắn làm loạn khắp nơi, không để mình sống tốt, cũng không muốn người khác thoải mái. Hắn còn dùng hàn thực tán nửa năm, chìm đắm trong những cơn đê mê lơ lửng hàn thực tán mang đến, suýt bị độc chết bởi loại thuốc này. Sau đó, hắn biểu hiện bản thân mắc bệnh tâm lý, mà lại bị quá trình dùng hàn thực tán làm tăng mức nghiêm trọng, biến thành bệnh thần kinh luôn. Mỗi lần phát bệnh hắn sẽ đau đầu, nỗi lòng hỗn loạn, dễ nổi giận, thay đổi thất thường gấp chục lần. Vài tình huống hắn còn không nhận ra người xung quanh. Đến lúc tỉnh lại, Úc Xá sẽ quên những gì xảy ra đoạn thời gian phát bệnh. Tình trạng này gây hài hước khi dính đến việc đỏ mặt với Chung Uyển, song bản chất việc này chẳng có gì đáng cười hết. Tôi không thể hình dung những năm qua Úc Xá đã vật lộn một mình như thế nào, cũng như khó tưởng tượng Chung Uyển giấu tình cảm tận sâu trong tim, bôn ba tại Kiềm An, khổ không nói nên lời. Họ đã trải qua khó khăn trở ngại gì, ngoại trừ bản thân họ, không ai rõ. Thế nhưng, theo một cách rất chi khó nói, họ đã cùng nhau vượt qua những năm tháng gian khổ nhất.

Úc Xá dùng lưỡi vuốt ve Chung Uyển, Chung Uyển có chút khó chịu đựng, nghiêng đầu tránh, hô hấp dồn dập: “Thế tử, ngươi làm như thế, ta sẽ không kiềm chế được…”

Chung Uyển vừa nâng mắt lên liền thấy Úc Xá sâu sắc nhìn mình, lòng hơi động, nói không suy nghĩ, “Ta nếu như không nhịn được… Ngươi sẽ muốn mắng ta lãng.”

Úc Xá tựa hồ cũng động tình. Hắn nhíu mày không thích, không muốn nghe Chung Uyển nói chuyện, cúi đầu lại muốn hôn Chung Uyển, Chung Uyển không có biện pháp nào, đành phải nhỏ giọng nói: “Thế thì nói rõ trước, ngươi mắng cũng… đừng mắng khó nghe như vậy, được… được không?”

Úc Xá cứng đờ.

Úc Xá dường như đang áp lực điều gì, tay đều hơi run. Hắn chạm trán hờ hờ với Chung Uyển, rù rì nói lung tung: “Ngươi không động, đây chính là ta cưỡng bách ngươi…”

Chung Uyển hoảng hốt: “A?”

Úc Xá thất thần nói nhỏ, “Ta cưỡng bách ngươi, ngươi không phải tự nguyện, cho nên mới sẽ không động… Đều là ta buộc ngươi, đều là ta đang buộc ngươi… Tương lai ta chết, ngươi cũng chỉ có thể cảm thấy được sảng khoái, sẽ không đau buồn…”

Mắt Chung Uyển run lên, ngực bỗng chốc đau vô cùng.

Trong lúc động tình, Úc Xá có chút mơ hồ, vừa không lưu ý lại khiến Chung Uyển liếc nhìn thấy một chút chân tâm của hắn cách ngàn vạn trùng sơn.

Suốt bảy năm xa cách không một lần gặp mặt, tên hai người họ vẫn bị buộc cùng nhau. Tên người này luôn ở cạnh và đi theo đối phương trong quãng thời gian cực nhọc vất vả. Đây đều là cách Chung Uyển bịa ra và tung tin nhằm sống dễ chịu hơn vì người ta sẽ nể mặt Úc Xá. Úc Xá lại cũng không phản ứng, mặc kệ tin đồn đủ kiểu lan truyền, bản thân hắn thì đọc các loại tiểu thuyết về tình yêu của hai người. Úc Xá nói rằng, tại thời điểm đó hắn không quan tâm có thêm một bát nước bẩn hắt lên mình. Điều này tôi cho là thật. Song Úc Xá có tư tâm liên quan đến Chung Uyển hay không, tôi thật không biết. Lúc Chung Uyển mới trở lại, Úc Xá đề phòng cảnh giác y. Úc Xá vẫn ghi nhớ lần Chung Uyển rời đi Kiềm An trước đó, và Úc Xá cùng Kiềm An vương có vài khúc mắc, khó ở cùng một phe. Thế nhưng, Úc Xá kỳ thực rất hiểu Chung Uyển. Tiếp xúc vài lần hắn đã nhìn ra Chung Uyển vẫn là Chung Uyển, vẫn là người chân thành nhất. Dù thế, Úc Xá không dám tiếp cận Chung Uyển quá gần, không dám chấp nhận Chung Uyển đến bên mình. Hắn sợ, hắn lo, vì hắn mắc bệnh, vì hắn chịu nguy hiểm. Hắn không biết khi nào mình điên lên giết Chung Uyển, không biết Chung Uyển có chịu liên lụy dính vào tranh giành phe phái hay không. Hắn sợ một ngày nào đó mình chết đi, Chung Uyển sẽ khổ sở. Nếu Chung Uyển không tiếp xúc hắn, không ở bên hắn, tình cảm của y sẽ không quá sâu đậm, sẽ dễ dàng quên đi Úc Xá trong trường hợp hắn chết. Hắn đã nghĩ thế. Do đó nửa đầu mới có cái kiểu như gần như xa, vừa hài hước vừa chua xót như vậy. Chung Uyển là lý do Úc Xá tiếp tục sống, là lý do hắn vươn lên nắm quyền lực, đi ngược lại dự định ban đầu. Chung Uyển là thuốc chữa bệnh của hắn, là người sẵn sàng nhảy xuống vực kéo hắn lên. Cảnh tượng Úc Xá phát điên vì tưởng Chung Uyển đã rời đi, rồi ôm túi trà nhỏ y từng đưa, ăn từng miếng lá trà, là một hình ảnh rất rung động. Chung Uyển là tất cả với Úc Xá.

Một nét đáng yêu ở Úc Xá chính là sự ngây thơ. Úc Xá đọc nhiều loại truyện được tưởng tượng ra, thi thoảng áp dụng vào đời thực. Ví dụ như có lần Úc Xá tỉnh dậy sau lần lên cơn bệnh, gặp giường có máu, đã tưởng mình “làm” Chung Uyển đến mức chảy máu.., và hắn cẩn thận tháo thắt lưng kéo quần Chung Uyển xuống để xem “vết thương” (máu là từ việc Chung Uyển dập đầu trước mộ Chung gia). Ngoài ra, bản chất Úc Xá không hề thay đổi quá nhiều so với người thiếu niên năm xưa, dĩ nhiên là đối với Chung Uyển mà thôi. Úc Xá vẫn là kẻ ôn hòa quân tử. Dưới giường hắn ngại ngùng thẹn thùng, có lễ độ (dù tương lai hắn quen đường đi nước bước mà tiến hóa thành sói)i. Trên giường thì hắn luôn là sói đói, toàn ăn sạch sành sanh Chung Uyển. Bên cạnh đó, Úc Xá dù điên đến đâu vẫn chưa bao giờ ra lệnh giết người. Hắn giống Chung Uyển, không muốn tay vấy máu. Hắn chưa từng vượt đường biên ngang này.

Tình yêu của Chung Uyển và Úc Xá sâu sắc và kiên định. Tín nhiệm tin tưởng, chung thủy si tình, tôn trọng đối phương,… là những yếu tố nổi bật. Tuy vài lần hai người ông nói gà bà nói vịt, gây ra hiểu nhầm dở khóc dở cười, nhưng đó là gia vị tô đậm thêm đoạn tình cảm ngọt ngào này.

Dàn nhân vật phụ trừ Tuyên Từ Tâm và Tuyên Du, hai người con song sinh của Ninh vương cùng CP phụ Lâm Tư x Tuyên Cảnh và Phùng quản gia của Úc Xá, thì còn lại hầu hết là phản diện. Bộ ba dính dáng đến âm mưu quá khứ là Sùng An đế, Úc vương Úc Mộ Thành và An Quốc Công chúa ai cũng đều có lý do và lập trường để hành xử như họ đã làm. Tuy nhiên, họ sai lầm khi tổn thương Úc Xá vô tội. Úc Xá không tự lựa chọn đầu thai ở đâu, không tự lựa chọn cha mẹ mình, và Úc Xá là kẻ vô tội bị lợi dụng và trút giận. Ai cho họ quyền không ngừng đâm dao vào lòng Úc Xá? Chỉ vì họ là trưởng bối ư? Tôi thấy may mắn khi Úc Xá chính mình cắt đứt mọi khả năng tiếp tục bị khống chế. Úc Xá đứng trên đôi chân của mình, lợi dụng ngược lại nhược điểm và mối quan hệ như đi trên băng mỏng của Úc vương và Sùng An đế để đạt được điều mình muốn. Quá trình không thông thuận, song ít nhất, Úc Xá đủ khả năng bảo vệ Chung Uyển khi y trở về.

Truyện thuần cổ đại nhưng hai nhân vật chính đều chứa một sự phản nghịch. Dù lòng theo khuôn phép cũ, song bản chất không coi trọng quy củ quyền uy. Điều này khiến người đọc mang quan điểm hiện đại dễ dàng lý giải nhân vật và đắm chìm vào câu chuyện. Xét tuyến tình cảm, tôi thấy CP chính khá ấn tượng, hỗ động dễ thương ngọt ngào. Nhân vật không OOC. Xét về phía quyền mưu, truyện chưa đủ để coi là chính kịch. Nếu có điểm tiếc nuối nào, thì đầu tiên, tôi tiếc khi một cốt truyện thế này không phải là của truyện chính kịch. Tác phẩm này mà mang thêm ít u ám, âm mưu dương mưu đan xen, cùng dạng nhân vật như Úc Xá thì sẽ hay và ấn tượng biết bao. Vào truyện, tôi đã nghĩ tác giả đổi phong cách viết văn. Hóa ra Mạn Mạn Hà Kỳ Đa vốn vẫn giữ đặc trưng của văn mình, chỉ làm vài thay đổi thôi. Đương nhiên, truyện vẫn rất ổn. Tác giả đan xen yêu đương và âm mưu cung đình một cách hợp lý. Giải quyết ở kết cục cũng rất thỏa mãn.

———

Link: https://torianimereview.wordpress.com/2018/11/06/translation-nam-ay-van-dam-tim-duong-phong-hau/

Link wattpad: https://www.wattpad.com/story/166672092

———-

Chú ý: Chủ nhà có share word bên wordpress

nam-do-van-dam-tim-duong-phong-hau

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *