lang-gieng

Láng giềng

Tác giả: Vu Vũ

Thể loại: Chủng điền văn, cổ đại giá không, thanh mai trúc mã

Biên tập: cuopbienmap (cuopbienmap.wordpress.com)

Số chương: 108 chương chính văn

Nguồn QT: khotangdammyfanfic

Tình trạng: Hoàn (108c) (25/10/2018)

———–

Văn án

Một bức tường gạch, dù cách trở thế nào thì hai hài tử to xác ở bức tường đối diện vẫn sống làm láng giềng của nhau.

Bức tường hữu hình có thể vượt qua, bức tường vô hình mà… tạo nên cơ hội cũng phải vượt qua.

Vai chính: Triệu Khải Mô, Lý Quả (Lý Nam Quất)

————–

Review (levancac.wordpress.com)

Lâu lắm rồi tớ không đọc được một truyện đam mỹ nào mà được xếp vào danh sách đáng đọc của mình như truyện này. Nên dù là một con rất lười viết review thì tớ cũng phải xách mông lên mà viết để bày tỏ hết nỗi phấn khích.

Tớ chọn truyện này một cách khá ngẫu nhiên vì một là muốn thử thể loại chủng điền, hai là vì cái tên nó nghe khá là… ưng. Không ngờ lại vớ được một truyện hay như thế.

WARNING: Bài review của tớ hoàn toàn là CẢM NHẬN VÀ QUAN ĐIỂM CÁ NHÂN. CÓ SPOIL. (và để bớt tính đùa cợt tớ sẽ chuyển sang xưng tôi)

Tôi thích những chuyện mang nhiều nét hiện thực. Vì nó làm tôi cảm nhận được những thứ tình cảm “rất người”. Tôi thích những truyện cổ đại vì nó làm tôi cảm nhận được “tình trai” trong đó. “Tình trai” ở đây không chỉ là chuyện tình cảm thông thường, mà trong quan niệm của tôi nó còn là tình cảm và ý chí của những người đàn ông khi được đặt trong trách nhiệm và vai trò của họ trong xã hội.

Truyện Láng giềng không chỉ đơn giản là vài câu vài chữ tóm lược như trong Văn án hay phần đánh giá bên Tấn Giang, đó là cả một bức tranh hiện thực đầy những mảng tối nhưng cũng đầy hy vọng. Láng giềng gần như là truyện đầu tiên khiến tôi phải suy nghĩ về từng nhân vật và cách hành xử của họ, kể cả những nhân vật không góp được đến một chương truyện như Bạc ca hay chỉ vài dòng như cặp đôi uống thuốc độc tự tử ở Kình Sơn Tự.

Truyện gần như có đầy đủ các tầng lớp của xã hội. Từ những người lam lũ như đản nhân (một giống man ở phương nam, sinh nhai bằng nghề chài lưới), kỹ nữ, dân nghèo, cũng có tầng lớp thương nhân, có giới quan lại và thậm chí là quý tộc. Trong truyện cũng có những người xấu chuyên hãm hại người khác, nhưng cũng có những người tốt bụng sẵn sàng vươn tay giúp người gặp khó khăn.

Nhưng điều làm tôi đặc biệt thích ở truyện này đó là nó lột tả gần như trần trụi những đặc điểm, tư tưởng của thời đại bấy giờ. Tính giai cấp không được tả rõ ràng, nhưng nó luôn hiện hữu trong từng lời văn. Nó thể hiện qua lối nghĩ và cách hành sự của từng nhân vật một. Tỉ như Triệu Đề cử là một người quan thanh liêm, yêu dân như con, nhưng ông cũng cản không cho con mình quan lại với Lý Quả vì “vân nê thù đồ” (trời vực không chung đường). Hay kể cả một người ngông nghênh hống hách như Vương Kình cũng phải nhịn Triệu Khải Mô vì “thương bất như quan” (thương nhân không bằng quan lại).

Triệu Khải Mô (công) là một người đọc sách, được sinh ra trong gia đình quan lại/quý tộc. Cả phụ thân và anh trai y đều là những người tài giỏi và mẫu mực. Bản thân Triệu Khải Mô không xấu. Nhưng từ bé đã nuông chiều và giáo dục theo tư tưởng cứng nhắc nên y luôn cố dùng dùng lý trí để giải quyết mọi vấn đề kể cả tình cảm. Nên mọi người cũng không thể trách y khi cố tình xa cách Lý Quả lúc còn nhỏ hay cả khi buông ra 3 lời tuyệt tình đến mức nhẫn tâm làm hắn bị tổn thương. Nhưng y cũng như bao người khác không khống chế được tình cảm của mình. Thế nên y mới thường là người đứng ra giản hòa sau những lần 2 người “từ mặt”, y mới mấy lần vì cứu Lý Quả mà bị thương, là y người đứng đợi hắn trong tuyết, hay cũng chính là y người luôn ân thầm dõi theo từng bước chân của hắn. Tôi luôn thích một thứ tình cảm như của Triệu Khải Mô. Nó không ồn ào, thậm chí tĩnh lặng đến mức nếu người ta không tinh ý sẽ hoàn toàn không nhận ra được.

Còn Lý Quả thì gần như hoàn toàn ngược lại. Khải Mô trầm tĩnh bao nhiêu thì Lý Quả bồng bột bấy nhiêu. Khải Mô suy tính sâu xa bao nhiêu thì Lý Quả lại “nông cạn” bấy nhiêu. Tình yêu của Lý Quả rất mãnh liệt nhưng cũng rất giản đơn. Dù bị những hành động và lời nói của Khải Mô làm tổm thương nhưng chỉ cần một phiến áo hay túi thơm của người kia cậu sẵn sàng chờ đợi, lặn lội đi tìm lại nhau trong biển người.

Mẫu thân của Khải Mô là một người phụ nữa quyền quý. Bà tuy có làm ra vài hành động quá đáng nhưng bản chất không xấu, chỉ là từ bé bà đã ngậm thìa vàng, không hiểu được nỗi khổ của những người nghèo. Quả mẫu thì là một người phụ nữa tần tảo và nghị lực. Chính tôi cũng không hiểu sao một người phụ nữ như vậy lại có thể kiên cường nuôi dưỡng hai đứa bé còn một lòng son sắt tin chồng mình sẽ có ngày trở về.

Bạc ca không phải là một người nổi bật trong truyện. Nội dung thực sự viết về hắn gom lại cũng không quá được một chương nhưng những thứ xảy ra xung quanh nhân vật này lại làm tôi cảm thấy đáng suy ngẫm nhất. Hắn là đản nhân, cả đời ở trên thuyền, đến nén bạc cũng không biết, càng không hiểu luật lệ ở đất liền nên dù Lý Quả có ngỏ lời muốn mua giúp nhà thì hắn cũng từ chối. Nhưng Bạc ca cũng là một người cha rất thương con. Lần đầu xuất hiện là khi hắn bị người ta đánh vì ăn trộm gạo nấu cháo khi con gái bị ốm. Về sau hắn chết trong một lần mò ngọc, vợ hắn đi lấy chồng mới còn con gái về ở với bác. Cái chết của Bạc ca chỉ được tả lại bằng một câu: “hắn lặn xuống, rồi không thấy người, chỉ thấy tia máu nổi lên.” qua lời nói lạnh nhạt của anh trai mình. Còn con gái của Bạc ca là Bạc Châu được Lý Quả mang đi chỉ bằng 2 bao gạo và một ít thịt.

Các nhân vật khác (kể cả phụ hay chỉ lướt qua) trong truyện ai cũng có một cuộc đời và các nét tính cách riêng, không ai hoàn toàn giống ai cả. Trong số họ, có những con người cam chịu sự gò bó của xã hội phong kiến, cũng có những người dũng cảm dám sống ngược lại.

Nói thế không phải là tôi hoàn toàn đồng ý với mọi chi tiết trong truyện. Cũng có những chi tiết tôi hoàn toàn không thích ví dụ như sự trở lại của cha Lý Quả và việc ông làm gia đình trở nên giàu có và thành gia đình quan lại. Lúc đó Lý Quả vừa gần như mất trắng số tiền mình bán ngọc trai, và tôi tự hỏi liệu như cha Lý không trở lại thì hắn sẽ làm gì trong tình huống đó?

Nhưng nhìn chung thì tôi thấy đây vẫn là một truyện nên đọc.

Đến phần bựa 1 tí.

Mọi người biết tại sao tớ thích đọc truyện này nữa không, á hị hị, vì em thụ ba hôm bị đánh một trận nhỏ, năm hôm bị đánh một trận lớn, lần nào đánh cũng máu me be bét, thập tử nhất sinh mà vẫn sống nhăn răng đó =))))

Bài review hơi loạn vì cảm xúc của tớ hơi rối. Mong mọi người thông cảm ạ.

Btw, tớ không có ý định đào hố này đâu, cốt tại lười =))))

Thân.

Tịch.

————

Link: https://cuopbienmap.wordpress.com/2018/05/19/muc-luc-lang-gieng-2/

 

lang-gieng

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *