khong-co-kiep-sau

Không có kiếp sau

Tác giả: Nguyệt Hạ Tang

Thể loại: ảo tưởng không gian, hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, tương lai giá không, 1×1, HE

Nhân vật chính: Mục Căn, Olivia

Nhân vật phụ: Alpha, Sigma…

Edit: Bi (p2t92.wordpress.com) + Với sự giúp sức của bộ ba 3p QT, GG và Baidu

Tình trạng: Hoàn (274c) (08/09/2016)

————–

Văn án

“Thế giới này tồn tại vì con ——”

———

Review (huphongtrao.wordpress.com)

“Không có kiếp sau” là bộ đam mình thích nhất trong vòng 2 năm qua, cũng là bộ đam duy nhất mình đặt mua sách giấy từ trước đến nay, đơn giản vì có thể giở một chương bất kì ra đọc lại bất cứ lúc nào mà không hề cảm thấy nhàm chán.

Nếu phải mô tả, thì nó là một dạng truyện thiếu nhi dành cho người lớn, tương tự như Hoàng Tử Bé, trong thân xác một cuốn hài moe dạng Doraemon hay Mít Đặc. Nếu phải nói điều gì đáng tiếc, thì là tag đam mỹ có thể sẽ khiến công chúng của nó hẹp đi rất nhiều so với phần nó đáng được nhận.

Nói đam mỹ, chi bằng nói đó là một câu chuyện về con người, à không, sinh vật, à, cũng không nốt. Thế giới của những đứa trẻ, khủng long biết nói và người máy biết yêu thương.

Thế giới không hiền hòa, có khủng long hoang dã và khủng long biến hình người ăn thịt lẫn nhau, đấu tranh sinh tồn theo cách nguyên thủy nhất, cũng có chiến tranh, có tâm cơ thủ đoạn, tàn nhẫn và triệt hạ lẫn nhau theo những cách rất người, có những khoảng tối hiện thực như Olivia ở Học viện Quân sự.

Nhưng cả thế giới đó đều đang bị cảm hóa, biến đổi và xoay chuyển quanh sự xuất hiện của thiếu niên Mục Căn – đúng như tinh thần của lời đề từ: “这个世界,为你而生——” – ”Thế giới này, vì con mà sinh ra”; hay như cách nói hài hước của một bạn đọc mà tác giả lấy lên làm đề từ: “Không có? Đến, sinh!” (Chơi chữ: 没有来生 = không có kiếp sau; 没有 = không có; 来 = đến; 生 = sinh ra, tạo ra)

Mục Căn, chính là một thiếu niên có thể biến không thành có như thế. Bạn như loài cỏ dại có sức sống vô tận, lan tỏa vô tận. Bạn đối tốt với tất cả mọi người, nhưng không bạch liên hoa. Bạn yêu thương một cách hồn nhiên, quan tâm một cách hồn nhiên, tàn nhẫn, quyết liệt một cách hồn nhiên, và đến… đút lót cũng hồn nhiên nốt.

Nhưng Mục Căn không chỉ tạo ra, bạn còn khám phá ra, khai quật ra những điều tích cực. Có bạn, Olivia mới biết đến bà cụ Beati hàng xóm hóa ra là một danh y hàng đầu đế quốc, cuối đời thực hiện ước mơ làm thợ đóng giày, và khi làm thợ giày cũng như khi làm bác sĩ đều tinh tế, tỉ mỉ đến tận cùng. Những hành động của Mục Căn nhiều lúc có vẻ như ngược đời, không biết tính toán, nhưng lại tạo ra kết quả hài hòa đến bất ngờ, như khi tặng đồng hồ trị giá 150 triệu cho người bán thức ăn nhanh, rồi tặng nốt hộp nhạc trị giá 150 triệu cho thầy hiệu trưởng Argos. Bạn đại diện cho sự cân bằng nguyên thủy của tự nhiên, để giữ một Olivia rất người bên bờ vực hố đen hận thù đặc sản của con người.

Từ những truyện đầu còn trúc trắc của hệ liệt “Chú khủng long đáng yêu”, đến “Không có kiếp sau”, Nguyệt Hạ Tang đã chuyển tải khá nhuần nhuyễn những xung đột và nhất quán giữa con người nguyên thủy với con người xã hội, những câu hỏi luận đề về tính nhân văn của việc tạo ra trí tuệ nhân tạo. Chi tiết về các phụ huynh người máy, bà Dolai, thân thể bán cơ giới và đứa con người máy Bạch Vân Đóa Đóa của bà đã xóa nhòa khoảng cách giữa người và máy, giải quyết những giới hạn phức tạp một cách cực kì đơn giản:

“Tôi sẽ không rơi lệ nữa.” Hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Mục Căn hiện tại, bà Dolai nói.

“Mắt tôi đã mù từ ba trăm năm trước rồi, giờ chẳng nhìn thấy cái gì cả.”

“Mắt bây giờ chỉ là máy móc, tuy vẫn có thể nhìn sự vật, nhưng suy cho cùng không thể rơi nước mắt.”

Bà Dolai ngẩng đầu lên, chỉ vào hai mắt mình, cuối cùng còn nghịch ngợm chớp chớp mắt phải.

Thấy bà như vậy, trong lòng Mục Căn chẳng hiểu sao hơi nhói đau, bà Dolai nhạy cảm tinh tế nhận ra tâm trạng cậu, bà lắc đầu:

“Cơ thể người cũng giống máy móc, dùng lâu thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề. Tôi chỉ thay linh kiện mới thôi mà.”

Suy kiệt sớm nhất là trái tim, sau khi bị bác sĩ phán không trị được, bà dứt khoát đổi sang dùng tim máy. Thứ biến chất kế tiếp là mạch máu, mạch máu dài mảnh thuộc về nhân loại rốt cuộc không gánh vác nổi nữa, bà lại thay tất cả bằng máy móc. Tiếp theo là dạ dày, sau đó đến mắt…

(Không có kiếp sau – Chương 42)

Những trường đoạn về Sigma, chú người máy được nuôi dưỡng lớn lên cùng với Mục Căn theo đúng cách của một đứa trẻ thông thường:

Sigma lẳng lặng đứng tại chỗ, trầm mặc.

Nhìn Sigma như vậy, Mục Căn bỗng dưng không cất nổi bước.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu và Sigma đã luôn ở cùng nhau, bọn họ cùng ăn cơm, cùng ngủ, cùng học tập, cùng dự thi. Mọi việc Mục Căn làm, Sigma cũng bị bắt làm một lần, dẫu người máy không nhất thiết phải học tập này nọ, Sigma vẫn bị áp lực học tập đè nặng.

Tương tự như Mục Căn, hắn cũng cố gắng rất lâu.

Nhưng hôm nay đứng trước trường thi, Sigma lại không được dự thi.

Bởi hắn là người máy.

Mục Căn khom người, ôm Sigma thật chặt.

Sigma từng cao hơn cậu giờ chỉ tới đùi cậu, Mục Căn lớn lên, nhưng Sigma thì không, tương lai Mục Căn sẽ già đi, nhưng Sigma mãi không đổi thay.

Bởi hắn là người máy.

Đây là định nghĩa thân phận mà người ngoài dành cho Sigma.

Song với Mục Căn, thân phận Sigma chỉ có một – em trai.

(Không có kiếp sau – Chương 49)

hay Viên Đá, người máy bảo mẫu bị vứt bỏ dần tìm lại ý nghĩa cuộc sống, và cuối cùng chọn cái chết để bảo vệ con người:

“Các cậu…” Nhìn nhóm người máy sắp rời đi, Argos cố sức đứng lên.

Sau đó —

Không nói tạm biệt, hắn thấy Viên Đá vẫy tay với mình, trên màn hình tối hiện lên một ký hiệu mặt cười.

^_^

Tạm biệt, ngài Al, cám ơn ngài bằng lòng dạy tôi cách điều khiển quân hạm, điều khiển quân hạm tuyệt không thú vị, nhưng vẫn cảm tạ ngài.

Tạm biệt, Số 21, xin đừng báo tin này cho chủ nhân tôi biết, cứ để cậu ấy tưởng tôi vẫn đang trên đường về nhà đi.

Tạm biệt…

Tạm biệt…

Nếu người máy có thể có kiếp sau như nhân loại, hy vọng kiếp sau có thể về nhà.

Ngày ngày đi chợ, trông coi gia súc, chuyên tâm phục vụ chủ nhân, rồi…

Không bao giờ muốn xa nhà nữa.

Tạm biệt.

(Không có kiếp sau – Chương 220)

Người máy trí năng có linh hồn không? Nếu không, thì sao lại biết yêu thương? Nếu có, thì sao lại không có kiếp sau?

Những suy tư hoặc thoáng qua, hoặc dằn vặt đến rơi nước mắt như thế, đan xen giữa một cuốn truyện moe moe, lại hài hòa đến lạ.

P/s: Trích dẫn được lấy từ bản dịch/edit nhà Bi. Mình biết đến bản dịch/edit khi nó đã hoàn thành, và phải nói đây là bản cực cực dễ thương, dù cho ai làm lại cũng khó làm hay hơn được. Có một số lỗi sai nhỏ, ví dụ “đế long trăng rằm” thực ra là “đế long trăng khuyết” – cách nói màu mè để mô tả long thú có một cái sừng cong; nhưng cái tên này nghe dễ thương quá đến nỗi lúc quen rồi chính mình cũng không muốn đổi lại =]]]

————–

Review (by Đam Mỹ – Danmei)

Vâng, cái dòng mà các bạn đang nhìn thấy ở trên chính là văn án đó. Chẳng hiểu vì lí do gì mà nó lại ngắn gọn, súc tích đến như vậy.

Chào mừng các bạn đến với một câu chuyện “đừng nhìn tên” nữa.

Thoáng nhìn vào tên của bộ này, mình nghĩ có lẽ vài người sẽ liên tưởng tới một câu chuyện ngược luyến tàn tâm, cẩu huyết các loại (vì các tên nghe ảm đạm như thế mà). Nhưng không, các bạn đã lầm *như mình đã từng*, bộ truyện này đường khắp mọi nơi, đường vô biên giới, đường không giới hạn.

Câu chuyện không chỉ về tình yêu mà còn về cả tình thân, các nhân vật từ chính tới phụ đều được khắc họa rõ nét. Tuy nhiên thì tình yêu của hai bạn nhân vật chính không được chú trọng lắm mà chủ yếu tác giả nói về tình cảm gia đình, gây dựng sự nghiệp của hai bạn trẻ.

Câu chuyện bắt đầu khi các người máy quân dụng Alpha, Beta, Eta, Pi, Epsilon, Sigma vì có trí lực cao bất thường nên bị ra lệnh tiêu hủy. Không cam lòng, cả đám quyết định trốn đi, và đã đáp xuống hành tinh của Mục Căn. Họ đã chọn Mục Căn làm chủ nhân rồi cùng cậu và A (người máy mỏ) trở thành một gia đình.

“Con nói muốn ánh sáng, thế giới này liền có ánh sáng.

Giây phút thế giới của ta lung lay sắp đổ, sắp bị hủy hoại trong thoáng chốc, con tựa như vầng thái dương ban tặng ánh sáng cho đời ta.

Từ này về sau, thế giới của ta tồn tại vì con.”

Mục Căn là một đứa trẻ vô cùng sáng sủa, tính cách rộng rãi lại khéo léo trong việc giao tiếp. Đối với Mục Căn, người máy và con người nên được đối xử ngang bằng với nhau, được học tập và sống tự do theo ý muốn của họ.

Cả gia đình sống với nhau cho đến khi Mục Căn được khoảng 11, 12 tuổi (tốt nghiệp mẫu giáo) thì quyết định rời khỏi hành tinh để đến Đế Quốc giúp Mục Căn có cơ hội học tập tốt hơn. Đó cũng là lúc cậu gặp được Olivia.

Olivia là một bé Cantus đực, tính cách vô cùng tăm tối, thâm hiểm (do hoàn cảnh sống trong cô nhi viện). Đáng lẽ Olivia sẽ trở thành một vị vua tàn bạo, độc tài nhất trong lịch sử nếu như không có Mục Căn. Và khi đó, bản chất của Olivia mới được bộc lộ: một đứa trẻ thích mặc quần rách, thích đồ ngọt, thích nghe nhạc rock, bừa bộn và lôi thôi nhưng nấu ăn rất ngon. Đặc biệt là khi còn nhỏ, Olivia chỉ là một con chim chíp bông bị trụi lông đuôi mà thôi: )))

Hai người đăng ký vào Đế quốc tổng hợp Học viên, chuyên ngành… nấu ăn. Nhưng Olivia bị hiệu trưởng trường quân đội phát hiện nên xách về. Vậy là hai người bị tách ra.

Sau này hai người còn trải qua rất nhiều chuyện, ví dụ như Olivia đi thực tập và mất tích khiến Mục Căn gia nhập quân đội, khi Olivia về rồi thì Mục Căn trở thành viên chức. Sau này, Mục Căn “được” phát hiện là Cantus cái, hai người hóa thành hình khủng long dắt nhau ra biển xxoo… và đẻ rớt một quả trứng. May mà tìm lại được: )))

Cuối cùng thì Olivia trở thành quốc vương và Mục Căn trở thành Bộ trưởng Bô ngoại giao. Hai người cũng đã tìm về bé Cantus con và tên của ẻm là Lugwig: )))

———-

Nội dung của truyện thực sự rất hay luôn. Những nhân vật trong truyện dù là người máy, khủng long hay con người đều được khắc họa khá rõ nét, ai cũng có tính cách riêng, không lẫn vào đâu được.

Còn nguyên nhân của tên truyện hả? Đọc đi rồi sẽ biết: )))

————

Spoil (wasurenaide5.wordpress.com)

Một Hữu Lai Sinh thì lại là tương lai tinh tế, sau khi hoàng đế Louis chết khoảng 500 năm thì phải. Có 1 đoàn robot vì con người không kiểm soát được mà bị đem đi thiêu hủy. Cơ mà các bạn không muốn chết nên 5 bạn robot xách thêm 1 bạn robot mới được chế tạo bỏ trốn. Lúc sắp hết nhiên liệu thì thấy một tinh cầu. Các bạn trẻ hạ xuống tinh cầu đó thì thấy 1 bạn nhỏ bẩn thỉu đã 3 ngày không được ăn là Mục Căn. Mà người máy này có bộ dự phòng ko có chủ là sẽ bị hủy nên quyết định đi tìm thức ăn cho bạn trẻ xong sẽ đi chết. Trên đường đi săn thì tiện thể nhặt được robot a là người nuôi Mục tiểu Căn từ trước tới nay. Sau đó được Mục tiểu căn giữ lại làm đại bá, nhị bá… + người máy mới khởi động Sigma là em trai. Các bạn trẻ cộng đồng nuôi lớn dạy dỗ mãi thì bạn trẻ cuối cùng cũng tốt nghiệp… mẫu giáo = =||| Các bạn bèn hack vào làm hồ sơ giả để tiểu Mục Căn đi học. Trên đường đi thi thì cả nhà gặp được Olivia là 1 đầu tiểu Cantus bị nuôi trong cô nhi viện nhưng sau đó trốn đi ra trên robot Manh Manh. Đây là cuộc gặp lịch sử thay đổi cả vũ trụ. Cả nhóm kết bạn đi và tìm được 1 cái chiến hạm ma, đưa chiến hạm về với chủ và tiếp tục đi thi. 2 bạn đăng kí vào khoa ẩm thực của trường vs mong muốn mở 1 tiệm bánh ngọt. Nhưng trong cuộc thi bạn Oli đã bị hiệu trưởng trường quân đội phát hiện và xách về. VÌ Cantus rất hiếm và mạnh nên ko được học ở trường bình thường. Nhờ hối lộ của Mục Căn vs hiệu trưởng mà được ổng quan tâm hơn, tránh vào trường đã bị bắt nạt. Nhưng mà con thú 1 sừng [aka động vật siêu siêu quý hiếm ở đế quốc nhưng đầy ở hành tinh của Mục Căn] của Oli được Mục Căn đưa cho làm quà chia tay bị đánh gần chết. Bạn Oli bắt đầu thay đổi giết hết bọn đó và lên làm hội trưởng năm nhất. Trong lúc đó bạn Mục Căn cũng trở thành lớp trường lớp Ẩm thực. Sau khi đi quân huấn bạn trở thành đội trưởng luôn. 2 bạn gặp lại trong cuộc thi năm nhất giữa các trường quân đội và làm toàn bộ mọi người ngạc nhiên vì trường các bạn ý nổi tiếng là trường “tân nương” mà khủng quá =]]] Sau 7 năm 2 bạn chuẩn bị ra trường thì bạn oli phải đi thực tập. Nhưng bạn ấy lại bị cuốn vào cổng không gian kiến bạn ấy phải đi đến vũ trụ khác. Mục Căn quyết định ra nhập bộ đội để tìm Oli cuối cùng tìm được, các bạn trở về. Oli đi lính , Mục Căn chuyển sang viên chức. Sau đó vũ trụ gặp tấn công bởi ng vũ trụ khác đẳng cấp cao hơn. Oli đi đánh giặc, Mục Căn ở nhà lo hậu cần. Sau đấy rất nhiều việc hay ho xảy ra, chiến tranh kết thúc. 2 bạn phát triển, kí kết hiệp ước thương mại mậu dịch vs vũ trụ khác. Phát hiện ra Mục Căn là Cantus cái 6ω6 Sinh con, lấy nhau, Oli nên ngôi. 2 bạn ý đẻ con rơi đẻ rồi mà ko biết đến lúc chuẩn bị cầu hôn mới tìm thấy thằng nhỏ Orz

————-

Link (đã xóa): https://p2t92.wordpress.com/2015/08/18/khong-co-kiep-sau/

 

khong-co-kiep-sau

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *