Tác giả: Cảnh Du Nhiên
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, OE
Editor: Manh (wp makyo0117), Gián (wp daamlac)
Tình trạng: Hoàn (44 chương)
————-
Giới thiệu (Manh)
Mai này ai sẽ bảo vệ con người thầm lặng cô đơn ấy đây?
Nhưng suốt bao năm qua cậu ấy vẫn luôn bảo vệ mình, còn mình đã làm nổi gì cho người ta đâu?
Tề Hạo muốn bật cười mà chẳng hiểu sao cứ run tay. Cuối cùng, hắn đưa bàn tay run rẩy ấy lên úp kín mặt.
Săn sóc tận tâm, theo chân không một lời than trách, cậu ấy đã cho đi tất cả. Thế mà sau cuối mình và cậu ấy vẫn chẳng thể gắn bó cùng nhau.
Cứ ngỡ quãng thời gian tám năm trời là vĩnh cửu, có ngờ đâu cậu ấy chưa một lần thôi bước.
Cậu ấy chỉ lướt ngang đời mình thế thôi.
Và để lại cho mình nụ cười như vẫn luôn là vậy.
Giới thiệu (Gián)
“Sau này đừng trẻ con như thế nữa, hãy tự chăm sóc cho bản thân.”Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay anh, thở dài, rồi mỉm cười vuốt ve khóe mắt anh đang dần đỏ lên.
“Nếu gặp được một người thực sự yêu anh, thì đừng bỏ qua nữa.”
Độ ấm trong lồng ngực, tiêu tán dần theo thân ảnh người kia, từng chút từng chút một, cuối cùng biến mất.
Tìm được rồi, nhưng lại mất đi.
Sau này, kẻ cô đơn im lặng ấy, ai sẽ bảo hộ đây?
Nhưng nhiều năm như thế, đều là cậu bảo hộ mình, mà chính mình, đã từng vì cậu làm cái gì chưa?
Tề Hạo muốn cười, nhưng không biết vì cái gì mà bàn tay lặng lẽ run lên. Cuối cùng, anh dùng bàn tay đang run rẩy ấy, bưng kín mặt mình.
Dốc lòng chăm sóc, không oán hận mà dõi theo, người kia chấp nhận trả giá hết thảy. Mà đến cuối cùng, vẫn như thế, lại không thể gần bên nhau.
Thời gian tám năm, tựa như vĩnh cửu.
Nhưng, cậu mãi mãi không dừng lại.
Cậu cứ như vậy, nhẹ nhàng bước qua cuộc đời anh. Cuối cùng, thứ cậu giữ lại cho bản thân mình, vẫn như trước, là một nét tươi cười.
.———-
Link (Manh): https://makyo0117.wordpress.com/portfolio/khach-qua-duong-canh-du-nhien/
Link (Gián): https://daamlac.wordpress.com/2014/06/26/qua-khach/
Khách qua đường