Tác giả: Báo Chỉ Hồ Tường
Thể loại: bối cảnh sau tận thế, thiên tai, bố y sinh hoạt chủng điền, tu chân, 1×1, chủ thụ, ngốc manh công x ôn nhu thụ, HE.
Nguồn: Tấn Giang – QT: hanguyet2012
Edit + Beta bởi: HaeHyuk8693 aka NY~ p2haehyuk.wordpress.com
Tính trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit: Hoàn (118c+2PN) (30/09/2016)
Nhân vật chính: A Thường x Khưu Thành
Độ dài: 118 chương chính văn + 2 PN
————-
Văn án
Một loại virus cường hãn kiểu mới đã tàn sát bừa bãi trên trái đất, khiến cho nhân loại phải trả giá đại giới, mất trọn năm năm trời mới có thể chiến thắng được nó. Mà trong vòng năm năm này, vì để tiện cho việc quản lý, cũng để tận lực ngăn chặn việc truyền nhiễm virus, rất nhiều thành phố đều đã thi hành phương thức quản lý cưỡng chế quân sự hóa.
Hiện tại, năm năm trôi qua, loài người rốt cuộc đã có được vacxin phòng bệnh. Khi cổng chính của căn cứ Tân Nam thị lâm thời được mở ra, cư dân thành phố lại được một lần nữa quay trở về thế giới bên ngoài, trở về nơi ở đã bị bọn họ vứt bỏ tròn năm năm ……
Biên tập Tấn Giang đánh giá: Loại virus mới đầy cường hãn đã hoành hành ngang ngược nơi địa cầu, trong lúc mọi người thành công chống lại virus, chấm dứt thời kì quản chế quân sự hóa, thì thành phố Tân Nam đã từ một thành thị phồn hoa trở thành một mảnh phế tích. Khưu Thành ngẫu nhiên chiếm được một quyển “Mộc Tu bút ký”, nhưng cậu không nghĩ tới đây lại là một bản chép tay của một đạo giả tu luyện mộc hệ. Dựa vào Tụ Linh trận trong bản chép tay, cậu có thể gieo trồng hoa màu, không chỉ không phải chịu đói, hơn nữa còn làm chơi ăn thật. Từ đó về sau Khưu Thành bắt đầu con đường trùng kiến sau thảm họa……
Thể loại chủng điền văn chắc hẳn không xa lạ gì, nhưng bên cạnh cơ sở là chủng điền văn, truyện còn có thêm yếu tố trùng kiến sau thảm họa, điều này đã lập tức khiến độc giả cảm thấy mới mẻ. Tác giả thập phần am hiểu thể loại chủng điền văn, cách hành văn lão luyện, văn phong giản dị, tình tiết gần sát với cuộc sống sinh hoạt. Và trong tác phẩm này, tác giả cũng đồng dạng tiếp tục sử dụng phong cách chủng điền văn nhất quán của mình, tính tiết bàn tay vàng ‘bản chép tay phương thức tu luyện mộc hệ’ được khai thác vừa đúng, không quá khoa trương, vì độc giả thể hiện một phong cách trùng kiến thế giới độc đáo hậu thiên tai
—————
Spoil (daodao1603.blogspot.com)
Năm năm trước, virut X đột nhiên bùng phát và lây lan dữ dội, người bị bệnh này sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết công kích và ăn máu thịt. Vì không dự kiến trước nên nhân loại cơ hồ trở tay không kịp, cả thế giới chìm hẳn trong chết chóc.
Để có được tương lai tươi sáng, họ không ngừng chiến đấu và lao động. Mãi cho đến cách đây không lâu, một nữ khoa học gia tên Phillip vừa nghiên cứu chế tạo thành công vắc-xin kháng virut, mọi thứ mới đến hồi kết thúc.
Khi căn cứ mở cổng, mọi người được trở về đến nơi sinh sống của mình thì lúc này trước mặt họ chỉ còn là một mảnh phế tích.
Khâu Thành là một thanh niên trẻ cô độc, cha mất sớm mẹ đã chết trong hồi thiên tai, hắn chẳng còn lại bất kỳ người thân nào nữa cả.
Một lần tình cờ, Khâu Thành phát hiện quyển <Mộc tu bút ký> trong căn phòng cũ nát nhà đối diện, quyển sách này chỉ đơn giản ghi chép lại vài loại trận pháp, đáng chú ý nhất trong đó là Tụ Linh Trận có thể trợ giúp cho sự sinh trưởng của thực vật, khiến chúng nó mau lớn và cứng cáp. Hơn nữa, người nào đứng trong trận pháp này, cũng rột rửa và nuôi dưỡng thân thể, từ đó khỏe mạnh, sống lâu…
Đối với cuộc sống đầy đủ trước kia, Tụ Linh Trận chẳng có là gì cả. Nhưng hiện tại, mọi thứ trở nên hoang tàn, lương thực khan hiếm, con người phải tranh giành từng miếng ăn miếng uống, thì Tụ Linh Trận chẳng khác nào một bước ngoặc mới, thay đổi cuộc sống của Khâu Thành.
Nhưng muốn trồng trọt, cũng không phải chuyện dễ, thứ nhất Khâu Thành không có đất, thứ hai nếu Khâu Thành trồng bên ngoài, dễ bị kẻ xấu dòm ngó trộm cắp. Hôm trước Khâu Thành chỉ cầm mấy cái bánh ngô đi mua hạt giống, mà xém chút nữa đã bị người ta chặn đường giết chết, may nhờ lanh trí nên Khâu Thành mới sống sót trở về. Do đó Khâu Thành quyết định trồng ngay ban công nhà mình để đảm bảo an toàn.
Truyện đi từ những cái vụn vặt đến những cái to lớn. Ban đầu Khâu Thành trồng những cây nho nhỏ như hành, ớt, khoai tây. Sau này, Khâu Thành mua thêm các căn hộ bên cạnh và bắt đầu trồng cây lương thực như lúa nước, khoai lang, ngô… À, tất nhiên không mua bằng tiền, ở cái thời một đống ngọc thạch chỉ đáng giá hai cái bánh ngô như thế này, tiền chẳng khác nào giấy lộn. Mọi người lưu hành là đơn vị ‘cân bột ngô’, Khâu Thành mua thêm căn hộ bằng vài chục cân bột ngô.
Cuối cùng, con người mà sống trong cô độc sẽ dễ gây trầm cảm, do đó người bạn đồng hành của Khâu Thành xuất hiện. Gã chính là chủ nhân của căn phòng cũ nát nhà đối diện, cũng chính là chủ nhân của quyển <Mộc tu bút ký> kia. Tuy nhiên, gã bị biến dị thành người mèo, không thể nói chuyện, không thể suy nghĩ sự việc sâu xa như con người, gã chỉ biết Tụ Linh trận của Khâu Thành rất ấm áp và thoải mái, gã rất thích.
Từ ngày nhận thêm A Thường, cuộc sống của Khâu Thành có nhiều biến chuyển. A Thường rất giỏi bắt tôm nhỏ, bắt chuột đồng, bắt chim se sẻ… Với cuộc sống chỉ toàn rau xanh như Khâu Thành, có thịt là một niềm vui rất lớn. Từ đó, A Thành đi bắt, Khâu Thường chế biến, cuối cùng bữa cơm của hai người phong phú và đủ chất hơn. Ngoài ra, Khâu Thành còn đem chuột đồng và chim se sẻ đi bán, thu được không ít bột ngô.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, ban đầu không điện không nước, sau đó có nước, dần dần mới có điện. Ánh sáng đèn điện như chiếu sáng những trái tim đang sắp sửa tắt lụi vì cơ cực và khốn khó.
Không như Khâu Thành và A Thường, có rất nhiều người khác phải chạy đôn chạy đáo lo từng bữa cơm nhưng vẫn không đủ no bụng. Dưới góc nhìn của Khâu Thành, thì ông lão bán lò than ở sạp đối diện là một minh chứng rõ ràng. Dù biết bán lò than cả ngày chưa chắc có ai mua, nhưng cùng đường, không còn biết làm sao để có miếng ăn, buộc ông lão phải đội mưa đội gió ngồi cả ngày trời với sạp lò than vắng vẻ.
Thế mà, thiên nhiên lại không cảm thông cho số phận của nhân loại, từng đợt thiên tai ùa về, như muốn nhấn chìm mọi người trong khắc khổ. Khi người dân mở mang đất hoang, trồng cây lương thực, thì chưa kịp thu hoạch đã bị nạn châu chấu ập tới, cắn phá gần như trơ trụi. Không hề bỏ cuộc, cán bộ lãnh đạo ra chỉ lệnh thu mua châu chấu bằng bột ngô, người người nhà nhà tranh nhau đi bắt châu chấu bán, từ đó nạn châu chấu mới được ngăn chận. Dĩ nhiên, Khâu Thành và A Thường đã dự liệu trước mà phòng chống, không chút thiệt hại.
Khâu Thành buôn bán từ bán nhỏ lẻ đến bán sỉ, số cân bột ngô thu được cũng ngày một nhiều. Nhưng Khâu Thành không ích kỷ o bế cho riêng mình, mà người nào thực sự cần giúp đỡ, Khâu Thành sẵn sàng giúp đỡ. Con người sống trong khốn khó, phải biết đùm bọc lẫn nhau, chia sẻ lẫn nhau mới có thêm niềm tin và hy vọng vượt qua được hết thảy.
Truyện có rất nhiều chi tiết nhỏ, tác giả viết cực kỳ chắc tay, miêu tả rõ ràng cảnh sinh hoạt của người dân trong thời kỳ sau thiên tai. Có thể nói nó như một mảng xám u ám, dần dần dưới sự phấn đấu và lao động, mọi thứ mới le lói tia sáng.
~>Đào đọc bộ này cũng khá lâu rồi, ngày đó Đào nhớ mang máng là có một nhà đang edit chưa hoàn. Giờ tìm lại thì chẳng thấy đâu nữa. Viết review chỉ với mục đích khuyến khích mọi người đọc nó, rất hay, rất chân thật, không trùng sinh, không dị năng, không xuyên qua, không tu tiên, chỉ đơn giản là trồng trọt và cải thiện cuộc sống.
——————
Review (flytoourworld.wordpress.com)
Dịch zombie nổ ra, cướp đi hầu hết của cải vật chất cùng 5 năm thời gian của con người. 5 năm sau, những người còn sống sót trở lại quê hương, một lần nữa xây dựng lại cuộc sống với niềm hi vọng lớn lao. Nhưng mọi chuyện nào có dễ dàng, thiếu thốn lương thực, cơ sở hạ tầng, vật dụng thiết yếu, nghiêm trọng nhất là thuốc thang y tế, khi vừa thiếu lương thực vừa nổ ra dịch bệnh mới, nhân loại phải làm thế nào để vượt qua?
Khưu Thành, thanh niên trai tráng, có sức khỏe, có đầu óc, lại may mắn nhặt được một bàn tay vàng nho nhỏ, tặng kèm một ông chồng ngốc ngốc đáng yêu, đã tự mình xây nên một căn cứ cho bản thân và gia đình. Khi ăn mặc tiền tài đều không còn phải lo, cậu bắt đầu giúp đỡ những người quen xung quanh mình, rồi khi đã có căn cơ, dù không thể cũng không muốn làm chúa cứu thế, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn đồng loại chết dần chết mòn.
Thế nhưng, ở bất cứ đâu hay ở bất kỳ thời đại nào, đều sẽ có những kẻ tâm tư bất chính, từ những người ở tầng lớp thấp nhất đến những kẻ quyền uy nhất. Người thường thì cướp bóc chém người vì miếng ăn, kẻ có quyền thì đầu cơ tư tàng lương thực để trục lợi. Đừng lo, quả báo chắc chắn sẽ đến, dù là sớm hay muộn.
Theo đánh giá của K, bộ này khá ổn, càng về sau sẽ càng hay, khi mâu thuẫn xã hội bị đẩy lên đỉnh điểm, ban đầu thì truyện sẽ hoàn toàn tập trung vào chủng điền, cặp nhân vật chính ngày ngày chỉ lo cày cấy trồng cây nuôi dê nuôi gà nuôi cá. Warning là những chuyện này sẽ được tác giả tả rất kỹ, hoàn toàn là chủng điền thuần túy, nên K nghĩ bộ này chỉ hợp với những ai thích thể loại này, những người không quen hoặc thích đọc thể loại đấu đá kịch tính hay yêu đương ngọt ngào có lẽ sẽ khó theo bộ này đến hết ;v; (Ủa cái review này lại chả có đoạn trích nào @@)
—————–
Link: https://p2haehyuk.wordpress.com/2016/04/30/muc-luchau-tham-hoa-bao-chi-ho-tuong/
——————
Chú ý: Chủ nhà có share word
Hậu thảm họa