ha-giai-vi-uu

Hà giải vi ưu?

Tên gốc: Hà giải vi ưu? – 何解为优?

Tác giả: Linh Y Tích – 泠依惜

Thể loại: Đồng nhân Ma đạo tổ sư

Editor: Nhược Huyên (wp trahoacac276), phamnoi2704 (wattpad phamnoi2704)

Tình trạng: Hoàn (100 chương +  phiên ngoại)

——–

Văn án (Nhược Huyên)

Mặc dù bình thường nếu mặt trời chưa lên cao Ngụy Vô Tiện sẽ không tự thức dậy, nhưng thật ra cứ tới giờ Mão hắn cũng sẽ mơ màng thức giấc. Bởi vì lúc này Lam Vong Cơ sẽ dậy, nếu y dậy sẽ nhân tiện gọi luôn Ngụy Vô Tiện — dù rằng ai đó có bị gọi cũng sẽ không chịu tỉnh. Dần dần, Ngụy Vô Tiện bắt đầu có thói quen nháo trò Lam Vong Cơ trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hoặc ôm ôm cánh tay của y hôn lung tung, hoặc là dứt khoát chơi xấu ôm lấy eo không cho người ta xuống giường.

Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Ngụy Vô Tiện nhắm hờ mắt, đầu tiên là trở mình, một cánh tay ôm lấy bả vai của Lam Vong Cơ. Trong lúc ngáy ngủ cảm thấy y nằm nghiêng về phía mình, thế là tiện tay sờ tới sờ lui trên lưng của y.

Trung y mỏng nhẹ, da thịt ấm áp, đây vốn dĩ là một buổi sáng rất dễ chịu, thế nhưng Lam Vong Cơ đang nằm bên cạnh lại phát ra một tiếng trầm trầm không thoải mái.

Ngụy Vô Tiện tuy chưa tỉnh giấc, lại theo bản năng nhận thấy có gì đó sai sai. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lam Vong Cơ đang nằm đối diện cũng đã tỉnh lại, ánh mắt lưu ly kia đang nhìn chằm chằm hắn.

Ngụy Vô Tiện mắt nhắm mắt mở vẫn chưa nhìn rõ, ngáp một cái rồi nói: “Lam Trạm, ngươi…”

Hắn vừa mới mở miệng nói được ba chữ, đã nghe “rầm” một tiếng, trước mắt liền không thấy người đâu nữa. Ngụy Vô Tiện kinh hải đến ngáp cũng không kịp ngáp, sững sờ đến mức không khép miệng được, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ vốn đang nằm bên cạnh mình nhảy xuống giường như thể vừa bị một con rắn cắn, thuận tay cần luôn Tị Trần nắm trước ngực, nghiêm giọng chất vấn hắn:

“Ngươi là ai?!”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Văn án (phamnoi2704)

Mặc dù mỗi ngày nếu không ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không tự giác dậy, nhưng thật ra hơn kém giờ Mão một chút hắn cũng sẽ mơ mơ màng màng mà tỉnh. Bởi vì đó là lúc Lam Vong Cơ thức giấc, y dậy rồi thì sẽ đánh thức Ngụy Vô Tiện dậy theo… cho dù có gọi bao nhiêu thì hắn tuyệt đối cũng không tỉnh. Một lần hai lần, Ngụy Vô Tiện liền dưỡng thành thói quen trong lúc nửa tỉnh nửa mê sẽ nghịch Lam Vong Cơ. Hoặc là lôi lôi kéo kéo tay y hôn lung tung loạn xạ, hoặc là dứt khoát làm xấu, ôm chặt lấy eo người kia, không cho y xuống giường.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ngụy Vô Tiện đến mắt cũng không thèm mở, đầu tiên trở mình, sau đó một tay mò đến bả vai của Lam Vong Cơ. Lơ mơ phát hiện ra người kia hình như đang nằm nghiêng người về phía hắn, liền thuận tay sờ loạn trên lưng y một hồi. Quần áo mỏng manh, da thịt ấm áp, hành động của hắn vốn dĩ nên khiến người kia vô cùng dễ chịu, ấy vậy mà Lam Vong Cơ nằm bên cạnh lại buồn bực “a” lên một tiếng.

Ngụy Vô Tiện mặc dù vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng trực giác lại cảm thấy có gì đó không đúng, mắt nhắm mắt mở nhìn sang, vừa vặn trông thấy Lam Vong Cơ nằm đối diện cũng đã tỉnh, ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống trên mặt hắn.

Vừa mới hoàn toàn mở mắt, tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện vẫn còn rất mơ hồ, hắn ngáp một cái, nói:

“Lam Trạm, ngươi…”

Hắn vừa nói xong ba chữ này, chỉ nghe một tiếng động vang lên, sau đó không thấy người trước mặt đâu nữa… Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức quên cả ngáp, cái miệng vẫn còn sững sờ há to, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ khi nãy đang còn nằm cạnh hắn mà giờ lại giống như bị rắn độc cắn một cái, vô cùng khẩn trương nhảy từ trên giường xuống, thuận tay nắm lấy Tị Trận chắn ngang trước ngực, nghiêm nghị chất vấn hắn:+

“Ngươi là ai?!”

Ngụy Vô Tiện: “…”

——–

Link (Nhược Huyên): https://trahoacac276.wordpress.com/2020/02/19/muc-luc-vong-tien-ha-giai-vi-uu/

Link (phamnoi2704): https://www.wattpad.com/story/214550444

ha-giai-vi-uu

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *