Tên gốc: Hạ thiên đích phong
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân, thanh mai trúc mã
Tác giả: Thiển Xướng Đạm Tiếu
Nguồn raw: Tấn Giang
Edit: Vi (letempsdesfleurs1503.wordpress.com)
Beta: Sa Thủy
Số chương: 17
Tình trạng: Hoàn (14c+3PN) (31/12/2017)
—————————
Giới thiệu
Lục Trạch và Giang Di, lúc gặp nhau rồi quen biết có thể nói là tình cờ thế nhưng lại chẳng thể nói là đặc biệt. Cãi nhau ầm ĩ từ năm này qua năm khác, nếu như quen nhau từ trung học có thể gọi là trúc mã thanh mai, vậy thì bọn họ chính là trúc mã trúc mã. Mà đã là trúc mã thì sẽ đấu võ mồm, từ gặp nhau, hiểu nhau rồi trở thành anh em tốt, nhưng rồi hai người trúc mã này lại chẳng hay họ đã yêu thầm nhau.
Ai sẽ vì họ mà cởi ra nút thắt tình duyên này trước? Tình cảm tràn đầy hương vị thanh xuân này liệu có thể đi tới điện phủ hôn nhân được hay không?
Đây là một câu chuyện xảy ra ở ngoài đời, là một câu chuyện gửi gắm tâm nguyện nho nhỏ cùng lời chúc phúc của người viết. Toàn bộ câu chuyện đều được viết căn cứ theo hiện thực. Tuổi trẻ mà, hãy cứ yêu đương nồng nhiệt một lần đi!
Nội dung: Hoan hỉ oan gia, thanh mai trúc mã, điềm văn, thanh xuân vườn trường.
Diễn viên: Lục Trạch, Giang Di.
Phối hợp diễn: Đường Sư Ngưng, Vương Dư, Phong Hâm, Từ Hàm, Từ Tĩnh, Chu Tịnh, Thẩm Thanh.
Vi: Truyện vốn có hai quyển nhưng chỉ quyển 1 kể về tình yêu của hai người, sang đến quyển hai đã là phần tác giả viết thêm về những ngày tháng tiếp theo và đám cưới của hai người như một lời chúc phúc nên mình sẽ chỉ edit quyển 1 thôi.
—————————–
Review (by editor)
“Gió mùa hè” – câu chuyện của tình ái thanh xuân.
Thói quen của mình là lật tung Tấn Giang lên, tìm dăm ba truyện ngăn ngắn của những tác giả không mấy ai biết đến rồi đọc lúc rảnh, và trong một lần “đào bới” như thế, mình tìm thấy “Gió mùa hè”.
Vốn dĩ thích những thứ ấm áp và đơn giản, tựa đề của truyện đã thu hút mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mình đọc để rồi bị cuốn hút theo từng dòng, từng chữ, và sau đó, mình đã quyết định mang nó đến với mọi người, dù không biết liệu có ai có sở thích giống mình hay không.
“Gió mùa hè” được viết dựa trên một câu chuyện có thật, đan xen trong truyện là tình cảm của Giang Di, Lục Trạch dành cho nhau, là sự dõi theo, chúc phúc của Đường Sư Ngưng, cũng chính là nhân vật đại diện cho góc nhìn của tác giả. Có thể thấy hơi thở của một tình yêu đời thực len lỏi giữa từng con chữ: Rung động, yêu, thương, khắc khoải, những nỗi nhớ đến quay quắt, những cơn đau âm ỉ, hờn ghen, hi vọng,… cung bậc nào của tình yêu cũng xuất hiện một cách rất tự nhiên, ít đi một chút sẽ thiếu, nhiều hơn một chút có lẽ thừa.
Mạch truyện không theo trật tự thời gian cụ thể, thường được chuyển hoán liên tục nhưng nhịp nhàng giữa những mảnh kí ức từ quá khứ cùng với những cảm nhận của Di Trạch về nhau. Bằng lời kể bình thản, êm ả như một cơn gió dịu dàng xuất hiện giữa trời mùa hạ, không quá kịch tính, không nhiều cao trào mà lưu lại dấu ấn đậm sâu của tình yêu tuổi trẻ, có lẽ cũng vì thế mà cảm xúc của câu chuyện trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Thiển Xướng Đạm Tiếu khéo léo đặt tựa đề của từng chương truyện theo những lời ca đong đầy chất thơ của “Mùa hạ năm thứ ba mươi tám”, sáng tác buồn mà Hà Đồ viết để kể về mối bi tình của con hát với một vị tướng quân. Đến chương cuối cùng, câu hỏi “Còn có ai vì ta dừng bước, còn có ai bên ta như xiêm y này?” từ bài hát đã được thay thành câu khẳng định “Còn có ta vì người mà dừng bước, bên người như xiêm y”, đó cũng chính là điềm báo về một mối tình có cái kết không bi.
May thay, kết thúc của “Gió mùa hè” chính là “Mùa hạ năm thứ hai mươi bảy, may mắn làm sao, anh vẫn yêu em, mà em cũng vẫn yêu anh như thế”.
Mình rất tâm đắc với những lời về thời gian, về thanh xuân của tác giả:
“Thời gian là một cái sàng, nó có thể lọc hết những muộn phiền đau khổ trong quá khứ để rồi lưu lại cho bạn một mảnh trời quang. Những người bạn đã từng xảy ra cãi vã với nhau sẽ vì khoảng cách mà trở nên đáng yêu, đám bài tập nặng nề khi nhớ lại hình như cũng chẳng cực khổ gì cho lắm. Từng chuyện, từng chuyện phiền lòng rồi bạn cũng sẽ quên đi, cho dù đó là mối tình đơn phương chưa kịp bắt đầu đã đến hồi kết thúc, là mối tình luôn khiến bạn đỏ mặt mỗi khi nhớ lại.
Đó là thanh xuân, là thời gian.”
Có thể bạn sẽ thấy câu chuyện không xuất sắc nhưng mình thực sự đồng điệu với “Gió mùa hè”, chính vì vậy mình mới viết ra mấy dòng này trong vội vã với hi vọng mọi người sẽ đón nhận câu chuyện của Di Trạch. Cảm ơn mọi người vì đã đọc review này, và cảm ơn hơn nữa nếu vì nó mà mọi người đến với “Gió mùa hè”.
—————————–
Review (tasieucuongcong.wordpress.com)
Hôm nay tâm trạng không tốt, lướt web rồi đi tìm truyện đọc. Thật ra đã lâu rồi không đọc đam, cũng bởi không tìm được bộ nào vừa ý, chỉ định đọc cho qua thôi, không ngờ lại tìm được một bộ khiến mình cảm động.
Truyện ngắn, rất ngắn, chỉ có 14 chương và 3 phiên ngoại, mỗi chương cũng chỉ vỏn vẹn một hai trang giấy. Nhưng đọc xong đóng máy lại, cảm giác, ừ, vậy là đủ rồi.
Mỗi chương truyện đều được đặt tên dựa theo bài hát “Hạ chí năm thứ ba mươi tám” của Hà Đồ, nhẹ nhàng mà bi thương. Cả câu chuyện cũng như vậy, giống như những dòng nhật kí ghi lại tuổi thanh xuân, giống như mối tình đầu ngây ngô, chút ngọt ngào, chút chua xót, và nhiều hơn hết là sự tiếc nuối cho khoảng thời gian đã không thể nào lấy lại kia.
“Thời gian là một cái sàng, nó có thể lọc hết những muộn phiền đau khổ trong quá khứ để rồi lưu lại cho bạn một mảnh trời quang. Những người bạn đã từng xảy ra cãi vã với nhau sẽ vì khoảng cách mà trở nên đáng yêu, đám bài tập nặng nề khi nhớ lại hình như cũng chẳng cực khổ gì cho lắm. Từng chuyện, từng chuyện phiền lòng rồi bạn cũng sẽ quên đi, cho dù đó là mối tình đơn phương chưa kịp bắt đầu đã đến hồi kết thúc, là mối tình luôn khiến bạn đỏ mặt mỗi khi nhớ lại.
Đó là thanh xuân, là thời gian.”
Hai chàng trai, một vô tư rạng rỡ, một trầm lắng hướng nội, ngồi cùng bàn, làm anh em tri kỷ, rồi lại thành “yêu đơn phương lẫn nhau” lúc nào chẳng hay. Tình yêu cũng giống những cơn gió, vô cùng nhẹ nhàng, chỉ có thể cảm nhận mà không thể nhìn thấy. Ba năm cấp 3 nhanh như bóng câu qua cửa sổ, đến lúc chia li cũng vẫn chưa thấu lòng mình, chỉ là ở nơi phương xa vẫn luôn da diết nhớ người kia.
Một người nhận ra tình cảm của mình trước, nhưng cậu sợ, sợ tình cảm của mình sẽ doạ tới người kia, sợ đến làm anh em bạn bè cũng chẳng được. Cậu cứ ngỡ khoảng cách và thời gian sẽ làm phai nhạt thứ tình cảm nông nổi ấy, nhưng nào hay, đó chẳng phải là xà phòng mà là rượu, càng lâu càng nồng, càng ủ kĩ lại càng lên men.
Hai người, cứ ngây ngốc như vậy. Đến khi đủ dũng khí, một cuộc điện thoại, mười tiếng bay, một bó cẩm chướng,… Hoá ra, tình yêu lại ở gần đến thế. Quãng thời gian kia, là nhung nhớ dày vò, là tương tư thành kén, gói ghém lại. Tiếc nuối đấy, nhưng có là gì đâu, miễn là cuối cùng được ở bên nhau…
“Đây là một câu chuyện xảy ra ở ngoài đời, là một câu chuyện gửi gắm tâm nguyện nho nhỏ cùng lời chúc phúc của người viết. Toàn bộ câu chuyện đều được viết căn cứ theo hiện thực. Tuổi trẻ mà, hãy cứ yêu đương nồng nhiệt một lần đi!” – Tác giả, hoặc hoá thân vào nhân vật nữ – Đường Sư Ngưng, hoặc cũng chính là hiện thân của mỗi chúng ta, chỉ mong rằng ‘người hữu tình rồi sẽ thành quyến thuộc’.
“Cuối cùng cũng nên cảm tạ vì Trái Đất hình cầu, người đi thế nào rồi cũng sẽ về bên nhau.”
—————————–
Link: https://letempsdesfleurs1503.wordpress.com/2016/12/30/muc-luc-gio-mua-he/
——————————
Chú ý: Editor không edit quyển 2
Gió mùa hè