Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường
Thể loại: Đam mỹ – Đồng nhân Tam Quốc – 1×1 – Kiếp trước BE – Kiếp sau HE.
CP: Tôn Sách – Chu Du
Nguồn: Lâm Phong
Editor: Vện (tomsalus02.wordpress.com)
Tình trạng: Hoàn (37c) (18/12/2017)
————————
Văn án
Từ hồ Sào mênh mang sóng biếc đến đại chiến Xích Bích,
Từ ước hẹn thuở tóc còn để chỏm đến bốn mươi năm mộng cũ Giang Đông,
Từ một thoáng bồi hồi thả diều nơi chân trời, đến tiếng đàn âm truyền thiên lý dưới nắng hè đổ lửa.
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.
-Trích Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ – Tô Thức-
Tạm dịch:
Trường Giang sóng đổ về Đông
Sóng cuộn vùi lấp anh hùng phong lưu
Nhớ như Công Cẩn năm nào
Tiểu Kiều mới cưới phong tư oai hùng
Đời người tựa giấc mộng dài
Rượu đây một chén tế sông trăng tàn.
————————-
Spoil (phongsoaica.wordpress.com)
Theo cảm nhận của tớ, bộ này không hẳn là đam mỹ, mà nói thẳng thì nó không phải là truyện tình cảm. Gọi là đồng nhân của Tam Quốc, cặp là Chu Du với Tôn Sách nhưng truyện chỉ dừng ở mức hint.
Truyện là về cuộc đời của Chu Du cũng như góc nhìn của hắn về thời loạn thế. Cảm nhận tớ thấy đoạn đầu tác giả xây dựng rất tốt không khí căng thẳng mà đau thương cũng như hình tượng những nhân vật phụ như Tào Tháo hay Lã Bố,.. Anh hùng có, mỹ nhân có, cố sự cũng có đủ. Về sau sự kiện cũng bị tua nhanh, nhân vật mới cũng thưa dần đi cho nên cảm thấy chưa đã. Nhất là trận Xích Bích, đỉnh điểm kết thúc thì hơi bị ngắn và không khí bi tráng cũng không được lột tả nhiều. Nhưng vì truyện được kể theo góc nhìn của Chu Du nên có thể hiểu theo một cách khác. Chu Du ban đầu truyện vẫn là một thiếu niên ôm hùng tâm tráng chí, muốn xông pha làm đại sự nên để tâm nhiều hơn. Đến trận Xích Bích, Chu Du đã quá mệt mỏi và đau thương rồi.
Về chuyện tình cảm của Chu Du và Tôn Sách thì tớ biết tớ không thể nào nói đủ. Tớ khóc lít nước mắt cho bộ này cũng vì thế. Khóc không phải là truyện nó ngược. “Ngược” đối với tớ là hai nhân vật đã nhận ra tình cảm, yêu nhau rồi dằn vặt nhau. Như một cặp đôi ấy. Còn Chu Du với Tôn Sách thì chưa bao giờ là một cặp, chưa bao giờ nhận định tình cảm của mình với đối phương, chưa bao giờ thổ lộ cũng như có một nụ hôn đúng nghĩa. Hai nhân vật này đúng là có yêu nhau. Tình ý từ những lá thư luôn kết thúc bằng câu “chớ niệm ta”. Tình ý từ những cái ôm siết chặt, những cái khoác vai thân thiết hay niềm vui mừng tui tủi khi gặp lại, nỗi đau đớn khi chia xa. Tình ý từ những câu lải nhải nhắc nhở, lời cầu chúc khi người kia sắp đi vào hung hiểm. Tình ý từ những buổi tắm rửa, ôm nhau đi ngủ của hai người. Tình ý của Chu Du và Tôn Sách không thuần. Tình cảm của hai người không chỉ là tình yêu mà là tình bạn, tình anh em, tình thân và trên hết là mối quan hệ giữa chủ công và thần tử. Và chính điều này đã phá huỷ mối quan hệ hai người. Lỗ Túc từng nói là giữa hai người làm người thân thì hợp, làm quân thần thì không. Quan điểm, cách hành xử quá trái ngược. Hai thiếu niên ngày nào dần trưởng thành, dần thay đổi và cũng dần xa nhau. Những cái ôm ngày càng gắng gượng và cuối cùng biến mất. Câu cầu chúc càng ngày càng miễn cưỡng. Cuối cùng, Chu Du không thể chịu nổi, mắt nhỏ lệ khi đau đớn hỏi Tôn Sách tại sao hai người lại ra nông nỗi này.
Thương thay cho một đời nhớ mong của Tôn Sách. Dù Tôn Sách chỉ được thể hiện qua mắt của Chu Du nhưng có thể thấy rõ Tôn Sách yêu Chu Du. Thiếu niên Tôn Sách ngạo nghễ mà thẳng thắn, yêu cười luôn bám dính lấy Chu Du. Khi quan hệ thay đổi và trở nên căng thẳng, y vẫn nhớ đến Chu Du nơi phương xa. Ngày trước y luôn chủ động ôm hay bá vai Chu Du, dần về sau y càng chần chừ. Thời gian qua đi, y đã bỏ lỡ mất bao cơ hội cầm tay người ấy. Rồi một đời hào kiệt khép lại bằng mũi tên tẩm độc. Trong những ngày cuối cùng, y luôn miệng gọi tên Chu Du, không muốn cho ai gặp mình ngoài hắn. Hai người ôm nhau ngủ, lại giống hồi ngây thơ không hiểu chuyện. Đêm hôm đó, Chu Du ngủ thiếp trong lòng y khi Tôn Sách kể lại chuyện ngày trước. Đúng như ý nguyện của Chu Du, đêm đó Tôn Sách không nằm mơ thấy ác mộng nữa. Y qua đời, vòng tay vẫn ôm chặt Chu Du đang ngủ say. Hồi thiếu niên hai người có đi thả diều. Tôn Sách ví chiếc diều như Chu Du. Chu Du là diều của y, lúc nào y cần hắn thì chỉ cần thu dây, hắn sẽ trở lại cạnh y. Nhiều năm về sau khi hai người đã xa cách, y vẫn giữ con diều ngày nào. Diều qua mười năm, hỏng hai lần, y tự tay sửa nó. Y giữ chiếc diều đó ở bên đến tận hơi thở cuối cùng.
Thương thay cho một đời si tình của Chu Du. Tác giả không bao giờ để Chu Du nói lên cảm xúc nhưng vô cùng khéo léo khi lồng ghép vào hành động hay sự kiện. Chu Du dùng cả gia tài mấy đời của Chu Du để xây dựng quân đội cho Tôn Sách. Khi Tôn Sách nói hai người thành hôn, Chu Du đỏ bừng mặt, lắp bắp hỏi sao bỗng dung lại thành hôn chứ không phải hỏi sao hai nam tử lại thành hôn được. Khi biết mình hiểu lầm, ý của Tôn Sách là hai người thành hôn với hai chị em Kiều thị, Chu Du như một xác không hồn. Đêm đó, một nam tử hán thân cao chín thước khóc rống như một thiếu niên không hiểu chuyện. Chu Du từng vì lo nghĩ cho quân lương của quân đội Tôn Sách, mặc kệ dân chúng ngoài thành đói khổ lầm than, đóng cửa thành mà xả tên vào bách tính. Mười vạn oan hồn vô tội cũng không đả động được hắn. Hắn đã nói, hắn sẵn sàng gánh tội nghiệt, bị đời sau bêu danh thay Tôn Sách. Hay tin Tôn Sách gặp chuyện, hắn cấp tốc lên đường, vượt thuyền trong bão táp. Hắn bảo, trong lúc sinh tử ấy hắn nghĩ cùng lắm có chết thì hoá thành thuỷ quỷ đợi Tôn Sách đi qua. Trong những ngày cuối đời của Tôn Sách, một tay Chu Du chăm sóc y dù mắt hắn không nhìn thấy gì. Nhìn y đau đớn gọi tên hắn, hắn chạy ra ngoài khóc rống bi thương. Hắn ôm y, an ủi y qua từng cơn ác mộng hay đau đớn. Hắn bảo chỉ cần y khỏi, muốn hắn sao cũng được. Hắn bảo hắn không chê khuôn mặt bị huỷ của y, nếu y vì thế mà không muốn sống, hắn sẽ đi theo y. Sáng một ngày nào đó, hắn tỉnh dậy, phát hiện Bá Phù của hắn đã không thể đi uống rượu, thả diều cùng hắn như đã hứa được nữa. Hắn vẫn tiếp tục sống, phò tá Tôn Quyền trấn Giang Đông như di ngôn của Tôn Sách. Chu Du giờ chưa già nhưng tâm đã lão. Chu Du vẫn luôn muốn đi theo Tôn Sách.
Chu Du bị bệnh quấn thân từ bé, mãi không thể trị dứt, ngày một nặng. Lưu Bị và Gia Cát Lượng từng nói về bệnh của Chu Du. Gia Cát Lượng có nói kể cả Hoa Đà cũng không thể trị khỏi. Có lẽ vì chính Chu Du không muốn khỏi. Tám năm qua tưởng Chu Du đã quên, thật ra hắn vẫn còn nhớ rõ lắm. Hắn bảo hắn không tin quỷ hồn nhưng giờ hắn đợi Tôn Sách về báo mộng cho mình. Sau tám năm, hắn gặp lại Bá Phù trong lòng hắn, hay nói đúng hơn là ảo ảnh của người xưa. Tôn Sách hắn yêu là Tôn Sách hồi thiếu niên ấy, không phải vị chủ công ngày nào. Bắt đầu từ mộng, hắn ngày càng thấy ảo ảnh của Tôn Sách xuất hiện nhiều hơn. Tôn Sách mà hắn thấy lúc nào cũng cười, cũng khoác vai hắn. Nhưng chỉ cần hắn vươn tay chạm vào, ảo ảnh sẽ tan biến. Chu Du bệnh nặng, cuối cùng không thể dậy được nữa. Lúc lâm chung, tay hắn cầm hai túi gấm đựng hai lá bùa hắn muốn đưa cho Tôn Sách năm nào . Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy Tôn Sách gọi tên. Hẳn nở nụ cười, nhìn Tôn Sách vẫy tay gọi hắn, tay y cầm chiếc diều.
Chu Du ngồi dậy, cùng Tôn Sách bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài, trời xanh.
———————–
Review (by Spoil / Review Đam Mỹ)
Chu Du và Tôn Sách là hai người bạn trúc mã, biết nhau từ thuở bé. Cả hai đều là những con người tài hoa. Khi nhắc đến vùng đất Giang Đông ai cũng biết đến Song Bích này.
Chu Du nhớ lần đầu gặp Tôn Sách là năm hắn bốn tuổi, bị Tôn Sách đẩy ùm xuống nước. Chu Du từ nhỏ đã được học võ, nhưng hắn giỏi văn hơn. Ở tuổi thiếu niên, sách của thành Lạc Dương đã không đủ cho hắn đọc.
Tôn Sách thì khác, hắn thiện võ, nghịch ngợm từ bé đến lớn, suốt ngày chạy Đông chạy Tây theo phụ thân đánh giặc. Mười bốn tuổi đã ra chiến trường lập công.
Mối nhân duyên mỏng như mây trời, nhẹ như dòng nước Giang Đông. Ta là con diều ngươi là sợi dây, chẳng rời nhau, chẳng thể thiếu nhau. Nhưng giang sơn chưa định, giặc giã liên miên, gần thì ít mà xa thì nhiều. Người ra tiền tuyến người ở hậu phương. Ngươi lên chiến trường, ta kiếm tiền nuôi quân. Quân không no, ta không ăn cơm, ngươi cứ dẫn quân đánh giặt, mọi chuyện có ta lo.
Tìm cảm của hai người trái ngược với bối cảnh lúc bấy giờ, không cuộn trào ầm ào như biển lớn, mà như con thuyền nhỏ trên dòng nước, chầm chậm trôi. Chưa có ai nói yêu ai. Chưa có ai nói sẽ hy sinh vì ai. Chỉ có nhung nhớ đến chết vẫn không nói thành lời. Chỉ có lời hứa về lại quê xưa, ngồi trên truyền nhỏ thả con diều biếc, giữa dòng tĩnh lặng, đàn một khúc thanh tân. Nhưng vẫn không làm được…
————————
Link: https://tomsalus02.wordpress.com/giang-dong-song-bich-phi-thien-da-tuong/
————————
Chú ý:
– Đồng nhân Tam Quốc
– “truyện chỉ dừng ở mức hint”
Giang Đông song bích