Tác giả: Priest
Thể loại: Đam mỹ, trinh thám, tình địch trở thành tình nhân, niên thượng =w=
Dịch: QT thúc
Biên tập: Yển (thuyluunien.wordpress.com)
Độ dài: 180 chương + ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn (180c+5PN) (01/10/2017)
——————-
Giới thiệu
Thời thơ ấu, giai đoạn trưởng thành, hoàn cảnh gia đình, quan hệ xã hội, những tổn thương gặp phải…
Chúng ta không ngừng truy nguyên và tìm hiểu động cơ của kẻ phạm tội, tìm kiếm những hỉ nộ ai lạc yếu ớt nhất trong họ, không phải vì sự cảm thông đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thậm chí tha thứ cho họ, không phải để cho tội ác một lý do trốn tránh, không phải để bái phục trước sự phức tạp của nhân tính, không phải để xét lại mâu thuẫn xã hội, càng không phải để dị hóa cả chính mình thành quái vật-
Chúng ta chỉ đang tìm cho mình, và cho những người vẫn gửi gắm kỳ vọng vào thế giới này – một lời giải thích công bằng mà thôi.
——————-
Review (by Almostbl)
Thì là mà, nhờ quả fake trailer của nhóm Cửu Nhậm, Sút đã nhảy hố Đọc Thầm của P đại đại. Tui cũng không chắc đây là review, có lẽ chỉ là giới thiệu qua loa thôi. Vì tui review là phải spoil toàn bộ nội dung, mà trinh thám spoil nội dung thì còn gì để đọc nữa đâu = )))))))
Nói thực là, tui kén đọc đam mỹ dữ lắm, vì thế để tui không chê bộ nào thì quả là rất khó. Truyện của Priest hầu như tui không thích, trừ bộ này. Ấn tượng rõ nhất khi đọc, đó là bạn cảm giác không phải đang đọc tiểu thuyết, mà là đang đọc một kịch bản phim hoàn chỉnh. Từng hành động, biểu cảm, suy nghĩ nhân vật, khung cảnh, bối cảnh, thời gian, đều được đặc tả. Trong đầu bạn giống như hiện ra một thước phim sống động như thật vậy. Mà Sút thì khoái xem phim hình sự tâm lý lắm.
Các vụ án thì không thể nói là mới mẻ tinh vi thế này thế nọ, nhưng chí ít cũng có tính chất xã hội. Vụ thứ hai còn là về việc xâm hại các bé gái, một đề tài nhạy cảm đang làm mưa làm gió giới truyền thông VN.
Kiểu phá án trong này khá truyền thống, tức là đi tìm hiểu quan hệ xã hội của người chết, lấy lời khai, tìm nghi phạm, v.v, đúng chất phim hình sự Hàn Quốc – Trung Quốc thời buổi bây giờ. Nhân vật chính không thần thánh kiểu Sherlock Holmes, dưới áp lực vẫn có thể suy luận từ bờ bên này sang bờ bên kia đại dương = )))))) Và điều Sút thích nhất trong này, chính là hình tượng nhân vật Phí Độ. (Đc rùi tui công nhận mình là team sủng thụ, nhg Phí tổng đúng là một tiểu thụ đặc biệt).
Cậu ta có nhà có xe, có tiền đồ, có các mối quan hệ. Thực chất cậu ta chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường tương lai sáng lạn, tại sao cứ phải lao đầu vào hiểm nguy? Theo cảm nhận của tui, con người của Phí Độ được làm nên từ những gì gọi là “mâu thuẫn”.
Dưới vỏ bọc hào nhoáng ấy, là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh. Sau khi diễn tròn vai một cậu ấm hoa hoa công tử, về đến nhà, cậu ta lại tự đặt mình lên ghế điện, kích thích não bộ cố nhớ lại thảm kịch 7 năm trước. Cậu ta ngả ngớn, cợt nhả, theo lời của Lạc Văn Chu là: chỉ cần cho cậu ta cái kính viễn vọng, cậu ta có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga; khiến người khác nhìn vào chỉ muốn đập cậu ta một trận. Nhưng cậu ấy nhìn thấy máu là sẽ nôn tới độ mất nước, thỉnh thoảng tụt huyết áp tới bủn rủn tay chân, theo lời của Lạc Văn Chu là: giống một chiếc bình sứ đặt trong lồng kính mà vẫn còn lo nó vỡ. Cậu ấy có thể mặt không đổi sắc nói chuyện giường chiếu, nhưng nếu bạn dịu dàng hôn trán cậu ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như lần đầu thấy chân tình. Đôi khi độc giả bị cuốn vào dòng suy luận triết lý của cậu mà quên mất, à, thì ra cậu ta mới 21 tuổi thôi, vẫn còn nhiều điểm khả ái lắm. Thế nhưng một người trẻ như vậy, tại sao lại hiểu về tội ác giống như chính bản thân từng trải qua? Đó chính là cái “mâu thuẫn” của cậu ấy.
Cậu như một người ở trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một cái cửa sổ trong suốt, từ đó lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, nhất định phải lặng lẽ không tiếng động, mới có thể khiến cậu dè dặt mở ra một khe nhỏ của cửa sổ.
(Trích chương 11)
Bao quanh cậu ta là một vỏ bọc vô hình, bạn có vươn tay ra cả nửa ngày cậu ta cũng sẽ không vì thương xót bạn mà cũng vươn tay nắm lấy bạn. Nhưng nếu bạn chịu khó dùng bạo lực đập tan cái vỏ bọc ấy và lôi cậu ta đến bên mình, cậu ta sẽ không ngần ngại ôm chầm lấy bạn như ôm phao cứu sinh. Và người đủ bạo lực để phá vỡ cái vỏ bọc ấy chính là Lạc Văn Chu. Mỗi lần Lạc và Phí đấu khẩu là tui lại cười đến không ngậm miệng lại được = ))))) Phải công nhận là tác giả viết mấy đoạn hội thoại rõ là hài hước.
Lạc: “Có kị ăn cái gì không?”
Phí: “Có —— tôi không ăn hành lá sống, không ăn tỏi chín, gừng hấp cũng không ăn, không ăn chua, không ăn cay, không ăn mỡ lợn, không ăn cọng thực vật, không ăn cà tím và cà chua có vỏ, không ăn động vật từ đầu gối trở xuống, từ cổ trở lên, không ăn nội tạng.”
Lạc: “. . .”
Phí: “Còn cả không ăn lòng đỏ trứng chín quá, đậu hũ nước chát quá. . . À, đậu bìa thì còn có thể chấp nhận được.”
Lạc: (nghĩ thầm) Vậy mi cút ra ngoài ăn cớt đi!!!
= )))))))))))))))))
Thế rồi anh Lạc vẫn chọn tới chọn lui thức ăn cho tiểu Phí, kén ăn gì mà còn hơn cả tiểu thư khuê các, thậm chí ăn tôm cũng ngại bóc vỏ. Tuy trong lòng anh Lạc vẫn chửi rủa Phí Độ là tại sao sống đến giờ còn chưa có ai bóp chết mi, nhưng bên ngoài thì vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ tôm hầu hạ người ta = )))))
Quá trình phát triển từ tình địch thành tình nhân của họ cũng khá thuận lý thành chương, không nhanh không chậm, trải dài suốt hơn một trăm tám chục chương. Thực sự là khá đáng yêu ❤
Lạc: “Sao hôm nay tốt với anh thế? Có phải làm việc gì có lỗi với anh không?”
Phí: “Ừ, chưa được phép đã tự ý thích anh rồi. Thật là ngại quá.”
Nói một cách hài hước, đây là câu chuyện về hai anh giai cong cùng thích một anh giai thẳng. Chúng nó suốt ngày kích đểu nhau, kích hoài kích hoài, kích ra lửa tình. Từ đó chúng nó vào sinh ra tử, một bên phá án, một bên ân ái, cùng nhau chống lại thế lực hắc ám = ))))))
————————–
Spoil (by Thánh Địa Đam Mỹ)
Hố: Gần như thanh thủy văn ( Pi đại thì H kéo rèm thôi ), đã hoàn rồi, tuyến tình cảm chậm nhiệt lắm tập trung chủ yếu tuyến phá án. Pi đại thì luôn xây dựng công rất là ra dáng công và thụ thì cặp với bất kì người khác chắc chắn luôn là tổng công nhưng dính vào công, lên giường rồi mới biết mình cũng có thể làm thụ. Thụ của Pi đại có vẻ luôn là hoa hoa công tử, gái trai ăn được tất chỉ dừng vó ngựa khi gặp công
Ngoài lề: Hối hận chết đi được, tìm đọc QT xong rồi mới thấy nhà edit truyện này nhanh như gió, 1 ngày 8 chương ko ngừng nghỉ cho tới lúc xong.
Spoil:
Thụ sinh ra trong nhà của biến thái được nuôi dạy để trở thành biến thái. Bố thụ nghèo lấy được mẹ thụ nhà giàu nhưng chia rẽ nội bộ bên ngoại với mẹ thụ rồi hành hạ mẹ thụ, sau mẹ thụ có mang thụ thì ông ngoại nguôi giận tới thăm nào ngờ bị bố thụ thuê người giết rồi chiếm hết tài sản mẹ thụ được thừa kế và cấu kết với 1 cặp anh em ( cặp này là cô nhi, đi ra từ 1 cô nhi viện biến thái – 1 công an, 1 thương nhân thành công ) nuôi 1 tập đoàn sát thủ bao gồm những sát thủ tay đã dính máu bị truy nã hoặc trốn tù được tập đoàn thu nhận nuôi dưỡng, thường thì nhận đơn hàng rồi phái đi giết người và toàn làm cho những kim chủ nhà siêu giàu và cũng biến thái nốt.
Cách đây 7 năm mẹ e chịu ko nổi nữa nên tự vẫn, đội của anh công xử lí án này và anh công là đôi trưởng. Em thụ rất thương và thân 1 người trong đội, người này cũng thương em như em trai. E thụ ghét cay đắng anh công luôn, tỏ rõ thái độ khiến anh công vốn cũng quý mến em đành làm bộ làm tịch ko ưa em nhưng đó là ngoài mặt còn vẫn lén lút quan tâm, mua đồ chăm sóc e nhưng là ko dám nhận của mình mà nhờ người khác. E thụ sau lớn thì bày tỏ yêu thích với người kia nào ngờ đó cũng là người anh công thích mỗi tội người ta thẳng tắp, bẻ ko cong được.
Năm em 18t thì bố em bị tai nạn thành người thực vật, e thừa kế tập đoàn gia đình, bình ổn xong e gia nhập vào 1 dự án trường ĐH công an với tư cách thành viên mà e biết ngày xưa bố e có tham gia dự án này. E cũng vào đội anh với tư cách thành viên của dự án đó. Có những vụ án xảy ra và dù li kì như thế nào vẫn mơ hồ có người gợi mở cho đôị đường đi nước bước đôi khi thấy cũng khá biến thái. Thì ra năm xưa có 1 chú công an do lần ra đầu mối tập đoàn sát thủ kia nên bị diệt khẩu, thầy của người đó vì trả thù cho trò nên đã giết người để trà trộn vào rồi sau đó ủ mưu để triệt hạ hết tập đoàn sát thủ đó , người thầy ấy cũng lập ra 1 tập đoàn tạm gọi phản sát thủ với các thành viên là thân nhân những người bị hại mà sát thủ được tập đoàn kia thu lưu và do bị bệnh ung thư sắp chết nên đành đẩy nhanh tiến độ bứt dây động rừng ép buộc cặp anh em kia xuất đầu lộ diện. Nói chung là cuộc đấu trí của 2 tập đoàn sát thủ và cảnh cục là chân lon ton đi hốt rác cho 2 tập đoàn này.
Vào đội thì em thụ đẹp lại vừa giàu có galang lại miệng ngọt nên được mọi ngừời yêu quý, e ấy tán tỉnh tà lưa người kia ko được lại gặp lúc người đó đi xem mặt thế là e hưng trí trêu choc anh công khiến anh công lắm lúc tức nổ phổi. Anh công cũng đẹp trai, gia thế ba đời quân đội tới đời anh thì anh thích thì vào công an, đã comeout, trước cũng đào hoa nhưng phong lưu mãi cũng chán do đó anh thu tâm chờ đợi người cùng mình sống qua 1 đời. Có lần đi tra án với em thụ gặp bom, e thụ trực giác biến thái nên biết được do đó kip thời đẩy anh công ra rồi lấy thân che cho anh ấy khiến em sống dở chết dở. Sau đó anh bị đình chỉ công tác nhưng ko ai dám nói, vào viện thì anh tuy cũng bị thương mà cứ chầu chực cửa phòng e rồi khóc lóc, bố anh tới tưởng anh bị cách chức nên khóc do đó cười nhạo nhưng thực ko tin vì anh vô tâm vô phế, lúc bác sĩ ra anh hỏi tình trạng của e rồi nói nằm trong phòng bệnh là vợ anh khiến cả nhà choáng luôn. E tỉnh anh ko dám cho người nhà tới thăm bảo là sợ e thẹn thùng nhưng thực ra là anh rầy do anh cũng biết e ko yêu anh. Nhưng rồi mẹ anh cũng biết chỉ anh đơn phương còn con nhà người ta chỉ coi anh đồng nghiệp.
Lúc e ra viện anh đón e về nhà mình mặc danh chăm sóc e do e chắn bom cho mình, tối đó e định đè anh thì anh còng e lại bắt e ngủ chay, nửa đêm anh lén lút đợi e ngủ rồi mới dám hôn trộm rồi ôm em vào lòng mà ko biết lúc đó e tỉnh. Hôm sau e tìm được còng vứt đi rồi đè anh ra bởi e nghe nói anh thuần thụ nào ngờ anh bị khiêu khích nảy lên phản ứng và anh khỏe hơn nên anh đè em ra khiến e khóc ko ra nước mắt. Sáng hôm sau anh sợ e mới ở viện về đau lại trách em: ai bảo cậu mời tôi xơi. Anh rầu rĩ lắm, anh biết e hoa hoa công tử dỗ người siêu ngọt chỉ trêu mình chứ chưa yêu mình thật và a thì muốn bồi dưỡng từ nền tảng tình cảm đi lên nào ngờ thân thể lại xxoo với nhau trước do đó sợ e có được thân thể mình rồi e chán e bỏ mình ( anh ý tluyến nhưng cũng ự ti lắm, có lần được mời đồ ăn anh ấy tính ăn rồi lại ko dám ăn: có mỗi 8 múi cơ bụng quyến rũ người, bị mất đi lấy gì mỹ nam kế – lúc nào cũng lo e thụ bỏ mình). Rồi sau anh cũng bày tỏ với thụ thật lòng: anh đã comeout với gia đình, đã nói với bố mẹ thụ là người mà anh muốn chung sống cả 1 đời, thụ đừng có ăn xong chùi mép ko chịu trách nhiệm, lừa lấy cả thân thể rồi tình cảm. Thụ đang lưỡng lự vì từ nhỏ chỉ được ông bố biến thái dạy cách trở thành biến thái, ko có tình cảm nào ngờ công ko cho phép thụ lui bảo: giờ ko cho thụ lui nữa. Thế là hai người qua lại với nhau, còn chàng trai năm ấy 2 người cùng yêu thì đi xem mắt gặp lại bạn học xưa rồi nối lại duyên xưa với cô ấy.
Q1: Từ vụ án cái chết 1 công nhân xa xứ phát triển thành bóc được 1 đường dây bảo kê ngầm của cảnh sát với hắc bang vốn tồn tại lâu năm
Q2: Từ 1 vụ mất tích của bé gái bóc ra đường dây dùng bé gái dụ dỗ bắt cóc các bé gái khác làm tiểu lolita cho những kẻ ấu dâm luyến đông rồi sau đó giết những cô bé đó
Q3: Từ 1 vụ tai nạn bóc ra cuộc chiến hào môn, quá khứ cuộc chiến giành ngai lão đại và tình anh em.
Q4: Từ 1 vụ bỏ nhà đi bụi của 1 số học sinh trường quý tộc bóc ra chuyện bạo lực học đường và cuối cùng lộ ra sự nhơ nhuốc của 1 gia đình hào môn.
Q5: Quá trình minh oan cho học trò của ông lập ra phái phản sát thủ, bóc ra tập đoàn sát thủ. Các boss trùm chính thức lên sàn và đợi hình cảnh tới dọn dẹp hiện trường.
Các vụ án đều là phái sát thủ thao túng lâu năm, phái phản sát thủ dùng bẫy để bóc tách dẫn ra ánh sáng.
———–
Review (by Review Đam Yaoi)
Đọc thầm, mỗi một câu chuyện là một lời thì thầm, không phải của chân lý, chả phải của tội ác, nó là lời thì thầm từ sâu thảm trong vực tối.
Mỗi một câu chuyện, mỗi một vụ án như có như không mà kết nối với nhau, rốt cuộc ai mới là kẻ chịu tội, ai mới là công lý, là ác quỷ hai thiên thần? không một ai biết được
Từ nơi nào bắt đầu, cũng chính là kết thúc
yêu cũng được
hận cũng được
đều là tâm tư cá nhân của một người, sao có thể lấy nó làm thước đo của công lý
Phí độ là một người như thế nào? là một cậu ấm ăn chơi, một học sinh toàn năng, một giám đốc nhàn rỗi hay một kẻ có thiên phú về phạm tội?
Thật ra có lẽ tất cả đều là câu, hoặc tất cả đều không?
Phí độ giống như ở trong một chiếc hộp kính, cậu ở đó có thể bàn quan nhìn hết thẩy buồn vui yêu hân của thế giới, cậu ở đó nhìn thế giới qua một lớp kính chân thật nhất, nhưng cũng khiến cậu đóng kín bản thân triệt để nhất, bởi vì đó là hộp kính một mặt, cậu có thể thấy hết thẩy, nhưng chúng ta chẳng nhìn thấy cậu đâu cả
còn chúng ta, người tiếp xúc với cậu thì thấy được gì? là bản thân chúng ta? vì sao ư, bởi vì chúng ta nhìn thấy trên chiếcgương đó chính là bản thân mình
Chỉ có Lạc văn chu là người duy nhất nhìn thấy khe nứt trên chiếc hộp đó, phá vỡ từng chút từng chút một tầng kính kia để nhìn thấy một Phí độ đang co người bên trong
Lạc Văn Chu từng nói phí độ là một người có thiên phú về Phạm Tội
Nhưng khi anh phá vỡ lớp kinh kia mới phát hiện, cậu không phải châm biến, bỡn cợt, cậu chỉ đang tương thuật những gì mình thấy.
—————————————————————-
Tình yêu của họ cũng vậy, chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng là từng chút từng chút một khắc sâu
Lạc văn chu trước giờ luôn nhìn Phí độ bằng ánh mắt của gia trưởng nhìn con cháu, cho nên anh luôn thấy Phí độ làm thế nào cũng không vừa mắt, nhưng lại không dừng được muốn bảo hộ, chăm lo cho đứa nhỏ này
Nhưng đến một ngày tầng giấy kia bị xé xuống, anh phát hiện ra cậu bé năm nào thật sự đã lớn rồi, lớn đến trái tim anh cũng bị lệch nhịp, không kìm chế được mà sa vào.
Bản thân phí độ luôn đặt mình ở ngoài vòng, cậu sợ hãi thân cận mọi người, sợ hãi bản thân là một quái vật, với đào nhiên, cậu hời hợt, nhưng là tia ấm mà cậu níu kéo, còn với Lạc văn chu, đó đơn giản là nơi mà cậu phát tiết hết thẩy bàn quan của mình. Nhưng đến một ngày cậu đột nhiên phát hiện, cái người luôn không vừa mắt cậu ấy, luôn từng chút, từng chút để mọi chuyện cậu làm, mọi lời cậu nói nơi nơi khắc ghi trong tâm.
Nghĩ muốn chạy xa, nhưng lại muốn một lần buông bỏ bản thân.
Yêu thật ra không có nhiều tính toán như vậy.
Một lạc văn chu quyết đoán nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm thế nào với Phí độ
Một phí độ đào hoa mị nhãn lại có thể vì một cái hôn lướt qua mà đỏ mặt
từng chút ngọt ngào, hài hước nho nhỏ của cuộc sống đan xen với những tình tiết án chặt chẽ, những màn đấu trí căn não, khiến người đọc không cách nào buông xuống được “Đọc Thầm” Không tự chủ mà đem bản thân xa vào
————
Spoil (by hacloi)
Nói gắn gọn lại trong vòng một câu: cả câu truyện là quá trình phá án và câu giai của thanh niên Phí Độ.
Phí tổng đẹp giai, giàu có, năng động, được lên ngôi sớm do thái thượng hoàng nhà bạn đang nằm ngay đơ cán cuốc trên giường bệnh. Hồi bạn í 15 tuổi thì mẹ bạn í tự sát đúng hôm bạn ấy được nghỉ học về nhà. Nhờ vậy mà bạn quen được hai anh cảnh sát đệp giai tốt bụng là Đào Nhiên và Lạc Văn Chu. Dù cảnh sát đã kết luận à mẹ bạn tự sát nhưng Phí Độ luôn khẳng định mẹ mình bị mưu sát, mà kẻ chủ mưu là cha bạn. Sau cuộc điều tra thì bạn có mối quan hệ rất tốt với Đào nhiên và quyết định cầm cưa ra cưa Đào Nhiên: tặng hoa, gửi thư tình,… Khổ nỗi Đào nhiên thẳng tắp như cột cờ luôn, không cong vẹo vì thằng nào sất.
Lạc Văn Chu cũng có ý định với Đào Nhiên, nên rất ngứa mắt với Phí Độ công tử. Hai người cứ gặp nhau là đấu mắt, cạy khóe nhau ác liệt.
Trong quá trình điều tra một vụ án có liên quan đến ma túy, do nghi phạm là bạn bè của Phí gia nên bạn í cũng bị Lạc Văn Chu mời đi uống trà. Nhờ vào khả năng phân tích mấy điều âm u trong tâm lý của đám tội phạm (kiểu như anh nv9 trong phim hanibal ấy) nên bạn í được mời làm cố vấn cho đội của sếp Lạc. Sau đó là quá trình hiểu nhau, yêu nhau sến sẩm của 2 bạn í.
Truyện căng thẳng đến tận phút cuối. Độ còn chục chương nữa thì boss cuối mới được chị Pi chính thức cho lên sân khấu. Gã lãnh đạo những “nạn nhân” muốn đòi công lý lại cho người thân của mình. Họ không tin vào chế độ quan liêu bao che cho nhau kia nữa, họ tự đòi lại công lý theo cách của mình. Họ xét sử “tội phạm” theo đúng cái cách mà nạn nhân, chính là những người thân yêu của họ, bị giết. Gã tự cho mình là “công lý”, có quyền sinh sát với tất cả những kẻ “tội phạm” ngoài kia, gã muốn bọn họ phải trả giá cho lỗi lầm 13 năm trước bọn họ đã gây ra. Gã muốn đòi lại công lý cho cậu học trò cảnh sát của mình, người đã bị vu oan 13 năm trước bởi chính “đồng đội” của mình. Nhưng mà sau ngần ấy năm, gã cũng chẳng khác cờ hó gì so với bọn kia, cũng khốn nạn cũng điên cuồng cũng đểu giả hệt như những kẻ kia. Đáng buồn thay, gã còn chẳng nhớ nổi khuôn mặt tươi cườicủa cậu chàng cảnh sát mà gã kêu gào đòi lại công lý kia nữa; có chăng cũng chỉ là một khuôn mặt đen trắng in trên bia mộ thôi.
Ps: cha mẹ anh Lạc với em mèo Lạc Nhất Oa dễ thương nhắm í
————————–
Link: https://thuyluunien.wordpress.com/hoan-thanh/doc-tham/
Đọc thầm