Tên gốc: 弟弟
Tác giả: Nhân Thể Cốt Giá
Thể loại: Hiện đại đô thị, huynh đệ, si khờ em trai công x anh trai thụ, ngược tâm, BE (HE)
Edit + Beta: Leslie Cat (omewluoi)
Tình trạng: Hoàn (54c) (02/01/2019)
———-
Văn án
Em trai của Hứa Bình là một kẻ ngốc.
Mà trong mắt của người em trai ngu dại này cũng chỉ có một mình anh hai.
Đính kèm theo sau đây là tác phẩm ‘Trời Thu’ của Vương Nhất Đồng, một em bé mắc bệnh tự kỷ. Hiện tại Trung tâm triển lãm mỹ thuật tạo hình Bắc Kinh đang tổ chức triển lãm tranh của nhi đồng mắc bệnh tự kỷ, địa chỉ là số 65 đường Hạnh Thạch, khu Hải Điền, thành phố Bắc Kinh. Thời gian chính thức từ ngày 2 đến ngày 4 tháng 4 năm 2016, vào cửa miễn phí.
Những đứa trẻ như em trai ngoài hiện thực còn có rất nhiều, thế giới của bọn họ vừa tịch tĩnh lại mỹ lệ.
———–
Bình luận sách
Nhân sinh không thể nào hoàn mỹ, mà có một ít người, nhân sinh càng là tràn đầy chông gai.
Em trai sinh ra không bao lâu mẹ cũng qua đời, mẹ và em trai đều mắc bệnh tự kỷ vậy nên người cha đem tất cả hy vọng đặt trên người anh trai.
Giống như Hoàng tử bé trong tác phẩm cùng tên đã từng nói ‘Những chuyện quan trọng nhất lại chẳng thể nhìn thấy bằng đôi mắt’, bởi vì người cha là một diễn viên, bình thường vẫn hay ra ngoài làm việc, người có thể chăm sóc em trai chỉ có anh trai. Cậu oán hận người em trai cái gì cũng cần mình chăm sóc, cái gì cũng không hiểu, tâm tình này chung quy có một ngày bạo phát.
Thượng bộ vây quanh thời kỳ thơ ấu của hai anh em, hình ảnh cuối cùng khi anh trai ôm chặt lấy em trai làm sao cũng không thể quên đi được, trong lòng chỉ còn tràn ngập yêu thương
Trung bộ là giai đoạn trưởng thành của anh trai, cậu phát hiện mình thích em trai nhưng lại không thể chấp nhận được, chỉ đành phải tự mình thống khổ dằn vặt.
Chúng ta làm người đứng xem, nhìn cậu tự giam mình trong lồng, dù thế nào cũng chạy không thoát được, nhìn cậu tự đem mình xô ngã đến người đầy thương tích.
Mỗi người chúng ta, trong quá trình trưởng thành đều sẽ đánh mất sự ngây thơ trong tâm hồn, có người mất sớm một chút, có người mất chậm một chút, giống như lớp vỏ quả bị người ta lột đi, từng chút từng chút bị sinh hoạt ma luyện thành người lớn. Có người giống như đồ sứ rơi xuống, một lần thịt nát xương tan, phải quỳ rạp trên mặt đất cố gắng đem mình ghép lại, trong quá trình này nhiều ra một mảnh hay ít đi một mảnh đều là chuyện rất bình thường, đợi đến cuối cùng sau khi ghép xong đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Cuối cùng hắn khóc rống, thanh xuân của hắn đã rời đi cũng mang theo hồn nhiên đã từng của hắn rời đi.
Hạ bộ đại khái là trường đoạn đau thương nhất tôi từng xem, bình thản tự thuật, sự đau đớn khi anh trai nghe được mình mắc bệnh ung thư, dùng toàn bộ thời gian sau cùng bồi em trai, mỗi một giây phút đều là đang cáo biệt.
Cuối cùng bọn họ mỉm cười, cùng nhau bước vào ánh sáng.
Kết cục: BE(HE)
Kết cục tôi cảm thấy là BE, nhưng rất nhiều người bạn từng đọc lại nói là HE (?????), mỗi người mỗi thái độ đi XD.
———-
Review (by Review Đam mỹ – Ngôn tình)
Cha của Hứa Bình qua đời vì ung thư vòm họng.
Hứa Bình là một biên tập viên ở một nhà sản xuất có chút danh tiếng. Công tác thường ngày chính là đọc tác phẩm được gửi tới và sàng lọc những tác giả có tiềm lực để cộng tác. Mức lương không cao, nhưng cảm giác thỏa mãn ở một số việc mà tiền không thể nào cân nhắc được. Năm đó, Hứa Bình ba mươi lăm tuổi.
Cha của Hứa Bình là một diễn viên gạo cội, khí độ phi phàm, nhưng Hứa Bình không có điểm nào giống cha, vẻ ngoài còn có thể coi là thường thường.
Hứa Bình còn có một người em trai tên là Hứa Chính, một người em trai có chướng ngại về trí lực.
Có một lần khi nằm trên giường bệnh, Hứa Xuyên đã dùng bút viết mà căn dặn Hứa Bình “Đừng bỏ rơi em trai con. “
Bắt đầu từ năm 1983, khi mà Hứa Bình 12 tuổi, ngay cái tuổi còn cho là rất nhỏ đã một mình từ trường đến nhà, rồi lại từ nhà đến trường để chăm sóc em trai Hứa Chính có chướng ngại trí lực, khi ba mình ra ngoài làm xa không thường xuyên về nhà.
Từ nhỏ như thế, Hứa Bình vẫn luôn như vậy, vừa học về liền chăm sóc em trai, cứ thế liền cảm thấy bản thân thật thiệt thòi, không thể tham gia hoạt động của trường, không thể vui đùa, không thể đọc truyện tranh như bao đứa trẻ khác. Thiệt thòi tới mức có lần cậu cảm thấy hận em trai mình. Những đứa trẻ ngây ngô, một thiên thần, một vô tình ác quỷ, vô tình làm tổn thương người khác, như Hứa Chính.
…
Thế nhưng, từ khi nào, tình cảm đơn thuần liền biến thành tình yêu không thể dứt ra cũng không thể chia lìa của hai anh em. Em trai dựa dẫm Hứa Bình, yêu Hứa Bình, ghen với người chạm vào Hứa Bình, dùng cơ thể mình che chở cho Hứa Bình và làm tình với Hứa Bình mỗi ngày để yêu thương, để cảm nhận sự tồn tại của Hứa Bình và tình yêu của bản thân dành cho Hứa Bình. Tác giả nói, Hứa Chính thiểu năng trí tuệ, nhưng bản thân mình lại cảm thấy Hứa Chính rất thông minh, vì đã biết và theo đuổi Hứa Bình, đưa Hứa Bình vào mê cung tình yêu, biến anh trở thành người của mình.
Cả một câu chuyện thấm đượm màu bi thương, nói về cuộc sống, về tình yêu nội tâm của Hứa Bình dành cho em trai. Trong sắc màu ảm đạm lại dần len lỏi những gam màu tươi sáng ấm áp. Theo thời gian, theo dòng tình yêu chảy xiết, màu bi thương xám xịt từ đầu truyện liền biến mất nhờ tình yêu của hai người luôn bình bình an an, không chia lìa, nhẹ nhàng mà khắc cốt ghi tâm.
Thật vậy, đến với tác phẩm, chúng ta như được mở ra nhiều thế giới lạ lẫm
Thế giới trần trụi những góc tối vốn vẫn đang luôn diễn ra nhưng mấy ai chịu bóc trần
Thế giới của những người khiếm khuyết.
Thế giới của những điều cấm kị, và liệu những người sống trong thế giới đó sẽ có cách cảm, cách nghĩ như thế nào?
Có thể một số bạn đọc sẽ cảm thấy kết BE, nhưng điều đó còn tùy mỗi người mỗi cảm nhận. Vì vậy, hãy đọc truyện và cảm nhận câu chuyện bằng cả trái tim của bạn, bạn nhé, biết đâu BE lại thành HE thì sao?
Với cá nhân mình, cách viết của tác giả cũng là một điểm nhấn. Văn phong của tác giả mượt mà và chắc tay, cách hành văn cũng có chút khác lạ. Một số câu văn tác giả dùng điệp từ, điệp cấu trúc để nhấn mạnh cho độc giả về xúc cảm của Hứa Bình, ngắt nhịp từng câu làm câu xúc cảm vừa được nhấn mạnh vừa được hiện lên mới lạ dưới mắt người đọc. Chỉ có chút đáng tiếc là đoạn kết đi có vẻ hơi nhanh. Theo mình, đây chính là điểm trừ duy nhất của câu chuyện trong việc tạo nên cảm nên cảm xúc trọn vẹn cho câu chuyện. Dù vậy, đây vẫn là một tác phẩm đáng để đọc và suy ngẫm, sẽ đọng trong lòng bạn nhiều dư âm!
———-
Xem thêm review ở đây nhé: https://bachhoacac.wordpress.com/2015/10/23/review-em-trai-nhan-the-cot-gia/
———
Link: https://omewluoi.wordpress.com/2019/02/19/de-de-nhan-the-cot-gia/
Đệ đệ