Tác giả: Từ Từ Đồ Chi
Thể loại: Hiện đại – bác sĩ đại thúc (thánh mẫu) công x mỹ thiếu niên con lai (dụ) thụ – HE
Minh họa: Mizuyomi
Số chương: 66 chính văn 11 phiên ngoại 3 đặc điển
Edit: Kurokochii (kurokochi.wordpress.com)
Beta: Ngọc Lan
Tình trạng: Hoàn (66c+11PN+3đặc điển) (02/08/2016)
NOTE: Bánh đã được nhào bột QT, nướng chín và trét ba tê, hàng trưng bày không bán, không dùng cho mục đích làm tiền, vậy nên ai chôm bánh đi “bày” “bán” chỗ khác là cờ hó, là cờ hó, là cờ hó, điều quan trọng phải nói ba lần ♥
—————–
Văn án
Bác sĩ Vương Cẩm ở ven đường nhặt được Ngạn Dung – một mỹ thiếu niên con lai. Trong bóng tối càng ngắm càng thấy đẹp, nhịn không nổi liền ôm về nhà. Ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện, mỹ nhân đúng chuẩn chỉ là một đứa nhỏ. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của hai cây thủy tiên. Từ tự yêu chính bản thân mình dần dần trở thành yêu những điều nhỏ nhặt vụn vặt của đối phương đến mức gà bay chó sủa. Niên thượng (trâu già gặm cỏ non), hai người cách nhau 17 tuổi.
————-
Review (by Review đam mỹ)
Hiện đại, hài hước ấm áp ngọt ngào, ôn nhu công x dụ thụ, có liên quan đến Viên tiên sinh luôn không vui
Hai đại minh tinh gay ơi là gay của Trung Quốc sang Thụy Điển nhận con nuôi, ai ngờ chẳng thấy bé gái trắng trẻo mũm mĩm đâu, bị lừa nhận phải một thằng nhóc thua hai người vài tuổi. Hai vị “cha cha” bất đắc dĩ đành gửi thằng bé vào trường quốc tế, cuối tuần đón về. Sơ sẩy một lần lỡ mất, thằng bé lại đang thất tình đi lang thang, bị hốt… lên giường. Sáng ra tỉnh dậy, phát hiện “dâm ma” lại là bạn thân của một trong hai vị “phụ huynh”, tình cảnh đúng là khóc không ra nước mắt: ((
Truyện hay, dễ thương, tuy rằng không ngọt ngào não tàn bằng Viên tiên sinh luôn không vui. Thụ là con nuôi nên lúc đầu thường tự ti, luôn cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Còn công, sau khi bị tổn thương nặng nề trong quá khứ, anh trở thành kẻ “I don’t believe in love, I believe in fucking.” Mà ác nỗi cái kẻ quan niệm như trên lại vô cùng ôn nhu và có tính thánh mẫu ngầm. Thụ ban đầu yêu người khác, thế nhưng cùng anh lửa gần rơm, lâu ngày bùng cháy. Em nó yêu rất mãnh liệt mà công quân của em lại vừa yêu vừa chuẩn bị cho ngày em nó đá mình == Thương: ’( Không biết nên thương ai nhiều hơn đây.
Couple phụ trong truyện, Tạ Bạch Liên và Vương Ngựa giống lại càng khiến mình muốn đập cho hai đứa mỗi chiếc dép. Rõ là yêu nhau mà cứ ngược nhau mãi vì bản tính trẻ trâu. May mà cuối cùng cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Đọc xong mình muốn đọc luôn hai truyện đầu của hệ liệt này ghê, cơ mà nghe bảo Thư tình của kỵ sĩ máo chóa lắm? Ai đã đọc rồi cầu giải đáp. Sủng công hơn nên hơi bị hổng hứng với Tình yêu của Bách Lạp Đồ: (
————
Review (frappecoffee.wordpress.com)
Mình nghĩ răng nếu mình đọc được truyện này cách đây khoảng 2-3 năm thì mình sẽ không thích nó tới thế đâu, vì hồi đó mình thích mấy truyện mà nhân vật lằng nhằng tình tiết máu chó cơ. Nhưng mà dạo này già cả rồi, tim lẫn não mình đều quá mệt mỏi rồi, nên những câu truyện siêu ngọt ngào siêu ấm áp như vậy lại làm cho mình vô cùng thỏa mãn. Nhiệt liệt đề cử cho tất cả mọi người, nhất là những bạn đang có tâm trạng không tốt. Tin mình đi, câu truyện này sẽ làm cho ngày của các bạn tỏa nắng ngay tắp tự.
Tóm tắt sơ sơ nội dung một chút, Ngạn Dung đem lòng yêu thầm ba nuôi của mình (thực ra mình nghĩ nó là kiểu tình cảm ái mộ, trên thực tế là Ngạn Dung yêu cái cách mà hai ba nuôi của mình yêu nhau thôi), vô cùng đau khổ, đêm hôm đi bar uống say rồi vô tình được Vương Cẩm nhặt được tha về nhà. Sáng hôm sau, Vương Cẩm mới biết mỹ nhân lăn giường cùng mình hôm qua là con nuôi của thằng bạn thân, vội vội vàng vàng đưa người về nhà, tiện thể nhận lỗi. Hai ba nuôi sợ việc lăn giường cùng với người vừa lạ vừa quen ảnh hưởng tới tâm lý của Ngan Dung nên đề nghị đưa cậu đi du học, nhưng Ngạn Dung vì không muốn xa người mình ái mộ nên sống chết đòi ở lại, viện cớ là đang cùng Vương Cẩm nói chuyện yêu đương. Lỡ đâm lao thì phải theo lao, Ngạn Dung chủ động “tỏ tình”, nhận lại là lời đề nghị làm “bạn chịch” của Vương Cẩm. Rồi hai người cứ thế mà phát triển, trên giường hòa hợp, dưới giường vui vẻ, cuộc sống vừa ấm áp ngọt ngào, vừa không thiếu kịch tính trắc trở.
Nói chung là vì truyện quá dễ thương, nên cái gì mình cũng thích cả, nhưng có lẽ thích nhất là Ngạn Dung. Ngạn Dung vừa thiện lương, vừa giỏi giang, lại vô cùng hiểu chuyện. Khi còn ái mộ ba nuôi, cậu dám dùng lợi thế của mình (đẹp từ nhỏ) để tranh thủ cơ hội được ở bên mà ngắm nhìn người mình ái mộ. Cậu một mặt thì dằn vặt bản thân mình với những tình cảm và mong ước tội lỗi, mặt khác lại làm tất cả những gì trong khả năng để làm cho hai ba nuôi có thể hạnh phúc bên nhau và đỡ bận lòng vì mình. Còn khi đã yêu Vương Cẩm, cậu yêu vô cùng thẳng thắn, cũng vô cùng chân thật. Những cảm xúc của cậu chính là những gì ban sơ nhất của tình yêu, những ghen tuông vụn vặt, những lo được lo mất, những mộng tưởng ngọt ngào. Cậu vừa khát khao đón nhận sự quan tâm và chiều chuộng của Vương Cẩm, vừa không do dự mà dâng ra cả trái tim của mình. Dù Vương Cẩm mới là người chủ động thể hiện tình cảm và sự quan tâm nhiều hơn, mình thấy Ngạn Dung mới là người dũng cảm và nhiệt thành hơn trong mối quan hệ này. Dù cậu không thể hoàn toàn chắc chắn về sự bền lâu và độ sâu sắc của mối tình này, dù đâu đó xung quanh vẫn còn một tên tình địch vô cung nguy hiểm, cậu vẫn dám yêu hết mình, dám cho đi tất cả những gì mình có, và dám truy cầu tình yêu của Vương Cẩm.
“Ngạn Dung nói: “Em sẽ không đóng vai bạn trai, cũng sẽ không bắt anh đóng vai bạn gái để cõng. Chờ em sau này đi làm có lương, anh thích gì em đều mua cho anh hết, mặc kệ trên trời đang mưa hay tuyết, kể cả có mưa đá đi chăng nữa, em đều đi ra ngoài mua cho anh.”“
Một điều vô cùng dễ thương khác của truyện chính là tình yêu của những nhân vật đã giúp họ hoàn thiện chính bản thân mình. Ngạn Dung từ khi yêu Vương Cẩm thì trở nên cởi mở hơn, cũng trưởng thành và biết suy nghĩ cho tương lai hơn trước. Còn Vương Cẩm từ khi thu được vào tay báu vật bé nhỏ thì đã lấy lại được niềm tin vào tình yêu, đã tìm lại được nguồn sức mạnh để giúp mình có thể càng lúc càng mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Anh dứt khoát với người cũ và hết lòng hết sức chăm sóc cho bảo bối của mình, không bao giờ nỡ để Ngạn Dung chịu một chút thiệt thòi, buồn bã (cả về mặt sức khỏe, vật chất lẫn tinh thần). Cái cảm giác “muốn được ở bên người yêu lâu dài thêm chút nữa” của Vương Cẩm, cái suy nghĩ đem theo sự cưng chiều lẫn ích kỷ của anh đều vô cùng chân thành và đáng trân trọng.
“Đây không phải là anh đang vỗ về Ngạn Dung, mà là Ngạn Dung đang chữa thương cho anh. Đối với anh mà nói, đây không chỉ là an ủi, mà còn là kinh hỉ bất ngờ.
Những năm trong quá khứ, anh yên lặng liếp láp vết thương khó khép lại đó, khoác lên mình một tầng lại một tầng áo giáp ôn nhu mà lạnh lùng, chống đỡ lấy nội tâm mờ mịt cùng cảm giác không an toàn, cho rằng đã tiêu hao hết thảy toàn bộ tâm trí và sức lực, từ nay về sau sẽ không bao giờ lại có được sức mạnh để gửi gắm vào tình yêu, cũng như rất khó để có được một người yêu mình chân thành.
Bất ngờ thích Ngạn Dung, thích nhiều hơn so với tưởng tượng của chính mình.
Anh muốn đi càng dài càng lâu trên cùng một con đường với Ngạn Dung, kết hôn cũng được, sinh lão bệnh tử cũng được, chỉ cần Ngạn Dung còn cần anh như ngày hôm nay, anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc Ngạn Dung.”
Nói chung là, dù những tình tiết và cảm xúc được khắc họa trong truyện đều vô cùng đơn giản và đời thường, câu truyện cũng có thể dễ dàng để lại trong mình rất nhiều ấn tượng vì độ đáng yêu, độ hấp dẫn và độ chân thành trong từng câu chữ. Bên cạnh đó, truyện được edit vô cùng vô cùng hay luôn, cả từ ngữ lẫn phong cách đều được chuyển tải một cách đầy thú vị và sinh động, ngoài ra thì theme còn cực kì đẹp nữa. Ngoài ra thì, truyện chưa viết xong nên mình nghĩ trong tương lai câu truyện sẽ còn được phát triển theo hướng tốt hơn nhiều so với bây giờ nữa, vì còn một vài nhân vật khá là tiềm năng. Vô cùng vô cùng đề cử cho tất cả mọi người.
———–
Review (by Huỳnh Như)
Thật ra đây là một bộ truyện không phải rất đặc sắc hay tuyệt vời, nhưng lại mang dư âm cho người đọc về sau, để mỗi khi quá chua cay trong những chuỗi ngày ngược thắt tâm hay bơi trong một chiếc bánh ngọt đến ngấy, bạn sẽ thấy đọc được tác phẩm giúp cân bằng tâm hồn bạn tốt nhất.
Bác sĩ Vương Cẩm đã gần 40 vẫn độc thân, mang theo ý nghĩ “tộc không cưới “, thoải mái trong cuộc sống lẫn tính phúc nhưng nghiêm túc trong tình yêu. Một ngày kia vô tình ch**h cậu bạn nhỏ Ngạn Dung.
Ngạn Dung mang hai dòng máu lai xinh đẹp, tinh khôi, chân thành nhưng cũng đáng thương mưu cầu tình yêu. Ba mẹ qua đời trong một tại nạn cậu đến cô nhi viện nhưng may mắn được một cặp vợ chồng đồng tính ở Trung Quốc nhận nuôi, đó cũng là quê hương của mẹ cậu.
Đáng tiếc họ muốn nhận là một đứa bé 1,5 tuổi rưỡi đáng yêu dễ thương chứ không phải một cậu bé cao nghều, lớn tướng như cậu nhưng vì thủ tục không thể trả nên đành ngậm ngùi nhận nuôi cậu.
Hai người cha nuôi đều là diễn viên nổi tiếng, Bách Đồ gần gũi cậu hơn, trong khi Lương Tì lạnh lùng, vẫn trách cứ trung tâm kia lừa đảo, họ đưa cậu vào trường quốc tế học, chu cấp điều kiện tốt nhất nên thời gian ở cùng cậu rất ít. Ngạn Dung hoạt bát, hiểu chuyện cố gắng hạn chế sự ảnh hưởng của mình thấp nhất, cố gắng làm họ hài lòng về cậu hơn. Ngạn Dung biết ơn, cảm kích họ chỉ là cậu biết họ không thương cậu.
Cậu gần gũi Bách Đồ, xa cách Lương Tì, chỉ dám nhìn từ xa cử chỉ âu yếm của Lương Tì dành cho Bách Đồ mà hâm mộ, cũng mang mầm non tình yêu đối với Lương Tì mà nảy mầm. Trong đêm say rượu lại xảy ra quan hệ đầu tiên với Vương Cẩm khiến hai người vô tình Đi chung con đường.
Một người dịu dàng, tỉ mỉ, săn sóc gần như mắc bệnh thánh mẫu nhưng từng bị thương trong tình yêu như Vương Cẩm không thể cho người khác một tiếng yêu. Anh có thể chăm sóc bảo bọc thậm chí lên giường, cho Ngạn Dung vui sướng, mài dũa khiến cậu ngày càng “ tươi non mọng nước “.
Ngạn Dung xinh đẹp như mầm non tổ quốc, khao khát yêu thương đến mức cậu yêu “ dáng vẻ Lương Tì chăm sóc Bách Đồ “ khiến một tảng đá như Vương Cẩm mở lòng, không thể không thích cậu, bởi vì “ dáng vẻ anh thích em đều có “ ….
Tình yêu của họ xây trên nền tảng “ cho Đi và nhận lại “ hạnh phúc trước mắt nhưng chỉ cần một cơn gió là lung lay. Vương Cẩm chờ Ngạn Dung lớn lên, không cần anh rồi buông tay cho cây con ấy vững vàng nhất. Ngạn Dung lại nghĩ Vương Cẩm yêu là dáng vẻ đáng thương và đáng yêu của mình ở hiện tại.
Tình yêu của họ không bắt đầu chỉ là một cây non vô tình nảy mầm, sinh sôi nhờ yêu thương và trưởng thành qua những cơn mưa nhỏ cho đến bão lớn, càng khó khăn càng gay góc đến khi trở thành một cây cổ thụ to nhất, lớn nhất.
Thật sự những khi rảnh rỗi mình rất ha đọc lại tác phẩm, mình thích cách tác giả cho họ hiểu lầm cãi vã rồi làm hoà, như vậy họ sẽ hiểu và yêu nhau hơn, cũng thực tế hơn. Vốn dĩ có ai yêu nhau một cách hoàn mĩ đâu.
Mình review truyện chỉ vì muốn mọi người có thêm một tác phẩm để đọc thôi. Hoan nghênh nhảy hố!
———–
Link: https://kurokochi.wordpress.com/2016/08/12/muc-luc-dang-ve-anh-thich-em-deu-co/
Dáng vẻ anh thích em đều có