dam-thu-chi-que-hoa

Dâm thú chi Quế Hoa

Tác giả: Lãnh tiếu đối đao phong

Thể loại: chủ công, ôn nhu công, ngốc manh si tình dã nhân thụ, sinh tử, cổ đại.

Edit: Nguyệt Ánh (kimlinhcacsite.wordpress.com)

Credit: jules2210

Tình trạng: Hoàn (18c) (30/08/2016)

—————–

Văn án

Hệ liệt [ Dâm Thú ] cổ phong diễm tình được hoan nghênh ngoài sức mong đợi.

Thiên hạ kì trân, Dâm Thú không phải lấy bản tính dâm mĩ, lấy sắc hoặc nhân để đứng đầu.

Mà Dâm Thú, đến từ băng nguyên Bắc Lục thần bí……

Hàn Kính Tùng đi thuyền, gặp gian nan ngoài ý muốn lưu lạc đến băng nguyên không người.

Lại đụng phải quái vật mà chưa bao giờ gặp phải —

Một nam nhân màu tóc đỏ sậm, cao lớn, trần trụi……

Tuy rằng hắn có chút sợ hãi Hồng Mao quái vật nhìn qua hung hãn.

Nhưng mà Hàn Kính Tùng lại phát hiện đối phương tuy bề ngoài uy mãnh,

Không chỉ bắt nạt người lương thiện, sợ người ác, hung hãn với y một chút y còn có thể tinh tế mẫn cảm mà giả bộ u buồn.

Vì có thể giải sầu ở Bắc Lục hoang vắng tịch mịch, hắn tốt tính cùng với Hồng Mao quái vật ở chung.

Ai biết dã thú này cư nhiên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn muốn làm [dạ tập ] (N/A: đại khái theo mình là tập kích đêm khuya đó 😀 )

Đòi mạng ! ai tới cứu vớt trinh tiết của hắn a ~~

Truyện dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, mong đừng mang ra khỏi ngôi nhà này dưới bất kì hình thức nào. Chân trọng cảm ơn.

Ngày edit: 10/5/2016 – Ngày hoàn thành: 27/8/2016

————–

Spoil (by Minorthing)

Câu chuyện cực kỳ cảm động kể về một anh chàng làm nghề đánh cá, trong lần đi khai phá vùng đất hoang vu ở phía bắc để tìm kỳ trân dị thú thì tai nạn xảy ra, đoàn người cùng đi với anh ngủm cả, anh lưu lạc vào một hoang đảo (?) gọi là Bắc Lục. Anh là công nha, và tại đây anh đã gặp đc em thụ siêu siêu dễ thương của chúng ta hoho.

Em vốn là Dị Thú Bắc Lục, ngoại hình thì cường tráng khôi ngô, cao to vạm vỡ như người mẫu, từ nhỏ đến lớn em ăn lông ở lỗ nên chưa từng tiếp xúc qua con người. Gặp được anh công trôi dạt vào đảo, cô nam quả nam lần đầu gặp nhau tim đã đập thình thịch zái rung rinh, cả hai đều có ý muốn ăn thịt lẫn nhau nghĩa đen, lúc sau ăn thiệt nhưng là ăn nghĩa bóng, mỗi lần em thụ đói bụng sẽ tìm đến anh công để xin ít sperm lót dạ haizzzz. Vì vậy anh mới đặt cho em biệt danh là Dâm Thú, còn tên thì gọi Quế Hoa, theo tên người trong mộng của anh ở quê nhà.

Tiếp đến là những ngày tháng êm đềm của đôi phu phu, sống sót qua ngày bằng cách săn bắn hái lượm như người tiền sử, chủ yếu anh đi bắt cá còn em thì đánh nhau với thú dữ. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn, anh công coi như hài lòng nhưng lúc nào cũng khắc khoải nhung nhớ đến quê nhà, đến người thân bạn bè.

Rồi mấy đoạn ngược (chút xíu) ập tới ào ào ko kịp trở tay, bắt đầu từ việc trên đảo xuất hiện một chiếc tàu chở đoàn thám hiểm trong đó có Đinh Mang là đồng hương của anh công. Tên này là đầu sỏ là nguồn cơ của mọi chướng ngại gây ra biết bao đau đớn khổ sở cho cả anh công lẫn em thụ. Tui muốn thiến chết nó!!!!

Nhưng cho dù trải qua bao nhiêu là chia cách, hiểu lầm, bị hãm hại, lòng anh công và em thụ vẫn hướng về nhau, cái này gọi là người định không bằng trời định, sau tất cả mình lại về với nhau và một HE mỹ mãn.

Đọc xong bộ này tui cứ day dứt mãi, cảm động không nguôi, em thụ thì yêu anh công điên cuồng, anh là cả thế giới của em, mất anh rồi em vẫn ko chấp nhận vậy mà chủ động vượt bao gian khó cách trở để đoạt người về tay, gặp mấy thằng thụ ở truyện khác là buông anh công (mà cứ tưởng mình cường lắm) rồi BE cmnr, tình yêu em thụ dành cho anh công đúng nghĩa bất diệt, chịu biết bao nhiêu hy sinh thiệt thòi chỉ để được ở bên người mình yêu. Nhưng anh công đền bù em rất xứng đáng, khi xác định rồi là anh vứt bỏ tất cả từ vinh hoa phú quý đến gia đình bè bạn, cuốn gói đi theo em ở rể trên đảo luôn.

Tui rất rất rất thích tình yêu tuyệt vời giữa hai người, nó làm tui liên tưởng tới bộ Tuyền thiên biến, thụ cũng dứt khoát truy công đến cùng trời cuối đất, yêu là dám hành động dám hy sinh, vậy mới đúng nghĩa yêu, còn công cũng vì thụ mà từ bỏ cuộc sống bấy lâu. Bộ này siêu đề cử cho công khống đảng. Điểm 9/10.

Nhiều người xem xong chửi anh công, tui ko biết anh công trong truyện này có lỗi chỗ nào nữa??? Em thụ là người đòi chịch anh, trên đảo cũng là anh nuôi em thụ, chăm sóc em thụ, và việc anh ưu tiên trở về quê hương vì còn có gia đình bè bạn anh, đó là tâm lý hết sức bình thường của một con người, anh không thể mang thụ theo trong tình trạng thụ đã quen với việc ăn lông ở lỗ, ít nói tiếng người, liệu mang thụ theo thụ có thích nghi được với cuộc sống bên anh nơi đất liền không???? Chưa nói đến việc bản thân anh lúc về lại quê nhà cũng không cảm thấy hạnh phúc gì, lúc nào cũng đau đáu trong lòng nỗi nhớ thương em thụ, chưa kịp làm gì đã bị Đinh Mang chơi xấu. Dạ, lỗi của anh ở đâu ạ? Chẳng lẽ bổn phận anh là phải yêu em thụ đến mức hy sinh hết tất cả tình thân, gia đình sao?

Và sau khi vô số chuyện xảy ra, chính anh là người đã bỏ hết tất cả, gia đình bè bạn, vinh hoa phú quý tiền tài, để về bên em chấp nhận cuộc sống săn bắn hái lượm khó khăn như người tiền sử, không biết lúc coi truyện độc giả có nghĩ đến vấn đề này không? Hay là chỉ chăm chăm vào sự đáng thương của em thụ?

Btw truyện vừa mới được edit hoàn

———–

Spoil (migadammy.wordpress.com)

[Chủ công, cổ đại, ôn nhu công X si tình dã nhân thụ, sinh tử, kì huyễn, HE]

Truyện không dài, nội dung đơn giản, ấm áp, bình dị, đọc giải trí thư giãn đầu óc. Khác với rất nhiều truyện mà công tai to mặt lớn khốc suất cuồng bá duệ, công trong đây chỉ là một người đánh cá nghèo, song thân mất sớm, mỗi ngày chỉ miễn cưỡng đủ ăn,vì nuôi mộng làm giàu, nghe đồn phía bên kia biển đen có một phiến đại lục thần bí cất giấu rất nhiều châu báu, anh cùng đám bạn liền kết bè vượt biển. Nhưng không may bè bị lật, đến khi tỉnh lại anh thấy mình đã nằm ở vùng đất xa lạ và chỉ còn mỗi mình sống sót, từ đây bắt đầu chuỗi ngày tháng ăn lông ở lỗ trên hoang đảo. Thụ là dị nhân ở vùng đất này, tựa như động vật hoang dã nhưng lại có bề ngoài giống con người, sau vài lần trộm đồ ăn của công thì bị công bắt được. Tiếp xúc rồi anh mới biết tuy em nhìn rất cao lớn dữ tợn nhưng thực chất chỉ là hổ giấy, bị nạt một cái là tủi thân =)) Rồi thì hai người nương tựa lẫn nhau mà sống, mỗi ngày đốt lửa nướng cá, chặt cây làm dụng cụ săn bắt, anh dạy em nói tiếng người, dạy nấu canh, dạy bắt cá, dạy cách cư xử, và dạy em học được yêu. Có lẽ vì em như động vật hoang dã, lại sống cô độc rất lâu rồi, nên tình yêu của em rất thuần khiết, hoàn toàn dựa vào bản năng, yêu là khao khát, là chiếm giữ, là cuồng dại đầy tính xâm lược. Khúc cuối tiểu ngược, anh dứt áo trở về cố hương rồi bị người ta làm cho mất trí nhớ, em một mình sinh con trên hoang đảo xong thì lặn lội đi tìm anh về, từ đó sống hạnh phúc mãi mãi. Đề cử!

———-

Link: https://kimlinhcacsite.wordpress.com/2016/08/30/dam-thu-chi-que-hoa/

 

dam-thu-chi-que-hoa

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *