Tác giả: Nguyệt Hạ Kim Hồ
Thể loại: Đam mỹ, nhân thú, tùy thân không gian, đổ thạch, trọng sinh
Edit: doithianthit.wordpress.com
Tình trạng: Hoàn (81c) (20/12/2015)
———-
Văn án
Núi có ngọc mà cỏ cây nhuận, người có ngọc thì vạn sự hưng,
Từ Trường Thanh đời trước làm khất cái nuốt lầm một viên đá nhỏ, sau khi trọng sinh, lại có một tòa Ngọc Sơn tùy thân. Trong núi sản mĩ ngọc, thịnh ngọc nhũ, khắp nơi là bảo vật, khi nhàn trồng đủ loại tường vi, nuôi ong mật, dùng trái cây nhưỡng chút rượu ngon, lặng yên thay đổi cuộc sống của mình.
————-
Review (ngocliencac.wordpress.com)
Kiếp trước thụ là ăn mày, cuộc đời vô cùng khổ cực, sau khi chết thì trọng sinh về lại lúc mình bị thiên kiếp, truyện để là thiên kiếp, nhưng mình nghĩ nó là thủy đậu. Thụ phát hiện ra bản thân mình có một không gian chứa đầy linh khí, ngọc thạch…, thật ra không gian này có từ kiếp trước nhưng kiếp trước thụ chưa mở ra được. Dùng linh dịch chữa trị mủ sẹo trên người, cố gắng thay đổi cuộc sống của mình và dì của mình. Tuy vậy, thụ vẫn còn rất ám ảnh những ký ức của kiếp trước.
Công là một thần thú, thú hình là một con sói. Một lần công bị trọng thương, bị người khác bắt được suýt bị giết lấy lông, thụ đắng đo không biết có nên cứu công không vì nghe nói loài sói vốn bạc tình, cứu nó nhưng sau này nó có thể giết mình, nhưng cuối cùng thụ vẫn cứu. Sau này thụ tìm được một bộ công pháp tu tiên nên đã tập luyện theo mà không biết công pháp này có thể khiến nam tử hoài thai.
Công kiếp trước đã cưới vị hôn thê cuẩ thụ, nên kiếp này thụ rất ghét công, luôn có chút thù địch. Sau đó dì của thụ được gả cho chú của công, thụ theo dì vào trong Phủ Tướng Quân ở. Tình cảnh giữa hai người sau đó tuy có dịu bớt nhưng vẫn chưa thể gọi là nồng nàn.
Trong thời gian này, thụ cũng mở một tiệm ngọc thạch, cửa tiệm là do công giúp có được. Ban đầu thì lỗ vốn nhưng từ từ cũng có tiếng tăm.
Truyện có 81 chương nhưng tới tận chương 60 thì công thụ mới chính thức có phát triển. Chuyện là thụ gặp một tên ma tu, tên này muốn chiếm cơ thể của thụ để tu luyện, lúc sắp bị tên này hại thì công xuất hiện làm “anh hùng cứu mỹ nhân” và tiện thể lấy được công pháp “Song tu” từ tên này. Công đưa thụ về phủ nhưng trước đó thụ đã bị trúng xuân dược, công đành phải “hy sinh” bản thân. Sau đó thụ bị mất hết linh khí trong người, công vô cùng “nghĩa khí” nói sẽ đền bù cho thụ bằng cách song tu. Có lần thứ nhất, thì sẽ có thứ hai… Như đã nói ở trên bộ công pháp tu tiên mà thụ tu luyện có thể khiến nam tử có thai, nên thụ đã có thai, không những vậy thai này còn phải dùng tinh khí của công để nuôi dưỡng.
Khi mà thụ phát hiện ra bản thân mình mang thai thì nghĩ công tốt với mình là do mình đang mang giọt máu của Phủ Tướng Quân. Tới lúc công vì thụ đỡ lôi kiếp suýt thì chết luôn, thụ mới hoảng loạn nhận ra mình yêu công tới mức nào.
Thụ là kiểu thư sinh nho nhã, mỗi lần đọc tới đoạn công giở trò với thụ mà thụ chỉ biết chửi: cầm thú, bại hoại… các thứ mà mình vui hết sức =))))))))
Đương nhiên truyện là HE, thụ đỗ Trạng Nguyên hoàn thành tâm nguyên của mẹ mình mà kiếp trước không làm được, sinh được một sói con, cùng công ra tái ngoại hưởng thụ cuộc sống.
Bàn tay vàng trong truyện cũng dữ dội lắm, thụ toàn gom được đồ tốt với giá rẻ =)))
Thể loại: thụ trọng sinh, có yếu tố đổ thạch, không gian, có H, sinh tử, tu tiên, HE, công sủng thụ
———–
Review (by Nhận xét Đam mỹ)
📌Tóm tắt sơ sài <=3
🔪Truyện này có sinh tử nha🔪
Từ Trường Thanh kiếp trước mắc (bệnh) thiên họa, khắp người chằng chịt nốt rỗ như dòi bọ. Triều đại bấy giờ dân phong lại vô cùng chú trọng bề ngoài, thế nên đứa con thứ xuất không còn mẫu thân như hắn bị người nhà vứt bỏ.
Sau khi Vân di – chị em ruột của mẫu thân Từ Trường Thanh, cũng là người yêu thương hắn nhất chết, hắn chỉ có thể lưu lạc đầu đường. Vì xấu xí mà không ai thuê hắn làm việc, cuối cùng chết đói trong nạn hạn hán.
Không gian là lúc không có gì ăn, hắn cùng nạn dân lên núi tìm cỏ dại lót dạ, lại nuốt phải một hòn đá nhỏ, từ đó về sau mà có được, đến khi trọng sinh cũng mang theo. Trong không gian có ngọc sơn linh khí dồi dào thích hợp trồng hoa cỏ, nuôi ong mật, đặc biệt còn có thể dưỡng ngọc (làm tăng phẩm chất và giá trị của ngọc); còn có lục dịch chảy ra từ thạch nhũ có thể dưỡng nhan dưỡng sinh giúp hắn thay đổi cuộc đời; ngoài ra còn có vô số nguyên thạch chứa ngọc phẩm chất thượng hạng.
Từ Trường Thanh đầu tiên là mua nguyên thạch để đổ. Cậu có thể cảm nhận được nguyên thạch nào có ngọc tốt dựa vào linh khí từ ngọc phát ra. Sau này Từ Trường Thanh mở một cửa hàng ngọc, buôn bán ngày càng phát đạt, dần dần trở thành nơi bán ngọc uy tín và lớn nhất nước.
Anh công Chiến Vô Dã là cháu trai đại tướng quân đương triều, có huyết mạch tham lang, nguyên thân là sói: )) Một lần quánh nhau với phe quốc sư, đối thủ của gia đình ảnh, bị trọng thương được Từ Trường Thanh cứu. Sau này chú của anh ta và Vân di của Từ Trường Thanh thích nhau rồi thành thân, anh công vừa dùng thân phận kế huynh vừa dùng hình sói tiếp cận em thụ.
Đọc đoạn hình sói của công sama mới biết thế nào là đại boss, mấy con chó với mèo thấy bảo là sắp chiếm đoạt trái đất ngày nay cũng chỉ là muỗi: D
Tóm lại nội dung truyện này hay, ý tưởng khá mới; NHƯNG có một dấu trừ vô cùng lớn dành cho editor. Truyện này chỉ có thể gọi là dễ đọc hơn QT. Đặc biệt là các từ chỉ số lượng, bạn ấy gần như để nguyên, Vd: “thất tám lượng bạc” (bảy tám lượng bạc) hay bên trên thì “hai ngàn sáu trăm lượng” xuống dưới lại thành “hai ngàn năm trăm” …và rất nhiều chỗ kiểu như vậy nữa. Ngoài ra lại dịch thuần Việt một cách không hợp lý, vd: “long nhan”, bạn phang m* luôn thành “mặt rồng”… Rồi thì trật tự từ trong câu lung tung beng…
CHO NÊN bạn nên chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim để không bị nghẹn khi đọc truyện ;))
DÙ SAO THÌ VẪN CẢM ƠN BẠN EDITOR ĐÃ EDIT TRUYỆN. 😘
Đánh giá: 🌻🌻🌻🌻 cho nội dung + ❤ bự ghi nhận công lao bạn editor.
————-
Review (by sayah_150502)
[Cảnh báo spoil]
Kiếp trước thụ mắc bệnh thiên họa (?) bị gia đình vứt bỏ, được dì nuôi nấng. Sau dì chết, thụ trở thành khất cái, nếm đủ mọi đắng cay đau khổ tủi nhục, cuối cùng chết đi.
Không ngờ lại được trọng sinh về lại lúc nhỏ. Thụ phát hiện ra bản thân mình có một không gian chứa đầy linh khí, ngọc thạch…Không gian này có được là do kiếp trước thụ nuốt nhầm một viên đá. Thụ dùng linh dịch chữa trị căn bệnh thiên họa của mình, âm thầm chỉ dẫn thay đổi cuộc sống của mình và dì. Cũng nhờ không gian mà thụ cảm nhận được linh khí, tham gia đổ thạch, dành dụm tiền cho tương lai
Công là thiếu tướng quân, và là thần thú Tham Lang, có thể hóa thành sói. Một lần công bị trọng thương do thiên kiếp, bị người khác bắt được suýt bị giết lấy lông thì được thụ cứu mạng nên rất chú ý thụ.
Sau đó dì của thụ được gả cho chú của công, thụ theo dì vào trong Phủ Tướng Quân ở. Công kiếp trước đã cưới vị hôn thê của thụ, nên kiếp này thụ rất ghét công, luôn có chút thù địch, đố kị. Nhưng vào chung nhà, ở lâu với nhau nên cũng dịu bớt lại và tăng thêm chút cảm tình.
Về phần công, ban đầu chỉ chú ý một chút do ân cứu mạng và một chút tâm tính đề phòng khi thấy thụ có nhiều bí mật nhưng sau này thì càng ngày càng thích, thường hóa sói đến làm nũng, đòi cơm, bán manh các kiểu với thụ, có điều thụ không biết đấy là công.
Sau, thụ bị một tên khốn bắt đi, may mà công xuất hiện kịp thời cứu được thụ. Nhưng trước đó thụ đã bị trúng xuân dược, công đành phải “hy sinh” bản thân XXOO với thụ. Thụ bị mất hết linh lực, công đền bù bằng cách song tu. Oái ăm là, thụ đang tu luyện một công pháp có thể khiến nam tử có thai (thụ không biết điều này) Thụ phât hiện mình mang thai thụ rồi nghĩ công tốt với mình chỉ vì đứa con trong bụng. Đến khi công vì cứu hai cha con mà thoi thóp mém chết thụ mới nhận ra mình yêu công nhiều thế nào. Cuối cùng vẫn HE trong hạnh phúc.
Spoil nhiều dữ thần 😂 Bộ này cốt truyện rất hay, nhiều yếu tố mới lạ nên đọc rất thích. Có điều chị tác giả viết không chắc tay lắm, càng về sau càng thấy đuối. Đoạn đầu miêu tả kĩ lưỡng tỉ mỉ, đoạn sau lại thấy hơi qua loa, diễn biến tâm trạng thụ hơi bị nhanh và không sâu sắc lắm. Bàn tay vàng của thụ cũng nhiều. Nói chung là văn phong nhẹ nhàng công sủng thụ, đọc giải trí thì ok.
————
Link: https://doithianthit.wordpress.com/2016/01/21/da-thu-ngui-tuong-vi/
Dã thú ngửi tường vi