cuong-luyen-pharaoh-vuong

Cuồng luyến Pharaoh vương

Tác giả: Ngư Mộ Diêu.

Thể loại: Xuyên không, bá đạo si tình cường công, cường thụ, cường thủ hào đoạt, 1×1, HE.

Edit: Rim (wattpad rimmy007)

Tình trạng: Hoàn (104c) (09/01/2019)

———-

Văn án (trích Tiết tử)

Khải Hoành Tư ──! Trở về ──!

“Là ai vậy…”

Khải Hoành Tư ──! Người yêu của ta, mau trở về, trở về ──!

“Không phải, không phải…”

Người yêu của ta Khải Hoành Tư, ta dùng danh nghĩa thiên thần thề, sẽ truy tìm em vĩnh viễn, nếu như không có em, cho dù ta sẽ rơi vào địa ngục vô tận cũng sẽ đem em trở lại… Khải Hoành Tư…

“Không phải, tôi không phải Khải Hoành Tư, đừng dây dưa với tôi nữa──! Tôi không phải. . .”

Khải Hoành Tư… Khải Hoành Tư…

“Không phải! Không phải, rốt cuộc anh là ai?”

Khải Hoành Tư, người yêu của ta, ta là…

—–

Giới thiệu (wp smileholic20)

Cuối cùng cũng tìm được 1 bộ xuyên về Ai Cập cổ đúng như mong muốn, chỉ hơi tiếc là không gian trong truyện không được mở rộng như “Hà chi thương”, chỉ quanh quẩn gói gọn trong nội cung với… trên giường (_ _!!)

Em thụ là sinh viên nghiên cứu về lịch sử Ai Cập (khá giống chị Cà Rốt nhẩy, chỉ khác cái là em không giàu nứt đố đổ vách như chị Cà, thậm chí còn là 1 cô nhi phải sống khổ từ bé, chính điều này đã góp công rất lớn vào việc xây dựng tính cách đà điểu ương bướng của em =.,=)

Em có 1 thằng bạn cùng phòng. Bạn này rất thích em nhưng biết tính em thế nên hem dám thổ lộ, đành thu hút sự chú ý của em bằng cách khoe em tấm bản đồ kho báu thuộc Vương triều thứ Tám bí ẩn. Quả nhiên thành công, em theo chân bạn tìm đến vị trí trong bản đồ, nơi ấy chỉ có một bức tượng kỳ lạ, em vừa nhìn thấy liền vô thức tiến tới, một cơn bão cát đột nhiên xuất hiện cuốn em đi, đưa em xuống lăng mộ.

Lần mò một hồi, em ngạc nhiên phát hiện nơi đáng lẽ đặt xác ướp lại chỉ có một chiếc nhẫn (đoạn này ta phải công nhận em thụ đúng là có tinh thần thép hơn người =.,=) Bất giác đeo nó lên, lại không tài nào tháo ra được nữa. Trở về, em từ đây liên tục gặp cùng một giấc mơ, trong mơ chỉ nghe giọng 1 người đàn ông luôn tha thiết gọi chính mình.

Đương lúc em dần cảm thấy hoang mang và mệt mỏi, một người áo choàng bí ẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt bảo em hãy trở lại nơi đó. Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi ác mộng, em ngoan ngoãn nghe theo, bất quá cơn bão cát cuốn lấy em lần này, lại đưa em thẳng về thời Ai Cập cổ.

Tỉnh dậy, đập vào mắt em chính là diện mạo anh tuấn của vị Pharaoh cai trị Vương triều thứ Tám trong truyền thuyết. Té ra lúc anh đang lập dàn cầu mưa thì gặp em từ trên trời rơi xuống, kéo theo sau chính là sấm sét mưa bão ầm ầm, dân chúng tin em chính là thần Mặt Trăng tới ban phúc lành cho họ, chỉ có em mới biết tất cả đều do người áo choàng bí ẩn – cũng chính là Đại Tế Ti ở thời đại này sắp đặt lên.

Anh công cũng không ngốc, hiểu được em là từ Đại Tế Ti bụng dạ khó lường tìm đến nên mới đầu khá đề phòng nghi kỵ, sau thấy em luôn dùng ánh mắt trong suốt nhìn mình, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trái nghịch với mình không hề sợ hãi, anh mới dần bị chinh phục. Ngày sắc phong danh hiệu Thần Mặt Trăng cho em, thích khách xuất hiện định ám sát ảnh, em bị bạn Tế Ti đạp cho 1 cái, bất đắc dĩ loạng choạng đỡ thay anh 1 mũi tên =.,=

Xui cho em tên này không chỉ tẩm độc, lại còn là loại độc phải xxoo với nam nhân mới có thể giải (vâng, dù ở nước nào thì cách giải độc cũng chỉ có 1 =))) Anh sau vụ này cũng nhận ra mình yêu em, đối em tồn dục vọng, vừa mừng vừa giận đuổi hết tất cả ra, đương nhiên thằng nào dám tranh làm “thuốc giải” với anh chính là chết.

Vốn lúc đầu muốn dịu dàng với ẻm, sau ẻm đau quá vô thức cầu xin được về nhà, anh mới tức giận hung hăng chiếm đoạt em, đợi đến lúc em ngất đi mới sực tỉnh, áy náy mà kiên định hôn lên bàn chân em – nghi thức chỉ có nô lệ mới làm để bày tỏ tình yêu với chủ nhân tôn kính.

Em tỉnh dậy cảm thấy nhục nhã muốn xí xoá chuyện này, anh lại nằng nặc đòi “phụ trách”, nói anh yêu em, cũng bá đạo “bắt” em phải yêu mình. Thấy tình yêu của anh quá điên quá cuồng, tuy ngây thơ nhưng vô cùng khủng bố, em vừa tức giận vừa sợ hãi, đành giả vờ thuận theo anh hòng tìm cách trốn chạy.

Khoảng thời gian này anh đối em sủng ái có thừa nhu tình như nước, đáng tiếc trái tim sida của em tàn nhẫn phủ nhận hết thảy =.,= vừa có cơ hội liền giục ngựa rời đi không thèm ngoảnh đầu nhìn 1 cái. Đáng tiếc đào thoát không thành, em bị anh bắt lại, đương nhiên phải hứng chịu sự đau đớn phẫn nộ của anh. Thì ra anh sớm đã phát giác em đóng kịch lâu rồi, chỉ vì quá yêu em nên sẵn sàng sống trong hạnh phúc giả dối.

Em lúc này mới nhận ra mình cũng yêu anh, sợ hãi khi nghe anh “sẽ không bao giờ nói yêu ngươi nữa”, hối hận khi nghe anh “sẽ không bao giờ dịu dàng với ngươi nữa” (đáng đời =.,=) Nhưng bây giờ dù em khóc lóc nói yêu anh chân thành, liệu anh còn dám đi tin tưởng nữa không?

………………………………………………………

Ta tự nhận cũng đọc kha khá truyện rồi, nhưng hiếm thấy có anh công (đặc biệt là anh công hoàng đế) nào lại có thể yêu một người yêu đến sâu sắc, điên cuồng và “vô tư” như vậy. Vì em, anh có thể khuynh tẫn tất cả: vương vị, quyền lực, thậm chí là tôn nghiêm cùng lý trí. Vì em, anh sẵn sàng quỳ xuống trước mặt kẻ thù, dập đầu đến bật máu, chỉ luôn miệng cầu xin hắn hãy trả em lại.

Vốn ta là người luôn có tâm lý sủng thụ vô điều kiện, nhưng nhìn những gì anh công thể hiện, chứng kiến những gì anh đã làm vì ái nhân của mình, ta cũng cảm thấy em thụ quá nhỏ bé, quá mờ nhạt để xứng với tình yêu đó (_ _!!)

——–

Link: https://www.wattpad.com/story/115117718

cuong-luyen-pharaoh-vuong

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *