cuc-ngoai-hi-quan-nao

Cục ngoại hí quân não

(局外戏君恼)

Tạm dịch: Chuyện vui ngoài lề khiến Đế Quân phiền não

Tác giả: Du Du Tiên – 悠悠仙

Thể loại: Bảo Liên Đăng đồng nhân, cổ trang, huyền huyễn, tiên ma, cường công cường thụ, 1×1, HE

Chuyển ngữ: Thủy Nữ + Mộc (jeongkimchi.wordpress.com)

Tình trạng: Hoàn (52c) (07/06/2016)

————-

Giới thiệu (từ tác giả)

Tôi cực kì thích Nhị Lang Thần trong “Bảo Liên Đăng”, thế nên mới viết câu chuyện này.

Lúc ấy tự dưng tôi nảy ra một ý này, nếu có một người nào đó có thể trấn áp được cả Vương Mẫu, liệu có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ không?

Vì thế tôi mới hiếu kỳ đi tìm hiểu các tư liệu thần thoại, sau ấy mừng quýnh lên khi phát hiện ra…

Hóa ra Vương Mẫu và Ngọc Đế không phải là phu thê chân chính, phu quân bà là Đông Vương Công…

Hóa ra phụ thân Đông Vương Công là Nguyên Thủy Thiên Tôn…

Hóa ra Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã từng biến thân thành Bồ Đề Lão Tổ để dạy công phu thần thông cho Tôn Ngộ Không… (điều này đã được nhắc đến trong phim)

Hóa ra…

Đúng là một thế giới đầy huyền diệu mà…

Vì thế tôi quyết định để Đông Vương Công bước ra làm huynh trưởng của Vương Mẫu… Cũng do vậy mà những sai sót loạn nhằng mọi người đừng để tâm quá nhé, vốn chuyện thần thoại đã loạn lắm rồi mà!!!

——

Review (by HL7832)

Mình xin trân trọng nhắc lại, đây là đồng nhân Bảo Liên Đăng, chẳng biết có bạn 8x, 9x nào còn nhớ phim “Bảo Liên Đăng Tiền Truyện” chiếu trên đài VTV3 do Tiêu Ân Tuấn đóng vai chính không? Nếu nhớ thì xin chúc mừng các bạn, bởi vì các bạn đã chính thức đặt chân vô thế giới của một Dương Tiễn đời đời kiếp kiếp bị người ta đè, còn nếu không nhớ thì cũng không sao, mình sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện đồng thoại mà ở trong đấy có hai nhân vật chính là aka Đông Hoa đế quân công và aka Dương Tiễn Nhị lang thần thụ.

Thiệt ra đây là chỉ là câu truyện về quá trình đế quân làm cách nào ôm được mỹ nhân vào lòng mà thôi. Đông Hoa đế quân, người cũng như tên, cao quý vô ngần, trên vạn người, không dưới bất kì ai, kể cả Thiên Đế. Chính bởi vì quá cao quý nên chẳng ai dám giao trọng trách gì cho ngài, cho nên mới nói người rảnh rỗi nhất Thiên Cung chẳng ai khác ngoài Đông Hoa đế quân. Người xưa thường bảo “Nhàn cư vi bất thiện”, câu này ứng nghiệm trên người đế quân. Bỗng nhiên một ngày đẹp trời, đế quân phát hiện tơ hồng của mình nối với Nhị Lang Thần Dương Tiễn, oái oăm thay tơ hồng này lại là chỉ vàng trời định cắt không được, bỏ không xong, đế quân mặt lạnh phát thề nếu đã hủy không được vậy thì cứ tiến tới, chẳng qua là một cái khế ước, cùng nhau song tu thôi, đối với ngài cũng chẳng mất gì.

Lại nói tới Nhị Lang Thần, y một lòng báo hiếu, chỉ vì muốn phụ mẫu cùng huynh trưởng sống lại mà hạ mình cầu xin một Đông Hoa đế quân lãnh tâm lãnh tình, chẳng biết cầu thế nào lại bị người ta đè đến trên giường, ôm ôm hôn hôn, ngày ngày trêu ghẹo, sống một cuộc sống tình thú vô biên.

Đánh giá: 9/10 Cực thích cách tác giả xây dựng một Đông Hoa đế quân bề ngoài thanh lãnh cao quý, bên trong đen tối biến thái, ngài ban đầu không thích cái cách Dương Tiễn bao che cho cháu trai làm loạn nhưng lại không tránh khỏi bản thân bị sự ngu ngốc đáng yêu của Nhị Lang Thần mê hoặc. Từ cái nhìn ác ý chỉ muốn giết đối phương, chẳng hiểu thế nào lại thành mê luyến cuồng si, từ chán ghét phiền phức chuyển thành ngày ngày bám đuôi gây chuyện. Vâng, thanh danh của đế quân thiệt ra bị ngài ném cho Hạo Thiên Khuyển ăn lâu rồi. +

– Nếu bạn thích một anh công mặt lạnh yêu vợ thì xin chúc mừng bạn đã nhảy đúng hố.

– Nếu bạn thích một anh thụ đủ cường nhưng lại hay xấu hổ lại còn dễ xù lông vậy thì mại dô bạn đến đúng nơi rồi đó.

CHÈO THUYỀN ĐI NÀO!

————

Spoil (by Xiao Yao Tan)

hắc hắc, lâu rồi mới thấy một bộ ngọt lại không nị thế này, rất hợp khẩu vị của xiao *cười gian*

đầu tiên, phải nhấn mạnh là truyện không có tình tiết nào là ngược cả (nếu có chăng thì chỉ là khúc bạn Trầm Hương không còn gì để phá hoại mà chạy tới đánh Dương Tiễn thôi, không biết miệng mở to được bao nhiêu mà ngáp được con ruồi thiệt bự -> chém trúng lưng Dương Tiễn -> Đế Quân nhào ra đỡ -> Trầm Hương bỏ chạy (bạn Hương sợ Đế Quân lắm a ~~ ) =)))

Đế Quân là ca ca của Vương Mẫu (ngay cả Ngọc Đế cũng phải sợ Đế Quân, mỗi lần gặp là mồ hôi lạnh chảy ròng), thức tỉnh sau vạn năm bế quan. Tính tình lạnh mạc, không bàn thế sự (theo như Vương Mẫu nói thì nếu Đế Quân không có cái tính này thì Thiên Đình đã sớm vào tay Đế Quân mà không phải Ngọc Đế). Xui thay cho anh là vừa mở mắt ra đã biết ngay một “tin dữ” tại nhà bạn thân của mình là Nguyệt Lão – nhân duyên của anh chính là Dương Tiễn, mà còn là mối duyên khó dứt nhất hàng ngàn hàng vạn năm nay, muốn sửa cũng sửa không được. Sau khi phát hoả ở chỗ Nguyệt Lão thì anh quyết định đi nhìn xem vợ…. khụ, xem Dương Tiễn là người thế nào, có xứng với mình không, bla bla bla….

(mình là mình thích Nguyệt Lão lắm nhá, vừa biết tin Đế Quân có duyên với Dương Tiễn thì hầu cấp chạy đi bện tơ cho 2 hình nhân của 2 người, không những bện mà còn cột, rồi thắt, rồi quấn, tới nỗi ko nhìn ra chỗ nào là hình nhân luôn mà chỉ thấy toàn chỉ là chỉ, để Đế Quân muốn cắt cũng cắt không được) ~(‾▿‾~)

Đế Quân lấy lí do là có thể cứu cả nhà Dương Tiễn sống lại (đại khái là tiên nữ Dao Cơ, cha và ca ca) mà bắt DT ký kết duyên khế (cái này giống như hợp đồng hôn nhân vậy ak), vì theo tâm lý (ko được bình thường của anh) thì thà ký sớm rồi bỏ đó còn hơn tuân theo luật trời, thương rồi mới ký thì hối hận cũng không kịp). DT vì cứu người nhà nên… khụ, lấy thân báo đáp. =))

(xiao thích cái đoạn ký khế ước lắm đó nha ~~ ĐQ vì biết trước lúc ký sẽ có “kích thích” rất cao nên đã phong ấn hết các giác quan, bạn Tiễn ngây thơ không biết gì ráo mà tỉnh bơ thả nguyên thần của mình ra, tới lúc nguyên thần của 2 người quấn quít lấy nhau thì… bạn ấy xụi lơ =))) cái này nói H cũng không phải H, mà là có cảm giác rất mãnh liệt…. y chang H =.=! nói cũng hơi khó hiểu 1 chút, giống kiểu H bằng tinh thần =.=! )

trãi qua chuyện đó xong, ĐQ dần dần để ý DT. Mà muốn không để ý cũng không được, Trầm Hương suốt ngày đi gây rối, hết Thiên Đình lại xuống Địa Phủ, bị Đế Quân áp chế mấy lần, mà cũng nhờ DT xin nên mới thả ra => nhờ mấy lần đó mà ĐQ thấy tội DT => đâm ra ghét Trầm Hương. Đến khi Trầm Hương nghe lời Bát Giới xúi bậy, nói là DT đả thương Tôn Ngộ Không, chạy tới chém trúng DT một nhát => Đế Quân chính thức khinh bỉ Trầm Hương mà không còn ghét nữa =))))))

tác giả rất cao tay, chỉ bằng việc cho thêm 1 nv Đế Quân vào mà thay đổi hết cả câu chuyện. Gia đình Dao Cơ sống lại => DT hạnh phúc. Trầm Hương bị áp chế => DT khoẻ thân. Việc DT ban đầu yêu thầm Hằng Nga cũng nhờ ĐQ mà không bị phơi bày => DT ko chịu nhục…. bla bla bla nói tóm lại, việc Đế Quân xuất hiện là hoàn toàn tôn dùng tiêu chí “DT hạnh phúc là đệ nhất chân lý” =)))))

nhưng truyện cũng phần nào bôi bác nhân vật Trầm Hương lẫn Dương Thiền, bạn nào đọc sẽ rõ, ở đây mình cũng không tiện nói, vì mỗi người có một tư tưởng khác nhau. Bôi bác hay là sự thật, đều tuỳ cách nghĩ: “> (riêng mình thấy tác giả viết rất đúng, thậm chí có một số đoạn đọc mà hả lòng hả dạ)

ngoài ra, nhân vật Dương Tiễn trong đây hầu như được tác giả xây dựng theo hình tượng Nhị Lang Thần do Tiêu Ân Tuấn thủ vai. Bạn nào có xem “Bảo Liên Đăng” phiên bản do Tiêu Ân Tuấn đóng sẽ hiểu vì sao chọn hình tượng đó. Đối với xiao mà nói thì Ân Tuấn là mỹ nam thiên thu vạn kiếp rồi, không ai có thể chống lại, từ lúc thấy Ân Tuần đóng Lý Tầm Hoan – Tiểu Lý Phi Đao thì đã chết với anh ấy rồi *múa múa*

tại sao xiao biết hả? vì trong truyện có đoạn tác giả miêu tả Dương Tiễn có mái tóc xoăn đen tự nhiên, ngoài phiên bản đó ra thì còn cái nào nữa (những phiên bản khác đều là hung thần ác sát, mặt mày gian gian, chứ nào được mặt mày tuấn lãng, phong hoa tuyệt đại như Ân Tuấn) *lại bấn loạn tiếp* =))

(ai có thần tượng phiên bản Nhị Lang Thần khác thì cho xiao cúi đầu xin lỗi) =.=!

cuối cùng, mình rất thích cách Đế Quân tỏ tình với Dương Tiễn: “> cũng không hẳn tỏ tình, chỉ là bày tỏ tình ý mà thôi. Rất nhẹ rất nhu, như một làn gió thoảng qua, nhưng mang theo nó là cả ngàn năm vạn năm nắm tay trọn đời.

“có không cho ta viết vài chữ?” – Đế Quân nhìn về phía Dương Tiễn.

Dương Tiễn không nói hai lời tiếp nhận giấy phiến hoà bút, hỏi: “viết cái gì?”

“Tử sinh khế khoát, cùng tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão.”

———-

Review (by Non dimenticare me)

Truyện này công thụ đều cường, dù hơi hắc Trầm Hương nhưng OK.

Đông vương công tỉnh dậy sau vạn năm tu luyện, vì một lần tình cờ xem nhân duyên sổ của Nguyệt Lão mà biết về nhân duyên của mình mệnh định cùng Dương Tiễn. Vì hiểu rõ cái vô tình của thiên đạo, anh không hề làm phản kháng mà còn thuận theo cua Dương Tiễn tới tay bằng ràng buộc trước, sau dần dần qua tiếp xúc, hai người sinh tình.

Truyện bình thản ấm áp, không âm mưu hack não cũng chẳng sóng gió ngược tâm. Tình đến bình thản mà ăn sâu tâm khảm, phù hợp an ủi tâm linh sau mấy bộ ám sát nơron hàng loạt như Dung Tu hoặc văn hiện thực hướng hay chủ công của Âu Tuấn Trình.

————

Link: https://jeongkimchi.wordpress.com/dam-my/chua-hoan/ml-bao-lien-dang-dong-nhan-cuc-ngoai-hi-quan-nao/

 

cuc-ngoai-hi-quan-nao

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *