co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi

Cố Cách, Bạch Đốc của anh bị rơi rồi!

Tác giả: Thẩm Cẩu Đầu

Thể loại: Hiện đại đô thị, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành, trước ngược sau ngọt. Tra thụ chuyển trung khuyển thụ, lạnh lùng công.

Nhân vật chính: Cố Cách, Bạch Đốc.

Phối hợp diễn: Du Khô, Kim Bão Bão.

Độ dài: 47 chương.

Edit: choco91 (choco91.wordpress.com)

Tình trạng: (Hoàn 47c) (tháng 10/2016)

——-

Văn án

Bạch Đốc nhẹ nhàng gối đầu bên tay Cố Cách, chóp mũi khẽ chạm vào ngón áp út của Cố Cách, cậu mở to mắt đợi hồi lâu, sau đó mới cẩn thận kề sát mặt vào bàn tay hắn. Cậu thở ra một hơi vào lòng bàn tay Cố Cách, cảm nhận được hơi ấm phả lại trên mặt mình, ấm áp đến tận trong lòng.

Trong bóng tối, hình dáng người đàn ông nửa quỳ trên sô pha, bóng lưng cúi thấp tựa như một lời hứa chân thành.

Ân, còn có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau cậu cái đuôi cong cong mềm mại đang ngoe nguẩy lắc lư.

Đến khi nào Cố Cách mới bằng lòng ngủ cùng cậu đây?

———————

Review (by Review đam mỹ)

Hiện đại, gương vỡ lại lành, ôn nhu công x tra thụ biến trung khuyển thụ, ngược công trước ngược thụ sau (hàng siêu hiếm nha).

Được một bạn cmt ở wp cho, đọc được hàng hiếm mừng rơi nước mắt *Dù nó có vẻn vẹn 145 trang word, chả đủ dính răng*

Cố Cách và Bạch Đốc yêu nhau hai năm. Một Cố Cách chịu nhiều tổn thương tuổi thiếu niên vẫn dịu dàng yêu thương Bạch Đốc. Tiếc là ai kia quá vô tâm không nhận ra. Cho đến ngày quay về thấy nhà trống rỗng thì hối hận đã muộn màng. Bạch Đốc dùng hết ba năm mài dũa những góc cạnh, chờ đợi Cố Cách quay về. Tiếc là Cố Cách của ba năm sau dường như đã chẳng còn yêu thương gì dành cho Bạch Đốc nữa.

QT truyện này hơi khó nhằn với mình == Dù vậy vẫn cố gắng đọc hết. Truyện không xuất sắc gì nhưng vì là thể loại mình ưa thích nên vẫn rộng rãi cho điểm khá: D Lúc đầu truyện thấy Bạch Đốc đáng thương nhưng càng về sau, khi quá khứ mở ra càng thấy bị ngược ba năm cũng coi là đáng. Vẫn tiếc khi Bạch Đốc mãi chẳng biết về vết thương trên tay Cố Cách. Thôi thì, coi như là thụ nên được ưu tiên vậy.

Truyện có thể tính là ngược công trước ngược thụ sau (theo mốc thời gian). Hàng hiếm lắm nên ai mê thể loại này như mình mau nhảy ngay ~

———-

Review (by Review Đam mỹ – Ngôn tình)

Lý do để mình bấm chọn câu chuyện này để đọc chủ yếu là vì cái tên của nó. Một cái tên dễ thương,có chút tinh nghịch trong câu chữ dự đoán sẽ là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, dí dỏm, thư giãn đầu óc rất tốt đây. Nhưng …. That’s “cú lừa”. Câu chuyện được viết một cách đầy dụng tâm và tinh ý, với một giọng văn chín chắn và trưởng thành, sẽ thu hút bạn cho đến tận chương cuối cùng.

Như bao câu chuyện gương vỡ lại lành khác, Cố Cách và Bạch Đốc cũng từng có thời gian yêu nhau mặn nồng. Khi đó, Bạch Đốc vô tư nhận lấy hết thảy mọi sự săn sóc, quan tâm của Cố Cách mà quên mất phải hồi đáp. Cậu đắm chìm trong tình cảm anh dành cho mình, coi đó như một điều hiển nhiên mình phải nhận được. Còn Cố Cách thì sao? Cho đi mà không được nhận lại bao nhiêu. Người ta thường ví hai người yêu nhau như cùng nhau cầm chung một sợi dây tình cảm, bên nào giữ càng chặt, kéo càng căng thì tổn thương càng nhiều. Đáng thương cho Cố Cách lại là người chịu tổn thương đó. Để rồi anh lặng lẽ bỏ đi ba năm, để quên đi hình bóng một người mà mình từng thương nhiều đến thế! Lúc này, lẽ tự nhiên trong cuộc sống biến mất, Bạch Đốc hối hận nhận ra sự quan trọng của anh nhưng tất cả đều đã muộn. Cậu phải làm gì để có anh lại một lần nữa?

Nội dung truyện xoáy sâu vào hành trình thu phục trái tim Cố Cách – một lần nữa – của Bạch Đốc. Cách dẫn dắt của tác giả khá khéo léo ở chỗ miêu tả tuyến thời gian linh hoạt. Từ hiện tại “lạnh lùng”, trở về quá khứ “khổ tâm”, đan xen vào những độc thoại nội tâm của nhân vật. Ở đó, bạn sẽ cảm nhận được rất chân thật sự thống khổ tiếc hận của Bạch Đốc khi bỏ lỡ một người và những dằn xé của Cố Cách trước sự theo đuổi mạnh mẽ của Bạch Đốc. Điểm hay của câu chuyện này chính là ở đây. Không cần tình tiết cẩu huyết, chi tiết gay cấn, tác giả chỉ cần tự đẩy nhân vật của mình vào thế khó – cũng là tự đặt ra bài toán hóc búa cho chính mình – để cuối cùng cả hai trở về bên nhau một cách đầy tự nhiên, không khiên cưỡng, thuyết phục được người đọc tin tưởng vào tình yêu, vào sự sám hối đầy chân thành. Một mặt là Bạch Đốc: cậu phải làm gì để khiến Cố Cách tin tưởng sự thật lòng của mình, một lần nữa giao ra trái tim, để xóa đi vết rạn giữa đôi bên. Mặt khác, Cố Cách mù mờ đứng giữa ngã ba đường, cứ tưởng 3 năm đã khiến mình quên cậu sạch sẽ, ấy thế nhưng từng tế bào trong cơ thể đều không thể lờ cậu đi được, không thể nhẫn tâm với cậu được. Dù vậy, bảo anh trở về, vết thương cũ còn đó, nỗi đau vẫn ám ảnh, anh không dám, và không muốn một lần nữa đớn đau. Chị tác giả ơi? Ca này khó à nhen!

Và bạn yên tâm, Thẩm Cẩu Đầu đã không để người đọc thất vọng. Từng hành động, từng suy nghĩ, từng việc làm của Bạch Đốc đã cho thấy cậu chân thành đến nhường nào, nhẫn nại đến nhường nào và yêu Cố Cách nhiều ra sao. Tan chảy và cảm động không chỉ là trái tim của Cố Cách mà còn là trái tim của bạn đọc.

Một điểm nổi bật khác của truyện này còn là góc nhìn của tác giả. Nếu đã đọc qua nhiều tác phẩm gương vỡ lại lành rồi, chắc bạn dễ dàng nhận ra một công thức chung: trước ngược thụ hoặc công tơi tả → chia tay → sau ngược lại công/ thụ tả tơi → happy ending. Nhiều tác giả thậm chí là độc giả, chỉ sa vào ngược người có lỗi, hành hạ cho thỏa mãn, càng ngược càng vui càng hả hê (thật ra là mình thì mình cũng thích như vậy lắm) Nhưng ở đây, tác giả đã đưa ra một cách nhìn khác. Khi Bạch Đốc và Cố Cách đã quay trở lại, tất nhiên lúc này người được yêu chiều nhiều hơn là Cố Cách, một xích mích nhỏ đã xảy ra khiến Cố Cách nhận ra anh đang quá ỷ lại vào việc Bạch Đốc yêu mình mà trở nên ích kỉ hơn, thiếu quan tâm đến cảm nhận cá nhân của cậu, vô tình đẩy cậu vào vai trò chịu tổn thương trước đây của anh. May mắn, anh đã nhận ra, và một lần nữa, sợi dây tình cảm này là do hai người cùng giữ chặt, cây non tình yêu là hai người cùng dụng tâm chăm sóc, cứ thế hạnh phúc mãi về sau và không ai phải tổn thương lần nữa.

Thật vậy, bạn biết vì sao trong đời sống thực hiếm khi gương vỡ lại lành không? Bởi vì yêu nhưng không đủ tin, chọn hiện tại nhưng không đủ dũng cảm bỏ qua quá khứ, hoặc vì muốn đòi lại công bằng. Vì ngày xưa anh ấy/ cô ấy từng tổn thương tôi nên sự dịu dàng bây giờ, chăm sóc bây giờ là hiển nhiên, để bù đắp cho những gì tôi đã phải chịu đựng. Như thế có khác gì lặp lại vòng tình cảm sai lầm năm đó, chỉ khác ở chỗ đổi vai không? Câu chuyện đã nhắc nhở chúng ta một điều thật giản dị, tình yêu là hai người cùng nhau nhìn về một hướng, là câu chuyện hạnh phúc của cả hai người.

“Yêu ai yêu cả đường đi lối về” khi chương truyện cuối cùng khép lại, đọc lại tên truyện mình cũng cảm thấy nó thật ý vị và đáng yêu. “Cố Cách, Bạch Đốc của anh bị rơi rồi” (thế nên lượm em lại đi anh!) Đó phải chăng là tiếng lòng nũng nịu của Bạch Đốc hướng tới người anh yêu thương, muốn Cố Cách đừng bỏ rơi mình nữa, một lần nữa giữ chặt lấy mình, không bao giờ rời xa ….

———

Link: https://choco91.wordpress.com/co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi/

 

co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *