Tên gốc: 止 心 如水
Tác giả: Ngã Ý Phù Phong _ 我 意 扶风
Thể loại: Xuyên không, trọng sinh, cổ trang, cung đình, cẩu huyết, phụ tử niên thượng, 1×1, cường mỹ, bá đạo độc chiếm điên cuồng công x đơn thuần tiểu bạch sau lớn dần thụ, ngược, công sủng thụ, HE.
Edit: Phương Vũ LustLeviathan (từ chương 1->chương 4) + Sắc Lang Hắc Diện (phần còn lại) (wp truyencuasoi)
Beta: Cháp Cháp (từ chương 5->8) +Phương Vũ LustLeviathan (phần còn lại)
Tình trạng: Hoàn 36 chương
——
Văn án (trích Chương 1)
Trong căn biệt thự hoa lệ truyền đến những âm thanh ầm ĩ như muốn xuyên thủng màng tai của Thanh Chỉ, tiếng khóc sắc nhọn của mẹ, tiếng quát mắng của lão gia và tiếng xì xào miệt thị của người thân trong gia đình.
“Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, vì một người đàn ông mà bỏ rơi vợ con.”
“Lão gia tử đừng nhớ đến hắn ta nữa, thật mất mặt với tổ tông!”
“. . . .”
Thanh âm hỗn loạn như một thanh chủy thủ xuyên thẳng vào trái tim Thanh Chỉ, Thanh Chỉ giận dữ giơ con dao trong tay lên, sắc mặt xanh xao vọt vào phòng, “Cút đi! Các người cút hết đi!”
Tất cả mọi người im bặt, kinh ngạc nhìn thiếu niên văn nhược trước mặt, Thanh Chỉ trước nay là một đứa trẻ an tĩnh hướng nội, thậm chí có chút rụt rè nhút nhát, cũng như tên của cậu*, khi cha đặt cho cậu cái tên này, mẹ cậu rất không hài lòng, bà nói con trai nên lấy tên Chí, Dũng, Nghị, Tài mới xứng với con cháu Lâm gia.
(Thanh Chỉ 青止; Thanh 青 trong âm thanh, Chỉ 止 trong dừng lại)
———-
Review (by Tuyết Lạc)
Em thụ kiếp trước rất dính cha, đáng tiếc bác này theo zai bỏ nhà, em tưởng cha ko cần mềnh nữa nên phi thân qua cửa sổ. Em chết, xuyên qua thành thất hoàng tử số phận hẩm hiu, cả nhà ngoại bị vu hãm đến mẫu phi phải thắt cổ chết, may mà anh công phụ hoàng “kịp thời” tra rõ nên mới giữ lại được duy nhất mạng ẻm.
Sống bơ vơ chỉ còn biết nương tựa vào sự cưng chiều của thái tử ca ca, em 1 lần không nhịn được tò mò liền năn nỉ ca ca cho mình vào tẩm cung hoàng đế xem hồng diệp.Quá sủng em nhưng công việc lại bận rộn, ca ca cứ vậy thả em một mình vào hang sói. Tuy con mồi còn khá nhỏ (hình như lúc này ẻm mới 7-8 tuổi gì đó), bạn sói cũng không hổ danh là cầm thú, vừa nhìn thấy đã xồ đến đè em ra định thịt =.,= May bạn ca ca kịp đến cứu, phân rõ quan hệ phụ tử giữa 2 người.
Anh phụ hoàng lúc đầu cũng có chút bận tâm đến luân lý, chỉ nghĩ muốn giam giữ em, bên em, sủng em hết đời vậy là đủ, ai dè càng nhịn lâu thì bệnh càng nặng, anh yêu em đã đến mức trở thành hôn quân trong mắt mọi người. Em đơn thuần vẫn chưa biết mình cũng đã thành Đát Kỷ trong miệng thế gian, 1 lần ra cung chơi, em hữu duyên gặp được Tần Trục Phong – thiếu niên ca ca như ánh mặt trời lập tức hấp dẫn em bao năm bị giam nơi cung cấm.
2 người trong hoan nạn có nhau, tự nhiên mà yêu nhau. Biết được em là trân bảo được canh giữ nghiêm ngặt, Trục Phong từ bé ghét sách vở liền trở thành bảng nhãn văn võ song toàn, ước mong làm thái phó vào cung gặp em, đích thân dạy em bắn cung học chữ. Nếu xét về môn đăng hộ đối, 2 người cũng thực là 1 cặp trời sinh. Bạn này vốn địa vị không kém, chính là thế tử của Đại Lý quốc, đáng tiếc vừa ngỏ ý muốn cầu thân với bố vợ, đã bị chém cho trọng thương =))) thậm chí còn bị anh chu di cả hoàng gia Đại Lý (Đại Lý là chư hầu của nước ảnh)
Trong thời gian anh công nổi điên mất đi lý trí, đã kích dẫn vô số cuộc tạo phản. Em bị dòng đời xô đẩy đến Đại Lý, thế nhưng Trục Phong bây giờ không còn là dương quang ca ca mà đã phải đeo gánh nặng quốc gia, đeo mối cừu hận giết cha không thể không báo, đành cắn răng để mặc em bị ngược đãi.
Tình yêu giữa em và Trục Phong đúng là lưỡng tình tương duyệt, đúng là trong sáng thuần khiết, bất quá có thể chống chọi được với mọi bão táp phong ba, lại chỉ có thể là tình yêu chấp nhất cùng cuồng dại của Tống Võ Đế. Đến tận lúc này em mới tỉnh ngộ, người em yêu tuy là Trục Phong, thế nhưng người yêu em nhất, chính là phụ hoàng.
………………………………………………………………………….
P/s: Lần đầu hợp tác cùng bạn Vũ, nếu như văn phong của hai người khác nhau, thì mong mọi người đừng chê nha. Cám ơn!
——–
Chỉ tâm như thủy