(Cầu tâm đắc nhân)
Tác giả: Đường Nhất Tầm 唐一寻
Thể loại: Hiện đại đô thị, thụ rời đi công hối hận, tiền kỳ tra hậu kỳ trung khuyển công × quyết đoán cứng cỏi dương quang thâm tình ôn nhu thụ, ấm áp, HE
Đề cử: ★★★★
Số chương: 50 chương chính văn+ 10 phiên ngoại
Edit: Winterwind0207 (www.wattpad.com/user/Winterwind0207)
Tình trạng: Hoàn (50c) (29/03/2018)
——————
Văn án
Sẽ không viết văn án,
Cũng sẽ không viết tổng kết.
Nhìn xuống chính là duyên phận đi…
——————-
Tóm tắt
Thời kì đại học thụ thầm mến học trưởng công.
Học trưởng công cũng không biết chuyện
Sau đó thụ bởi vì gặp chuyện không cẩn thận xảy ra bất hạnh liên tiếp, thậm chí ở trên mặt lưu lại vết tích
Mười năm sau tình cờ công thụ gặp lại lần nữa!
Lần này, đoạn tình cảm thầm mến mười năm không có kết quả sẽ thế nào đây?
*Nguồn: Kho tàng đam mỹ.
——————
Review (by Review Quốc Dân)
Đây là một câu chuyện trước ngược thụ sau ngược công, tra công hóa trung khuyên bình thường cũ rich đến không thể bình thường và cũ hơn. Nhưng, theo cảm nhận của cá nhân mị, sự dứt khoát của thụ chính là điều hay nhất của bộ này.
Mười năm trước, một người thầm mến một người. Mười năm sau gặp lại, một người vẫn như trước là một thiên chi kiêu tử, còn một người chỉ là người qua đường mờ nhạt. Bản thân Bùi Vận vẫn không thể quên được Tề Thịnh. Có thể là do tình đầu khó phai, huống hồ chi vì tình cảm không tên đó mà bản thân cậu phải trả giá quá nhiều nên không cam lòng quên? Mà cũng có thể đơn giản đó chỉ là chấp niệm, giống như trong lòng mỗi người đều tồn tại một “ánh trăng” không thể phai mờ.
Mười năm trước cậu đã không thể có, vậy mười năm sau, phải chăng đã chờ đọi được?
“Tề Thịnh, em yêu anh….” Ba chữ đơn giản, nhưng khi ấy Bùi Vận đã phải can đảm biết bao nhiêu mới thốt ra được. Vì bên cạnh Tề Thịnh luôn không có chỗ cho cậu, là vì vở kịch nhàm chán lại khiến bản thân đau lòng. Chả hiểu làm sao, mị cực kì bài xích cái kiểu thế thân lại kèm theo kiểu bày trò khiến người yêu ghen tuông như thế này. Người anh yêu là người, là trân châu đá quý, là bảo vật cần nâng niu vậy người khác thì không chắc? Thật ra cũng không thể nói Tề Thịnh quá tra được, vì mị luôn thấy Tề Thịnh đối xử với Bùi Vận rất đỗi dịu dàng và yêu thương, may mà mị không thích đổi công nên tạm tề Thịnh còn coi được chút.
Đây sẽ là một bộ chuyện rất nhàm chán nếu nhưng tác giả không xây dựng tính cách của Bùi Vận quá hay.
Một chữ “cường” hoàn toàn không đủ để nói về cậu. Từ lúc bắt đầu chính Bùi Vận cũng biết rằng tình cảm của Tề Thịnh đối với mình cũng chỉ là trò đùa. Nhưng tình cảm là thật, dù lý trí đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự chi phối của trái tim. Lần nữa tin tưởng, để rồi lần nữa, thất vọng. Mà sau khi thất vọng thì làm gì, là từ bỏ. Cậu không giấu giếm, rất sảng khoias mà nói rằng cậu rất yêu Tề Thinh, nhưng đồng thời cũng rất quyết liệt mà buông tay. Không một chút tranh giành, không một chút oán trách. Có thể, vì cậu vẫn tin chắc rằng vị trí bên cạnh người đàn ông anh tuấn tài giỏi kia sẽ không bao giờ thuộc về mình. Thậm chí cậu còn hối hận vì đã biết được lí do vì sao anh lại muốn theo đuổi cậu. Mắt không thấy, tâm sẽ không phiền. Nhưng tai đã nghe, muốn giả ngu ngốc cũng không thể giả được. Vậy thì đi thôi, gọn gàng sạch sẽ. Dù đau đoén đến nghẹt thở, nhưng hoàn toàn không níu kéo, không tự biến mình trở thành trò cười như mười năm trước đã từng. Hoặc cũng có thể vì đã quá đau thương, nên đã quên thế nào là “tuyệt vọng” Mị rất đau lòng, đau đến thắt cả tim khi đọc đến đoạn Tề Thịnh nghe kể về quá khứ mười năm trước của cậu. À, thì ra cũng không phải là cậu muốn bản thân tuyệt tình đến thế, mà là vì cuộc đời biến động đã ép cậu từ bỏ quyền được mơ ước về tình yêu tròn vẹn của Tề Thịnh đi.
Như bao câu chuyện khác, HE. Tuy rằng đoạn kết hơi….hẫng một tí vì nhanh quá, Tề Thịnh cùng Bùi Vận còn ao nhiêu thứ phải đối mặt nữa kia mà. Nhưng có lẽ, vì từ bây giờ cả hai đã có nơi mình thuộc về, có người để yêu thương, có vòng tay nương tựa để cùng vượt qua mọi thử thách sắp tới nên kết thúc vậy là đủ rồi.
Mười năm trước đã khiến em khổ sở quá nhiều, vậy mười năm sau để anh thay em gánh vác.
————————
Review (by Review Đam mỹ – Ngôn tình)
Bùi Vận là nhân viên một công ty bảo hiểm. Mười năm trước, vì bị người gài bẫy mà trên gò má hiện hữu vết sẹo dài. Những lúc làm việc, anh vẫn luôn tận lực dùng mũ hạ thấp vành che khuất vết sẹo, lắm lúc chính vì vết sẹo mà khách hàng đôi lúc lộ ra vẻ đề phòng và sợ hãi với anh, còn đặc biệt muốn anh gọi về công ty xác nhận danh tính. Đồng nghiệp lại lắm người bất mãn, thái độ xem thường luôn lộ rõ trên mặt.
Mười năm trước, anh Bùi thích một đàn anh, là học trưởng Tề Thịnh. Sau đó, vì bất hạnh liên tiếp ập tới mà thậm chí vết sẹo chính là vết tích của lần bất hạnh đó để lại đã khiến anh bỏ dở tình cảm của mình.
Mười năm sau, anh vô tình gặp lại học trưởng. Lương duyên là vô tình hay cố ý mà lần đó, sau nhiều ngày học trưởng lại tỏ tình với anh. Có chút bất ngờ, có chút cảm động, anh đồng ý.
Anh Bùi ở bên cạnh học trưởng nhiều tháng, tình cảm mười năm trước tưởng chừng sẽ là những ngày hạnh phúc nối tiếp nhau. Nhưng đáp trả lại tình yêu đầy hi vọng đó của anh Bùi, học trưởng Tề Thịnh lại lừa dối, gần như đem anh Bùi để vui chơi nhân lúc bản thân bị “ cắm sừng “.
Mình đặc biệt thích tính của anh Bùi, quyết đoán, cứng cỏi, phát hiện bản thân bị lừa dối liền lập tức rời xa Tề Thịnh. Một số câu chuyện khác thụ sẽ rời đi thật xa, có thể là nước ngoài, thành thị hay nông thôn nhưng anh Bùi lại lựa chọn ở lại thành phố tiếp tục sự nghiệp và cuộc sống riêng của bản thân.
Tiếp đến, chính là khoảng thời gian học trưởng Tề Thịnh, tra công của chúng ta phát hiện ra bản thân thật sự thích anh Bùi và bắt đầu màn truy thê. Từ xô ngã tình địch, đạp đổ từng bình từng bình dấm chua với nhiều loại người mới mang anh Bùi trở về lại bên cạnh mình. Cũng từ đó từ tra công liền biến thành trung khuyển công xoay quanh anh Bùi.
Bộ “Cầu Người Tâm Đắc” này dù là motip cũ nhưng tình tiết nhẹ nhàng, không quá ngược, hợp lý, dễ đi vào lòng độc giả, âm thầm đánh thẳng vào trái tim người đọc một cách mãnh liệt.
Ai đã từng yêu từng hận nhưng trong lòng chưa quên được người mình yêu, chắc hẳn sẽ thích tác phẩm này. Bởi thứ nhất, nó thỏa mãn tâm lí khi tra công phải chịu “ngược”, và quan trọng nhất là, bước qua bao nhiêu tổn thương và mất mát, thì người xứng đáng sẽ nhận được hạnh phúc viên mãn. Bạn cũng vậy? Yêu khổ vốn liền kề, nhưng giống như nhân vật trong truyện, bạn rồi sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình!
Điềm – tâm – đắc – nhắc – lại – lần nữa: Tính cách của anh thụ thật sự rất đẹp, không buông được nhưng vẫn quyết đoán, cứng cỏi đối mặt với sự lừa dối đó. Anh Bùi chính là một số ít nhân vật thụ mà vừa thâm tình vừa có thể lý trí quyết đoán như vậy mà mình từng biết qua những truyện khác.
Hy vọng các bạn sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời với câu chuyện này ❤
—————————
Review (lamngan1507.wordpress.com)
Đây là lần đầu mình đi review về đam mỹ.
Cầu người tâm đắc theo motip cũ, thụ rời đi công hối hận, nhưng không giống với những truyện khác mình đã từng đọc. Các truyện khác hầu hết thụ đều đến một vùng nông thôn hẻo lánh, đi nước ngoài bla bla, còn anh Bùi vẫn ở tại thành phố.
Anh Bùi thích Tề Thịnh mười năm, từ đại học đã thích. Đáng tiếc Tề Thịnh lúc này lại cùng với thanh mai trúc mã Ninh Nhật của mình ở cùng một chỗ.
Anh Bùi bị tụi bạn của Ninh Nhật gài bẫy, sau đó bị Ninh Nhật phát hiện, dàn xếp với phía nhà trường khiến anh Bùi gặp tai nạn hủy dung, rồi dù tốt nghiệp đại học danh giá cũng phải đi làm một nhân viên bảo hiểm.
Sự đời không lường trước được, anh Bùi gặp Tề Thịnh sau đó tiến tới mối quan hệ yêu đương. Rồi Ninh Nhật quay về, ngày đó anh Bùi mang cơm đến cho Tề Thịnh thì bắt gặp cuộc nói chuyện, sau đó hai người tách ra.
Tiếp tục đến công cuộc truy thê của Tề Thịnh, xô ngã tình địch, ăn dấm với đủ loại người mới rước anh Bùi về được.
Điều mình cảm thấy hay nhất là việc anh Bùi không rời đi khỏi thành phố. Mười năm yêu người khác, mấy tháng ngắn ngủi bên nhau, người ta cũng xem như phản bội, xem anh như trò chơi lúc cô đơn, biết sự thật không oán trách một câu, chỉ nhẹ nhàng trầm tĩnh kiên định rời đi. Tiếp tục sống ở thành phố, cũng bởi vì không buông được.
Tình tiết nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ ngược, ngược nhẹ thôi.
Cầu mọi người đón đọc.
————
Review (by Ngọc Bảo Châu)
Mình mới đọc xong bộ này, cảm nhận chính là rất hay. Hay ở chỗ thụ rất cường, dù như thế nào cũng sống rất thật với bản thân, yêu sẽ yêu hết sức, bị công tổn thương dù đáy lòng vẫn yêu nhiều lắm nhưng chia tay rất dứt khoát, không như những bộ khác ủy mị dây dưa, khi gặp phải kẻ tình địch hại mình, sẵn sàng dùng nắm đấm giải quyết, không thánh mẫu, rất hoan nghênh tính cách thụ như vậy. Cái hay kế đó chính là anh công, công không tra, ít ra theo cảm nhận của mình. Thụ yêu thầm công hơn 10 năm, công ko hay biết, thụ bị pháo hôi lừa khi ấy công đang ở nước ngoài. Công và pháo hôi là thanh mai, yêu nhau cũng hiển nhiên, sau 10 năm gặp lại thụ, đúng là có ích kỉ lợi dụng nhưng sau khi xác định tình cảm, giải quyết rất rõ ràng, sẵn sàng múc luôn pháo hôi ko nể nang, không ngại công khai tình cảm, còn tính cách thường xuyên dấm chua cũng rất đáng yêu. Mình thấy truyện trôi chảy, hỗ sủng, tính cách nhân vật rất tốt, truyện ko lôi. Lâu rồi mới đọc một đam liền tù tì 50 chương không dời mắt và thỏa mãn như vậy
Nhiệt liệt đề cử. 😊
————
Review (by anryute)
4.0*
1.Tác giả: Đường Nhất Tầm
Công: Tần Thịnh
Thụ: Bùi Vận
Có sự góp mặt của các nhân vật phụ đáng yêu.
Bùi Vận thầm mến học trưởng của mình. Trải qua một vài biến cố khiến cậu một sinh viên tiền đồ sáng lạn lại đi làm công tác kĩ thuật cho công ty bảo hiểm. Qua 10 năm gặp lại người này. Bỗng dưng người mình từng yêu nói thích mình, muốn cả 2 cùng đến với nhau. Yêu nghĩ cả 10 năm, Bùi Vận đồng ý làm hẹn hò với anh. Nhưng sau khi biết Tần Thịnh chỉ là do cãi nhau với người yêu là Ninh Thần nên mượn cậu để chọc giận đối phương thì cậu đã dứt khoát bỏ đi. Chấm dứt tình cảm này.
Tần Thịnh lúc này bị ngược. Vì phát hiện ra mình đã yêu Bùi Vận rồi. Sau đó là quá trình truy thê bị ngược…
Mới đầu đọc truyện, cảm giác mang đến cho mình rất tốt, tác giả viết rất hay. Bí ẩn chuyện 10 năm trước của Bùi Vận được tác giả móc nối rất khéo gây tò mò cho người đọc. Cũng làm mình rất ấn tượng và cảm động với tình cảm của Bùi Vận dành cho Tần Thịnh.
Nhưng sau khi biết được quá khứ của Bùi Vận, thì ấn tượng của mình giảm xuống một chút. Bùi Vận tại thời điểm đó đã yêu sai người rồi. So mối quan hệ của Bùi Vận và Ninh Thần thì cũng coi như bạn bè anh em đi, nhưng cậu lại thích phải người yêu của bạn. Tình cảm của cậu sẽ không được mọi người thích cho lắm nếu cậu không phải nhân vật chính. Mình không hiểu tại sao tác giả lại lựa chọn nhân vật chính là người yêu thầm người yêu của bạn và cho người này một cái HE. Nói vậy thôi chứ Bùi Vận không hề phải tiểu tam nha, chỉ là cậu không biết mà thôi. Tình cảm yêu thầm một người đến tận 10 năm cũng thật đáng ngưỡng mộ.
Tần Thịnh, theo mình thấy thì khá nhu nhược trong mối quan hệ với Ninh Thần và Bùi Vận không có giải quyết ổn thỏa. Với cả thật sự mình không ấn tượng lắm khi yêu Ninh Thần cả 10 năm nhưng nói bỏ liền bỏ và trong vòng 2 tháng đã có tình cảm mới với nhân vật chính? Mình không thích Công như vậy cho lắm. Có lẽ vậy nên mình không hề cảm thấy ghét nhân vật phản diện là Ninh Thần. Đối với Bùi Vận thì cách hành xử lúc đó của cậu ấy rất rất quá đáng. Nhưng thử hỏi có ai vui không khi biết người bên cạnh mình thích thầm người yêu mình? Đối với Tần Thịnh thì mâu thuẫn giữa 2 bạn này xảy ra là do phía Tần Thịnh không chịu come out. Cái này cũng dễ hiểu vì vấn đề này khá nhạy cảm và khó khăn. Nhưng nếu đã yêu 10 năm thì đối phương không chịu come out thì người còn lại cũng không khỏi khó chịu.
Tóm lại thì đây sẽ là một câu chuyện rất hay nếu tác giả thay đổi tình huống các nhân vật một chút, và mâu thuẫn dẫn đến chia tay của Tần Thịnh và Ninh Thần ”nặng” và có sức thuyết phục một chút..vì tác giả viết khá hay, văn chuẩn, mạch lạc. Nhân vật phụ viết cũng rất thú vị và đáng yêu.
Kết, Tần Thịnh đã quyết định dũng cảm come out. Bùi Vận đã có một cái kết tốt đẹp cho tình cảm đơn phương của mình.
—————
Review (by Danmei & Boylove)
Truyện này chỉ có thể tóm tắt nội hàm trong 2 từ: #sủngthụ! Và đi kèm với sủng thụ chính là ngược công. Tuy truyện không quá dài, tình tiết không rắc rối, không lắc léo, đọc nhẹ não. Nhưng rất rõ ràng, khiến cho trái tim thiếu nữ mong manh của tui vô cùng thổn thức, có vài đoạn khóe mắt giật giật.
Qúa trình ngược thụ tui kể thì dài nhưng thật ra trong truyện chỉ diễn ra trong vòng 3 nốt nhạc.
Có thể tóm tắt như sau: Năm xưa, công thụ và 1 thằng nữa học cùng đại học, cùng niên cùng khóa, cùng ngành và hình như là cùng lớp (không nhớ rõ). Công và thằng kia nhà giàu, đang quen nhau, bên ngoài nhiều người biết chỉ có thụ là không biết. Thằng kia ở cùng phòng KTX với thụ, thụ xem nó như tri kỷ, là bạn thân nhất của mình. Đến nỗi những chuyện như thầm mến công, thụ cũng không ngại cho nó biết. Nhưng thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, thằng đó nó biết thụ yêu thầm công mà còn không nói cho thụ biết tụi nó quen nhau, âm thầm sau lưng cười thụ, còn bày đủ trò chọc phá thụ. Ngày công lên đường đi du học, đám bạn của thằng kia xúi thụ nhắn tin tỏ tình với công, mục đích là muốn bêu rếu thụ. Và thụ cũng cắn răng cắn lưỡi nhắn tin tỏ tình. Nhưng lại gửi vào số điện thoại dự phòng của thằng bạn thân kiêm bồ của công.
Sau đó thằng này mang tin nhắn đi rêu rao khắp nơi, báo hại nhà trường mời phụ huynh thụ lên công khai giới tính của thụ. Ba mẹ thụ vì vậy mà từ mặt thụ. Thụ buồn, đi ra đường xui bị tai nạn giao thông mà trên mặt để lại 1 vết sẹo. Gia đình từ bỏ thụ, không đóng học phí nữa nên thụ tốt nghiệp vẫn không lấy được bằng. Từ đó cù bất cù bơ làm 1 anh chuyên làm nghiệp vụ trong 1 công ty bảo hiểm xe, bị đè đầu cưỡi cổ như trâu như bò, mắng chửi như chóa ghẻ.
Sáu năm sau, công đi xe bị tai nạn nên gọi công ty bảo hiểm đến xử lý và gặp thụ. Nhìn thấy thụ quen quen, sau đó nhận ra thụ chính là cái đuôi nhỏ của thằng bồ cũ của mình năm xưa, công lúc đó còn tưởng thụ thầm thương bồ cũ của mình.
Công lúc này đã chia tay thằng kia rồi, nguyên nhân vì thằng kia đòi công come out nhưng công không chịu. Sau đó, thằng đó giả vờ qua lại với em trai cùng cha khác mẹ với công để công ghen nhưng công không ghen mà quyết định chia tay luôn. Thấy thằng đó cũng tội mà thôi cũng kệ, vì năm xưa việc nó làm với thụ là quá mức đê tiện, một người sống đạo đức như tui thì không thể tha thứ cho nó được!
Sau vài lần gặp thụ, đang lúc cô đơn thì công quyết định quen với thụ để bớt cô đơn. Nhưng hai người không ai nói mình yêu đối phương mà giấu kín trong lòng. Công cũng không biết thụ năm xưa từng yêu thầm mình. Thụ giờ giờ nấu cơm, ngày ngày nấu cơm mang đến công ty cho công ăn. Vô tình lần đó thụ nghe được công và thằng bồ cũ đang nói chuyện là công chỉ mượn thụ để chọc tức thằng bồ cũ mà thôi.
Thụ nghe xong vô cùng đau lòng rồi đi về. Sau đó công biết thụ đến tìm mình, sợ thụ nghe được mấy lời kia liền đi tìm thụ nhưng không được. Sau đó nữa, công trở về nhà chờ thì thụ trở về. Đêm đó công nấu mì cho thụ ăn. Thụ ăn hết không chừa miếng nào, còn nói 1 câu mà tui thích nhất: Mùi vị cuối cùng rất khó quên! Sau đó cuốn gói ra đi, không trách không chửi, không tranh cãi, không khóc lóc đau khổ. Còn rất nhanh chóng dọn vào ở ghép cùng một người vô cùng đẹp trai và hoàn hảo khiến công ghen lên bờ xuống ruộng, mặt dày tới nhà người ta tìm cách dụ dỗ thụ quay về.
ĐÁNH GIÁ: Tui nói thì nghe có vẻ nặng nề, nhưng thực chất mọi việc diễn ra nhẹ nhàng. Thụ là người trưởng thành, ăn muối nhiều hơn ăn cơm cho nên là một người sống thực tế. Không bi lụy, chia tay công, thụ cũng buồn cũng đau nhưng miếng cơm manh áo mới là thứ quan trọng nhất. Thụ cầm lên được buông xuống được, dứt khoát vô cùng. Còn công cũng không phải là tra công như rất nhiều người đọc đã nhận xét. Bởi vì công ban đầu quen thụ vì công quá cô đơn. Công không có ý định mượn thụ chọc tức bồ cũ như thằng đó nói. Chẳng qua lúc thụ bỏ đi, công đã không thể nói rõ lòng mình vì công hiểu lầm thụ muốn công come out. Công cũng chỉ là một người bình thường, đối diện với việc đó đòi hỏi phải xác định rất rõ tình cảm của mình cũng như sự dũng cảm rất lớn. Sau này công vì thụ mà come out, cũng vì thụ mà thể hiện sự mặt dày có đẳng cấp của mình. Có thể nói, tui đọc truyện này vừa thương công mà vừa bực mình công. Còn thụ thì đương nhiên tui rất thích tính cách của ẻm. Thằng bồ cũ của công sau này cũng chịu quả báo như chính cách nó đã hại thụ năm xưa.
Số chương tuy dài nhưng đọc vỏn vẹn trong 1 buổi tối là xong, không cần đắn đo, không cần tính toán. ĐỌC NGAY ĐI!
—————————
Link: https://www.wattpad.com/story/141823207
Cầu người tâm đắc